Tự Cẩm

Chương 43

Khương Trạm nói làm Phùng lão phu nhân tức giận đến bốc khói, nhưng có Lưu tiên cô ở đây, bà mạnh mẽ đè xuống lửa giận, hung hăng khoét Khương An Thành một cái.

Khương An Thành sờ sờ mũi.

Chuyện không liên quan tới ông mà, ông cũng không quen thằng nhóc xui xẻo này.

“ Tiên cô, xin bắt đầu đi.” Phùng lão phu nhân trầm giọng nói.

Lưu tiên cô gật đầu, nhìn thoáng qua đồng hồ nước, bắt đầu nhắm mắt đi vòng quanh hương án.

Đám người ngưng thần nín thở, chỉ nghe được trong miệng Lưu tiên cô truyền đến vài từ mơ hồ cùng với tiếng vang của lá hương xuân bị gió thổi qua góc tường.

Lưu tiên cô đi vòng quanh hương án một vòng rồi lại một vòng.

Hôm nay bà ta mặc áo bào to rộng, đi lại làm vạt áo tung bay, bước đi nhìn như xốc xếch lại mơ hồ toát ra một loại vận luật nào đó, làm người nhìn thấy không khỏi sinh ra mấy phần trang nghiêm.

Khương Trạm lặng lẽ lôi kéo Khương Tự: “ Bà cốt này cứ xoay tròn làm mắt ta choáng váng cả lên, Tứ muội muội vẫn ổn chứ?”

Bởi vì bọn tiểu bối đều đứng chung một chỗ, nên tiếng của Khương Trạm vừa ra, bọn người Khương Thương liền đồng loạt nhìn qua.

“ Muội rất tốt.” Khương Tự giật giật khóe miệng, đáy lòng bỗng nhiên sinh ra xúc động muốn tẫn cho huynh trưởng một trận.

Bỗng nhiên một tiếng quát chói tai truyền đến, theo sát chính là một tràng tiếng chuông thanh thúy, lúc này mới hấp dẫn ánh mắt của mọi người qua.

Khương Tự nhân cơ hội nhấc chân đạp cho Khương Trạm một cú, dỗi nói: “ Nhị ca, huynh không thể giữ yên lặng được à?”

“ Còn không cho người ta nói chuyện cơ à.” Khương Trạm nói thầm.

“ Bởi vì mỹ thiếu niên an tĩnh tương đối làm người khác thích hơn.”

“ Khụ khụ.” Khương Trạm lấy nắm tay để trên môi ho khan, ngữ khí thâm trầm, “ Tứ muội không biết rồi, kỳ thật ta là người tích chữ như vàng.”

“ Giá ——” Bỗng nhiên tiếng kinh hô vang lên.

Khương Tự không thèm đáp lời Khương Trạm nữa, nhìn về phía Lưu tiên cô làm phép.

Trên hương án chẳng biết lúc nào đã cắm hương rồi, nương theo tiếng chuông lúc nhanh lúc chậm, khói trắng lượn lờ trên cây hương đã châm lửa đột nhiên biến thành khói đen.

Sao tự dưng khói trắng lại biến màu?

Linh đang trong tay Lưu tiên cô lắc càng nhanh hơn, linh âm dồn dập cộng thêm hương khói màu đen khiến đám người theo bản năng bắt đầu khẩn trương hẳn.

Đúng lúc này, linh âm bỗng nhiên dừng lại.

Trái tim của mọi người tựa như cũng cùng nhảy theo hai nhịp.

“ Mau nhìn ——” Ngón tay Khương Tiếu chỉ về phía trước kinh ngạc nói.

Trên hương án dài mỏng, khói đen trên lư hương tựa như có sinh mệnh, ngưng tụ thành một chùm rồi nghiêng về một phương hướng nào đó.

Mà hướng ấy, chính là hướng đám người Khương Tự đang đứng.

Bọn tiểu bối đứng ở đó trong lòng bỗng nhiên nổi lên một tầng bóng ma.

Ai cũng không phải kẻ ngốc, khói đen chỉ về hướng bọn họ bên này, tất nhiên không phải là điềm tốt gì.

Khương Tự âm thầm gật đầu.

Không thể không nói, Lưu tiên cô vẫn rất có bản lĩnh.

Lưu tiên cô lắc linh đang, nhìn về phía Phùng lão phu nhân.

Phùng lão phu nhân hiểu ý, trầm giọng nói: “ Trước mắt không có người ngoài, tiên cô có chuyện cứ việc nói thẳng.”

Bờ môi Lưu tiên cô khẽ run: “Lão phu nhân, tà ma hại người hiện đã bám vào trên người một người trong số những người này!”

Ngoại trừ Khương Tự trên mặt không có biểu tình gì, còn lại những người khác đều mặt lộ vẻ ngạc nhiên, Khương Trạm lại càng nhịn không được quát: “ Đừng có ăn nói lung tung!”

Trong một đám tôn bối, Khương Trạm tính tình thẳng thắn nhất, cũng bởi vậy xưa nay không được Phùng lão phu nhân yêu thích.

“ Câm miệng!” Phùng lão phu nhân hận không thể đá Khương Trạm ra ngoài.

“ Câm miệng thì câm miệng, thật sự là hoang đường.”  Phát hiện Khương Tự nhẹ nhàng giật hắn một cái, Khương Trạm nhỏ giọng thầm thì không còn ra mặt nữa.

Ánh mắt thâm thúy của Phùng lão phu nhân đảo qua bọn người Khương Tự, dừng lại trên người Khương Thiến thêm chốc lát.

Loại thời điểm này vô cùng mẫn cảm, Khương Thiến chợt cảm thấy trên mặt nóng ran, thậm chí còn cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn nàng đường như cũng đã thay đổi.

Không thể hoảng!

Khương Thiến âm thầm hít một hơi.

Trước đó có giấc mộng kia, tổ mẫu nghi ngờ nàng là bình thường.

Khương Thiến hơi nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu thị, Tiêu thị nhẹ nhàng gật đầu với nàng.

Khương Thiến yên lòng, thần sắc tỏ ra thản nhiên.

Lưu tiên cô là mẫu thân mời về, tất cả mọi chuyện mẫu thân đều đã giao phó xong, đợi đến khi Lưu tiên cô chỉ ra Khương Trạm thì không còn chuyện của nàng nữa.

Ánh mắt Khương Thiến thoắt cái chuyển về phía Khương Trạm, sự khinh thường trên mặt đối phương làm nàng âm thầm buồn cười.

Nàng đã không kịp chờ đợi muốn nhìn đến vẻ mặt Khương Trạm khi biết được hắn chính là kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này lắm rồi.

Nhất định là rất đặc sắc.

“ Tiên cô có thể chỉ ra, tà ma kia bám vào trên người ai không?”  Phùng lão phu nhân gằn từng chữ hỏi.

Chẳng cần biết người này là ai, cho dù là tôn nữ Khương Thiến bà đặc biệt yêu thương, bà cũng không chấp nhận được!

Lưu tiên cô chậm rãi đi đến trước mặt đám người Khương Tự, ánh mắt đảo qua trên mặt từng người, phàm là người bị bà ta đảo qua đều không khỏi khẩn trương, nhất là Ngũ cô nương Khương Lệ xưa nay vốn nhát gan, đã nhịn không được toàn thân run rẩy, thân thể đơn bạc giống như lá thu treo đầu cành trong gió thu.

“ Nếu muốn xác nhận tà ma bám vào trên người người nào, còn cần mời mấy vị công tử cô nương đơn độc đứng ra, cho ta thi pháp nghiệm chứng từng người một.” Lưu tiên cô một tư thái thế ngoại cao nhân nói.

“ Tiên cô thi pháp đi, vô luận như thế nào nhất định phải tìm ra loại trừ tà ma!”  Phùng lão phu nhân tỏ vẻ không ai được xía vào.

“ Vậy liền đắc tội.” Lưu tiên cô khẽ thi lễ với đám người Khương Tự.

Bà ta thi lễ vừa lúc nhắm ngay Khương Tự, nhưng lúc này tự nhiên không ai phát giác.

Khương Tự mang theo vài phần tò mò nhìn Lưu tiên cô.

Hôm đó nàng và Lưu tiên cô chỉ đạt thành hiệp nghị, nàng muốn chính là kết cục Khương Thiến gặp xui xẻo, về phần quá trình, nàng không hiểu ba cái chuyện giả thần giả quỷ, cho nên không tham dự vào, giao cho bà cốt chuyên nghiệp là xong.

Hiện tại Lưu tiên cô sẽ làm thế nào mới có thể chỉ ra Khương Thiến nhỉ?

Khương Tự đang suy nghĩ, Lưu tiên cô giơ lên linh đang đang cầm trong tay.

Linh đang kia làm bằng đồng, nhìn màu sắc cũng đã lâu năm rồi, đường văn phác họa trên linh đang cổ xưa toát ra hơi thở thần bí huyền diệu.

Lưu tiên cô lắc lắc linh đang cầm trong tay, linh âm thanh thúy lập tức vang lên.

Trong đình viện rộng rãi, ngoại trừ tiếng gió thổi lá bay, thì chỉ còn lại có chuỗi linh âm này.

Lưu tiên cô thu tay lại, yêu quý nhìn linh đang một chút: “ Không biết lão phu nhân từng nghe nói chưa, có một loại linh là cấp cho người sống nghe, nếu như gặp được âm hồn tà ma quấy phá âm vật, thì sẽ không phát ra được tiếng vang.”

Phùng lão phu nhân chậm rãi gật đầu: “  Đúng là trong lời xưa có nói như vậy.”

Lưu tiên cô cười: “ Linh đang này của ta chính là loại linh đó, gọi định hồn linh.”

Ba chữ ‘ Định hồn linh’ vừa ra, đúng lúc có một cơn gió thổi qua, da thịt lộ ra ngoài cửa mọi người trong nháy mắt hiện lên một lớp da gà.

“ Như vậy, ta bắt đầu đây.”  Lưu tiên cô một chỉ một ngón tay vào Ngũ cô nương Khương Lệ đứng ở ngoài cùng, “ Liền bắt đầu từ vị cô nương này đi.”

Khuôn mặt Khương Lệ lập tức trợn to, trước mắt bao người một chữ cũng không dám nói, từng bước một chuyển đến trước mặt Lưu tiên cô.

Lưu tiên cô giơ tay, linh đang ở trước mi tâm Khương Lệ nhẹ nhàng lắc lắc, linh âm thanh thúy lập tức vang lên.

Khương Lệ nhẹ nhàng thở ra, hư thoát lui lại hai bước.

Lưu tiên cô từ bên người  Khương Lệ đi qua, đi đến người kế tiếp.

Tiếng chuông liên tục vang lên, rất nhanh liền đến phiên Khương Trạm.

Khương Trạm tức giận nói: “ Làm phiền nhanh lên.”

Linh đang đung đưa.

Tinh Tinh Tinh ——

Lưu tiên cô sắc mặt bình tĩnh lướt qua người Khương Trạm.

Khương Thiến khó nén kinh ngạc, nhìn về phía Tiêu thị.

Tiêu thị cũng lộ ra vẻ mặt y như nhau.

Hai mẹ con vội vàng đối mặt, còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, Lưu tiên cô đã đi tới trước mặt Khương Thiến, giơ lên linh đang nhẹ nhàng lắc lắc.

Nháy mắt đó, toàn bộ đất trời yên tĩnh, linh âm không hề vang lên.
Bình Luận (0)
Comment