Tự Cẩm

Chương 56

Trời sắp tối rồi, cũng nên tự mình đi ‘ mời’ Lưu tiên cô nhỉ!

Từ Tâm Đường bên kia vẫn mãi không có động tĩnh gì, trái tim Nhị thái thái Tiêu thị cuối cùng cũng rơi xuống hơn phân nửa, mang theo nha hoàn bà tử đi đến chỗ Lưu tiên cô.

“Tiên cô, mời.”

Nữ đồng nhìn Lưu tiên cô một chút, yên lặng cầm lấy tay nải nhỏ đã thu thập xong hôm qua.

Lưu tiên cô hít một hơi thật sâu, cật lực đè nén cảm xúc sắp sụp đổ.

Bà lên thuyền tặc của Khương Tứ cô nương thì thật sự không xuống được nữa.

Hiện tại tốt rồi, thuyền lật, bà rơi vào trong khe mắt thấy sẽ phải chết đuối, kết quả......Tiểu đồng bọn cùng thuyền lại biết bơi!

Thấy Lưu tiên cô thần sắc căng cứng, Tiêu thị thống khoái cười: “ Tiên cô nếu như muốn dùng cơm tối rồi mới đi, vậy cũng có thể.”

“ Không, không cần......” Lưu tiên cô nhắm lại hai mắt, vẻ mặt chết lặng đi ra ngoài.

Trước không nói phụ nhân chết con kia có thể kéo bà đi gặp quan hay không, mà giờ đây bà có thể khẳng định, hôm nay chỉ cần bước ra cửa lớn Bá phủ thôi thì những người xem náo nhiệt kia sẽ nhào lên nuốt sống bà ngay.

Cái gì thanh danh, tương lai, hết thảy đều tiêu tan.

Lưu tiên cô bước từng bước một đi ra ngoài, hai chân như nặng ngàn cân.

Tiêu thị dừng lại, mắt lạnh nhìn bóng lưng suy sụp của Lưu tiên cô đi tới cửa chính.

Cửa hông bên cạnh cửa chính đã mở ra, người gác cổng nhìn thấy Lưu tiên cô đi ra mặt lộ vẻ xem thường.

“ Tiên cô cần phải chú ý bậc thang, chớ để té ngã.”

Lưu tiên cô dừng chân, câu nói của người gác cổng làm cho sắc mặt bà ta càng thêm tái nhợt.

“ Ra rồi, ra rồi.” Ngoài cửa một mảnh đen kịt, nhìn thấy thân ảnh Lưu tiên cô rốt cục xuất hiện, thanh âm xen lẫn hưng phấn.

“ Con mắt của Đông Bình Bá lão phu nhân rốt cuộc tốt chưa thế?”

“ Hiển nhiên không tốt rồi, không thấy bộ dạng Lưu tiên cô như cha mẹ chết thế kia à?”

“ Ai, nên sớm đoán được kết quả này, thật là chán, đặt thắng cũng kiếm không được mấy đồng.”

“ Được rồi, coi như mất không đi, chí ít tiền ăn bữa thịt vẫn có.”

“ Cũng phải, mất không.”

Lúc này hoàng hôn hạ xuống, chân trời phía Tây toát ra một màu quýt nhu hòa, Lưu tiên cô nhìn thấy tình cảnh ngoài cửa trước mắt liền biến thành màu đen, lại không có dũng khí đi ra ngoài một bước.

Bà xong rồi, thật sự xong rồi!

“ Phi, thần côn giả danh lừa bịp!” Một phụ nhân ôm hài tử phỉ nhổ.

Một tiếng mắng này tựa như chất dẫn đốt cháy cảm xúc của mọi người, lập tức cơ man là trứng vịt thối, rau nát bay đầy về phía Lưu tiên cô.

Bốp một tiếng, Lưu tiên cô bị một cái trứng vịt thối đập trúng, dịch trứng tanh hôi theo gò má bà ta chảy xuống, bà ta sớm đã tuyệt vọng nên hoàn toàn không phản ứng.

Ngược lại là người gác cổng bắt đầu nóng nảy: “ Đừng ném, đừng ném mà!”

Làm cửa Bá phủ bị bẩn khó coi không phải do hắn quét dọn sao.

“ Đi mau đi mau!”  Mắt thấy trước cửa Bá phủ trong nháy mắt chất đống ba thứ rác rưởi hỗn tạp, người gác cổng đen mặt bắt đầu đuổi người.

“ Tiên cô, chúng ta đi thôi.” Nữ đồng ôm tay nải đã sắp khóc rồi.

Lúc này trên người nữ đồng cũng dính không ít rau héo.

“ Đi.” Lưu tiên cô dùng sức phun ra một chữ, đi ra ngoài.

Phụ nhân áo lam xông lại nắm chặt Lưu tiên cô: “ Ngươi cái đồ lừa đảo, trả mạng lại cho con ta!”

Lưu tiên cô vẻ mặt chết lặng, tùy ý để cho phụ nhân áo lam lắc lư không ngừng.

Đại nha hoàn A Phúc vội vã đuổi tới, vừa chạy vừa hô: “ Mau ngăn người lại!”

Một tiếng gọi này đột nhiên làm cho đám người xem náo nhiệt tỉnh táo tinh thần, một đám như được tiêm máu gà, bỗng chốc trở nên điên cuồng.

“ Sao thế, chẳng lẽ mắt của lão phu nhân tốt rồi?”

“ Không thể nào, còn có loại chuyển hướng này?”

Chớp mắt A Phúc đã đuổi tới, vội vã hét về phía cửa lớn: “ Không thể để cho Lưu tiên cô đi, mắt của lão phu nhân chảy máu rồi!”

Người gác cổng nghe xong lập tức cản Lưu tiên cô lại: “ Ngươi không thể đi, mắt của lão phu nhân chúng ta bị chảy máu.”

“ Cái gì?” Mắt Lưu tiên cô khẽ nhúc nhích.

Đây là chuyện gì nha? Nước bừa bà cho lão phu nhân uống nhiều lắm là thanh lọc dạ dày, tại sao có thể có hậu quả nghiêm trọng như vậy?

“ Bắt lấy bà ta, giải đến Từ Tâm Đường chờ các chủ tử xử lý!” A Phúc lạnh lùng quét Lưu tiên cô một cái, ánh mắt đã không khác gì nhìn người chết.

Rất nhanh có hai tên bà tử một trái một phải giữ lấy Lưu tiên cô kéo vào trong.

Trong nghiêng ngả lảo đảo, Lưu tiên cô và Khương Tự đã  đứng ở trong viện Từ Tâm Đường gặp thoáng qua nhau.

Tự giác đại nạn lâm đầu Lưu tiên cô theo bản năng nhìn về phía Khương Tự.

Bờ môi Khương Tự mấp máy, im ắng phun ra một chữ.

Ánh mắt của nàng vẫn rất bình tĩnh, loại bình tĩnh ấy cho người ta một loại cảm giác trí tuệ vững vàng, phảng phất như nàng mới là người thắng.

Người thắng?

Lưu tiên cô mất hết can đảm bỗng nhiên giật cả mình, ánh mắt xuất hiện một tia rõ ràng.

Bà và Khương Tứ cô nương là âm thầm đạt thành giao dịch, nếu như bà tiêu đời, Khương Tứ cô nương khẳng định cũng thất bại mà.

Như vậy tự tin của Khương Tứ cô nương từ đâu mà đến đây?

Người tới tuyệt cảnh đầu óc có lẽ sẽ linh quang lên, Lưu tiên cô mơ hồ nghĩ đến cái gì, liều mạng suy nghĩ khẩu hình của Khương Tự.

Chỉ có một chữ, Khương Tứ cô nương nói với bà rốt cuộc là cái gì đây?

“ Lưu tiên cô, ngươi rốt cuộc cho lão phu nhân dùng cái gì, còn không mau nói rõ chi tiết ra!”

Trong Từ Tâm Đường đã rối loạn, chủ tử các phòng tất cả đều chen chúc ở bên trong, vừa thấy Lưu tiên cô lộ diện, Khương Nhị lão gia nghiêm mặt quát.

Mắt của mẫu thân bị hỏng một con vậy thì cũng thôi, nhưng nếu như có nguy hiểm đến tính mạng, kẻ thứ nhất không may chính là ông.

Dựa theo quy củ bất thành văn của Đại Chu, người làm quan mà có phụ mẫu qua đời đều phải để tang ba năm.

Ông đang độ thịnh niên, chính là thời điểm chạy đua tiền đồ, rời khỏi quan trường ba năm đối với việc phát triển con đường làm quan của ông tuyệt đối là đả kích nặng nề.

“ Chỉ là nước bùa ——” Dưới uy thế của Khương Nhị lão gia, Lưu tiên cô vô ý thức trả lời, nói được một nửa đột nhiên sửng sốt.

Nước!

Vừa rồi Khương Tứ cô nương nói với bà chữ đó chính là ‘nước’!

Lưu tiên cô nhanh chóng nhìn về phía Phùng lão phu nhân.

Mắt trái của Phùng lão phu nhân đang chảy máu ra ngoài, nhìn cực kì doạ người.

Con mắt chảy máu ra ngoài không giống với nơi khác, mấy nha hoàn cầm khăn mềm tay chân cũng không biết để vào đâu, gấp đến độ rớt nước mắt.

“ Nước!” Lưu tiên cô thốt ra.

Người trong nhà không khỏi nhìn về phía bà ta.

Đến lúc này Lưu tiên cô không thèm đếm xỉa, gấp giọng nói: “ Mau lấy nước đun sôi để nguội rửa mắt cho lão phu nhân.”

“ Đủ rồi, lão phu nhân đã bị ngươi hại thành cái dạng này, ngươi còn muốn tiếp tục hại người hay sao?” Tiêu thị quát lên.

“ A Phúc, múc nước cho tổ mẫu ta rửa mắt.” Dưới bầu không khí giương cung bạt kiếm, Khương Tự đột nhiên mở miệng.

“ Tứ cô nương, hiện tại không cho phép ngươi phân phó lung tung!”

“ Nhị thẩm, cho dù không nghe Lưu tiên cô, thì mắt của tổ mẫu cũng phải dùng nước rửa sạch mà.” Khương Tự đồng thời liếc A Phúc, “ A Phúc, còn không mau đi,trên mặt tổ mẫu đều là máu rất khó chịu đó.”

A Phúc chần chờ một chút, gật gật đầu, vội vàng dùng khăn mềm dính nước sạch giúp Phùng lão phu nhân lau.

Có chủ tử lên tiếng, bọn nha hoàn ổn định tinh thần, đâu vào đấy bận việc lu bù lên.

Từng chậu nước biến đục được mang đi, mắt trái của Phùng lão phu nhân cuối cùng cũng không chảy máu nữa.

“ Mẫu thân, người sao rồi?” Mấy người Khương An Thành vội vàng hỏi.

Mí mắt nhắm chặt của Phùng lão phu nhân run lên, chậm rãi mở ra.

Sau một lát trầm mặc, Phùng lão phu nhân run giọng nói: “ Mắt trái hình như có thể thấy được rồi......”
Bình Luận (0)
Comment