Tự Cẩm

Chương 757

Quyển sách rơi trên mặt đất, mấy chữ cực lớn ánh vào mi mắt mọi người: Cẩm Bình truyện.

《 Cẩm Bình truyện 》 là thoại bản lưu hành nhất kinh thành gần đây, xuất từ cửa hàng trăm năm Lục Xúy Hoa Trai, kể về câu chuyện của một vị tiểu thư khuê các gia tộc đột nhiên xảy ra biến cố, cuộc sống nghèo túng, dựa vào một tay thêu thùa tinh vi gánh vác trọng trách nuôi sống gia đình, sau lại nhờ vào một bức thêu bình phong tuyệt diệu làm gia tộc một lần nữa tiến vào thời kỳ huy hoàng, đồng thời cũng cùng quý công tử hỉ kết lương duyên.

Thoại bản lấy tình tiết khúc chiết, lập ý mới mẻ độc đáo, tình cảm mãnh liệt…… Đủ loại ưu điểm nhanh chóng hấp dẫn được rất nhiều người say mê thoại bản, nghe nói bây giờ Lục Xúy Hoa Trái đã hết hàng.

Cảnh Minh Đế ngây người, mọi người cũng ngây người, chỉ có Phan Hải phản ứng nhanh nhất, lấy một tư thế nhanh như hổ đói vồ mồi nhào ra ngoài, dùng thân thể đè lên thoại bản rơi trên mặt đất ở dưới người.

Giờ khắc này, cả phòng yên tĩnh, một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng, ngay cả Nhị Ngưu ngậm thoại bản ra từ trong chồng tấu chương cùng Cát Tường - người rảnh rỗi chớ quấy rầy - nhất thời cũng bị một loạt động tác này của Phan Hải làm cho quên cả phản ứng.

Tầm mắt của mọi người cùng một chó, một mèo đều dừng ở trên người Phan Hải.

Phan Hải không hổ là chấp bút thái giám kiêm Đô đốc Đông Xưởng, tâm phúc số một của Cảnh Minh Đế, đốc chủ bát diện ( tám mặt) uy phong trong mắt Tiểu Nhạc Tử cùng các nội thị, Đại thái giám ngẫu nhiên nổi lòng từ bi trong mắt nữ quan, săn sóc, cơ trí, nghiêm khắc, khoan dung nhân hậu …… Ưu điểm còn nhiều hơn so với thoại bản 《 Cẩm Bình truyện 》mới ra.

Mà giờ khắc này, ưu điểm của hắn được phát huy đến đầy đủ.

Chỉ thấy Phan Hải lưu loát bò dậy, không biết khi nào đã nhét thoại bản vào trong tay áo, lo sợ không yên nói: “Hoàng Thượng đừng lo, tấu sớ của Bắc Định hầu truyền đến không bị hư hao, giờ nô tỳ sẽ giữ cẩn thận trước, miễn cho Khiếu Thiên tướng quân không biết nặng nhẹ làm hỏng mất ——”

Nói đến đây, Phan Hải liếc mắt nhìn Úc Cẩn, nhắc nhở nói: “Còn xin Yến Vương quản thúc tốt Khiếu Thiên tướng quân, Khiếu Thiên tướng quân tuy là thần khuyển, nhưng dù sao cũng khác với chúng ta, không hiểu những tấu chương này quan trọng cỡ nào……”

Hắn hoài nghi con chó này thành tinh rồi, tấu chương chồng chất như núi như vậy, làm sao mà bới ra thoại bản được hay vậy?

Sau mỗi lần Hoàng Thượng giấu kỹ thoại bản, hắn đều không có năng lực tìm ra nhanh như vậy……

Úc Cẩn kỳ thật cũng không nghĩ tới Nhị Ngưu có thể có biểu hiện “Dũng mãnh phi thường” như vậy, dĩ nhiên thấy tốt thì thu, liền quát: “Nhị Ngưu, còn không qua đây, còn hồ nháo nữa sẽ quăng ngươi ra ngoài!”

Trong lòng Cảnh Minh Đế phập phồng lên xuống, trên mặt cố gắng banh ra bình tĩnh liếc Phan Hải một cái: “Cất kỹ là được.”

Nếu nói vừa rồi ông còn sâu sắc hoài nghi Nhị Ngưu có thể phát hiện bạch cốt giấu ở dưới giếng hoang trong phủ lão Bát, thì bây giờ ông đã tin phục rồi.

Con thần khuyển này ngay cả thoại bản ông đã giấu kín kẽ cũng có thể tìm ra, còn có cái gì không thể nữa?

Cảnh Minh Đế nghĩ như vậy, chậm rãi liếc nhìn mọi người một vòng.

Mỗi hoàng tử bị lão cha đảo qua đều yên lặng cúi đầu, mà Chân Thế Thành thì liều mạng đè nén xúc động muốn mở miệng.

Thói quen này của ông thật không tốt, vừa nghe người khác nói dối liền muốn vạch trần……

Cảnh Minh Đế suýt nữa thì mất sạch mặt già trước mặt mấy đứa con trai, nghĩ đến Tương Vương phạm tội, tâm tình không thể nghi ngờ càng tồi tệ hơn.

Đám hỗn trướng này đứa nào đứa nấy đều không bớt lo, ông vốn tưởng rằng lão Bát là ấu tử, theo lý sẽ không gây ra chuyện gì làm ông phiền lòng. Tuyệt đối không nghĩ tới, lão Bát không có tâm tư tranh quyền đoạt vị, nhưng nghiệt súc này thế mà lại giết người, giết vẫn là con gái của cô mẫu.

Cứ việc Thôi Minh Nguyệt đã sớm mất thánh tâm, nhưng không thích cô cháu gái này là một chuyện, con trai của mình giết chết cháu gái ngoại lại là một chuyện khác, huống chi Vinh Dương trưởng công chúa đã không còn trên nhân thế.

Nếu như mẫu hậu biết —— Cảnh Minh Đế nghĩ đến khả năng này đầu liền bắt đầu đau.

Sợ cái gì gặp cái đó, Cảnh Minh Đế vừa mới thoảng qua ý niệm này, Từ Ninh Cung đã phái người tới mời.

Trái tim Cảnh Minh Đế đột nhiên chìm xuống, lưu lại một đám người ở Thư phòng vội vàng chạy tới Từ Ninh Cung.

Mắt thấy Cảnh Minh Đế rời đi, Lỗ Vương nhỏ giọng nói: “Chúng ta có cần phải chờ ở đây nữa không?”

Tề Vương không muốn nói chuyện với Lỗ Vương, Thục Vương càng không muốn nói chuyện với Lỗ Vương.

Tần Vương xưa nay điệu thấp đã quen, thấy không có người mở miệng tự nhiên cũng không lên tiếng.

Lỗ Vương chẳng hề nhận ra mình bị các huynh đệ xa lánh, cười nói với Úc Cẩn: “Thất đệ, Nhị Ngưu nhà đệ thật là thần, vừa rồi thế mà từ trong tấu chương ——”

“Khụ khụ khụ!” Mấy tiếng ho khan đồng thời vang lên.

Lỗ Vương nhìn về phía Tề vương ho khan kịch liệt nhất, bất mãn bĩu môi.

Vừa rồi giả câm, bây giờ ho khan cái gì, cho rằng nước miếng sẽ không văng lung tung à?

Tề Vương chỉ sợ Lỗ Vương làm mọi người bị liên luỵ, nhẹ giọng nhắc nhở nói: “Ngũ đệ, đây là Ngự Thư phòng, chúng ta vẫn là ít nói vài câu đi.”

Thục Vương nói theo: “Phải đó, tâm tình phụ hoàng lúc này không tốt, Bát đệ còn đang chờ ở ngoài cung kìa.”

Bọn họ lại không mù, ai không nhìn thấy ba chữ lớn “Cẩm Bình truyện” kia chứ, nhưng nếu như làm rõ bảo phụ hoàng để mặt mũi ở đâu đây? Giận chó đánh mèo, đừng nói Lão Bát, chỉ sợ bọn họ đều không được tốt lành.

Nhìn vẻ mặt không để ý của Lỗ Vương, Thục Vương đột nhiên ngộ ra: Lão Ngũ sẽ không phải muốn xoèn xoẹt cho tất cả mọi người đồng loạt xui xẻo, sau đó hàng xuống Quận vương làm bạn với hắn chứ?

Vô sỉ, quá vô sỉ!

Xí —— nói không chừng lão Ngũ mang theo Nhị Ngưu đến phủ lão Bát chính vì ôm mục đích quấy rối, bằng không Nhị Ngưu lại không phải hắn nuôi, hắn lôi đâu ra tâm tư rãnh rỗi giúp lão Thất dắt chó?

Nghĩ như vậy, Thục Vương âm thầm đề cao cảnh giác với Lỗ Vương.

Đề phòng lão Thất, còn phải đề phòng lão Ngũ, còn có lão Tứ giả nhân giả nghĩa không thể qua loa, thiết nghĩ phận làm Vương gia thật sự quá mệt, vị trí trữ quân chỉ sợ càng sâu, khó trách phế Thái Tử ngồi ở vị trí đó ba mươi năm cuối cùng vẫn té ngã, ngã tan xương nát thịt……

Tưởng tượng như vậy, Thục Vương càng thêm kiên định với suy nghĩ: Điệu thấp ẩn nhẫn, có cơ hội có thể tranh đua một phen, nếu như không tìm được cơ hội vậy cứ cẩn thận làm người thôi ……

Trong Ngự Thư phòng, tâm tư mỗi người mỗi khác, bỗng nhiên nghe thấy tiếng mèo kêu, chó sủa mới phát hiện Nhị Ngưu và Cát Tường không biết khi nào đang đánh nhau.

Con mèo trắng tuy dáng người hơi mập lại mạnh mẽ xông lên, chó lớn vươn vuốt thịt tát bay nó.

Mèo trắng bám riết không tha lại xông lên, lại bị chó lớn tát bay.

Cứ lặp đi lặp lại như thế, Nhị Ngưu rốt cuộc mất kiên nhẫn dùng chân trước đè lại Cát Tường, không cho đối phương cơ hội khiêu khích nữa.

Tiểu Nhạc Tử ở lại Ngự Thư phòng suýt chút nữa bật khóc, run rẩy kêu la: “Khiếu Thiên tướng quân hạ vuốt lưu mèo a, không thể làm bị thương, không thể làm bị thương ——”

Mèo trắng nghe Tiểu Nhạc Tử khóc la, tựa như đã chịu vũ nhục cực lớn, lại xòe móng cào Nhị Ngưu một phát.

Nhị Ngưu đã từng lăn lộn chiến trường, sao có thể bị một con mèo béo nuông chiều từ bé làm bị thương, móng vuốt vung lên, liền thấy một cái bóng màu trắng xẹt qua trước mặt mọi người, mèo bự bay vèo vào trong đống tấu chương.

“Gâu!” Nhị Ngưu sủa một tiếng với Úc Cẩn, rất là khinh thường.

Dựa vào cái gì không thể làm bị thương? Nó cũng có chủ nhân!

Vùi đầu trong đống tấu chương mèo trắng meo một tiếng, lần đầu tiên nhớ thương chủ nhân đã rời đi.

Mà lúc này Cảnh Minh Đế đã tới Từ Ninh Cung, đang ấm giọng hỏi Thái Hậu: “Mẫu hậu gọi nhi tử tới đây có việc gì không?”

Thái Hậu nhẹ nhàng lần tràng hạt, trên mặt nhìn không ra cảm xúc dư thừa: “Ai gia nghe nói Tương Vương đang chờ ở bên ngoài, Hoàng Thượng chẳng lẽ còn bởi vì sự việc trên tiệc mừng thọ mà giận nó?”

Cảnh Minh Đế sửng sốt.

Mẫu hậu làm sao biết lão Bát đang chờ ở bên ngoài?
Bình Luận (0)
Comment