Tự Cẩm

Chương 451

3  0 0



 Chương 451: Manh mối 

Tiến cung?

Khương Tự nghe xong nhất thời tim đập rộn lên.

Từ việc Trần mỹ nhân hạ cổ hại Phúc Thanh công chúa nàng liền hoài nghi trong cung có người tinh thông cổ thuật, chẳng qua có Đế hậu làm chủ cho Phúc Thanh công chúa, không tới phiên nàng nhúng tay.

Nhưng nếu có liên quan đến cái chết của mẫu thân vậy thì không giống nhau rồi.

Ấn Tâm cổ mà Vinh Dương trưởng công chúa dùng để hại mẫu thân nếu như có được từ chỗ của Ô Miêu trưởng lão tiến cung đó, nàng chắc chắn phải tìm ra người nọ.

“Nàng ta hầu hạ ở chỗ nào trong cung?”

Bà lão lắc đầu: “Từ lúc nàng ta tiến cung chúng ta chung quy chưa từng gặp mặt, không biết nàng ta hầu hạ ở nơi nào.”

“Các ngươi nếu phụng mệnh của đại trưởng lão đến chỗ này, nàng ta tiến cung chẳng phải sẽ ảnh hưởng nhiệm vụ hoàn thành?”

Bà lão liếc nhìn Khương Tự một cái, không có trả lời ngay.

Khương Tự chợt tỉnh ngộ.

Vị trưởng lão kia tiến cung, chỉ sợ cũng là một nhiệm vụ mà đại trưởng lão bố trí.

Điểm khả nghi trong lòng Khương Tự mọc thành cụm.

Kiếp trước nàng làm Ô Miêu Thánh Nữ mấy năm, không hề nghe thấy từ trong miệng đại trưởng lão đôi câu vài lời là có phái người tới Đại Chu chấp hành nhiệm vụ.

Nam Cương là tên gọi chung, Ô Miêu chỉ là một tộc đàn trong đó, từ trước đến giờ luôn bình an vô sự với Đại Chu, kiếp trước sau này Ô Miêu còn giúp Đại Chu đánh bại Nam Lan một phen.

Vì sao mười mấy năm trước Ô Miêu đại trưởng lão lại phái người bí mật đi vào kinh thành Đại Chu?

Khương Tự tạm thời đè xuống nghi hoặc, hỏi: “Các ngươi mười mấy năm cũng chưa gặp lại, ngày thường liên hệ như thế nào?”

Bà lão nhìn về phía Khương Tự ánh mắt toát ra kinh ngạc: “Thánh Nữ vì sao hỏi cái này?”

Khương Tự trong lòng rùng mình, trên mặt lại như không có việc gì nói: “Tùy ý hỏi một chút.”

“Không biết vì sao Thánh Nữ lại tới nơi này?”

Khương Tự liếc nhìn bà lão, cười như không cười nói: “ Giống như trưởng lão, cũng có nguyên nhân không thể nói.”

Bà lão trầm mặc một chút, nói: “Ta ở chỗ này sinh hoạt nhiều năm, xem cách ăn mặc của Thánh Nữ là phụ nhân đã kết hôn……”

Khương Tự cười cười: “Sự tình liên can cơ mật, không tiện nói.”

“Là ta lắm miệng.” Bà lão bồi tội.

Khương Tự thấy còn hỏi tiếp sẽ có khả năng lộ tẩy, thức thời ngừng đề tài, cùng bà lão nói chuyện phiếm vài câu về phong tình Ô Miêu liền rời khỏi tiểu điếm.

Thiếu nữ cung cung kính kính đưa Khương Tự ra ngoài cửa hàng mới quay lại, hưng phấn nói với bà lão: “Hoa Qua, Thánh Nữ chẳng những mang theo tỳ nữ, còn mang theo một hộ vệ, một lão bộc.”

Bà lão mơ hồ cảm thấy không thích hợp.

“ Hộ vệ cùng lão bộc là cách ăn mặc của người Đại Chu?”

“Đúng vậy.” Thiếu nữ không rõ vì sao bà lão hỏi như vậy.

Nếu Thánh Nữ đã lấy thân phận người Đại Chu hoạt động, người bên cạnh tự nhiên là phải ăn mặc như người Đại Chu rồi.

Bà lão nhíu chặt mày, đột nhiên đứng dậy đi ra sau.

“Hoa Qua, ngài đi đâu vậy?” Thiếu nữ đuổi theo.

Bà lão dừng lại, nói: “Viết một phong thơ đưa về trong tộc.”

Trên đường, A Man tò mò hỏi: “Chủ tử, ngài nói gì với tiểu nha đầu kia vậy?”

Khương Tự liếc A Man một cái, nói: “ Ngôn ngữ Ô Miêu.”

“Ngài còn biết nói ngôn ngữ Ô Miêu?”

“Ừ.”

“Nhưng không thấy ngài từng học mà.”

“Trời sinh.”

Tiểu nha hoàn mờ mịt vò đầu.

Lại không phải giết người phóng hỏa, cái này cũng có thể không thầy dạy cũng hiểu sao?

Có điều chủ tử nói như vậy, vậy nhất định là đúng rồi.

A Man trong nháy mắt không còn làm khó mình, với chủ tử nhà mình chỉ còn lại có sùng bái.

Khương Tự một đường trầm mặc trở lại Yến Vương phủ.

“Thỉnh an Vương phi.”

“Thỉnh an Vương phi.”

Khương Tự ở trong thanh âm thỉnh an của bọn hạ nhân Vương phủ trở lại phòng ngủ, hỏi A Xảo: “Hôm nay Vương gia ở nhà sao?”

Làm Vương gia không cần kế thừa ngôi vị hoàng đế, chơi bời lêu lổng như vậy là đủ rồi. Có điều Cảnh Minh Đế rất hận Thái Tử bình thường, vì khích lệ khúc gỗ mục này, nên lúc này mới để mấy nhi tử đến các nha môn rèn luyện.

“ Trước đó Vương gia phái người tới nói ra ngoài rồi ạ.”

Khương Tự phân phó A Xảo: “Ngươi ra phía trước nói một tiếng, Vương gia trở về thì mời hắn tới đây.” 

A Xảo lĩnh mệnh mà đi.

Khương Tự ngồi xuống cạnh giường, tiện tay cầm lấy gối đầu ôm ở trước người suy tư tâm sự.

Rất nhiều chuyện phức tạp vượt xa tưởng tượng của nàng, mà những chuyện đó ở kiếp trước nàng lại không hề tiếp xúc đến.

Bên cửa sổ có động tĩnh truyền đến.

Khương Tự ngẩng đầu nhìn qua, liền thấy ngoài cửa sổ mở rộng ló ra một cái đầu lông xù xù.

Nhị Ngưu hai chân trước chống bệ cửa sổ, thấy Khương Tự nhìn qua, giơ lên một móng vuốt quơ quơ.

Khương Tự bật cười, đi ra phòng đi vòng đến ngoài cửa sổ, vẫy tay với Nhị Ngưu.

Nhị Ngưu nhanh chân chạy tới, ngoan ngoãn ngồi ở trước mặt Khương Tự.

“ Đến giờ ăn cơm sao lại chạy tới đây?”

Nhị Ngưu lắc lắc cái đuôi, trong yết hầu phát ra tiếng hừ hừ, nghe có chút buồn rầu.

“Chẳng lẽ thịt xương không đủ ăn?”

“Gâu ——” Nhị Ngưu kêu một tiếng, dùng cái đuôi đập mặt đất.

Khương Tự liền hiểu, không phải thịt xương không đủ ăn.

Từ khi có nữ chủ nhân, Nhị Ngưu liền trải qua cuộc sống hạnh phúc thịt xương có thể ăn một chậu ném một chậu.

“Vậy là thịt xương hôm nay không hợp khẩu vị?” Khương Tự suy đoán.

Nhị Ngưu lại dùng cái đuôi đập đập mặt đất.

Khương Tự chớp chớp mắt, đoán không ra.

Một đạo thanh âm réo rắt truyền đến: “Thứ này muốn ăn tương giò.”

Nhị Ngưu vội vàng gật đầu, khó được hướng Úc Cẩn lấy lòng kêu hai tiếng.

Úc Cẩn nhìn liền giận sôi máu.

Dĩ vãng con chó chết tiệt này còn có chỗ dùng, có thể giúp hắn truyền tin này nọ cho A Tự, hiện tại chỉ biết tranh sủng.

Nhị Ngưu nhạy bén phát hiện nam chủ nhân cảm xúc biến hóa, mặt chó lập tức nghiêm túc lên, đột nhiên chạy về phía  ổ chó.

Khương Tự cùng Úc Cẩn hai mặt nhìn nhau.

Rất nhanh Nhị Ngưu liền chạy đến, ngậm một đóa hoa cúc nhét vào trong tay Khương Tự.

Sắc mặt Úc Cẩn tức khắc đen thui.

Thứ này thế mà còn biết tặng hoa cho A Tự!

Khương Tự cầm bông cúc tím mà Nhị Ngưu đưa, không khỏi cười: “A Man, ngươi đi phòng bếp hỏi xem có tương giò không, có thì đưa tới cho Nhị Ngưu.”

A Man giòn thanh đáp vâng rồi đi ra ngoài, Nhị Ngưu vội tung ta tung tăng đuổi theo.

Úc Cẩn ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm dáng vẻ Nhị Ngưu, vuốt cằm như suy tư gì đó.

“Nghĩ cái gì đấy?”

“Ta nghĩ, có phải nên tìm cho Nhị Ngưu một tức phụ hay không?”

Đùa giỡn xong, hai người vào phòng.

Úc Cẩn bình tĩnh nhìn Khương Tự, nói: “A Tự, nàng hôm nay giống như không vui……”

Hắn đã nói Nghi Ninh Hầu phủ không nên đi, mỗi lần đi A Tự đều không vui.

Nghe xong Úc Cẩn nói, vành mắt Khương Tự đỏ lên, suýt nữa rơi lệ.

Những thống khổ cùng ủy khuất đọng lại dưới đáy lòng như dời non lấp biển ập tới.

Người khi ở trước mặt người mình quan tâm nhất luôn dễ dàng lộ ra một mặt yếu ớt nhất của mình.

“Làm sao vậy?” Úc Cẩn kéo Khương Tự vào trong lòng, “Hiện tại người của Nghi Ninh Hầu phủ lẽ nào còn dám để nàng chịu ủy khuất?”

Khương Tự chôn ở trước ngực Úc Cẩn, cọ cọ nước mắt trên vạt áo hắn, cắn môi nói: “A Cẩn, nương ta là bị Vưu thị hại chết.”

Lồng ngực kiên cố của nam nhân căng cứng trong một chớp mắt, giơ tay chạm vào tóc nàng: “Đến tột cùng là chuyện như thế nào?”

Khương Tự kéo Úc Cẩn ngồi xuống, kể lại chân tướng.

“Nói cách khác, nhạc mẫu là bị Vinh Dương trưởng công chúa hại chết?”

Khương Tự gật đầu.

“Nàng tính làm như thế nào? Nếu không chúng ta tiễn bà ta đi gặp nữ nhi bà ta luôn.” Úc Cẩn lấy giọng điệu thương lượng nói.

Khương Tự cong môi cười: “Ta cũng nghĩ như vậy.”

Không tới mấy ngày, Nghi Ninh Hầu phủ phái người tới báo tang, đại thái thái Vưu thị chết bệnh.

Úc Cẩn cầm lấy tang thiếp nhìn nhìn, cười nói: “ Nghi Ninh Hầu phủ động tác thật đúng là nhanh.” 
Bình Luận (0)
Comment