Tự Cẩm

Chương 613

Đang trên nơi đầu sóng ngọn gió, Khương Tự một mình mang theo nữ nhi trở lại Đông Bình Bá phủ, không cho Úc Cẩn đi theo.

Bá phủ tất nhiên là vô cùng hân hoan.

Đương nhiên hân hoan này cũng là điệu thấp, để ngừa bị người nắm thóp.

“A Hoan, gọi ông ngoại.” Khương An Thành nâng thân mình bụ bẫm mềm như bông của A Hoan, hôn lên khuôn mặt non mềm của ngoại tôn nữ vài ngụm, râu cạ vào mặt làm tiểu A Hoan oa oa khóc lớn.

Khương An Thành luống cuống tay chân, gấp gáp cầu cứu Khương Tự.

Khương Tự tiếp nhận A Hoan dỗ dành một lúc lâu, đến khi A Hoan thút tha thút thít nức nở không khóc nữa, lúc này mới giao hài tử cho nhũ mẫu, dỗi nói: “Phụ thân, ngài lớn như vậy rồi khi dễ A Hoan làm cái gì? Nó mới lớn có hơn ba tháng, làm sao gọi ông ngoại được, cả nương đều không biết gọi đâu.”

“Vậy khi nào có thể gọi nương?” Khương An Thành tò mò hỏi.

Ông tuy là phụ thân của ba nhi nữ, nhưng đại nam nhân sao có thể nhớ kỹ những chi tiết này, huống chi đã qua nhiều năm như vậy. Cũng bởi vậy, Khương An Thành nhìn ngoại tôn nữ giống như cục bông, khắp nơi đều là mới mẻ.

Khương Tự bị hỏi đến nghẹn họng, suy đoán nói: “Ít nhất phải qua bốn năm tháng nữa.”

Khương An Thành vẻ mặt buồn bã: “Vậy còn phải chờ thêm bốn năm tháng à.”

“Đều nói hài tử sẽ gọi nương trước, ngài muốn nghe A Hoan gọi ông ngoại, phỏng chừng còn phải chờ thêm nữa.” Khương Tự mím môi cười nói.

Một bên Khương Y không thể nhịn được nữa nói: “Ai nói qua bốn năm tháng nữa là A Hoan có thể gọi nương? Bình thường mà nói, hài tử qua một tuổi mới có thể gọi cơ.”

Nàng nói rồi lắc lắc đầu: “Tứ muội, muội cũng đã làm mẹ người rồi, sao còn mơ màng không rõ.”

Khương Tự ngượng ngùng cười: “Dù sao cũng là lần đầu tiên nuôi con, không có kinh nghiệm.”

“Vương phi, tiểu quận chúa ngủ rồi.” Nhũ mẫu nhỏ giọng nói.

Khương Tự nhìn nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nữ nhi, phân phó mấy người nhũ mẫu đưa A Hoan tới cách gian ngủ.

Trong phòng giây lát chỉ còn lại có ba cha con ba.

Khuôn mặt Khương An Thành trở nên nghiêm túc.

“Tự Nhi, hoàng thất quá nguy hiểm, các ngươi cần phải cẩn thận chút.”

Nhắc tới cái này, Khương An Thành liền ngủ không yên.

Trước đó không lâu cả nhà Tấn Vương đi thủ hoàng lăng, lưu lại vương phủ trống rỗng to như vậy. Lúc này mới không bao lâu, Thái Tử lại xảy ra chuyện.

Hoàng thất thật sự là đáng sợ.

Khương An Thành vô số lần hối hận lúc ấy không có kiên trì, nếu như gả Tự Nhi đến Chân gia thì tốt rồi.

Tiểu tử Chân gia kia lăn lộn không tồi, nghe nói hiện tại đều có thể ra vào Văn Uyên Các rồi.

Đương nhiên, cái này không quan trọng, quan trọng là đi theo tiểu tử họ Chân an ổn nha. Trạng Nguyên lang trúng liền Tam nguyên là điềm lành của Đại Chu, chỉ cần tiểu tử họ Chân đừng gây ra đại sai, ai sẽ làm hại điềm lành chứ?

Hơn nữa, tiểu tử kia đến nay còn chưa cưới vợ.

Chân lão huynh ngược lại không vội mấy chuyện này, nhưng có một lần hắn cùng Chân lão huynh uống rượu, phát hiện khóe mắt Chân lão huynh có chút bầm đen, vừa thấy chính là bị Chân phu nhân đánh ra ……

“Phụ thân yên tâm, con với A Cẩn không xen vào những việc đó.”

Khương An Thành nghe vậy hơi nhẹ nhàng thở ra: “Là nên cách xa chút. Các ngươi như bây giờ đã rất tốt, cẩm y ngọc thực, ra vào tự do, lại có vô số người kính trọng ……”

Tranh cái vị trí kia, đó là luẩn quẩn trong lòng, còn may con rể hắn là người thông minh.

Khương An Thành lôi kéo Khương Tự nói một lúc lâu, rồi để lại không gian cho hai tỷ đơn độc nói chuyện, nhấc chân đi cách vách xem A Hoan.

Khương An Thành vừa đi, Khương Tự nhìn về phía Khương Y.

Có một thời gian không gặp, Khương Y càng thêm gầy gò, thân hình đơn bạc như tờ giấy, nhìn như một cơn gió đã có thể thổi bay.

Khương Tự duỗi tay cầm tay Khương Y.

Tay đối phương mảnh khảnh hơi lạnh.

Khương Tự mở miệng: “Đại tỷ mấy ngày nay có phải ngủ không ngon không?”

Đi dạo Trân Bảo Các suýt nữa bị người lăng nhục, việc này đặt ở trên người bất kỳ nữ tử nào đều là ác mộng không vứt đi được. Muốn giải thoát khỏi nó, trừ phi biết người hại nàng đã gặp báo ứng.

Đây cũng là mục đích Khương Tự cố ý hồi Bá phủ một chuyến.

Khương Y theo bản năng rụt tay lại, cật lực giả bộ như không có việc gì: “Không có, Tứ muội không cần lo cho ta.”

Tứ muội thân ở đầm rồng hang hổ như hoàng thất, cần phải lo lắng quá nhiều, nếu còn phải nhọc lòng vì tỷ tỷ nàng, sẽ khiến nàng không chỗ dung thân.

Khương Tự yên lặng thở dài, nhẹ giọng nói: “Đại tỷ, người tính kế tỷ đã chết.”

Khương Y chấn động, buột miệng thốt ra: “Người kia là ai?”

Khương Tự trầm mặc một lát, nói: “Là Thái Tử.”

Tay Khương Y run lên, sắc mặt giây lát trở nên tái nhợt như tuyết, lẩm bẩm nói: “Làm sao sẽ…… Làm sao sẽ?”

Nàng một phụ nhân sống nhờ ở nhà mẹ đẻ, vì sao sẽ trêu chọc đến Thái Tử?

Khương Tự ôm lấy cánh tay Khương Y, hổ thẹn nói: “Đại tỷ, là ta liên luỵ tỷ. Thái Tử là kẻ háo sắc đến liều mạng, ta lại không có phòng bị, để Thái Tử nhìn thấy tỷ ……”

Khương Y run rẩy lông mi: “Tứ muội, muội là nói Thái Tử ở trên tiệc đầy tháng của A Hoan ——”

Câu nói kế tiếp nàng thật sự nói không nên lời.

Khương Tự gật gật đầu.

Khuôn mặt Khương Y trướng đến đỏ bừng, vừa giận vừa bực: “Người như vậy, không xứng làm trữ quân!”

Đây cũng quá hoang đường, nàng cùng Thái Tử chỉ gặp một lần đó, thậm chí đều chưa nói tới là gặp mặt, thế mà Thái Tử đã làm ra chuyện bỉ ổi như vậy.

Khương Tự nhẹ nhàng cười: “Cho nên hắn đã chết.”

Khương Y ngẩn người, chợt nhìn trái nhìn phải, thấy phòng trong chỉ có tỷ muội hai người, mới hơi thở phào nhẹ nhõm, nắm chặt ngón tay mơ hồ trắng bệch: “Tứ muội, Thái Tử hắn, hắn ——”

Khương Y không dám nói tiếp. 

Người khác không biết, nàng và Nhị đệ lại rõ ràng bản lĩnh của Tứ muội.

Tứ muội chính là mắt đều không nháy đã xử lý Vinh Dương trưởng công chúa báo thù thay cho mẫu thân, chẳng lẽ nói Thái Tử chết cũng có liên quan đến Tứ muội——

Khương Y càng thêm cảm thấy sợ hãi.

Thái Tử chính là trữ quân đương triều, Tứ muội nếu như tham dự trong đó, vạn nhất bị điều tra ra làm sao bây giờ?

Thấy Khương Y bị dọa không nhẹ, Khương Tự cầm tay nàng, gợn sóng bất kinh nói: “Thái Tử hành thích vua giết cha, chết chưa hết tội, là ông trời thu hắn, không liên quan đến người khác.”

Khương Y há to miệng, cuối cùng gật đầu: “Ừm, là ông trời thu, không liên quan đến bất kỳ người nào.”

Dù sao vô luận như thế nào đều không có quan hệ với Tứ muội, tuyệt đối không có quan hệ!

Trái tim Khương Y đập như trống chầu, trên mặt lại khôi phục bình tĩnh.

Tứ muội đều điềm nhiên như không có việc gì, nàng cũng không thể loạn, bằng không nếu như hại Tứ muội thì muôn lần chết cũng không hết tội.

“Cho nên đại tỷ không cần lo lắng đề phòng nữa, càng không cần một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, trên đời này ác nhân nhất thời tùy tiện, cuối cùng sẽ có thời điểm bị ông trời thu.”

Khương Y dùng sức gật gật đầu.

Tứ muội sợ nàng hoảng sợ sống qua ngày, ngay cả Thái Tử đều xử lý, nàng cũng không thể hoảng sợ…… Nghĩ như vậy, lại càng sợ thì làm sao bây giờ?

Nhìn muội muội vân đạm phong khinh, Khương Y tuyệt vọng lại vui mừng.

“Đại tỷ đang nghĩ cái gì?”

Khương Y thu hồi suy nghĩ, chuyển đề tài: “Có hơi nhớ Nhị đệ, đợt này không nhận được thư nhà của Nhị đệ, Tứ muội nhận được không?”

Nghe Khương Y nhắc tới Khương Trạm, Khương Tự cũng nhớ lại: “Ta cũng không nhận được, có lẽ Nhị ca đang bận cũng nên.”

“Muội nói đến tết Nhị đệ có thể trở về không? Nhoáng cái đều đã rời đi hơn nửa năm.”

Khương Tự bất đắc dĩ cười cười: “Chỉ sợ không được, tới trong quân rồi liền thân bất do kỷ, nếu như ai cũng muốn về nhà ăn tết, chẳng phải sẽ rối loạn.”

Tỷ muội hai người đồng thời thở dài, nhất thời không nói chuyện. 
Bình Luận (0)
Comment