Tự Cẩm

Chương 682

Lúc Úc Cẩn chạy về khách điếm ở trấn nhỏ, quả nhiên cách hừng đông còn sớm.

Hắn không trực tiếp đi vào phòng trong, mà là cẩn thận lau sạch tay, lau mặt, thay bộ y phục giết người phóng hỏa ra, lúc này mới đi vào.

Phòng trong vẫn như cũ giữ sáng một ngọn đèn đêm.

Ngọn đèn dầu như hạt đậu, tản ra ánh sáng yếu ớt, có thể làm người ta mơ hồ nhìn thấy người đang ngủ trên giường.

Úc Cẩn nhẹ tay nhẹ chân đi qua, cởi giày lên giường, dựa sát Khương Tự nằm xuống.

Lúc này Khương Tự mở mắt ra, thanh âm mang theo vài phần kinh ngạc: “Nhanh như vậy đã trở lại?”

Trong bóng đêm, hai mắt Úc Cẩn sáng ngời, như có vô số tinh quang nhỏ vụn ở bên trong.

“Đánh thức nàng?”

Khương Tự cười cười: “Sao có thể ngủ say được.”

Úc Cẩn nghĩ thấy cũng đúng, hắn chạy đi giết người, A Tự tất nhiên lo lắng.

“Tộc trưởng Tuyết Miêu thế nào rồi?”

“Ta thả một mồi lửa……” Úc Cẩn nhẹ hẫng nói về sự tình đã trải qua.

Khương Tự yên lặng nghe, cuối cùng hỏi: “Xác định bị thiêu chết?”

Úc Cẩn không nhịn được mà bật cười: “Yên tâm đi, trăm phần trăm chết ngắc.”

Hắn chỉ thích A Tự như vậy, không giống những tiểu cô nương tầm thường nhìn thấy người chết đã sợ tới mức khóc lóc nỉ non, cũng thật quá phiền.

Đương nhiên, cho dù A Tự sợ hãi hắn cũng không chê phiền, đúng lúc có cơ hội cho hắn thể hiện.

Khương Tự nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, ngữ khí hơi trầm xuống: “Tộc trưởng Tuyết Miêu phái người tới ám sát chàng, việc này không biết có mấy người biết được. Nếu còn có những người khác biết, phát hiện người phái đi vẫn chưa về, chắc chắn sẽ tới khách sạn điều tra……”

Úc Cẩn nghĩ nghĩ nói: “Ta bảo Long Đán ném thi thể người nọ xuống vực sâu đi, những người đó cũng phải tốn ít thời gian tìm người, chờ đến khi thật sự hoài nghi đến trên đầu ta, chúng ta đã cách xa nơi này rồi, không sợ bọn họ nhấc lên sóng gió. Vô luận như thế nào, có thể giải quyết tộc trưởng Tuyết Miêu, dù sau đó có chút phiền phức cũng có lời.”

Phiền phức tới giải quyết là được, cũng không thể vì sợ phiền phức mà sợ đầu sợ đuôi, mặc cho đối phương cưỡi trên cổ mình làm càn.

Khương Tự gật đầu: “Ừm, vậy trước hủy thi diệt tích rồi nói. Thủ đoạn Tuyết Miêu dùng để đối phó người cơ bản cũng giống như Ô Miêu, những cái đó ta đều không sợ. Chỉ cần không có chứng cứ rõ ràng là do chàng làm, khiến Tuyết Miêu tộc căm thù trả thù Đại Chu là được.”

Úc Cẩn nghe vậy cười lạnh: “A Tự, nàng không cần lo lắng mấy việc này. Nếu Tuyết Miêu tộc có tâm tư đối đầu với Đại Chu, ta đây sẽ tìm Đại trưởng lão Ô Miêu tâm sự một phen.”

“Đại trưởng lão?” Khương Tự nhất thời không kịp phản ứng tại sao lại nhắc đến Ô Miêu tộc.

“Long chi thất tử sẽ mang đến ánh bình minh, xua tan hắc ám cho Ô Miêu.” Úc Cẩn nhẩm lại quẻ ngôn kia, đúng lý hợp tình nói, “Tộc trưởng Tuyết Miêu muốn diệt trừ ta là vì đối phó Ô Miêu, không có đạo lý Ô Miêu có được chỗ tốt lại không xuất lực?”

Hắn giống loại người mặc người chiếm hết tiện nghi còn không cần chịu trách nhiệm sao?

Nếu Tuyết Miêu dám nhằm vào hắn thậm chí Đại Chu, Ô Miêu cũng đừng hòng khoanh tay đứng nhìn.

Mà trên thực tế, nhiều năm như vậy cho dù thanh thế Ô Miêu dần dần suy bại, nhưng đối đầu với Tuyết miêu vẫn có ưu thế áp đảo. Chỉ cần Ô Miêu ra tay, Tuyết Miêu ốc còn không mang nổi mình ốc, nào còn có tinh lực tìm hắn gây sự.

Úc Cẩn đã sớm nghĩ kỹ đường lui, lúc này mới dứt khoát giết chết tộc trưởng Tuyết Miêu, đỡ phải trở lại kinh thành không còn tiện nữa.

Nghe Úc Cẩn giải thích xong, Khương Tự đồng tình Đại trưởng lão trong chớp mắt, khẽ gật đầu.

Úc Cẩn đứng dậy, đi sang cách vách phân phó Long Đán.

Long Đán trong cơn buồn ngủ mông lung vừa nghe thi thể thật vất vả mới giấu đi lại phải lôi ra lần nữa, mặt không khỏi nhăn như khổ qua.

Chờ hắn đi đến nơi giấu kín thi thể, lời oán hận nho nhỏ và cơn buồn ngủ nhất thời không cánh mà bay, biến thành hoảng sợ.

“Người, người đâu? Không đúng, thi thể đâu?”

Nhìn chằm chằm chỗ giấu thi trống trơn, một cổ hàn ý toát lên từ đáy lòng, làm Long Đán tê cả da đầu.

Khiếp sợ ban đầu qua đi, hắn lập tức đi bẩm báo Úc Cẩn.

“Cái gì, thi thể không thấy?” Úc Cẩn hiển nhiên đã ngủ, khoác áo ngoài mở cửa phòng ra, nghe Long Đán bẩm báo xong cũng có chút giật mình.

Phía sau một giọng nói mềm nhẹ truyền đến: “Có chuyện gì vậy?”

Úc Cẩn xoay người, nói với Khương Tự: “ Vừa rồi Long Đán đi lấy thi thể, kết quả phát hiện thi thể không thấy.”

Khương Tự nghe vậy liền đi  đến bàn, nhấc đèn dầu trên bàn lên đi ra cửa: “Đi xem đi.”

“Ừ.” Úc Cẩn khẽ gật đầu, phân phó Long Đán, “Gọi lão Tần dậy hỏi một chút.”

Long Đán vội đi đánh thức lão Tần và Khương Trạm.

Khương Trạm mấy ngày qua khó được ngủ một giấc an ổn, bị gọi dậy như vậy hai mắt đều đỏ au, hàm hồ hỏi: “Làm sao vậy?”

Chút hoảng sợ khi Long Đán phát hiện thi thể không thấy biến thành khâm phục: “Nhị công tử, trong tình huống này mà ngài còn có thể ngủ say được ……”

Trên mặt Khương Trạm hơi nóng, giải thích nói: “Ngủ ngon mới có sức lên đường mà. Có phải Vương gia đã trở lại rồi không —— há, hay là Vương gia gặp phiền toái rồi?”

Hắn đã nói rồi giết tộc trưởng của tộc người ta không thể qua loa như vậy đâu, lại không phải như hắn ở trên chiến trường cái gì cũng không cần nghĩ, cứ xách đại đao chém người là xong, chặt đầu người ta còn có thể được tính công tích.

Luôn phải lập mưu tính kế một phen!

“Chủ tử chúng ta đã về từ sớm rồi, không gặp phải phiền toái gì cả. Là cỗ thi thể mà ta giấu đi kia không thấy đâu nữa, chủ tử gọi mọi người cùng nhau đi xem.”

Khương Trạm nghe xong đầu óc hoàn toàn thanh tỉnh, vội vàng theo Long Đán chạy qua. 

Long Đán chỉ chỉ trên mặt đất: “ Trước đó ta phát hiện cách khách điếm không xa có một ngõ nhỏ, sâu trong ngõ nhỏ có một phế trạch, bên trong còn có một cái giếng cạn. Hôm nay Vương gia phân phó ta xử lý thi thể, ta ngẫm nghĩ thấy nơi này rất thích hợp, liền mang thi thể tới đây nhét vào giếng cạn, còn đè một cục đá lên, sao đang yên lành thi thể lại không thấy đâu?”

Úc Cẩn mượn đèn dầu chiếu sáng cẩn thận quan sát xung quanh, đặc biệt là nhìn chằm chằm cục đá dùng để chặn miệng giếng mà Long Đán nhắc tới một lát, nói: “Cục đá bị người dời đi, dời cục đá hẳn là một thiếu niên sức lực chưa trưởng thành.”

“Thiếu niên?” Long Đán nghe mà choáng váng, “Chủ tử, sao ngài có thể kết luận là một thiếu niên?”

Úc Cẩn chỉ vào dấu vết từ miệng giếng đến cục đá nói: “Các ngươi xem mấy dấu vết này, rõ ràng là kéo đẩy làm cho cục đá thuận thế lăn xuống lưu lại, nói rõ người di dời cục đá khí lực không lớn. Cục đá lớn chừng này đổi thành nam tử thành niên chỉ cần nhấc lên là xong, không cần thiết lao lực như vậy.”

“Thì ra là thế.” Long Đán thầm tán thành gật đầu.

Khương Trạm lại đưa ra ý kiến bất đồng: “Không nhất định là thiếu niên sức lực không đủ, còn có khả năng là nữ tử nữa.”

Úc Cẩn phun ra hai chữ: “Dấu chân.”

“Dấu chân?” Khương Trạm không khỏi cúi đầu nhìn, quả nhiên trên mặt đất lộ ra dấu chân mờ mờ.

Không cần Úc Cẩn giải thích thêm, hắn lập tức hiểu rõ nguyên nhân.

Dấu chân kia tuy rằng không lớn, nhưng rõ ràng không phải dấu giày mà nữ tử mang lưu lại, cứ như vậy liền chứng minh suy đoán của Úc Cẩn, người dịch chuyển cục đá này tám chín phần mười là một thiếu niên, hoặc là nam tử thành niên trời sinh thấp bé gầy yếu.

Con ngươi Khương Trạm đột nhiên căng thẳng, chỉ vào một chỗ nói: “Các ngươi mau nhìn hai dấu chân này xem, đây nhất định là nam tử thành niên thân hình cao lớn mới có thể lưu lại!”

Khương Tự nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “À, đây hẳn là thi thể lưu lại.” 
Bình Luận (0)
Comment