Tự Cẩm

Chương 677

Khương Trạm duỗi tay đặt lên trên bàn, dùng sức nắm chặt, gằn từng chữ một nói: “Đại Chu bên này có phản đồ!”

Khương Tự thay đổi sắc mặt: “Nhị ca gặp nạn là bị người tính kế?”

Khương Trạm gật đầu: “Lúc ấy ta đang cùng quân địch chém giết, vốn đang chiếm thượng phong, kết quả sau lưng bay tới một mũi tên bắn lén, lúc này mới hại ta bị chém trúng rớt xuống sông……”

“Nói như vậy, Nhị ca cũng không rõ người bắn lén là ai?” Lửa giận bốc lên, trên mặt Khương Tự ngược lại càng không lộ vẻ gì.

Khương Trạm bất đắc dĩ đấm bàn: “Để ta biết là ai, không giết chết hắn không được!”

“Chuyện này, ta sẽ tra.” Úc Cẩn mở miệng nói.

Khương Trạm rất không cam lòng, nghĩ tới nghĩ lui, lại không nghĩ ra sau khi đến phía Nam đã từng đắc tội ai, đành phải nói: “Vậy thì xin nhờ Vương gia, tra ra người hại ta là ai, nhất định phải nói cho ta.”

“Đây là tự nhiên.” Úc Cẩn vươn tay vỗ vỗ cánh tay Khương Trạm, khuyên nhủ, “Chớ có nghĩ mãi mấy chuyện này. Phúc họa tương y, có đôi khi rất khó nói.”

Khương Trạm dở khóc dở cười: “Ta bị người ám toán thiếu chút nữa thì chết, còn có thể gọi là có phúc hay sao?”

“ Trận chiến trên sông Tế Thủy, quân Đại Chu cơ hồ toàn quân bị diệt.” Úc Cẩn nói.

Cái gọi là quân Đại Chu toàn quân bị diệt, đương nhiên không phải tất cả quân Đại Chu đều bỏ mình. Mỗi một trận chiến hai quân không có khả năng dốc toàn bộ lực lượng, mà là phái ra một bộ phận binh sĩ giao chiến.

Úc Cẩn nhắc tới quân Đại Chu cơ hồ toàn quân bị diệt, nói chính là bộ phận tướng sĩ xuất chiến này.

Khương Trạm nhất thời trầm mặc.

Hắn hiểu ý của Úc Cẩn.

Phe ta cơ hồ toàn quân bị diệt, nếu lúc ấy hắn không có ngã xuống sông Tế Thủy mà là tiếp tục chém giết, nói không chừng chính là kết cục da ngựa bọc thây.

Không, sẽ là kết cục da ngựa bọc thây.

Dưới tình cảnh đó, tử chiến không lùi mới là lựa chọn mà một người tướng sĩ nên có.

Nhưng hắn tình nguyện tồn vong cùng đồng bào.

Ngẫm lại từng gương mặt đồng trạch, trẻ có, già có, lần lượt đan xen lướt qua trong đầu, khóe mắt Khương Trạm không khỏi đã ươn ướt.

Giờ khắc này, cho dù đang ở trước mặt đám người Khương Tự hắn cũng không cách nào che dấu cảm xúc, giơ tay lau khóe mắt, nói giọng khàn khàn: “Ta kết bạn với rất nhiều bằng hữu…… Có một tiểu tử gọi là Thiết Đản, luôn nhớ ta giúp cậu ta cưới vợ. Còn có một người gọi A Sơn, thích nhất là khoe khoang hắn có một trai một gái, nhưng gia hỏa này lại không biết phụ nhân hoài thai mấy tháng mới có thể sinh hài tử ra. Tứ muội muội không biết, lúc ấy vì việc này, mà một đám lão gia tranh đến đỏ mặt tía tai ……”

Nói đến sau, Khương Trạm đã là lệ rơi đầy mặt.

Đều chết cả rồi, những người này đều đã chết.

Hắn dùng sức nắm chặt nắm tay, mu bàn tay hằn lên gân xanh.

Đôi tay kia không còn là đôi tay mà công tử danh môn nên có trong ấn tượng của Khương Tự, mà đã trở nên thô ráp chai sần.

Tất cả mọi người trầm mặc.

Sau một hồi, Khương Trạm chỉnh lại cảm xúc, lộ ra nụ cười sang sảng: “Vương gia nói đúng, ta là người có phúc.”

Hắn nói rồi nhìn về phía Khương Tự, mang theo vài phần cẩn thận lấy lòng: “Tứ muội, ta cảm giác ta đại nạn không chết tất có hậu phúc cuối đời ——”

Khương Tự lành lạnh liếc hắn một cái: “ Nếu sau này Nhị ca còn muốn lên chiến trường, không cần thương lượng với ta, chỉ cần được phụ thân đồng ý là được.”

Nhị ca không còn là tên ăn chơi đần độn sống qua ngày nữa, mà là một nam nhi trưởng thành lòng mang gia quốc.

Có một số việc dù nàng không muốn, lại không thể cứng rắn ngăn cản. Nhưng trải qua lần sợ bóng sợ gió này, nàng thật sự sợ……

Úc Cẩn cầm tay Khương Tự, nói với Khương Trạm: “Hiện giờ nghĩ mấy chuyện này hơi quá sớm, về kinh trước đã rồi nói. Ít nhất người ám toán ngươi còn không bắt được, ta không kiến nghị ngươi trở lại chiến trường.”

Gia hỏa Khương Nhị này thật là đáng giận, luôn đẩy nan đề này cho A Tự làm gì, lỡ như tương lai lại xảy ra chuyện gì, A Tự có thể sống tốt sao?

Suy cho cùng, Khương Nhị chính là thiếu một tức phụ. Phải nhanh chóng cưới một tức phụ, những việc này cứ tìm tức phụ của mình thương lượng đi.

Khương Trạm ngượng ngùng cười: “Đương nhiên là về kinh trước rồi.”

Nghe nói cả kinh thành đều biết hắn đã chết, còn không quay về nói không chừng mộ chôn quần áo và di vật đều đã chuẩn bị rồi.

“Nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lên đường.” Úc Cẩn nói xong, kéo Khương Tự bỏ đi.

Long Đán nhìn thoáng qua sắc trời, nhỏ giọng nói thầm: “Hiện tại nghỉ ngơi có phải hơi sớm hay không?”

Úc Cẩn lạnh lùng liếc Long Đán một cái.

Da đầu Long Đán tê rần, vội cười nói: “Ai nha, quả thật mệt mỏi. Nhị công tử, ngài nghỉ ngơi chưa?”

Khương Trạm vẻ mặt mờ mịt.

Nghỉ ngơi? Hắn không mệt nha, hắn còn có rất nhiều lời nói muốn nói với muội muội mà.

Chờ Khương Trạm phản ứng lại, Khương Tự đã bị Úc Cẩn lôi đi.

Đóng kỹ cửa phòng, Úc Cẩn muốn ôm Khương Tự vào trong ngực, nhưng nhìn khuôn mặt xa lạ lại hơi chần chờ, đề nghị nói: “A Tự, nếu không nàng bỏ dịch dung trên mặt trước đi đã.”

“Ừm.” Khương Tự lấy ra thuốc mỡ đặc chế, đối diện với mặt kính lăng hoa lớn chừng một bàn tay mang theo bên người từng chút lau bỏ dịch dung.

Hoa trưởng lão tuy kiến nghị nàng chờ rời khỏi Nam Cương hãy bỏ dịch dung, nhưng nàng cũng không tính làm như vậy.

Hoa trưởng lão và A Hoa nằm trên danh sách truy nã của Cẩm Lân vệ, nàng lấy dung mạo chân thật xuất hiện ở đây không thích hợp, lấy bộ dạng của A Hoa tiếp xúc với A Cẩn cũng không an toàn.

Bảo đảm nhất, là biến thành một người vốn không tồn tại trên đời.

Úc Cẩn mắt trông mong nhìn Khương Tự lộ ra khuôn mặt ban đầu, nhưng rất nhanh hai bàn tay lại bôi bôi trét trét ở trên khuôn mặt trắng nõn, trong chốc lát lại biến thành một người khác.

Một …. thiếu niên mi thanh mục tú rồi lại không tính là đáng chú ý?

Úc Cẩn ngẩn ngơ: “A Tự, sao nàng lại biến mình thành cái dạng này?”

Khương Tự cười xinh đẹp: “Giống không?”

Đối với thuật dịch dung nàng không tính là tinh thông, muốn như Hoa trưởng lão biến một người trở nên giống một người khác tám chín phần có chút khó khăn, nhưng thuận thế thay đổi ngũ quan khuôn mặt, trở thành một người vốn không tồn tại lại không khó.

Lấy dáng vẻ hiện tại của nàng lại thay một thân nam trang, vô luận bị ai nhìn đến đều không cần lo lắng.

Dịch dung vừa trừ, ai có thể tìm được một người vốn dĩ không có trên đời đâu?

“Có phải rất giống thiếu niên lang không, chàng nhìn đến choáng váng?” Khương Tự thấy Úc Cẩn không phản ứng, cười đẩy đẩy hắn.

“Giống……” Úc Cẩn lên tiếng, tâm tình vô cùng phức tạp.

Hắn cảm thấy A Tự mang một khuôn mặt của cô nương xa lạ vẫn có thể thử hôn một cái, nhưng bây giờ ——

Úc Cẩn chỉ còn lại có cười khổ, đành phải đánh mất tâm tư ôn tồn bắt đầu nói chính sự: “ Chuyện Khương Trạm bị người ám toán, đoạn thời gian ta tới đây có tra ra một ít manh mối.”

Khương Tự nghiêm mặt: “Có manh mối?”

Úc Cẩn gật gật đầu: “ Người âm thầm bảo hộ Khương Trạm, có một người may mắn còn sống. Ta từ trong miệng hắn biết được thân phận của người bắn lén, là một tướng sĩ bình thường gọi Hoàng Kỳ, nhân sĩ Hà Đông, thân phân bên ngoài không có dị thường, còn về cái khác còn cần trở lại kinh thành cẩn thận điều tra.”

“Có manh mối thì tốt. Tìm hiểu nguồn gốc, kiểu gì cũng tra ra vài thứ.”

“Ừ, ta hoài nghi kẻ sau màn sai sử ám toán Khương Trạm kỳ thật là hướng về phía chúng ta, cho nên tạm thời trước không cần nhắc tới với Khương Trạm mấy việc này, để tránh hắn hồi kinh bđể lộ ra ngoài, rút dây động rừng.”

Khương Tự gật gật đầu, lời ít mà ý nhiều nói lại ước định với Đại trưởng lão Ô Miêu, cuối cùng nói: “ Chuyện Đóa ma ma ta không nhắc đến với Đại trưởng lão, cũng là lo lắng rút dây động rừng. Mục đích Hoa trưởng lão và Đóa ma ma tới kinh thành, chỉ sợ có liên quan đến hai quẻ ngôn mà Đại trưởng lão không muốn nói ra kia.” 
Bình Luận (0)
Comment