Tự Cẩm

Chương 490

Tổ tôn Ô Miêu mở cửa hàng ở con phố phía Tây, không chỉ Úc Cẩn phái người nhìn chằm chằm, Khương Tự cũng dặn dò A Phi lưu ý nhiều hơn.

Mấy ngày trước đây, có lẽ là mãi không đợi được Ô Miêu bên kia gửi thư, bà lão rốt cuộc có động tĩnh, thử liên hệ với người trong cung.

Ở trong mắt Khương Tự, nếu như đối phương không kìm nén được bắt đầu liên hệ, vậy nữ tử Ô Miêu núp ở trong cung trồi lên mặt nước là chuyện sớm muộn thôi.

Nữ tử Ô Miêu kia tội danh không nhỏ, ít nhất là hung thủ xui khiến Trần mỹ nhân độc hại Phúc Thanh công chúa cùng Thập Ngũ công chúa, chắc hẳn đã thành khối u ác tính trong lòng Đế hậu, muốn nhổ cho thống khoái.

Mà người này năm đó làm sao tiến cung, tất nhiên không thoát khỏi quan hệ với Vinh Dương trưởng công chúa. Chờ đến khi người này bị lôi ra, Vinh Dương trưởng công chúa ắt không có cơ hội toàn thân mà lui.

Trở lại Yến Vương phủ, Khương Tự cùng Úc Cẩn chạm mặt.

“Ở trong cung Hiền phi có khó xử nàng không?”

Khương Tự cười nói: “Ta hiện tại có thai, bà ta muốn làm khó cũng chỉ có thể tạm thời chịu đựng, nhưng thật ra đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.”

“Chuyện gì?”

“Tề Vương phi được Thái y khám ra có thai.”

Úc Cẩn nhướng nhướng mày, không nóng không lạnh nói: “Vậy lão Tứ vận khí không tồi.”

Mấy ngày nay hắn mắt lạnh nhìn Tấn Vương cùng Tề Vương tranh đấu gay gắt, tựa như xem diễn.

“Vốn dĩ cục diện cân sức ngang tài, lúc này hắn liền chiếm thượng phong.”

“Có lẽ vậy.” Nghĩ đến Tề Vương phi có thai, Khương Tự có chút không xác định lắm.

Hôm nay ở Ngọc Tuyền cung sau khi cùng Tề Vương phi tiếp xúc gần gũi, cổ trùng trong cơ thể nàng cảm ứng được Tề Vương phi dị thường, lấy kinh nghiệm có thai của nàng tới xem, đó là hơi thở sinh mệnh dựng dục trong cơ thể.

Tề Vương phi có thai, trong lòng nàng xác thật đã sớm hiểu rõ, mới có thể nói ra lời nói lấp kín miệng Hiền phi.

Chính là kiếp trước khi nàng trở thành Yến Vương phi từ Nam Cương trở về, Tề Vương phi cũng không có đứa nhỏ này tồn tại.

Khi đó Tề Vương phi vẫn như cũ chỉ có một nữ nhi, cũng vì Tề Vương không có con trai mà ưu sầu.

Nói cách khác, đứa nhỏ này của Tề Vương phi không có giữ được……

Ngẫm lại hôm nay Hiền phi vui mừng khôn xiết cùng Tề Vương phi vui mừng quá đỗi mà khóc, Khương Tự nhẹ nhàng thở dài.

Vô luận kết cừu oán như thế nào với Tề vương phi, nàng đều sẽ không ra tay với hài tử của người khác, chỉ có thể nói người có tâm như bò cạp độc như Tề vương phi không có phúc phận giữ được hài tử.

Úc Cẩn ôm lấy Khương Tự, cười nói: “Chỉ cần không liên lụy đến trên đầu chúng ta, cứ để bọn họ chó cắn chó đi.”

Nếu liên lụy đến hắn cùng A Tự, vậy đừng trách hắn không khách khí.

Tề Vương phi trở lại vương phủ, khó nén xuân phong đắc ý: “Vương gia đâu?”

“Vương gia ở thư phòng.”

“Mời Vương gia tới chính viện.”

Tề Vương nhận được tỳ nữ truyền lời, nhanh chóng nhíu mi một chút, lúc này mới nhấc chân đi về phía chính viện.

Nha hoàn đứng ở cửa phòng thấy Tề Vương tới đều rối rít thỉnh an, đuôi lông mày khóe mắt dấu không được vui mừng.

Tề Vương là người tâm tư tỉ mỉ, vào phòng liền hỏi: “Có phải có chuyện gì cao hứng không?”

Tề Vương phi cho lui người hầu hạ, mặt hơi hơi đỏ lên: “Là có chuyện tốt muốn cho Vương gia biết.”

“Nói coi chuyện gì?” Tề Vương ngồi xuống đối diện Tề Vương phi.

“Hôm nay ở trong cung thiếp có chút không thoải mái, mẫu phi cho thái y tới xem, thái y khám ra hỉ mạch……”

Tề Vương bỗng nhiên ngồi thẳng người, vẻ mặt kinh ngạc: “Cái gì?”

Tề Vương phi cười nhìn Tề Vương: “Vương gia, thiếp có tin vui.”

“Thật sự?” Tề Vương nắm lấy tay Tề Vương phi, mừng rỡ như điên, thế nhưng nhịn không được cười to ra tiếng.

Thật là ông trời giúp hắn!

Tề Vương phủ vui sướng truyền tới Tấn Vương phủ, đóng cửa lại Tấn Vương trực tiếp đạp văng bàn.

Tấn Vương phi là người tốt tính, móc khăn ra yên lặng giúp Tấn Vương chà lau vệt nước bắn đến trên vạt áo.

Tấn Vương không kiên nhẫn gạt tay Tấn Vương phi ra: “Đừng lau, đợi lát nữa thay lại là được.”

Tấn Vương phi ôn nhu khuyên nhủ: “Vương gia hà tất tức giận, Phúc ca nhi của chúng ta đều đã sáu tuổi, mà trong bụng Tề Vương phi vẫn chỉ là một khối huyết nhục, là nam hay là nữ còn không biết, cho dù sinh hạ nam hài, cũng không ảnh hưởng được cái gì.”

“Nàng không hiểu ——” Tấn Vương nói một câu, thở dài cầm tay Tấn Vương phi, lẩm bẩm nói, “Ai bảo mẫu phi ta chỉ là một cung nhân kia chứ, bẩm sinh đã thấp hơn các huynh đệ khác một đoạn ……”

Tấn Vương phi dựa lại gần, ngữ khí mang theo thương tiếc: “Vương gia, kỳ thật ta cảm thấy chúng ta như vậy cũng khá tốt, nhi nữ đáng yêu, phu thê hòa thuận, không cần thiết suy nghĩ những cái đó……”

Tấn Vương tuy không tán đồng cách nói của Tấn Vương phi, ngữ khí lại ôn hòa hơn rất nhiều: “Nếu lão Nhị không bị phế, ta tự nhiên sẽ không sinh ra tâm tư không nên có, nhưng hiện tại lão Nhị sửa phong Tĩnh Vương, vị trí Thái Tử bỏ trống, không chính lập trưởng, ta vì sao không thể đi tranh?”

Tấn Vương phi còn định nói thêm, Tấn Vương thở dài thật sâu: “ Thời điểm này rồi nàng cho rằng ta không muốn tranh là có thể không tranh sao? Đều có vô số người ở sau lưng đẩy ta đi tranh. Ta nếu không tranh, sẽ rơi ác hơn.”

Nếu như tranh thua, đó chính là tan xương nát thịt.

Có kiều thê con trẻ, lại cùng là long tử, hắn đã định là phải tranh, lại nhất định phải tranh thắng.

“Vô luận như thế nào ta đều sẽ luôn ủng hộ Vương gia.” Tấn Vương phi dựa vào đầu vai Tấn Vương ôn nhu nói, đáy mắt lại mang theo một tia mờ mịt.

Ngày đó, trong cung ban thưởng cuồn cuộn không ngừng chảy về phía Tề Vương phủ.

Tề Vương phi sau khi sinh nữ nhi xong bụng nhiều năm không có động tĩnh, những thông phòng chọn tới cho Tề Vương khai chi tán diệp lục tục sinh vài nữ nhi, số lượng nữ nhi của Tề Vương qua thêm mấy năm chỉ e sẽ vượt qua số lượng các công chúa.

Hiện giờ Tề Vương phi lại lần nữa có thai, xác thật là sự kiện đại hỉ.

“Phụ hoàng thưởng Tề Vương phi một thanh ngọc như ý?” Tìm hiểu tới tin tức Tấn Vương dùng sức bẻ gãy một cây bút.

Ngọc như ý, đây là muốn Tề Vương phi vừa lòng đẹp ý sinh hạ con nối dõi, hay là muốn lão Tứ vừa lòng đẹp ý đây?

Không được, hài tử trong bụng Tề Vương phi tuyệt không thể ở lâu.

Thời gian Tề Vương phi sinh sản còn quá dài, mà trong khoảng thời gian này bởi vì Tề Vương phi có thai phụ hoàng chắc chắn sẽ nghiêng về phía lão Tứ.

Gần một năm thời gian bị lão Tứ đè nặng, cũng đủ cho lão Tứ tích đủ lực lượng đè nặng hắn không thể xoay người, đến lúc đó chẳng sợ Tề Vương phi sinh hạ chính là nữ hài cũng không thể thay đổi cái gì nữa.

Hắn không thể ngồi chờ chết.

Sóng ngầm kích động giữa Tấn Vương và Tề Vương cũng không ảnh hưởng đến Úc Cẩn.

Theo Tề Vương phi có thai, hành động mượn sức hắn của Tề vương dường như tạm hoãn.

Úc Cẩn được thanh tịnh, ngoại trừ đúng hạn đi dạo nha môn, hơn phân nửa thời gian đều bồi Khương Tự, cứ như vậy trải qua mấy ngày thoải mái, trong cung đột nhiên phái nội thị tới triệu hắn tiến cung.

Úc Cẩn tuy không rõ đang yên đang lành truyền hắn tiến cung làm gì, trên mặt vẫn trầm ổn, vào Ngự thư phòng cao giọng thỉnh an Cảnh Minh Đế xong, lẳng lặng đứng đó.

Cảnh Minh Đế thả quyển sách xuống, nhìn Úc Cẩn một cái.

“Nha môn sắp phong ấn, mấy ngày nay rất thanh nhàn đi?”

Úc Cẩn có chút không thể hiểu được, hàm hồ lên tiếng.

Làm Vương gia không thanh nhàn có thể làm gì, trừ phi giống lão Tam cùng lão Tứ bận bù lu như vậy chăng.

“Thanh nhàn chút cũng tốt.” Cảnh Minh Đế thấp giọng nói một câu, sau đó nghiêm túc lên, “Nếu nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, có chuyện trẫm muốn giao cho người làm.”

“Xin phụ hoàng phân phó.”
Bình Luận (0)
Comment