Tự Cẩm

Chương 457

Biết được tin tức trước tiên chính là Tề Vương.

“Lão Thất tùy hứng, không nghĩ tới tức phụ của lão Thất cũng là người tùy hứng.” Ở trước mặt tâm phúc, Tề Vương thiếu chút cố kỵ, cười nói.

Phụ tá phụ họa: “Yến Vương phi tất nhiên so ra kém Vương phi chúng ta hiền lương khéo léo.”

Tề Vương trên mặt không hiện, trong lòng lại dính lại với nhau.

Mỹ nhân nhi tùy hứng một chú cũng là có thể tha thứ, thê tử của hắn dung mạo bình thường, dù sao cũng nên có chút sở trường khác chứ. Mà sở trường hiền lương khéo léo này, lại có mấy nữ tử không có đâu?

Trong lòng Tề Vương hiện lên những ý niệm này, lại nói: “Tiên sinh nói phải, có thê như thế, là chuyện may mắn của bổn vương.”

Phụ tá kích động cực kỳ, vội khen Tề Vương vài tiếng.

Vương gia không coi trọng sắc đẹp, chắc chắn là có tạo hóa lớn, mà gã có thể đi theo chủ tử như vậy, tương lai tự nhiên nước lên thì thuyền lên……

Lời ca ngợi kiểu này Tề Vương đã sớm nghe quen, nghe vậy cười nhạt một tiếng, khiêm tốn hai câu.

Ánh mắt phụ tá chợt lóe, nói: “Vương gia, Yến Vương phi thất lễ như thế, ngài xem có muốn ——”

Tề Vương vuốt ve nhẫn ngọc trên ngón cái, lắc đầu: “Ta với Yến Vương là huynh đệ một mẹ đẻ ra, vợ chồng Yến Vương không hiểu chuyện, quay đầu lại tìm một cơ hội lén nhắc nhở một chút là được, không cần thiết làm lớn chuyện.”

Phụ tá vội xu nịnh nói: “Vương gia thật là trạch tâm nhân hậu……”

“Tiên sinh quá khen.”

Sau khi phụ tá lui ra, thư phòng nhỏ lập tức trở nên quạnh quẽ, chỉ còn Tề Vương tĩnh tọa một lát, từ sạp đứng dậy đi hướng cửa sổ.

Mở ra cửa sổ, lọt vào trong tầm mắt là một vùng cảnh sắc cuối thu, hiu quạnh mà thanh lãnh.

Tề Vương cong môi cười cười.

Đối phó lão Thất, cần gì hắn ra tay, tự có mấy huynh đệ làm thay rồi.

Tỷ như lão Ngũ tính tình nôn nóng, tỷ như lão Lục bởi vì hôn kỳ mà khắp nơi bị vợ chồng lão Thất hạ thấp, tỷ như Thái tử ngu xuẩn ……

Chờ đến khi lão Thất lâm vào hoàn cảnh người người đòi đánh, hắn lại ra mặt giúp đỡ một hai, lo gì lão Thất không cảm động đến rơi nước mắt từ nay vì hắn xuất lực đâu?

Tề Vương nghĩ đến những điều này, ý cười bên khóe miệng càng sâu.

Trong phủ Lỗ Vương, sau khi Lỗ Vương biết được tin tức hưng phấn không thôi, vỗ bàn mấy cái thật mạnh: “ Tốt lắm, lão Thất giờ đây cuối cùng cũng gặp xui xẻo!”

“Gặp cái gì xui?” Lỗ Vương phi một chân bước vào ngạch cửa, nghe được một câu.

Lỗ Vương nhíu mày: “Sao không gõ cửa đã vào thư phòng ta rồi?”

Cọp mẹ này, càng ngày càng không có quy củ.

Lỗ Vương phi liếc phụ tác trong thư phòng một cái, ngôn ngữ khách khí mời người đi ra ngoài, lúc này mới nhàn nhạt nói: “Đột kích kiểm tra.”

Lỗ Vương nghe vậy lập tức đen mặt, vén tay áo muốn hảo hảo nói nói chuyện nhân sinh.

Cưới một tức phụ như thế thật sự là không thể sống nổi, ngày thường nhìn chằm chằm đến khít khao thì cũng thôi đi, hắn không phải chỉ là trộm sờ sờ tiểu nha hoàn ở thư phòng nhỏ thôi sao, thế mà bị mụ la sát này mang theo dao phay đá văng cửa.

Từ đó về sau, tiểu nha hoàn thêm hương Hồng Tụ đổi thành lão nhân mặt đầy nếp nhăn, mà ngay cả gã sai vặt thanh tú đều không cho hắn sai sử.

Nhớ tới này đó, Lỗ Vương liền tức giận đến nghiến răng, đen mặt nói: “Chớ có quá phận!”

Lỗ Vương phi yên lặng từ trong ngực lấy ra một cái dao phay, xách ở trong tay, cười khanh khách hỏi: “Vương gia nói ta quá phận?”

Lỗ Vương trực tiếp nhảy dựng lên, khí thế lập tức biến mất: “Nói chuyện thì cứ nói, hơi một tí là xách dao phay ra làm cái gì?”

Đồ đàn bà đanh đá này là thật sự có can đảm xách theo dao phay đuổi giết hắn, nếu như truyền ra ngoài quả thực là mất mặt chết người.

Lỗ Vương phi thu hồi dao phay, hỏi: “Vương gia vừa mới nói ai sắp xui xẻo?”

“Ta nói lão Thất.” Lỗ Vương đem tin tức nghe được kể cho Lỗ Vương phi nghe.

Lỗ Vương phi lẩm bẩm nói: “Yến Vương phi thật đúng là có tính cách.”

Lỗ Vương cười lạnh một tiếng: “Lão Thất đồ cừu non đáng ghét kia, khắp nơi gây sự với ta, hiện tại cuối cùng đến phiên hắn xui xẻo!”

“Vương gia muốn làm gì?” Lỗ Vương phi cảnh giác hỏi.

“Đương nhiên là tìm một ngôn quan buộc tội hai vợ chồng lão Thất rồi.” Lỗ Vương xoa tay hầm hè, đã có thể tưởng tượng ra hình ảnh vợ chồng Yến Vương bị ngôn quan buộc tội đến đầu chứa đầy xui xẻo.

Lỗ Vương phi trừng mắt liếc Lỗ Vương một cái: “Vương gia, loại sự tình này chúng ta vẫn ít xen vào thì hơn.”

Lỗ Vương không phục trừng lại.

Lỗ Vương phi khó được mềm giọng: “ Dù vợ chồng Yến Vương có xui xẻo, với chúng ta cũng không chỗ tốt gì, Vương gia hà tất làm chuyện hại người mà chẳng ích ta?”

“Ai nói không có chỗ tốt, thấy lão Thất xui xẻo ta cao hứng mà.”

“Tóm lại Vương gia đừng xen vào mấy chuyện này, nói không chừng Yến Vương phi làm như thế là có nội tình thì sao.”

“Có thể có nội tình gì, chính là một sớm đắc chí không biết trời cao đất rộng thôi.” Đối với lời Lỗ Vương phi nói Lỗ Vương không cho là đúng.

Lỗ Vương phi yên lặng móc dao phay ra.

Nhìn chằm chằm dao phay mài đến sáng bóng, Lỗ Vương im re, bực bội đứng dậy: “Thôi, nữ nhân chính là nhiều chuyện!”

Hắn thở phì phì đẩy cửa đi ra ngoài, chợt quay lại: “Đây là thư phòng ta!”

Lỗ Vương phi cất kỹ dao phay đứng dậy, cười khanh khách nói: “Ta đây trở về phòng, Vương gia nhớ rõ lát qua dùng cơm.”

Lỗ Vương phi vừa đi, Lỗ Vương liền nhấc chân đạp ghế con mấy đạp mới tính nguôi giận.

Thôi, lần này coi như lão Thất gặp may, về sau cũng sẽ có lúc thu thập hắn.

Thục Vương nghe được tin tức, tâm tình buông lỏng.

Bắt đầu từ nghị thân năm ngoái, bởi vì hôn kỳ chỉ cách lão Thất gần tháng, nên khắp nơi đều bị lão Thất đè đầu, hiện giờ cơ hội xả giận cuối cùng cũng tới.

“Từ từ chờ xem những người khác có động tĩnh không đã, nếu có liền quạt gió thêm củi một phen, chú ý đừng để cho người để mắt chúng ta bên này.”

Sau khi phân phó xong, Thục Vương bắt đầu mang lòng chờ mong với chuyện sắp sửa phát sinh.

Trong Đông Cung, Thái Tử hận không thể ngửa mặt lên trời cười to.

Cuối cùng cũng chờ được nhược điểm của lão Thất!

Từ khi lão Thất trở lại kinh thành, mỗi một lần gây sự đến cuối cùng đều hại hắn bị mắng, cục tức này hắn đã nghẹn thật lâu.

Lão Thất đáng chết, lúc này đây xem ngươi tránh khỏi trách phạt như thế nào.

“Tìm ngôn quan hung hăng buộc tội vợ chồng Yến Vương!”

Rất nhanh sổ con buộc tội vợ chồng Yến Vương liền như bông tuyết ào ào bay tới trên  long án của Cảnh Minh Đế. Sang ngày thượng triều, vài tên ngôn quan bước ra khỏi hàng, dõng dạc hùng hồn mắng mỏ Yến Vương phi tổn hại uy nghi hoàng gia, tiếp đó buộc tội Yến Vương sa vào sắc đẹp, quá mức dung túng Yến Vương phi.

Cảnh Minh Đế mặt không biểu tình nghe, trong lòng vô cùng không vui.

Mấy lão gia hỏa này, buộc tội tức phụ lão Thất không hiểu quy củ thì cũng thôi, đằng này kéo cái gì mà Yến Vương sa vào sắc đẹp?

Sa vào sắc đẹp là dùng như vậy sao?

Dưỡng mỹ thiếp, ngủ kỹ nữ mới gọi là sa vào sắc đẹp, yêu chiều tức phụ của mình sao có thể gọi là sa vào sắc đẹp? Rõ ràng gọi là vợ chồng hòa thuận mới đúng.

Cảnh Minh Đế ở trong lòng yên lặng phản bác một chút, ánh mắt khẽ chuyển quét về phía Úc Cẩn đang quỳ thẳng ở một bên.

Theo quy củ, phàm là người bị buộc tội, vô luận thân phận cao thấp, có tội hay không, đều phải quỳ nghe huấn.

Đây là luận điệu thịnh hành thời buổi này: Ngươi nếu tất cả đều thích đáng, người khác cớ gì sẽ buộc tội ngươi? Nếu buộc tội ngươi, tất nhiên là do ngươi có chỗ không ổn, cho dù không có không ổn, vậy thì có thì sửa lại không thì miễn đi, tóm lại trước cứ quỳ là được.

Úc Cẩn nghĩ tới bởi vì Khương Tự không đi phúng viếng Vưu thị mà sẽ bị buộc tội, lại không nghĩ rằng người buộc tội lại nhiều như vậy, hại hắn quỳ đến đầu gối đều sắp sưng lên.

Cứ như vậy, hắn liền không có biện pháp có sắc mặt tốt, khí lạnh trực tiếp tỏa ra ngoài.

Thần tử đứng ở gần Úc Cẩn yên lặng xê dịch sang bên cạnh.

Yến Vương ngay cả huynh đệ đều dám đánh, bọn họ vẫn là tránh xa một chút cho an toàn.

Cảnh Minh Đế vừa thấy Úc Cẩn xụ mặt, lửa giận liền đến: “Lão Thất, ngươi có biết tội?” 
Bình Luận (0)
Comment