Tự Cẩm

Chương 462

Khi Úc Cẩn trở lại Dục Hợp Uyển, Khương Tự còn đang ngủ.

Hắn phất phất tay, ra hiệu A Xảo lui xuống đi.

Đã sắp bắt đầu mùa đông, cũng may năm nay khí lạnh tới muộn, trong phòng độ ấm thích hợp.

Cửa sổ mở rộng lùa làn gió se lạnh thoải mái vào trong, thổi trúng màn lụa màu thu hương hơi hơi đong đưa, tựa như tầng tầng cuộn sóng lăn tăn.

Người nằm trên giường hô hấp đều đều, lông mi dài mà dày hạ xuống dưới mắt một bóng râm, màu da dường như quá mức trắng nõn, hiện ra vài phần tái nhợt.

Úc Cẩn nhìn người chăm chú ngủ say, lòng tràn đầy vui mừng.

A Tự chẳng những gả cho hắn, hiện giờ còn có thai, chẳng mấy chốc sẽ sinh hạ đứa con huyết mạch tương liên với hai người bọn họ.

Vừa nghĩ như vậy, Úc Cẩn lại sinh ra vài phần chờ mong với với tiểu gia hỏa sắp chào đời.

Hắn cầm tay Khương Tự, nhẹ nhàng vuốt ve.

A Tự có hơi gầy ……

Hắn nghĩ, không khỏi có chút lo lắng.

“Nghĩ gì vậy?” Thanh âm mềm nhẹ truyền đến, Khương Tự mở bừng mắt.

Úc Cẩn thân thể hơi nghiêng về trước, xin lỗi nói: “Đánh thức nàng?”

Khương Tự ngồi dậy, cười nói: “Ngủ đủ rồi. Thế nào, hôm nay tiến cung toàn thân mà lui?”

Úc Cẩn cười sờ sờ bụng nhỏ của nàng: “Có tiểu gia hỏa này làm bùa hộ mệnh, tự nhiên toàn thân mà lui.”

Hắn đơn giản nói lại việc trải qua một chút, nhắc tới lão trưởng sử: “Nàng cũng không biết khi ta mang theo một xe ban thưởng trở về, ánh mắt trưởng sử nhìn ta.”

Khương Tự nghe vậy cười rộ lên.

Kiếp trước hồn nhiên không lo, đời này lấy tư thái chuẩn bị tốt nhất nắm vững Yến Vương phủ, thế mà lại phát hiện không ít người có ý tứ hơn trong ấn tượng nhiều.

Có lẽ là kiếp này nàng có tự tin mà kiếp trước không có, cho nên tâm cảnh hoàn toàn khác biệt.

“Hôm nay ăn cái gì?” Úc Cẩn hỏi.

“Dùng gà sợi ngân nhĩ, nhụy nấm chay tươi, còn có vài lát măng chưng ……” Khương Tự nói sắc mặt trắng nhợt, xua tay nói, “Đừng nhắc tới ăn, nhắc tới liền muốn nôn ……”

“Được, được, không nhắc tới.” Úc Cẩn ngắm cằm nhòn nhọn của tức phụ một cái, nhịn không được lo lắng.

Không biết A Tự có muốn ăn tương giò không nhỉ?

Rất nhanh, trong cung ban thưởng liền liên tục không ngừng đưa đến Yến Vương phủ, có Hoàng Hậu ban thưởng, Hiền phi ban thưởng, phi tần hơi có diện mạo ban thưởng, ngay cả Từ Ninh Cung bên kia cũng có ban thưởng đưa tới.

Các quản sự vương phủ càng là lục tục tới cửa tặng quà.

Trong khoảng thời gian ngắn Yến Vương phủ khách đến đầy nhà, danh tiếng vô lượng.

Đông Bình Bá phủ nhận được tin tức, Phùng lão phu nhân vui mừng khôn xiết, liên tục nói mấy tiếng tốt, lệnh Khương Y đi Yến Vương phủ thăm hỏi.

A Xảo vẫn luôn chờ ở cửa nhị môn Vương phủ, thấy xe ngựa chậm rãi dừng lại, lập tức lên đón.

“Đại cô nãi nãi, Vương phi vẫn luôn chờ ngài đó.” A Xảo nâng Khương Y đi vào trong.

Đây là lần đầu tiên Khương Y tới Yến Vương phủ.

Đi ở trên đường đi đến Dục Hợp Uyển, không ngừng gặp hạ nhân Vương phủ tới thi lễ.

Trong lòng Khương Y có hơi khẩn trương, trên mặt lại không lộ thanh sắc, nhìn thấy Khương Tự đứng ở cửa viện lập tức bỏ xuống tất cả cảm xúc bước nhanh tới đón.

“Không nghỉ ngơi ở trong phòng, ra đây làm gì?” Khương Y cầm tay Khương Tự, oán trách nói.

Khương Tự cười khanh khách nói: “Đại tỷ thoạt nhìn khí sắc không tồi.”

Khương Y còn muốn nói cái gì, thấy không ít người chờ ở một bên, yên lặng đem lời nói nuốt xuống, kéo Khương Tự vào phòng.

Nàng theo bản năng quét lượng vài lần.

Trong phòng bày biện ngắn gọn không mất tinh xảo, chỗ bệ cửa sổ không bày hoa, chỉ có ở trên kỷ trà cao cao đặt một chậu Lục La, rũ xuống cành lá xanh biếc sum xuê.

Khương Y liền cười nói: “Tứ muội vẫn là bộ dáng cũ.”

Sau khi lấy chồng còn có thể duy trì thói quen sinh hoạt hàng ngày trước khi lấy chồng, nói rõ muội muội sinh hoạt tự tại, không người ước thúc.

Sầu lo của nàng rơi xuống một nửa, nắm tay Khương Tự hỏi: “Phản ứng lớn không?”

“Còn tốt, chỉ là có chút ăn không vô, đại tỷ không cần lo lắng cho muội.”

Khương Y cẩn thận dặn dò vài câu, nói đến Khương An Thành: “Cả nhà đều thật cao hứng, chỉ có phụ thân là sầu thảm rồi.”

Khương Tự ý cười nhẹ nhàng: “Phụ thân sầu cái gì?”

“ Ông ấy cảm thấy muội còn nhỏ, sớm như vậy đã có thai sợ khi sinh sản chịu khổ, còn nói muốn tìm Vương gia nói chuyện nhân sinh nữa kìa.”

Khương Tự thu lại tươi cười, cùng Khương Y liếc nhau.

Khương Y cũng an tĩnh lại.

Một hồi lâu sau, Khương Tự hỏi: “Phụ thân còn chưa biết chuyện mẫu thân đi?”

Khương Y gật đầu.

Tô thị mất khi Khương Tự chỉ có hơn một tuổi, Khương An Thành vẫn luôn cho rằng Tô thị là bởi vì sinh thứ nữ bị thương thân mình mới bệnh chết.

Cũng bởi vậy, nghe nói Khương Tự nhanh như vậy đã có thai, Khương An Thành lo nhiều hơn vui.

“Ta với nhị ca muội thương lượng với nhau, chuyện của mẫu thân không nên nói cho phụ thân biết, sợ ông ấy biết được sẽ chịu không nổi……”

Sinh lão bệnh tử tuy rằng làm người ta thương tâm, nhưng lại không thể làm gì, còn cảm thụ khi người mình yêu thương bị người hại chết so ra khác biệt rất lớn.

Nỗi đau đớn và phẫn nộ ấy có thể làm người ta nổi điên, tỷ đệ Khương Y không muốn nhìn thấy phụ thân thật vất vả lắm mới bình tĩnh lại lại thống khổ lần nữa.

“Ừ, việc này liền nghe đại tỷ cùng Nhị ca.”

Nghe Khương Tự nói như vậy, Khương Y nhẹ nhàng thở ra.

Muội muội là người có chủ ý, chân tướng mẫu thân qua đời là muội muội phát hiện, nếu muội muội kiên trì nói cho phụ thân chân tướng, nàng và nhị đệ đều không thể cứng rắn ngăn cản.

Hiện giờ xem ra, là nàng lo lắng nhiều.

“Tổ mẫu bảo ta chuyển lời, muội có thai nhớ rõ không được ngủ cùng phòng với Vương gia nữa, nắm chắc chọn hai người đáng tin cậy hầu hạ Vương gia.” Khương Y nói xong, kéo kéo khóe miệng, “Muội nghe xong thì bỏ đi, chớ có động khí.”

Khương Tự cười lạnh: “Tổ mẫu hay lo xa thật. Đại tỷ trở về nói với tổ mẫu, quy củ trong phủ tầm thường đặt ở Vương phủ không thể thực hiện được, xin bà ấy chớ có nhọc lòng.”

Khương Y thở dài: “Tổ mẫu xác thật hay lo xa. Ta mắt lạnh nhìn, bà ấy hình như cố ý để Đậu biểu cô làm vợ kế của phụ thân……”

Khương Tự hơi hơi nhướng mày: “Đại tỷ đều đã nhìn ra?”

Khương Y cười khổ.

Tính nàng tuy nhu thuận, nhưng không phải ngốc, tổ mẫu mỗi lần gọi phụ thân qua đều giữ Đậu biểu cô ở đó, rõ ràng như vậy sao có thể không nhìn ra.

Khương Y cân nhắc từng câu từng chữ nói: “Phụ thân độc thân nhiều năm, cưới một người vợ kế chiếu cố ông, làm nhi nữ lẽ ra không nên xen vào. Nhưng ta thấy phụ thân không giống có ý muốn tái giá, nếu tổ mẫu cưỡng ép ghép hai người vào với nhau, sợ sẽ náo ra khó xử  …… Vốn dĩ không muốn để Tứ muội phiền lòng mấy việc này, nề hà thân phận ta lại không tiện nói nhiều……”

Khương Y mang theo nữ nhi sống nhở nhà mẹ đẻ, nói ra xem như ăn nhờ ở đậu, có một số việc tự nhiên không tiện nhúng tay.

Khương Tự nghĩ nghĩ, nói: “Hôm nào đại tỷ lại đến thăm muội, mời Đậu Biểu Cô cùng nhau đến đây đi.”

“Tứ muội, muội ——”

Khương Tự cười cười: “Đại tỷ đừng nghĩ nhiều, Đậu biểu cô là trưởng bối, muội sẽ không ăn tỷ ta.”

Dứt lời, nàng nhẹ nhàng xoa xoa ấn đường, nhàn nhạt nói: “Không cần chờ hôm khác, ngày mai đại tỷ hãy cùng Đậu Biểu Cô đến đây đi.”

Nàng vẫn là thích giải quyết dứt khoát, mà không phải tùy ý để cho một ít chuyện vốn dĩ có thể tránh khỏi bực bội kéo dài tới cuối cùng lại xảy ra.

“Vậy được, ngày mai ta với Đậu biểu cô cùng nhau tới đây.”

Hôm sau, chợt nổi gió lớn, thời tiết lập tức trở lạnh.

Khương Y cùng Đậu Xu Uyển ngồi chung một chiếc xe ngựa, đúng hẹn đăng môn Yến Vương phủ.

So với Khương Y thong dong, Đậu Xu Uyển khẩn trương hơn nhiều, sau khi vấn an Khương Tự xong câu nệ đứng đó, không nói một lời.
Bình Luận (0)
Comment