Tự Cẩm

Chương 626

Editor: Khuynh Vũ 

Kiếp trước Khương Tự chết trong hành trình cùng Tề Vương phi đến chùa Bạch Vân dâng hương, đến bây giờ nàng vẫn không thể quên được chiếc xe ngựa mất khống chế, cuồng phong bên vách núi, càng không quên được nữ nhân trước mắt cười lạnh gỡ từng ngón tay đang gắt gao bám vào vách núi của nàng, tùy ý để nàng rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Nhân tính có bao nhiêu ghê tởm, nhân tâm có bao nhiêu ác độc, nàng đã được lĩnh giáo trên người Tề Vương phi.

Mà lúc trước nàng không xác định được trong chuyện này Hiền phi nổi lên bao nhiêu tác dụng, có tham dự một tay trong đó hay không.

Khương Tự nghĩ vậy, liền nhìn về phía Hiền phi.

Hôm nay, rất nhiều suy đoán dường như đã có thể có được đáp án.

Hiền phi thấy Khương Tự nhìn qua, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, ngữ khí suy yếu nói: “ Đi cùng Tứ tẩu ngươi đi, coi như là cầu phúc vì lão Thất, phía Nam cũng không yên ổn……”

Lời này vừa ra, Khương Tự liền âm thầm cười lạnh.

Rất tốt, nàng hiện tại xác định, kiếp trước nàng chết ngoại trừ Tề Vương phi, chắc chắn không thể thiếu Hiền phi trong đó.

Nghe lời này của Hiền phi xem, còn kéo cả A Cẩn vào, đây là sợ nàng cự tuyệt Tề Vương phi sao?

Khương Tự lẳng lặng nhìn Hiền phi, mím chặt môi.

Nói không chừng Hiền phi mới là kẻ chủ mưu.

Đương nhiên, Hiền phi và Tề Vương phi ai là kẻ chủ mưu với nàng mà nói không hề quan trọng, dù sao hai người ai cũng đừng hòng chạy thoát, tất cả đều xử lý hết.

Nhìn biểu tình cười như không cười của Khương Tự, Hiền phi hơi hơi nhíu mày, hữu khí vô lực nói: “Tức phụ lão Thất, nếu ngươi không muốn ra ngoài thì thôi, mấy chuyện dâng hương này cần chính là thành tâm, không có đạo lý miễn cưỡng.”

Khương Tự mỉm cười: “Có thể thay nương nương cầu phúc, con dâu đương nhiên nguyện ý.”

Nàng lưu ý nét mặt đối phương, bắt được trong mắt Hiền phi chợt lóe lên ý cười rồi biến mất, là ý cười sau khi thành công, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần cảm khái: Hai mẹ chồng nàng dâu này là sợ nàng không mắc câu đây mà.

“Không biết Tứ tẩu định ngày nào đi?” Ánh mắt Khương Tự khẽ đảo, dừng ở trên mặt Tề Vương phi.

Tề Vương phi bị đôi con ngươi trong suốt như lưu ly nhìn chằm chằm, không hiểu sao có cảm giác không có chỗ nào che giấu, trái tim không khống chế được đập dồn dập.

Sau đó, lại là ảo não vô cùng.

Nàng ta chột dạ cái gì? Kẻ chủ mưu muốn giết chết Yến Vương phi chính là bà bà, lại không phải nàng ta. Còn nữa, loại người như Khương thị vốn không thích hợp bá chiếm vị trí Yến Vương phi, cho dù không có bà bà tính kế, thì sớm muộn gì cũng sẽ không lăn lộn nổi, hiện giờ chẳng qua là ra đi trước thời hạn mà thôi.

Nghĩ như vậy, chút chột dạ nho nhỏ của Tề Vương phi liền tiêu tan, ôn nhu cười nói với Khương Tự: “Không bằng hai ngày sau đi đi, hoặc là xem Thất đệ muội khi nào tiện rồi đi.”

Khương Tự cười cười: “Ta không có gì không tiện cả, cầu phúc cho nương nương tất nhiên phải nhanh, vậy hai ngày sau chúng ta đi.”

Tề Vương phi nhịn xuống kích động gật gật đầu: “Thất đệ muội, vậy chúng ta xác định rồi nha, hai ngày sau ta đến trước cửa Yến Vương phủ chờ ngươi.”

Nàng ta còn tưởng rằng thuyết phục loại người đau đầu như Khương thị cần phí chút công sức, không nghĩ tới đối phương lại dễ dàng đáp ứng như vậy.

Vừa nghĩ như thế, Tề Vương phi lại càng có thêm lòng tin về âm mưu hai ngày sau.

Mở đầu đã thuận lợi như vậy, không thể nghi ngờ là một dấu hiệu tốt.

Thấy Khương Tự đáp ứng, Hiền phi cũng thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa ấn đường nói: “Ta cũng mệt mỏi, các ngươi trở về đi.”

Tề Vương phi hơi phúc thân với Hiền phi: “Vậy con dâu xin cáo lui, mẫu phi bảo trọng thân thể.”

Hiền phi nhẹ nhàng gật đầu, liếc Khương Tự một cái.

Khương Tự hơi nhún gối, đi ở đằng sau Tề Vương phi, lúc sắp tới cửa đột nhiên quay lại, làm Hiền phi lắp bắp kinh hãi.

“Sao thế?”

Khương Tự cười cười: “Con thật là sơ ý, lại quên hỏi nương nương mắc bệnh gì.”

Sắc mặt của Hiền phi hơi đen, nhịn xuống xúc động giật khóe miệng, nhàn nhạt nói: “Không phải vấn đề lớn gì, thái y nói là mắc phong hàn.”

“À, không biết nương nương có bệnh chứng gì?”

Hiền phi bị Khương Tự hỏi đến dựng lông, cho rằng giả vờ bệnh đã bị nhìn thấu, cẩn thận liếc mắt đánh giá đối phương, thấy trên mặt đối phương cũng không có khác thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Chỉ là đau đầu nóng sốt, khụ khụ ——”

“Như vậy à, vậy nương nương cẩn thận dưỡng bệnh, ngày mai con lại tiến cung tới thăm ngài.” Khương Tự mỉm cười nói.

Hiền phi ho khan một tiếng, vội nói: “Không cần, chờ ngươi cùng Tứ tẩu ngươi dâng hương về rồi đến cũng không muộn.”

Mục đích bà ta giả bệnh đã thành công, không muốn để cho Khương thị tiến cung nữa. Khương thị rất lanh lợi, vạn nhất phát hiện bà ta giả bệnh, hành trình dâng hương đã định nói không chừng sẽ xảy ra biến cố.

Huống chi giả bệnh trước mặt mọi người cũng rất tốn sức —— thật vất vả đuổi đi hai đứa con dâu, Hiền phi nghĩ như vậy.

Đau đầu nóng sốt tất nhiên là không tồn tại, Thái y chẩn bệnh cho bà ta thường lui tới Ngọc Tuyền cung, xem như là người bị bà ta mua chuộc.

Có vài chỗ tốt, nói vài lời râu ria, đám Thái y này sẽ không không biết điều mà cự tuyệt.

“Hồng Diệp, rót chén nước cho bổn cung.” Hiền phi nửa ngồi dậy, phân phó cung tỳ thiếp thân.

Hồng Diệp lập tức dâng lên một chén nước ấm.

Hiền phi nhận ly nước, đưa đến bên môi nhấp một ngụm, đột nhiên cả người cứng đờ, giống như có côn sắt đang gõ đập trong đầu.

Cơn đau đột nhiên xuất hiện khiến Hiền phi thả tay làm chén nước rơi xuống, đập lên mép giường làm ướt đệm chăn cùng xiêm y.

Hồng Diệp che miệng hô nhỏ một tiếng, vội hỏi: “Nương nương, ngài làm sao vậy?”

Sắc mặt Hiền phi trắng bệch: “Đầu, đau đầu ——”

Hồng Diệp ngẩn người, không tự giác nhìn nét mặt Hiền phi.

Nương nương giả bệnh, làm cung nữ thiếp thân đương nhiên có biết, nói với bên ngoài là nhiễm phong hàn, nóng sốt đau đầu. Vừa rồi Yến Vương phi hỏi, nương nương chính là trả lời như vậy, nàng còn ở bên cạnh nghe đây.

“Nương nương, Yến Vương phi đã đi xa ——” Hồng Diệp uyển chuyển nhắc nhở.

Hiền phi đang đau đến chết đi sống lại, nghe vậy nhất thời giận dữ, vỗ tay đánh Hồng Diệp một tát, tức muốn hộc máu nói: “Tiện tì, mau truyền Thái y!”

Bà ta sắp đau đến chết rồi, thế mà tiện tì này cho rằng bà ta đang giả vờ, thật là cái đồ không có mắt.

Lúc này Hồng Diệp mới ý thức được Hiền phi là đau thật, cuống quít sai người đi truyền Thái y.

Không bao lâu Thái y cõng hòm thuốc vội vàng chạy tới, nhìn thấy chính là Hiền phi với sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường.

Đau đầu kịch liệt tra tấn một hồi, giờ phút này Hiền phi đã là mồ hôi lạnh đầm đìa, ngay cả sức nói chuyện cũng không có.

“Thái y, mau xem cho bổn cung xem là thế nào, đầu bổn cung rất đau ……”

Vẻ mặt Thái y có chút khác thường, thầm nghĩ Hiền phi thật giỏi giả vờ, rõ ràng là giả, thế mà lại giả đến thiên y vô phùng như vậy …… Khụ khụ, nữ nhân thật đáng sợ.

Nghĩ như vậy, động tác của Thái y thành ra có chút chậm chạp.

“Thái y, ngươi còn lề mề cái gì, nương nương chúng ta thật sự đang rất đau!” Hồng Diệp thúc giục.

Thái y sửng sốt, không khỏi nhìn Hồng Diệp.

Hồng Diệp dùng sức gật gật đầu, ám chỉ với Thái y lần này Hiền phi không phải làm bộ.

Thái y vội vàng chẩn bệnh cho Hiền phi, một hồi lâu sau thần sắc cổ quái nói: “Xem ra phong hàn của nương nương nặng thêm, nóng sốt lợi hại hơn lúc trước.”

Quá kỳ quái, Hiền phi thật sự nóng lên!

Nghe Thái y nói vậy, Hiền phi cũng sững sờ, không khỏi giơ tay sờ trán.

Trán nóng hầm hập.

Hiền phi hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Đột nhiên cảm phong hàn đau đầu nóng sốt, đây vốn là chứng bệnh bà ta bịa ra, nhưng vì sao bây giờ lại thành đau đầu nóng lên thật?

Nghĩ đến đây, lại là một cơn đau đầu bén nhọn khó nhịn ập tới.  
Bình Luận (0)
Comment