Tự Cẩm

Chương 478

Nhìn Dương phi ngã xuống trước mặt, Chân Thế Thành lập tức nói với Phan Hải canh giữ ở một bên: “Mau mời Thái y!”

Đế vương ra ngoài, tự nhiên sẽ có Ngự y đi theo.

Phan Hải do dự một chút.

Chuyện của Dương phi và Thái Tử nhất định phải giấu kín, trừ những người đã biết ra không thể để cho người khác biết nữa, trước mắt mời Ngự y ——

Thấy Phan Hải do dự, Chân Thế Thành lạnh lùng nói: “Phan công công, sau lưng Dương phi chắc chắn có người, trước khi chưa hỏi ra không thể để Dương phi xảy ra chuyện!”

Phan Hải gật gật đầu, thấp giọng nói: “Còn xin Chân đại nhân tránh đi một chút.”

Chân Thế Thành được nội thị dẫn trở lại chỗ Cảnh Minh Đế.

“Hỏi ra được gì không?” Cảnh Minh Đế trầm giọng hỏi.

Chân Thế Thành ôm quyền thỉnh tội: “Vi thần đang hỏi Dương phi, Dương phi đột nhiên ôm ngực ngã xuống đất……”

Cảnh Minh Đế ánh mắt căng thẳng, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi: “Nàng ta đã xảy ra chuyện?”

“Phan công công mời Thái y qua đó rồi, tình huống như thế nào còn phải đợi Thái y chẩn bệnh xong sau đó mới rõ ràng.”

Cảnh Minh Đế lập tức thúc giục nội thị đi tìm hiểu.

Không bao lâu Phan Hải trở về, sắc mặt nặng nề: “Hoàng Thượng, Dương phi đi rồi.”

“Chuyện gì xảy ra?”

“Thái y nói Dương phi chết do đột phát bệnh tim ——”

Không chờ Phan Hải nói xong, Cảnh Minh Đế liền vỗ mạnh bàn: “Đánh rắm!”

Phan Hải lập tức im bặt.

Có thể làm Hoàng Thượng chửi đổng, có thể thấy được Hoàng Thượng đã phẫn nộ tới cực điểm.

Cảnh Minh Đế xác thật tức giận đến không nhẹ, sau khi tức giận còn có loại cảm giác vô lực đánh sâu.

Vũ nữ bắt được lúc Thập Ngũ công chúa xảy ra chuyện chết do đột phát bệnh tim, trước mắt Dương phi chết cũng do đột phát bệnh tim, chẳng lẽ nữ tử trong hoàng cung mắc phải bệnh tim cũng có thể lây bệnh?

Đây quả thực quá vớ vẩn!

Thái độ của Cảnh Minh Đế làm Chân Thế Thành cảm thấy cổ quái, thử nói: “Hoàng Thượng, ngài cảm thấy nguyên nhân Dương phi chết không phải đột phát bệnh tim Thái y chẩn ra?”

Cảnh Minh Đế hơi hòa hoãn cảm xúc, hơi hơi do dự kể lại chi tiết buổi gia yến trên Trường Sinh Điện: “ Vũ cơ hại chết Thập Ngũ công chúa khi bị thẩm vấn đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, trải qua Thái y kiểm tra cũng là chết do đột phát bệnh tim.”

Chân Thế Thành nghe xong liền sờ sờ râu.

“Một lần cũng thôi đi, liên tiếp hai người dính đến mạng người đều chết do đột phát bệnh tim, này không khỏi quá mức trùng hợp.” Cảnh Minh Đế ánh mắt thâm trầm nói.

Chân Thế Thành có một lát trầm mặc.

Cảnh Minh Đế nhìn hắn: “Chân ái khanh nghĩ như thế nào?”

Chân Thế Thành chắp tay với Cảnh Minh Đế: “Hoàng Thượng, liên tiếp hai nữ tử dính đến mạng người trong cung đều chết do đột phát bệnh tim, đây càng nghiệm chứng suy đoán của vi thần.”

“Ngươi là nói sau lưng Dương phi còn có người?”

Chân Thế Thành gật đầu: “Người nọ rất có thể là ẩn núp ở hậu cung, tùy thời khơi mào nội tâm âm u của người nào đó, từ đó sinh ra rất nhiều sự việc.”

Cảnh Minh Đế nhắm mắt, thanh âm lộ ra mỏi mệt: “Nếu thực sự có người này tồn tại, vậy thật là đáng sợ.”

Đã có thể khơi mào ác niệm của người ta, lại có thể thao túng sinh tử của người đó, thậm chí còn hiểu biết thiên tượng biến ảo, thủ đoạn như thế, lại có gì khác với quỷ thần đâu?

Nghĩ đến trong hậu cung khả năng ẩn nấp một người như vậy, Cảnh Minh Đế liền như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

“Nếu thực sự có một người như vậy, nhất định phải tìm ra hắn!”

Chân Thế Thành không hé răng.

Người ở hậu cung, hắn chỉ đành bất lực.

Cảnh Minh Đế hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, nhất thời càng thêm buồn bực.

Chân Thế Thành là cao thủ xử án, nhưng dù sao cũng là ngoại thần, cũng không thể đi lung tung ở hậu cung của ông được.

Còn nữa, không có chứng cứ rõ ràng chỉ dựa vào suy đoán liền để cho Chân Thế Thành thẩm vấn phi tần hậu cung, Thái Hậu phỏng chừng sẽ cầm quải trượng rượt ông mất.

Cảnh Minh Đế phiền muộn hết sức đột nhiên nghĩ đến một người: Úc Cẩn.

Lão Thất đi theo Chân Thế Thành xử không ít vụ án, lúc trước trên Trường Sinh Điện biểu hiện xuất chúng, có lẽ có thể để nó thử xem.

Ý niệm này chợt lóe lên, Cảnh Minh Đế lại bắt đầu đau đầu về cái chết của Dương phi.

Bên ngoài gió tuyết không ngừng, đường núi trơn trượt, trước mắt muốn về cung là không thể, tám chín phần mười phải ngủ lại một đêm, chờ ngày hôm sau tạnh lại khởi giá.

Cứ như vậy, chỉ dựa vào đám người Phan Hải muốn giấu diếm vài vị phi tần được mang theo liền có chút khó khăn.

Xem ra phải nhờ Hoàng Hậu hỗ trợ rồi.

Cảnh Minh Đế trong lòng có quyết định, lập tức đi đến chỗ Hoàng Hậu nghỉ ngơi.

Hành cung vốn không lớn, mấy viện tử cấp cho phi tần ở đều trụ gần nhau, có gió thổi cỏ lay gì đều rất dễ dàng bị người phát hiện.

Thấy Cảnh Minh Đế lại tới lúc này, Hoàng Hậu đã nhận ra vài phần không thích hợp.

Bà bất động thanh sắc nghênh đón: “Hoàng Thượng ——”

Cảnh Minh Đế đỡ lấy Hoàng Hậu, lôi kéo bà đi đến giường thấp.

“ Chuyện hôm nay, Hậu nghe nói chưa?”

Hoàng Hậu do dự một chút, hỏi: “Hoàng Thượng là nói chuyện An Quận Vương sao?”

Tiền điện mở tiệc chiêu đãi bách quan huân quý, bà tuy không có ở đó, nhưng động tĩnh lớn như vậy làm sao có thể giả câm vờ điếc.

Cảnh Minh Đế không có trả lời, nhìn đôi mắt Hoàng Hậu hỏi: “Hoàng Hậu, trẫm có thể tin tưởng Hậu không?”

Hoàng Hậu hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Ý tứ trong lời này của Hoàng Thượng có quá nhiều, nhất thời làm bà sờ không ra đầu mối.

Sau một lúc ngây người, Hoàng Hậu đè xuống nghi hoặc trong lòng nói: “Ta với Hoàng Thượng là phu thê, tất nhiên là vĩnh viễn đứng ở bên Hoàng Thượng.”

Cảnh Minh Đế gật gật đầu, thấp giọng nói: “Trẫm quyết tâm phế Thái Tử!”

Hoàng Hậu xem như là người ổn trọng, nhưng nghe được lời này lại lập tức thay đổi sắc mặt, tay bỗng nhiên run lên: “Hoàng Thượng?”

Bà chẳng lẽ là sinh ra ảo giác? Hoàng Thượng cư nhiên muốn phế Thái Tử!

Nhiều năm qua bà mắt lạnh nhìn các hoàng tử càng ngày càng lớn, dần dần sinh ra ý niệm không an phận, lại chỉ thấy buồn cười.

Chỉ cảm khái những hoàng tử này nhìn không rõ, ở trong lòng Hoàng Thượng không có một hài tử nào quý trọng hơn Thái tử mà nguyên hậu lưu lại cả.

Đó là con vợ cả duy nhất của Hoàng Thượng, càng là huyết mạch duy nhất của Hoàng Thượng cùng vợ cả.

Địa vị của Thái Tử ở trong lòng Hoàng Thượng không ai có thể so sánh.

Nhưng hiện tại, Hoàng Thượng thế mà nói với bà muốn phế Thái Tử?

Lúc này Cảnh Minh Đế cũng bất chấp thể diện, khẽ cắn môi nói: “Thái Tử cùng Dương phi gian díu!”

Hoàng Hậu đứng bật dậy, da mặt run lên, lại không nói một lời ngồi xuống.

Không nói một lời không đại biểu Hoàng Hậu trấn định, mà là khiếp sợ đến không lời nào để nói.

Thật lâu sau, Hoàng Hậu run giọng hỏi: “Dương phi với Thái Tử hiện tại như thế nào?”

“Thái Tử đã bị Cẩm Lân vệ cùng Đông Xưởng trông coi rồi, Dương phi ngoài ý muốn chết bất đắc kỳ tử. Trẫm cần Hoàng Hậu hỗ trợ, ít nhất trước khi hồi cung không thể để cho ai biết Dương phi đã chết.”

Không chỉ là Dương phi chết cần giấu diếm, mà tin tức Thái Tử bị phế hiện tại cũng không thể truyền ra ngoài.

Hành cung không thể so với hoàng cung, phương diện không yên ổn ở bên ngoài quá nhiều, một khi không cẩn thận sẽ có khả năng lâm vào nguy cơ.

Cảnh Minh Đế rất nhanh đem một ít an bài nói thẳng với Hoàng Hậu.

Nghe đến cuối cùng, Hoàng Hậu trịnh trọng nói: “Hoàng Thượng yên tâm, Dương phi bên này cứ giao cho ta đi.”

Trong đại điện chúng thần mắt trông mong chờ đến sắc trời sắp đen, mông đều ngồi đau, rốt cuộc có nội thị tiến đến truyền lời.

“Các vị đại nhân đều giải tán đi, Hoàng Thượng có lệnh, đêm nay ngủ lại Thúy Loa sơn.”

Bên ngoài gió tuyết vẫn chưa ngừng, đối với việc phải ngủ lại Thúy Loa sơn chúng thần đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng đợi cả nửa ngày rồi lại cứ thế giải tán thì lại chưa có chuẩn bị tâm lý.

“Công công, tên Kim Ngô Vệ kia vì sao giết hại An Quận Vương vậy?”

Nội thị nhìn người hỏi chuyện một cái, nghiêm túc nói: “Đại nhân vẫn là chớ có hỏi. Hoàng Thượng cũng không hỏi ra, tâm tình đang kém kìa.” 
Bình Luận (0)
Comment