Tự Cẩm

Chương 684

Suy đoán này rất có khả năng.

Nam Cương có mười mấy bộ tộc, chỉ có Ô Miêu và Tuyết miêu là cùng một mạch, lấy các loại độc trùng, độc thảo làm thủ đoạn đối địch.

Nếu như nói ai có thể lặng lẽ lẻn vào Tuyết Miêu, vậy chắc chắn Ô Miêu không thoát khỏi liên quan.

Vị trưởng lão mở miệng trước đưa ra nghi vấn: “Cho rằng Chu Thất hoàng tử hại tộc trưởng, đây chỉ là suy đoán của Dung trưởng lão đi?”

Dung trưởng lão ngẩn ra: “Bạch trưởng lão, ngươi nói vậy là có ý gì?”

Bạch trưởng lão trầm giọng nói: “Nếu như tộc trưởng phái A Sơn đi giết Chu Thất hoàng tử, vậy vì sao tộc trưởng và A Sơn lại chết trong đại hỏa? Chẳng lẽ hôm qua Chu Thất hoàng tử đã đoán được tộc trưởng muốn gây bất lợi với hắn, lựa chọn tiên hạ thủ vi cường?”

“Chưa chắc không có loại khả năng này.” Dung trưởng lão nói.

“Như vậy Dung trưởng lão biết nguyên nhân tộc trưởng muốn diệt trừ Chu Thất hoàng tử sao?”

Dung trưởng lão bị hỏi đến nghẹn họng.

Gã là gần mấy năm mới được tộc trưởng tín nhiệm, có một số việc cũng không rõ lắm.

Bạch trưởng lão thấy thế, âm thầm cười.

Nguyên nhân Tộc trưởng muốn đưa Chu Thất hoàng tử vào chỗ chết, ông ta cũng có biết.

Ngay từ khi biết được quẻ ngôn của Ô Miêu, tộc trưởng đã từng nhắc qua với ông ta, dốc hết sức chủ trương muốn giải quyết Chu Thất hoàng tử, lại bị ông ta phản đối.

Ông ta cho rằng quẻ ngôn chẳng qua chỉ là lời nói vô căn cứ, mà Tuyết Miêu đối đầu với Ô Miêu vốn đã ở thế yếu, một khi kết thù oán với Đại Chu, e càng không ổn hơn.

Ai biết quẻ ngôn kia đến tột cùng là thật, hay là mồi câu Ô Miêu cố ý thả ra đâu.

Tộc trưởng cấp tiến, mà ông ta càng thích ổn thỏa làm trên hết, cũng bởi vậy, quan điểm không hợp hai người càng lúc càng xa cách.

Cho tới bây giờ, tộc trưởng trực tiếp động thủ cũng không lộ ra nửa chữ với ông ta.

“Cho nên nói, cho rằng tối hôm qua tộc trưởng phái A Sơn đi ám sát Chu Thất hoàng tử chỉ là lời nói một bên của Dung trưởng lão thôi.”

Dung trưởng lão giận dữ: “Bạch trưởng lão, ngươi chẳng lẽ hoài nghi ta?”

Bạch trưởng lão cười cười: “Ta không phải có ý này, chỉ là không muốn tùy tiện khơi mào cừu hận của tộc ta với Đại Chu thôi. Dù sao tộc trưởng mới vừa đi, chúng ta vừa phải chống lại Ô Miêu lại phải đối đầu với Đại Chu, đúng là không khôn ngoan.”

“Bạch trưởng lão, lẽ nào ngươi sợ Đại Chu? Chẳng lẽ thù của tộc trưởng không báo?”

Mặt Bạch trưởng lão lạnh lùng: “Nếu thật sự là Chu Thất hoàng tử hại tộc trưởng, tất nhiên không thể bỏ qua như vậy, ta chỉ nói là không thể có kết luận qua loa. Cứ nói A Sơn đi, theo cách nói của Dung trưởng lão thì hắn đi ám sát Chu Thất hoàng tử, vậy phải giải thích sao về việc ở trong phòng bị cháy lại phát hiện thi thể của hắn?”

“Bạch trưởng lão, vậy ngươi nói làm sao bây giờ?” Con trai tộc trưởng hỏi.

Trong lòng Bạch trưởng lão có thêm vài phần vui sướng, trên mặt lại không lộ vẻ gì: “Tất nhiên là điều tra rõ chân tướng trước. Nữa là đi tra hành tung của Chu Thất hoàng tử, mặt khác còn phải tới Ô Miêu hỏi cho rõ ràng.”

“Đi Ô Miêu?” Mọi người đều cảm thấy ngoài ý muốn.

Nghe ý tứ của Bạch trưởng lão thì không tán thành cách nói của Dung trưởng lão, sao giờ lại đổi chiều gió?

Bạch trưởng lão bi thống nói: “Trên người tộc trưởng cũng không có ngoại thương, một khả năng là chết vì hỏa hoạn ngoài ý muốn, còn có một khả năng là lúc còn sống đã bị người ta khống chế không thể chạy thoát. Nếu là người sau, có thể bình yên lẻn vào thư phòng tộc trưởng lại ngăn chặn cổ trùng tộc trưởng nuôi dưỡng khiến tộc trưởng mất đi sức phản kháng, kẻ hành hung chắc chắn không thể không được Ô Miêu trợ giúp, thậm chí chính là người Ô Miêu!”

Bạch trưởng lão dứt lời, mọi người trầm mặc rất lâu, một vị trưởng lão nói: “Nhưng chúng ta không có chứng cứ, trên người tộc trưởng cũng không có ngoại thương, Ô Miêu Đại trưởng lão hoàn toàn có thể nói là tộc trưởng chết vì hỏa hoạn ngoài ý muốn.”

Bạch trưởng lão cười lạnh: “Chúng ta cứ khẳng định tộc trưởng là bị người làm hại, Ô Miêu cũng nên bày tỏ thái độ. Chư vị yên tâm, ta sẽ tự mình đi Ô Miêu một chuyến, giúp tộc trưởng lấy lại công đạo.”

Mọi người sôi nổi hành lễ: “Vậy làm phiền Bạch trưởng lão rồi.”

Dưới tộc trưởng, vốn là Bạch trưởng lão quyền thế mạnh nhất, lúc này tự nhiên không ai nguyện ý đắc tội ông ta.

Bạch trưởng lão thấy mọi người như thế, trên mặt tuy bi thống, trong lòng lại có phần vừa lòng.

Mượn cái chết của tộc trưởng thu nạp tộc nhân, trở thành tân tộc trưởng mới là chính sự, còn về cái khác, để sau này rồi nói.

Dung trưởng lão thấy vậy chỉ đành đè xuống bất bình trong lòng, thầm nói lúc nào đó nhất định phải nói chuyện rõ ràng với thiếu chủ, không thể để mặc Bạch trưởng lão đắc ý được.

Về sau Bạch trưởng lão đi tìm Ô Miêu tính sổ từ đó giành chỗ tốt, một nhóm người Tuyết Miêu triển khai điều tra nơi đặt chân của Chu Thất hoàng tử, sau đó nữa là nội bộ Tuyết Miêu tranh quyền đoạt lợi càng diễn ra kịch liệt, những điều này đều không cần nói tỉ mỉ.

Chiếc xe ngựa đi Bắc thượng bỏ lại những hỗn loạn này xa xa, cách kinh thành càng ngày càng gần.

Mà còn nhanh hơn Khương Tự một bước chính là một phong mật thư đặt ở trên long án trước mặt Cảnh Minh Đế.

Nhìn trên thư đề mật thám Cẩm Lân vệ, Cảnh Minh Đế cơ hồ là gấp không chờ nổi mở thư ra.

Đầu năm phái đám người Hồng Lư Tự khanh đi sứ Ô Miêu, trong đó có lẫn vào mật thám Cẩm Lân vệ, sau đó đám người Hồng Lư Tự khanh trở về, có mấy tên Cẩm Lân vệ vẫn lấy thân phận người bình thường lưu lại phía Nam.

Đối với Ô Miêu thần bí khó lường, Cảnh Minh Đế cảnh giác vạn phần, tự nhiên phải nắm giữ một ít động tĩnh bên kia.

Xem thư xong, Cảnh Minh Đế dựa vào lưng ghế, một hồi lâu không nói gì.

Phan Hải yên lặng rót một ly trà đặt ở trước mặt Cảnh Minh Đế, thức thời không nói gì.

Sau một lúc lâu, Cảnh Minh Đế phân phó Phan Hải: “Mời Hoàng Hậu tới đây.”

Phan Hải vừa định lĩnh mệnh rời đi, Cảnh Minh Đế lại thay đổi chủ ý, đứng dậy nói: “Thôi, đi Khôn Ninh Cung.”

Đang là buổi sáng, trong phòng đốt địa long đỏ rực, Hoàng Hậu cầm kéo bạc trong tay đang chuyên tâm tu bổ một chậu hoa tươi đặt bên cửa sổ.

“Nương nương, hoàng thượng tới.”

Hoàng Hậu tiện tay để kéo bạc xuống, bước nhanh ra đón: “Hoàng Thượng sao lại tới lúc này?”

Cảnh Minh Đế đi vào, tùy ý ngồi xuống, trên mặt nhất thời khiến người ta nhìn không ra hỉ nộ.

Hoàng Hậu thấy vậy không hỏi thêm nữa, phất tay ra hiệu cung tì lui xuống, tự mình rót cho Cảnh Minh Đế một ly trà.

Cảnh Minh Đế duỗi tay nhận lấy, vuốt ve chén trà sứ tinh tế, mở miệng nói: “ Mật thám nhìn chằm chằm Ô Miêu ở phía Nam gửi thư về.”

Nét mặt nhẹ nhàng của Hoàng Hậu không khỏi thu lại, trở nên trịnh trọng: “Bên kia có động tĩnh gì?”

Cảnh Minh Đế gật đầu nói: “Trước đó không lâu Nam Cương truyền rằng Thánh Nữ Ô Miêu đã không còn trên nhân thế, nhưng trên lễ Tân Hỏa Thánh Nữ Ô Miêu lại xuất hiện……”

Hoàng Hậu kinh ngạc nhướng mày: “Nói như vậy, Thánh Nữ Ô Miêu mấy năm không lộ mặt thật sự là đang bế quan bí mật tu luyện?”

“Có bế quan tu luyện hay không thì không biết, nhưng có một việc rất kỳ lạ.”

“Việc gì?”

Cảnh Minh Đế dừng một chút, mới nói: “Trên thư nói, ở lễ Tân Hỏa người ngoài rất khó lẻn vào Ô Miêu, bọn họ nấp ở chỗ cao lấy kính ngàn dặm nhìn ra xa, phát hiện dung mạo của Thánh Nữ Ô Miêu…… cực kỳ giống tức phụ lão Thất……”

Hoàng Hậu chân chính lắp bắp kinh hãi: “Lại có chuyện ly kỳ như vậy?”

Nét mặt Cảnh Minh Đế có chút phức tạp, trầm ngâm thật lâu mới nói: “ Tức phụ lão Thất tự xưng trời sinh hiểu được dị thuật, nhưng nàng lại có dung mạo tương tự Thánh Nữ Ô Miêu…… Đúng rồi, Hoàng Hậu, trước đó Hậu nói tức phụ lão Thất vì niệm kinh cầu phúc cho lão Thất, mà đóng cửa không ra?”

Hoàng Hậu giật mình trong lòng, không tiếng động gật đầu.

“Như vậy tính ra, tức phụ lão Thất đã một thời gian không ra cửa rồi nhỉ?”

“Vâng.”

Ngón tay Cảnh Minh Đế nhẹ nhàng gõ mặt bàn, hiển nhiên cũng có chút do dự.

Trong lòng Hoàng Hậu mơ hồ có suy đoán, lại không nhiều lời.

Thật lâu sau, Cảnh Minh Đế có quyết định: “Như vậy đi, phái người đi Yến Vương phủ nhìn xem.”
Bình Luận (0)
Comment