Tự Cẩm

Chương 510

“Điện hạ chớ có xúc động……”

Đôi mắt Thập Tứ công chúa sáng ngời nhìn Đóa ma ma, cong cong môi: “Ma ma yên tâm, ta sẽ không xúc động.”

“Điện hạ, ngài như vậy làm nô tỳ thấy rất bất an, chẳng lẽ ngày mai ngài muốn gây bất lợi cho Hoàng Hậu nương nương?”

Thập Tứ công chúa rũ mắt nhìn chằm chằm bàn tay mình, ngữ khí lạnh lùng: “Bà ta hại chết mẫu phi ta, chẳng lẽ ta không nên trả thù sao?”

“Điện hạ, Hoàng Hậu nương nương đi ra ngoài chắc chắn tiền hô hậu ủng, cho dù tới thăm ngài, thì cung nhân hầu hạ bên người cũng sẽ không ít. Ngài đang bị bệnh, chẳng lẽ lại muốn dựa vào cậy mạnh hay sao? Nếu làm như vậy, chỉ sợ còn chưa kịp làm gì đã thất bại rồi. Đến lúc đó, ngài làm sao xứng đáng với tấm lòng từ mẫu của mỹ nhân?”

Thập Tứ công chúa bưng mặt khóc nức nở: “Ngoài thân thể bệnh tật này ra, ta còn có biện pháp nào nữa?”

Tiếng khóc nức nở của thiếu nữ quanh quẩn ở trong phòng, theo màn khẽ đong đưa, càng đưa càng xa.

“Điện hạ có nghĩ tới dùng độc chăng?”

Thập Tứ công chúa nín khóc, nhìn Đóa ma ma.

Đóa ma ma đã đến trung niên, thoạt nhìn mặt mũi hiền lành, nhưng lời nói nhẹ nhàng này không hiểu sao lại toát lên hàn ý.

“Dùng độc?” Thập Tứ công chúa mang vẻ mặt mờ mịt, “ Mỗi một thứ ta dùng hằng ngày đều có quy định, ta biết lấy độc ở đâu ra đây?”

Đóa ma ma lấy từ trong tay áo ra một vật đưa qua.

Đó là một cái hộp ngọc vô cùng khéo léo, bề ngoài lại rất bình thường.

Thập Tứ công chúa khó hiểu nhìn bà ta.

“Trong này là một loại độc trùng, chỉ cần tìm cơ hội làm nó tiến vào trong cơ thể người, không bao lâu sâu người nọ sẽ từ từ hiện ra triệu chứng suy tim, cuối cùng suy tim mà chết, ngay cả ngự y đều không nhìn ra đầu mối. Cứ thế, điện hạ vừa có thể lấy lại công đạo cho mẫu phi, lại có thể toàn thân mà lui, chẳng phải vẹn cả đôi đường?”

Thập Tứ công chúa nhìn chằm chằm hộp ngọc nho nhỏ, thì thào hỏi: “ Vì sao ma ma giúp ta như thế?”

Ánh mắt Đóa ma ma lấp lóe: “Nô tỳ có một nghĩa nữ, vốn làm việc ở Khôn Ninh Cung, chỉ vì thầm oán giận vài câu truyền tới trong tai Hoàng Hậu, liền bị Hoàng Hậu lặng lẽ xử trí. Nô tỳ cũng giống điện hạ, cũng không muốn thay nghĩa nữ đáng thương đòi lại công đạo.”

Ngón tay tinh tế trắng nõn của Thập Tứ công chúa đặt lên trên hộp ngọc, trong mắt khó nén ngạc nhiên cùng sợ hãi: “ Độc trùng này phải sử dụng thế nào?”

“Rất đơn giản, chỉ cần tìm được một vết thương nho nhỏ trên tay mục tiêu là đủ rồi……” Giọng nói của Đóa ma ma mang theo mê hoặc.

Thập Tứ công chúa rốt cuộc cầm lấy hộp ngọc nho nhỏ, nhẹ giọng nói: “Như vậy là được rồi à?”

Tiếng bước chân vang lên, màn vải dày bị đẩy ra, Cảnh Minh Đế và Hoàng Hậu nắm tay nhau xuất hiện ở trước mặt Đóa ma ma.

Đóa ma ma ngây ngẩn cả người, theo bản năng nhìn Thập Tứ công chúa.

Thập Tứ công chúa nắm chặt hộp ngọc, đi về phía Hoàng Hậu.

“Mẫu hậu ——”

Hoàng Hậu nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay Thập Tứ công chúa, kéo nàng ra phía sau: “Thập Tứ làm tốt lắm.”

Thập Tứ công chúa lộ ra nụ cười như trút được gánh nặng, mệt lả dựa vào cung tỳ thở dốc từng hơi, nói từng chữ: “Nhi thần may mắn không làm nhục sứ mệnh.”

Nàng nói xong, nhìn Đóa ma ma vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, nước mắt rơi như mưa.

Nàng biết, mẫu phi nàng có tội.

Hôm đó phụ hoàng và mẫu hậu tới phòng nàng một chuyến, mẫu phi đã mất, nàng vô số lần muốn hỏi nguyên nhân chân chính mẫu phi chết, nhận được lại chỉ có ánh mắt né tránh chán ghét.

Rốt cuộc cũng chờ được ngày đó, mẫu hậu lấy danh nghĩa răn dạy nàng phái người tới đây, trực tiếp nói ra chân tướng mẫu phi qua đời, nàng mới biết được mọi chuyện xảy ra.

Mẫu phi của nàng hại Thập Tam tỷ bị mù, còn là hung thủ hại chết Thập Ngũ muội.

Không chịu được chân tướng như thế, cứ việc không muốn tin tưởng, nhưng nàng cũng hiểu đó là sự thật.

Rất lâu trước kia, trong lúc vô tình nàng từng nghe mẫu phi oán giận.

Khi đó nàng bị bệnh, nằm ở trong lòng mẫu phi hôn mê, mẫu phi gắt gao ôm nàng, nhỏ giọng nói: “Đều là bởi vì Phúc Thanh công chúa đoạt phúc vận của con ta, nếu Phúc Thanh công chúa chết đi thì tốt rồi……”

Nước mắt chua xót của mẫu phi nhỏ giọt trên mặt nàng, dù nàng đã tỉnh nhưng ngay cả lông mi cũng không dám động.

Lời nói như vậy quá đáng sợ, nàng không thể tưởng tượng được, sau khi mẫu phi biết nàng nghe được sẽ có phản ứng gì. Cứ coi như không nghe thấy đi, có lẽ mẫu phi chỉ là đau lòng nàng mới nói mấy lời trút giận mà thôi.

Nhưng mấy câu nói ấy lại lặng lẽ mọc rễ trong lòng Thập Tứ công chúa, khi sự thật sự phơi bày ở trước mặt nàng, nàng không có lý do gì để chất vấn cả.

Thập Tứ công chúa có oán cũng có hận, oán mẫu phi hồ đồ, vậy mà lại tin tưởng mấy lời nói vô căn cứ này đi hại người cuối cùng mất cả tính mạng, càng hận người đã châm ngòi mẫu phi.

Người này mới là kẻ đầu sỏ tạo ra tất cả, tìm ra người này mới chân chính báo thù cho mẫu phi.

Thập Tứ công chúa cầm hộp ngọc, tay vẫn luôn run rẩy.

Nàng hoàn toàn không biết tuồng kịch vừa rồi mình diễn như thế nào, chỉ cảm thấy dường như đã hao hết tất cả sức lực của nàng.

Nàng làm được, thật sự làm được rồi……

Thập Tứ công chúa chỉ thấy choáng váng từng cơn, hộp ngọc trong tay rơi ra.

Một cung ty nhanh tay lẹ mắt tiếp được hộp ngọc: “Điện hạ ——”

Hoàng Hậu lập tức nói: “Đỡ công chúa đi phòng kế nghỉ ngơi.”

Trong mắt Thập Tứ công chúa đong đầy khẩn cầu: “Mẫu hậu, nhi thần muốn nghe.”

Hoàng Hậu do dự nhìn về phía Cảnh Minh Đế.

Cảnh Minh Đế hơi hơi gật đầu: “Vậy thì nghe đi.”

Như lão Thất đã nói, Thập Tứ không còn nhỏ nữa, không thể gạt nó tất cả mọi chuyện, để rồi cuối cùng bị người có tâm lợi dụng làm ra sự tình không thể vãn hồi.

Nghĩ đến Đóa ma ma từng chút khơi mào hận ý của Thập Tứ với Hoàng Hậu, Cảnh Minh Đế nghĩ lại mà sợ.

Nếu không phải quyết định nói thẳng với Thập Tứ chân tướng Trần mỹ nhân qua đời trước một bước, nói không chừng nữ nhi này sẽ tiếp bước vết xe đổ của Trần mỹ nhân và Dương phi, bị người làm đao sử dụng.

Mà bây giờ ông lại cảm thấy vui mừng.

Ông thậm chí không nghĩ tới Thập Tứ sẽ biểu hiện tốt như vậy, bất động thanh sắc dẫn dụ đối phương lộ ra đuôi cáo.

Nghĩ đến đây, Cảnh Minh Đế lại đánh giá Úc Cẩn cao hơn không ít.

Mẫu hậu —— Hoàng Hậu nương nương —— Hoàng Hậu, thay đổi ba xưng hô này là Úc Cẩn chỉ cho.

Tiểu tử này thật đúng là thông minh.

“Đóa ma ma, ngươi là người Ô Miêu, mười lăm năm trước lẫn vào cung đình gây bao sóng gió, ngươi đang âm mưu điều gì?” Cảnh Minh Đế thu hồi suy nghĩ, gắt gao nhìn chằm chằm Đóa ma ma.

Đóa ma ma trầm mặc.

“Ngươi xui khiến người hại đích công chúa, hại Thái Tử, thậm chí còn muốn hãm hại Hoàng Hậu, đến tột cùng là vì cái gì?”

“Nô tỳ không biết Hoàng Thượng đang nói cái gì.”

Cảnh Minh Đế giận dữ: “ Ngươi vừa mới xúi giục Thập Tứ công chúa dùng độc trùng hại Hoàng Hậu, trẫm nghe rất rõ ràng, lẽ nào còn muốn chống chế?”

“Hoàng Hậu xử trí nghĩa nữ của nô tỳ, nô tỳ muốn thay nghĩa nữ đòi lại công đạo mà thôi, còn về chuyện Hoàng Thượng nói hại đích công chúa và Thái Tử, nô tỳ hoàn toàn không biết là có ý gì.”

Nhìn Đóa ma ma vẫn cứ bình tĩnh thong dong, Cảnh Minh Đế giận không kiềm chế được, cười lạnh nói: “Nếu biết đồng bạn của ngươi ở kinh thành đã đền tội, ngươi còn muốn giả bộ hồ đồ nữa không?”

Khuôn mặt bình tĩnh của Đóa ma ma rốt cuộc có một tia biến hóa: “Hoàng Thượng có ý gì đây?”

Cảnh Minh Đế cười lạnh: “ Đôi tổ tôn kia đã bị thiên đao vạn quả rồi. Đóa ma ma, nếu ngươi thành thật khai ra mục đích làm như thế, trẫm có thể ban cho ngươi một cái chết toàn thây, nếu không, bọn họ chính là tấm gương của ngươi!”

Lúc này đây đổi lại Đóa ma ma cười rộ lên: “Hoàng Thượng muốn thiên đao vạn quả nô tỳ? Ha hả, không biết Hoàng Thượng đã hỏi qua Thái Hậu chưa?”
Bình Luận (0)
Comment