Tự Cẩm

Chương 486

Qua ngày mồng tám tháng chạp, không khí năm mới càng thêm náo nhiệt.

Kinh thành vẫn phồn hoa như cũ, cứ việc trời đông giá rét lại không ngăn được nhiệt tình dạo chợ của bá tánh.

Có một vài đồ Tết cần chọn mua sớm, càng kéo dài tới gần Tết thì giá tiền càng đắt.

Đi lên đầu phố, lập tức có thể nhìn thấy mọi người tươi cười vui vẻ, một tay xách vịt, một tay cầm đủ loại điểm tâm bước chân vội vàng.

Thái Tử bị phế đối với các bá tánh mà nói vẫn là một sự kiện xa xôi, ít nhất hiện tại bọn họ vẫn chưa nhận ra có gì khác với ngày thường.

Nhưng đám bách quan huân quý lại ở lúc cửa ải cuối năm sắp đến cảm nhận được mùi vị mưa gió sắp đến.

Cứ việc còn chưa có ai đứng ra nêu ra chuyện lập Thái Tử, nhưng giao phong giữa Tam hoàng tử Tấn Vương và Tứ hoàng tử Tề Vương đã chậm rãi kéo ra màn mở đầu.

Hôm nay có quan viên bên phe Tấn Vương buộc tội vị quan viên thân cận nào đó của Tề Vương tham ô nhận hối lộ, ngày mai quan viên thân cận của Tề Vương lại buộc tội người nào đó bên phe Tấn Vương khinh nam bá nữ.

Động tác của hai bên cũng không lớn, không đau không ngứa, lại làm cho tâm tư của không ít người phập phồng bất an.

Hoàng Thượng không còn trẻ nữacho dù suy xét tâm tình của Hoàng Thượng tạm thời không vội, nhưng chờ đến sang năm chuyện lập Thái Tử nhất định phải được trình lên hội nghị thảo luận.

Tấn Vương và Tề Vương, làm sao đứng thành hàng được?

Ngay trong thời điểm bình tĩnh vi diệu này, sinh thần Hiền phi tới.

Ngoài Hoàng Hậu ra, thì những phi tử có thể diện như Hiền phi, Trang phi, Ninh phi, mỗi lần sinh thần tuy không tổ chức long trọng, nhưng hạ lễ lại thu không ít.

Đặc biệt là Thái Tử vừa mới bị phế, Tề Vương thành nhân tuyển đứng đầu cho ngôi vị tân Thái Tử, yến sinh thần của Hiền phi cũng lập tức náo nhiệt hẳn, ngay cả Vinh Dương trưởng công chúa tiến cung thỉnh an Thái hậu cũng đều chạy tới chúc mừng.

Việc này trước kia chưa từng có, Hiền phi khá là đắc ý với điều này.

Sau khi Khương Tự có thai tuy rằng tránh thoát mùng một mười lăm tiến cung thỉnh an Hiền phi, nhưng sinh thần Hiền phi lại không có lý do trốn tránh nữa.

Huống chi nàng đã mang thai bốn tháng, tới thời điểm khôi phục qua lại như người bình thường rồi.

“Chúc nương nương xuân thu bất lão, tuổi trẻ an khang.” So với Tề Vương phi tỉ mỉ chuẩn bị lời chúc mừng cùng hạ lễ, Khương Tự lại đơn giản hơn nhiều, ở trong mắt Hiền phi thuần túy là có lệ.

“Ừ, ngươi có tâm.” Hiền phi nhàn nhạt nói một câu.

Đối với Hiền phi lãnh đạm, Khương Tự không để bụng chút nào, thong thả ung dung ngồi xuống.

Tầm mắt Hiền phi rơi xuống bụng của Khương Tự, hỏi: “Có bốn tháng rồi nhỉ?”

Khương Tự đáp một tiếng vâng.

“Nhìn chưa rõ lắm, về sau ngươi phải hoạt động nhiều một chút, thường xuyên ủ ở trong phòng ngược lại không tốt cho hài tử.”

Những lời này là vì lúc trước Khương Tự không tới thỉnh an cảnh tỉnh nàng.

Trước mắt bao người, Khương Tự tất nhiên sẽ không làm trái, lại cười nói: “Đa tạ nương nương nhắc nhở, ta nhớ kỹ, về sau sẽ thường tới thỉnh an  nương nương.”

Nghe Khương Tự nói như thế, Hiền phi thoáng thuận khí.

Ngồi ở một bên, Vinh Dương trưởng công chúa đột nhiên nói: “Nương nương cũng thật rộng lượng, con dâu mấy tháng không tới thỉnh an đều không trách tội. Nhớ lúc ấy khi ta hoài thai Dật Nhi, mỗi ngày đều sẽ từ phủ Công chúa qua phủ Tướng quân thỉnh an bà mẫu.”

Bà ta nói xong nhìn về phía Khương Tự, khóe môi hơi cong: “Yến Vương phi gặp được bà bà tài đức sáng suốt như thế, thật là phúc khí tốt.”

Vinh Dương trưởng công chúa ở trước mặt Hoàng Thượng và Thái Hậu rất có thể diện, nhiều năm qua cho dù là phi tần hậu cung như Hiền phi cũng phải kính nhường bà ta mấy phần, lúc này nói ra những lời như này tự nhiên không ai nói được gì.

Chẳng những sẽ không nhiều lời, có vài người còn sẽ cười trộm, tỷ như Tề Vương phi.

Nàng ta thật sự bất mãn Yến Vương phi lâu lắm rồi, hiện giờ rốt cuộc có người có thể trước mặt mọi người giẫm mặt Yến Vương phi, xem như giúp nàng ta xả ngụm hờn dỗi.

Tề Vương phi lấy mắt ngắm Khương Tự, thầm nói ở ác gặp ác, Yến Vương phi kiêu ngạo tùy hứng ra sao đi nữa, đối mặt với Vinh Dương trưởng công chúa châm chọc mỉa mai cũng chỉ phải chịu đựng thôi.

Hậu cung không thể so với bên ngoài, Tề Vương cùng Yến Vương tuy là con trai của Hiền phi, nhưng tiến cung mừng thọ cũng chỉ là lắc lư cho có rồi liền phải ra cung, chân chính lưu lại bồi vẫn là nữ quyến.

Tề Vương phi biết Yến Vương là một người mà cả Thái Tử đều dám đánh, nhưng nàng ta không tin Yến Vương phi bị Vinh Dương trưởng công chúa chèn ép lại còn dám hé răng.

Ai ngờ lúc này, một đạo thanh âm lạnh lùng vang lên: “Nói như vậy, cô cô gặp được bà bà không đủ tài đức sáng suốt, không có phúc khí?”

Trong điện nhất thời lặng ngắt, vô số đạo tầm mắt dừng ở trên người Khương Tự đang ngồi ngay ngắn.

Bọn họ chẳng lẽ nghe lầm rồi?

Vinh Dương trưởng công chúa lại không chút nào nghi ngờ lỗ tai của mình, tay vỗ mạnh lên bàn, lạnh lùng nói: “Yến Vương phi nói ta không phúc khí?”

Khương Tự hơi hơi mỉm cười, ánh mắt thản nhiên không sợ: “Vừa rồi chính cô cô tự nói mà. Ngài hâm mộ ta gặp được một bà bà tài đức sáng suốt, cảm thấy ta có phúc khí, vậy chẳng phải nói cô cô vận khí không được tốt, gặp được bà bà không đủ tài đức sáng suốt sao?”

Trường hợp này, đổi thành người khác tới chèn ép nàng, nàng có lẽ có thể nhịn thời gian một bữa cơm, nhưng đổi thành hung thủ hại chết mẹ ruột nàng, đó là một cái chớp mắt đều không muốn nhịn.

“Ngươi lớn mật!” Vinh Dương trưởng công chúa trăm triệu không thể tưởng được lại có người to gan lớn mật như thế, trước mắt bao người dám chống đối bà ta.

“Yến Vương phi, thuận miệng vọng nghị trưởng bối, đây là giáo dưỡng thân là Vương phi của ngươi?”

Khương Tự hơi hơi nâng cằm, vân đạm phong khinh cười nói: “Thân là Vương phi phụ hoàng khâm điểm, khi có người nghi ngờ giáo dưỡng của ta, ta tự nhiên phải chứng minh cho người đó xem, phụ hoàng lựa chọn không có sai.”

“Ngươi ——” Khương Tự lưu loát lôi ra lợi thế là Cảnh Minh Đế, Vinh Dương trưởng công chúa nhất thời bị nghẹn gần chết.

Khương Tự rũ xuống tầm mắt, khôi phục bộ dạng dịu ngoan nhu thuận, mềm giọng trấn an nói: “Cô cô chớ có khổ sở, mặc dù bà bà ngài không đủ tài đức sáng suốt, hiện tại cũng đều đã qua rồi, con người thì nên nhìn về phía trước mới phải.”

Năm đó mẫu thân và Thôi tướng quân đã đính hôn, Vinh Dương trưởng công chúa hoành đao đoạt ái lôi ra chỗ dựa là Thái Hậu, Thôi tướng quân ngay từ đầu vốn kịch liệt phản đối, nhưng mẫu thân Thôi tướng quân lấy cái chết bức bách mới khiến cho ông từ bỏ ý nghĩ đấu tranh.

Nàng có thể lý giải lựa chọn của mẫu thân Thôi tướng quân, lại không cách nào có hảo cảm. Nói Thôi mẫu một câu không đủ tài đức sáng suốt, cũng không tính oan uổng bà ta.

“Yến Vương phi, ngươi chớ có giả ngu!” Đối với loại an ủi này, Vinh Dương trưởng công chúa liền khó chịu như ăn ruồi bọ, nửa điểm đều không cảm kích.

Không khí nhất thời có chút ngưng trệ.

Khương Tự lại không chịu ảnh hưởng tí nào, nhẹ nhàng vỗ về bụng nhỏ cười nói: “Nghe nói người có thai sẽ ngớ ngẩn một đoạn thời gian, đa tạ cô cô nhắc nhở.”

Vinh Dương trưởng công chúa hoàn toàn không có biện pháp.

Trời đất bao la, người hoài thai long tử long tôn lớn nhất. Bà ta nếu nhiều lời hai câu, vạn nhất kích thích đến tiện nhân này có đau đầu nhức óc gì, ở chỗ hoàng huynh cùng mẫu hậu nơi đó đều không tiện ăn nói.

Nhưng Vinh Dương trưởng công chúa ngoại trừ Cảnh Minh Đế cùng Thái Hậu ra chưa từng phải nén giận ở trước mặt những người khác bao giờ, lúc này chỉ cảm thấy có cục tức nghẹn ở cổ họng, khó có thể nuốt xuống.

Thật sự là tức chết bà ta!

Bà ta hiện tại càng thêm tin tưởng mấy lời Minh Nguyệt đã nói với bà ta trước khi mất tích.

Minh Nguyệt rơi xuống kết cục như vậy, chắc chắn là tiện nhân này gài bẫy!

Vinh Dương trưởng công chúa híp mắt nhìn chằm chằm Khương Tự.

Khương Tự hồn nhiên không sợ đối diện bà ta, khẽ nhếch cằm hiện ra vài phần khiêu khích.

Không sai, mục tiêu nhỏ Thôi Minh Nguyệt kia là nàng xử lý, mà mục tiêu nhỏ Vinh Dương trưởng công chúa này nàng cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Ánh mắt Vinh Dương trưởng công chúa co rụt lại.

Tiện nhân này lại đang khiêu khích, như thế mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được nữa! 
Bình Luận (0)
Comment