Tự Cẩm

Chương 502

Đậu Xu Uyển cúi đầu, trầm mặc một lát rồi nâng mắt lên đối diện với Khương Tự, ngữ khí kiên quyết: “Ta chỉ cầu giữ được tính mạng ca ca, cái khác Vương phi cứ việc làm chủ.”

Lúc này đây nếu như nàng giúp ca ca cầu tình, làm ca ca không phải chịu trừng phạt đáng bị, đó mới là hại huynh ấy.

Ca ca tự cho là có chỗ dựa, về sau hành sự sẽ càng ngày càng làm càn, chung quy có một ngày sẽ phạm phải tội lớn chém đầu.

Nghe Đậu Xu Uyển trả lời, Khương Tự lộ ra ý cười: “Biểu cô không trách ta thì tốt rồi.”

Đậu Xu Uyển cười tự giễu: “Ta nếu trách tội Vương phi thì thật quá hồ đồ. Vương phi, mắt thấy sắp tới Tết rồi, không bằng ta hồi Bá phủ bồi dì đi.”

Ca ca làm ra chuyện như vậy, liên luỵ thanh danh Vương gia, Vương phi, nàng nào còn mặt mũi tiếp tục ở lại.

Khương Tự duỗi tay cầm tay Đậu Xu Uyển: “Biểu cô nói như vậy, đó chính là trách ta.”

Đậu Xu Uyển vội phủ nhận.

“Vậy biểu cô cứ an tâm ở lại, ngày thường Vương gia có không ít việc, một mình ta ở trong Vương phủ to như vậy cũng nhàm chán.”

Đậu Xu Uyển đỏ mặt gật gật đầu.

Nàng còn không làm được không chút tính toán cho mình, nếu không đến vạn không bất đắc dĩ, nàng cũng không muốn trở lại Bá phủ.

Chuyển ngày, Úc Cẩn liền đi đến Trấn Phủ Tư giam giữ Đậu biểu thúc.

Tiếp đãi Úc Cẩn chính là một vị Trấn Phủ sứ thủ hạ của Hàn Nhiên.

Đối với việc Úc Cẩn đến, Trấn Phủ sứ có chút oán thầm.

Yến Vương sẽ không ngốc đến nỗi đi cầu tình cho lưu manh kia chứ?

Hẳn là không đến mức, việc này đều ầm ỹ đến chỗ Hoàng Thượng cùng Thái Hậu rồi, Yến Vương hẳn là không ngu như vậy.

Có điều, nếu Yến Vương phi mềm giọng muốn nhờ liền không nhất định.

“Bên đường đùa giỡn nữ tử nhà lành làm nữ tử xấu hổ đến giận dữ tự sát, theo luật pháp Đại Chu ta nên phán tội danh gì?”

Trấn Phủ sứ suy nghĩ một chút rồi nói: “Tội đáng lưu đày.”

Theo luật pháp nghiêm khắc, tội danh kia tự nhiên không nhỏ, nhưng trên thực tế chân chính bị lưu đày đều là tay ăn chơi không có chỗ dựa, những tên thiếu gia ăn chơi trác táng đó không có người nào bị lưu đày cả.

“Hắn còn phạm tội khác không?”

Trấn Phủ sứ sửng sốt, càng không đoán được ý đồ Úc Cẩn đến.

“Trước mắt còn chưa tra ra nhiều hơn.”

“Cần bao lâu thời gian có thể điều tra ra?”

Trấn Phủ sứ đột nhiên cảm thấy áp lực có chút lớn, nói: “Ít nhất phải hai ngày.”

Tra rõ quá khứ của lưu manh kia là Hàn Chỉ Huy Sứ tự mình giao phó, bọn họ tự nhiên không dám hàm hồ cho xong.

“Vậy hai ngày sau ta lại đến.” Úc Cẩn cũng không dong dài, hỏi xong liền cất bước rời đi, lưu lại Trấn Phủ sứ không hiểu ra sao.

Đảo mắt chính là hai ngày sau.

Cảnh Minh Đế trước tiên nghe Hàn Nhiên bẩm báo, ánh mắt nặng nề: “Nói như vậy, trong khoảng thời gian biểu thúc của Yến Vương phi ở kinh thành cũng không hề làm ra chuyện đại ác nào?”

“Vâng, sau khi gã rời khỏi Đông Bình Bá phủ tuy rằng chơi bời lêu lổng, lại không có hành vi làm điều phi pháp, thiếu tiền bạc liền sẽ nghĩ biện pháp tìm muội muội gã đòi, lần này bên đường đùa giỡn nữ tử nhà lành là lần đầu tiên. Thuộc hạ của vi thần tra hỏi ra, có người cho gã trăm lượng bạc ròng, sai sử gã làm như vậy.”

Cảnh Minh Đế nhướng mày: “Sai sử gã đùa giỡn nữ tử nhà lành, mục đích là vì điều gì?”

“Theo gã khai lại, người nọ nói nữ tử kia dụ dỗ hôn phu của một vị thái thái, vị thái thái kia muốn xả giận. Có điều thuộc hạ của vi thần tìm hiểu quá khứ của nữ tử, hàng xóm láng giềng đánh giá nữ tử đó rất tốt, không một ai nói nàng ta là người tuỳ tiện ……”

“Nếu là người tuỳ tiện, sẽ không xấu hổ và giận dữ tự sát.” Cảnh Minh Đế lạnh lùng nói.

Nói như vậy, nếu cái tên biểu thúc của tức phụ lão Thất không nói dối, vậy chính là bị người lợi dụng.

Mục đích của người nọ không cần nói cũng biết, chính là nhằm về phía hai vợ chồng lão Thất hai.

Cảnh Minh Đế không khỏi nhớ tới hai ngày trước Úc Cẩn từng nói ở Từ Ninh Cung: “Nhi tử chính là cảm thấy Hoàng tổ mẫu khó được ra một chuyến môn liền gặp được biểu thúc A Tự bên đường làm ác, không khỏi quá trùng hợp.”

Lão Thất nói không sai, trên đời này phần lớn mọi chuyện kỳ thật đều không phải trùng hợp.

Đến lúc này, chút lửa giận bởi vì thân thích Khương Tự làm ác mà dâng lên của Cảnh Minh Đế sớm đã tan thành mây khói, chỉ còn lại có tức giận.

Trong cung u ám chưa tiêu tan, bên ngoài thế mà cũng không yên tĩnh, tính kế lão Thất đến tột cùng là người nào?

“ Người xui khiến gã điều tra ra không?”

Hàn Nhiên cúi đầu: “Trước mắt còn chưa có.”

Cẩm Lân vệ nghe thì uy phong hiển hách, khiến người nghe tiếng đã sợ vỡ mật, nhưng chung quy cũng không có bản lĩnh thần tiên, không có khả năng từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều tra ra được.

Như một lưu manh đầu đường như Đậu biểu thúc, một ngày tiếp xúc với bao nhiêu loại người hỗn tạp, lại không giống nhân vật nào đó vốn ở trong phạm vi giám thị của Cẩm Lân vệ, muốn tìm ra người nọ không khác mò kim đáy biển.

Cảnh Minh Đế đương nhiên hiểu được này đó, chịu đựng không vui hỏi: “Yến Vương còn chưa có động tĩnh sao?”

Tiểu tử kia nói trong vòng ba ngày sẽ giải quyết phiền toái, trước mắt chỉ còn thời gian một ngày.

“Yến Vương ngày hôm trước có đi Nam Trấn Phủ Tư một chuyến, sau đó lại không có phản ứng gì.” Nhắc tới Úc Cẩn sẽ dùng biện pháp gì vãn hồi danh dự, Hàn Nhiên cũng rất tò mò.

Một thân thích bà con xa của Vương phi làm ác, vốn dĩ không phải chuyện đáng chú ý gì, nhưng bởi vì bị Hoàng Thượng cùng Thái Hậu chú ý, mà trước mắt huân quý bách quan cơ hồ đều đã biết.

Mọi người đều đang chờ xem động tác kế tiếp của Yến Vương.

Cảnh Minh Đế khẽ nhíu mày: “ Tiểu điếm ở con đường chợ phía Tây kia, tra được gì không?”

“Hồi bẩm Hoàng Thượng, nhà tiểu điếm kia đã mở mười lăm năm, xác thật là do một đôi tổ tôn Ô Miêu mở. Tháng năm thánh sáu mỗi năm tiểu điếm đều sẽ đóng cửa một đoạn thời gian, thời gian cửa hàng mở cửa làm ăn quạnh quẽ, tổ tôn hai người hiếm khi cùng người khác giao tiếp. Theo thuộc hạ vi thần báo lại, bà lão Ô Miêu kia hình như đã phát hiện có người theo dõi, có cần khống chế người lại trước không……”

Cảnh Minh Đế gật đầu: “Cũng được. Phan Hải, truyền Yến Vương tiến cung.”

Lúc Úc Cẩn chạy đến, Phan Hải cùng Hàn Nhiên đều đang ở Ngự thư phòng.

Úc Cẩn thi lễ chào Cảnh Minh Đế: “Phụ hoàng.”

Cảnh Minh Đế gật gật đầu, nói thẳng: “ Hai ngày nay Phan Hải tra xét Đóa ma ma, bà ta và Trần mỹ nhân xác thật từng có tiếp xúc, có mấy lần Thập Tứ công chúa bị bệnh, Từ Ninh Cung bên kia phái Đóa ma ma đi qua hỏi thăm an ủi.”

Dương phi từ sau khi huynh trưởng đột tử từng náo loạn với ông vài lần, Từ Ninh Cung bên kia cũng phái Đóa ma ma đi khuyên nhủ Dương phi an phận thủ thường, chỉ là ngại chuyện Dương phi và Thái Tử, không tiện giải thích với lão Thất.

Hàn Nhiên rũ mắt đứng ở một bên, trong lòng sinh ra kinh ngạc.

Hắn vốn tưởng rằng Hoàng Thượng triệu Yến Vương tiến cung là hỏi chuyện giải quyết sự việc phiền toái của biểu thúc Yến Vương phi ra sao, không nghĩ tới thế mà lại nói đến chuyện tư mật trong cung với Yến Vương.

Xem ra biểu hiện của Yến Vương ở lần gia yến đó thực sự được Hoàng Thượng ưu ái.

Úc Cẩn không biết cử động lần này của Cảnh Minh Đế làm Chỉ Huy sứ Cẩm Lân vệ Hàn Nhiên kinh ngạc, mở miệng nói: “ Khi Đóa ma ma còn chưa trồi lên mặt nước suy đoán thân phận người này không thấp, lại có cơ hội quang minh chính đại tiếp xúc với Trần mỹ nhân, hiện giờ xem ra xác thật như thế.”

Nói đến đây, hắn tạm dừng một chút, hỏi Cảnh Minh Đế: “Vậy Phan công công có tra ra Đóa ma ma tiến cung như thế nào không? Từ tin tức Phan công công cho ra lúc trước, mười lăm năm trước Đóa ma ma tiến cung thì đã hai mươi tuổi, mà trong cung tuyển cung nữ tuổi phần lớn giới hạn từ mười ba đến mười sáu tuổi.”

Úc Cẩn vừa hỏi như vậy, sắc mặt Cảnh Minh Đế trầm xuống, trầm mặc một lát sau đó chậm rãi nói: “Đóa ma ma là mượn quan hệ Vinh Dương trưởng công chúa tiến cung.” 
Bình Luận (0)
Comment