Lão Trường sử mới ngồi xuống, nghe Úc Cẩn nói lời này nhất thời dâng lên dự cảm không lành. Trên mặt ghế giống như có kim châm làm lão Trưởng sử rất khó chịu.
Úc Cẩn cũng không vội nói, tri kỷ lưu lại cho Trưởng sử thời gian tiêu hóa.
Trưởng sử tuổi đã lớn, dọa người ta sợ quá cũng hơi ngại.
Lão Trưởng sử càng kinh ngạc: Vương gia không đàng hoàng cũng biết quan tâm lão, lời kế tiếp sắp nói lẽ nào rất dọa người?
“Không biết Vương gia muốn nói…… là chuyện gì?”
Úc Cẩn rót một ly trà đưa cho lão Trưởng sử, khẽ cười nói: “Trường sử chớ khẩn trương, chuyện mà ta muốn nói cũng có chút liên hệ với chuyện hôm nay.”
Lão Trưởng sử nghe thế, trái tim treo tới cổ họng cuối cùng cũng rơi xuống.
Hôm nay chính là ngày của chuyện tốt, chuyện Vương gia muốn nói nếu có quan hệ với việc hôm nay, chắc hẳn sẽ không quá hỏng bét.
Giờ khắc này, lão Trưởng sử có chút thẹn thùng: Là lão cẩn thận quá mức, hiểu lầm Vương gia. Sau này Vương gia là nhi tử của Hoàng Hậu, lão không thể luôn lấy mắt già nhìn người.
Úc Cẩn cầm chén trà, ngữ khí đạm nhạt: “Không nghĩ tới ta lại trở thành con của Hoàng Hậu. Bổn vương trái lo phải nghĩ, cảm thấy không thể uổng công gánh không cái hư danh này --”
Lão Trưởng sử kích động: “ Ý Vương gia là --”
Trở thành con của Hoàng Hậu sẽ không thể làm bậy nữa nhỉ, dù sao cũng phải bận tâm đến thể diện của Hoàng Hậu.
Lão coi như đã chờ được mây tan thấy trăng sáng, Vương gia đây là muốn cải tà quy chính!
Lão trưởng sử đang kích động, liền nghe Úc Cẩn chậm rãi nói: “Ta cảm thấy con của Hoàng Hậu làm Thái Tử mới thích hợp --”
Nước trà trong tay lão trưởng sử trực tiếp sái ra ngoài, đổ hết lên người.
“Vương gia, ngài đang nói đùa đấy à?”
Úc Cẩn khẽ nhíu mày: “Nói đùa là chuyện nhàm chán nhất, bổn vương cũng chưa từng nói đùa.”
Hắn có nhiều chuyện phải làm như vậy, làm sao có thời giờ nói đùa với một lão già họm hẹm.
Làm rõ dã tâm với Trưởng sử, là Úc Cẩn đã sớm cân nhắc.
Trưởng sử Vương phủ phụ trách xử lý công việc vặt của Vương phủ, nếu như không chịu làm việc cho hắn, vậy thật sự là không bớt lo.
Úc Cẩn cũng không sợ Trưởng sử hai lòng.
Kiểu chúc quan như Trưởng sử khá khác với các quan viên khác, một khi đã đánh dấu vào Vương phủ nào đó, nếu lại đầu nhập vào người khác không có khả năng sẽ được trọng dụng.
Ngoài ra, một nhà già trẻ của Trưởng sử đều ở trong phạm vi của Vương phủ, có thể nói an nguy của người nhà đã bị Úc Cẩn tóm chặt.
Hai người là chân chính có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.
Không tin thì nhìn những chúc quan Đông Cung của phế Thái Tử kia đi, chém đầu là chém đầu, xét nhà là xét nhà, bãi quan mất chức xem như đã là kết cục tốt.
Lúc trước Úc Cẩn không nhắc tới, là sợ trực tiếp hù chết lão trưởng sử, mà nay trở thành con của Hoàng Hậu, chính là cơ hội để làm rõ.
Ai ngờ Úc Cẩn vẫn đánh giá cao năng lực thừa nhận của Trưởng sử.
Lão trưởng sử ngã ngồi về trên ghế, hai mắt vô thần, con mắt đăm đăm, lẩm bẩm nói: “Xong rồi, không được chết già……”
Một tiếng hừ lạnh vang lên.
Úc Cẩn sắc mặt như băng, không vui nói: “Trưởng sử đây là không xem trọng bổn vương?”
Lão trưởng sử giật mình hoàn hồn, lão lệ tung hoành khóc ròng nói: “Vương gia không thể làm bậy a ~!”
Yên ổn làm Vương gia không tốt sao, tại sao cứ làm ba cái chuyện mất đầu kia chứ?
Úc Cẩn dùng ngón tay gõ gõ bàn, không kiên nhẫn nói: “Bổn vương là đã nghĩ sâu tính kỹ. Người khác là hoàng tử, ta cũng là hoàng tử, mẫu thân trên danh nghĩa của ta còn là Hoàng Hậu. Trưởng sử ông nói xem, ta vì sao phải chắp tay nhường lại vị trí trữ quân cho người ta?”
Lão trưởng sử ngẩn ngơ
Bỗng nhiên cảm thấy Vương gia nói có chút đạo lý.
“Nhưng mà tranh đoạt ngôi vị trữ quân nguy hiểm quá lớn --”
Úc Cẩn cười nhạo một tiếng: “Ăn cơm còn có nguy hiểm bị sặc chết kìa. Tiền Thái Tử làm Thái Tử nhiều năm như vậy, cũng không ai ngờ được sẽ có kết cục như vậy. Thế sự khó liệu, Trưởng sử cảm thấy ta không tranh thì nhất định có thể an ổn làm một Vương gia nhàn tản ư?”
Lão trưởng sử trầm mặc.
“ Nghĩ tới Mã trưởng sử của Tề Vương phủ, Khấu trưởng sử của Lỗ Vương phủ, Đậu trưởng sử của Thục Vương phủ, Ngưu trưởng sử của Tương Vương phủ, thậm chí là Lưu trưởng sử của Tần Vương phủ đi. Đều là làm trưởng sử, người ta là dốc hết sức lực khả năng mà làm, còn trưởng sử lại kéo chân sau ta?”
Lão trưởng sử sinh ra vài phần hổ thẹn, hổ thẹn đồng thời lại nhịn không được nghĩ: Nhiều trưởng sử như vậy, Vương gia thế mà đều nhớ kỹ?
Úc Cẩn liếc mắt nhìn trưởng sử một cái thật sâu, mỉm cười nói: “Bổn vương nghe nói lúc Đậu trưởng sử còn trẻ còn từng tặng tranh chữ cho Tôn phu nhân?”
Lão trưởng sử nghe xong, mặt nhất thời tím tái.
Lão thái bà nhà lão với Đậu trưởng sử từng là thanh mai trúc mã, sau lại thành thân với lão, họ Đậu tặc tâm không chết, thế mà còn tặng thơ ghen.
Thanh âm như gió mát lành lại vang lên: “Nếu Thục Vương làm Thái Tử, tương lai tiến thêm một bước, cũng không biết Đậu trường sử sẽ thăng chức nhanh như thế nào nữa --”
Lão trưởng sử vỗ bàn đứng lên: “Làm!”
“Hửm?” Úc Cẩn híp mắt, che đi ý cười bên môi.
Không nghĩ tới trưởng sử còn khá hăng máu nha, hắn cho rằng còn phải lừa dối thêm vài câu.
Lão trưởng sử hơi căm giận vì bị xem thường.
Ai mà chưa từng có một thời trẻ trâu? Đậu trưởng sử thiếu một cái răng cửa dưới chính là bị lão đánh gãy.
Có điều vừa rồi xác thật làm hơi quá.
Lão trưởng sử chắp tay: “Thần nguyện nghe Vương gia sai bảo, dẫu chết không tiếc!”
Dù sao nếu họ Đậu đắc ý, lão cũng sẽ nôn chết, còn không bằng vén lên tay áo làm cùng Vương gia.
Lỡ đâu thành công thì sao?
Úc Cẩn bưng trà, mềm giọng nói: “Về sau vất vả trưởng sử.”
Chuyện Yến Vương được ghi dưới danh nghĩa Hoàng Hậu như một cơn gió lan truyền ra ngoài.
Khương nhị lão gia sau khi nghe được tin tức từ chỗ đồng liêu xong, bước cao bước thấp về tới Đông Bình Bá phủ.
“Làm sao vậy?” Phùng lão phu nhân thấy Khương nhị lão gia hoang mang vội vàng, vội vàng hỏi.
“Đại ca không ở trong phủ sao?”
Phùng lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Đại ca ngươi ngươi còn không biết sao, mỗi ngày đều chạy ra ngoài, không làm chính sự.”
Nhắc đến trưởng tử, Phùng lão phu nhân liền một bụng tức giận, nhưng mà nghĩ đến tước vị bỗng dưng được truyền thừa, nghĩ đến Khương Trạm còn sống trở về, trọng điểm là nghĩ đến Khương Tự làm Vương phi, lời quá nặng lại thành khó nói.
“Mẫu thân cho người đi gọi đại ca trở về đi.” Khương Nhị lão gia nghĩ đến Khương An Thành, bụng đầy ghen ghét.
Chẳng lẽ là người ngốc có phúc ngốc, nếu không tại sao tất cả chuyện tốt đều để cho đại ca đụng phải cơ chứ?
“Chẳng lẽ đại ca ngươi lại có chuyện?”
“Không phải đại ca có chuyện, là Vương gia.”
Bàn tay cầm chung trà của Phùng lão phu nhân bất giác nắm chặt: “Vương gia?”
Khương Nhị lão gia gật mạnh đầu: “Vương gia được ghi dưới tên Hoàng Hậu.”
Tay Phùng lão phu nhân khẽ run lên, nước trà bắn ra, giọng nói cũng thay đổi: “Ghi, ghi dưới tên của Hoàng Hậu? Vậy Yến Vương chẳng phải là --”
Câu nói kế tiếp Phùng lão phu nhân không dám nói ra, Khương Nhị lão gia cũng không dám nói, nhưng mẹ con hai người lại nghĩ đến một điểm: Trở thành nửa đích hoàng tử chẳng phải Yến Vương sẽ có cơ hội làm Thái Tử ư?
Nếu như Yến Vương lên làm Thái Tử, sau đó ngồi trên vị trí kia, Khương gia xem như trở thành Hậu tộc……
Phùng lão phu nhân kích động đến tay run lên, rít giọng nói: “Mau tìm Bá gia trở về!”
Lúc Khương An Thành trở về chẳng hiểu ra sao: “Có đại sự gì sao?”
Nghe Khương Nhị lão gia nói xong, Khương An Thành không cho là đúng: “Hóa ra chỉ là chuyện này, thế mà cũng gọi ta trở về.”
“Đại ca, đây chính là đại hỉ sự, chúng ta có phải nên đến Vương phủ chúc mừng Vương gia hay không?”
Khương An Thành nhíu mày: “Đổi người làm mẹ, cũng cần ăn mừng?”
Khương Nhị lão gia á khẩu không trả lời được.
“Được rồi, Bá phủ nên như thế nào thì cứ như thế, Nhị đệ đừng nghĩ điều không có.”