Tự Cẩm

Chương 622

“Không tìm được?” Khuôn mặt Úc Cẩn hoàn toàn đen thui.

Khương Trạm bỏ mình đã làm A Tự cùng nhạc phụ vô cùng đau khổ, nếu như nghe nói cả di thể của hắn cũng không tìm được, sẽ khó chịu đến mức nào đây.

Phan Hải theo bản năng lui ra sau, da đầu tê dại.

Luôn cảm thấy cho dù ở trước mặt Hoàng Thượng Yến Vương cũng dám động thủ đánh hắn…… Ách, vì sao hắn lại toát ra ý nghĩ này?

“Phan công công, ta muốn biết tình hình cặn kẽ.”

Phan Hải vội nói: “Hai quân có một nhóm tướng sĩ giao chiến ở gần bến đò, người của chúng ta thương vong chín phần, tướng sĩ may mắn sống sót vội vàng rút lui, sau đó quay lại dọn dẹp chiến trường, kỳ thật đã bị quân của Nam Lan dọn qua một lần…… Tóm lại cẩn thận tìm kiếm nhiều lần, vẫn không có phát hiện di thể của Đông Bình Bá thế tử ……”

Trước giờ ở trên chiến trường có một quy củ bất thành văn, vô luận hai bên căm hận đối phương cỡ nào, giao chiến kịch liệt cỡ nào, thì sau một trận chiến kết thúc đều sẽ chừa ra thời gian quét dọn chiến trường.

Cái gọi là quét dọn chiến trường, kỳ thật chính là thu dọn thi thể cho đồng bào phe mình, đồng thời không thể phá hư thi thể của tướng sĩ quân địch.

Lúc còn sống giao thủ là thù địch, chết rồi, vô luận thuộc sở hữu phe nào, đều là anh hùng hy sinh thân mình vì nước.

Cũng bởi vậy, phần lớn di thể của tướng sĩ bỏ mình đều sẽ được tìm về.

Đương nhiên cũng có ngoại lệ, tỷ như có số ít bị chôn trong đá lăn, rơi xuống vách núi hoặc sông suối đủ loại ngoài ý muốn, thi thể sẽ rất khó tìm về.

Phan Hải thấy sắc sắc Úc Cẩn rất khó coi, bổ sung nói: “Lần này quân chúng ta cùng quân Nam Lan giao chiến ở một bến đò, có vài thi thể tướng sĩ đã rơi xuống sông, di thể của Đông Bình Bá thế tử chỉ sợ cũng ở trong đó……”

Úc Cẩn trầm mặt nhìn về phía Cảnh Minh Đế: “Phụ hoàng, kết quả thế này, nhi tử trở về không có cách nào ăn nói với tức phụ.”

Ánh mắt Cảnh Minh Đế hơi lóe: “Vậy ý của ngươi là ——”

Chẳng lẽ muốn ở lại hoàng cung không đi?

Việc này không hợp quy củ đâu, dù ông thương tiếc cảnh ngộ tức phụ lão Thất gặp phải cũng không thể đáp ứng.

Úc Cẩn môi mỏng mím chặt, trầm mặc một lát rồi như hạ quyết tâm, mở miệng nói: “Nhi tử muốn tự mình đến phía Nam một chuyến.”

Cảnh Minh Đế giật giật đuôi lông mày.

Lão Thất muốn đích thân xuôi Nam?

Mấy lần giao chiến gần đây, tướng sĩ Nam Lan có chút liều mạng, mà Ô Miêu kẹp giữa Đại Chu cùng Nam Lan lại bởi bì tin đồn Thánh Nữ đã chết rung chuyển bất an, nếu như lão Thất đến đó chỉ sợ không an toàn……

Cảnh Minh Đế nhất thời do dự.

Úc Cẩn thấy thế, ngữ khí bình tĩnh nói: “Phụ hoàng, nhi tử đã sinh sống ở phía Nam nhiều năm, luận quen thuộc, rất nhiều tướng sĩ Nam chinh chỉ sợ còn không bằng con, về phần Ô Miêu, nhi tử cũng từng cùng qua lại vài lần. Lần này xuôi Nam, nhi tử lấy tìm kiếm di thể cữu huynh là chính, thuận tiện còn có thể tra xét tình huống của Ô Miêu, mong rằng phụ hoàng chấp thuận.”

Cảnh Minh Đế nghĩ nghĩ, hỏi: “Ngươi thật sự muốn xuôi Nam?”

“Bằng không nhi tử không có cách nào ăn nói với tức phụ.” Úc Cẩn kiên quyết.

Cảnh Minh Đế nhíu chặt mày: “Phía Nam đang loạn, ngươi tuy là hoàng tử, lại không có khả năng phái người gióng trống khua chiêng hộ vệ ——”

“Không cần phái người hộ vệ, ít người ngược lại thuận tiện, nhi tử mang theo hai tư vệ đi là được rồi.” Úc Cẩn đáp đến thống khoái.

Cảnh Minh Đế chần chừ.

Úc Cẩn lại nói: “ Nếu cứ thế mà về, nhi tử không có cách nào ăn nói với tức phụ.”

Cảnh Minh Đế giật giật khóe miệng.

Tiểu tử này là dùng ăn vạ trong cung không đi uy hiếp ông?

Thôi, tuy rằng ông cũng không sợ uy hiếp, nhưng tức phụ lão Thất xác thật giúp ông giải quyết không ít việc phiền lòng, xem ở mặt mũi tức phụ lão Thất mà đáp ứng đi.

Nhìn Úc Cẩn, Cảnh Minh Đế xụ mặt nói: “Xuôi Nam có thể, chỉ là điệu thấp hành sự, chớ có gây ra nhiễu loạn.”

“Nhi tử biết rồi.” Úc Cẩn lập tức đáp.

“Có thể tìm về thi thể của Đông Bình Bá thế tử tất nhiên rất tốt, nhưng nếu thật sự không tìm được thì phải sớm trở về. Tức phụ ngươi đang trải qua nỗi đau mất huynh, nhạc phụ trải qua nỗi đau mất con, đều cần có người chống đỡ.”

Úc Cẩn rũ mắt nói: “Nhi tử hiểu ạ.”

Dù sao hoàng đế lão tử đã đáp ứng thỉnh cầu của hắn, tự nhiên là nói cái gì cũng tốt.

Rời khỏi hoàng cung trở lại Yến Vương phủ, Úc Cẩn lại bắt đầu đau đầu.

A Tự còn đang đau khổ chờ, mà hắn mang về đều là tin tức không tốt……

Úc Cẩn bước chân nặng nề đi vào Dục Hợp Uyển, liền nhìn thấy Khương Tự ngồi ở dưới tàng cây ngẩn người.

Hắn bước nhanh đi qua, cầm tay nàng.

Bàn tay mảnh khảnh lạnh buốt.

Úc Cẩn cởi áo choàng, khoác lên người Khương Tự, thở dài: “Trời lạnh như vậy, nàng ngồi ở chỗ này đã bao lâu?”

Nói xong mắt gió đảo qua nhìn về phía A Man bên cạnh, không vui nói: “Không biết khuyên Vương phi vào nhà?”

A Man cúi đầu, âm thầm thè lưỡi.

Chủ tử không vui, tính tình Vương gia cũng không vui theo.

Khương Tự mở miệng nói: “Không liên quan đến bọn họ, ta ở trong phòng ngại buồn, liền ra đây cho thoáng khí. A Cẩn, phụ hoàng truyền chàng tiến cung, có phải có tin ở phía Nam không?”

“Ừ.”

Khương Tự mím môi, thanh âm chua chát: “Nhị ca huynh ấy  ——”

Nàng vội vàng muốn gặp huynh trưởng, nhưng lại sợ nhìn thấy.

Cho tới bây giờ nàng vẫn không muốn tin huynh trưởng đã chết, càng không dám tưởng tượng huynh trưởng tuấn mỹ hào sảng chết trên chiến trường sẽ là bộ dáng gì.

“Không tìm được di thể.” Đau dài không bằng đau ngắn, khó xử dài không bằng khó xử ngắn, Úc Cẩn quyết định thẳng thắn nói ra.

Khương Tự giật mình, lẩm bẩm nói: “ Tại sao lại không tìm được? Vậy Nhị ca ta đâu?”

“Hai quân giao chiến cạnh một bến đò, có lẽ di thể rơi vào trong sông ——”

Úc Cẩn nói đến một nửa, phát hiện sắc mặt Khương Tự càng thêm khó coi, so với trắng bệch còn muốn hơn, cả người kịch liệt run rẩy.

“A Tự, nàng bình tĩnh một chút ——” Úc Cẩn bắt lấy tay Khương Tự, bàn tay lạnh băng đang run rẩy trong tay hắn.

Giờ phút này Khương Tự đã không cách nào nghe vào Úc Cẩn gọi mình, bên tai chỉ quanh quẩn lời hắn nói mới rồi: Hai quân giao chiến cạnh một bến đò, có lẽ di thể đã rơi vào trong sông.

Sợ hãi cùng tuyệt vọng lan tràn trong lòng nàng, dần dần không thấy đỉnh.

Kiếp trước Nhị ca chết trong sông Kim Thủy, nàng xuất hết toàn lực làm Nhị ca tránh đi vận rủi, nhưng vòng đi vòng lại, Nhị ca vẫn chết ở trong nước……

Nếu là như thế, vậy phụ thân thì sao? Đại tỷ thì sao? Nàng và A Hoan thì sao?

“A Tự, ta muốn xuôi Nam!” Hai tay Úc Cẩn đỡ lấy bờ vai Khương Tự, lớn tiếng nói.

Khương Tự bỗng nhiên hồi thần, cách lệ quang, khuôn mặt của nam nhân gần trong gang tấc có chút mơ hồ.

Nhưng vô luận mơ hồ thế nào, nàng vẫn quen thuộc mỗi một tấc hình dáng hắn.

“Chàng muốn đi phía Nam?” Khương Tự cật lực đè xuống tuyệt vọng cùng khủng hoảng, chậm rãi hỏi.

Nhị ca chết mang đến cho nàng đả kích quá lớn, nhưng nàng sẽ không suy sụp, nàng còn có rất nhiều người muốn bảo hộ.

Vừa nghĩ như vậy, ánh mắt Khương Tự càng thêm thanh minh.

“A Tự, ta đã thỉnh cầu phụ hoàng đáp ứng, ngày mai sẽ lên đường xuôi Nam, xem có thể tìm được di thể của Nhị ca nàng không.”

Khương Tự mím môi trầm mặc một lát, nói: “Ta cũng muốn đi.”

Úc Cẩn thở dài: “Còn có A Hoan phải chăm sóc mà.”

Khương Tự cười khổ.

Đúng vậy, A Hoan không rời nương được, nàng cũng chỉ có thể nói thế thôi. Trên đời này luôn có quá nhiều thân bất do kỷ, đâu thể nào vạn sự tùy tâm sở dục.

“ Vậy ta ở nhà trông nom nữ nhi, chàng đi sớm về sớm.” 
Bình Luận (0)
Comment