Tự Cẩm

Chương 759

Có quyết định, tâm tình phiền muộn Cảnh Minh Đế liền không muốn giữ lại mấy đứa con trai chướng mắt, trầm mặt đuổi người: “Đều lui ra đi, về sau ai lại gây chuyện thị phi, nhất định không phạt nhẹ!”

“Dạ.” Mấy vị hoàng tử bất luận trong lòng nghĩ như thế nào, trên mặt đều là tất cung tất kính đáp ứng.

Cảnh Minh Đế mắt thấy Úc Cẩn đi ra ngoài, nghĩ nghĩ liền gọi: “Lão Thất ——”

Úc Cẩn dừng lại, khom người hỏi: “Phụ hoàng có gì phân phó?”

“ Vụ án Minh Nguyệt mất tích có thể phá, Nhị Ngưu có công cực lớn, về sau có thể thường xuyên mang nó tiến cung.” Cảnh Minh Đế nghĩ đến vừa rồi Cát Tường thân cận với mình, liền cảm thấy Nhị Ngưu có tác dụng cực lớn, không thể lạnh nhạt.

Úc Cẩn hơi hơi giương môi: “Dạ.”

Tề Vương thờ ơ lạnh nhạt, tâm tình càng thêm nặng nề.

Lão Thất quả thực vận khí nghịch thiên, nuôi một con chó lại còn có thể giúp đỡ tranh sủng.

Vừa rồi vây xem mèo chó đại chiến, hắn còn tưởng rằng phụ hoàng biết được sẽ quở trách Nhị Ngưu một trận, kết quả ——

Tề Vương càng nghĩ càng bất lực.

Thánh tâm lại khó dò như vậy sao? Giống như hắn ẩn nhẫn mấy năm nay, chẳng những không được phụ hoàng coi trọng, mà còn không bằng lão Thất từ nhỏ bị đưa ra ngoài cung.

Thánh tâm khó dò, vậy hắn càng muốn ngồi lên vị trí đó, như vậy mới có thể nắm chặt vận mệnh, mà không phải dựa vào suy đoán thánh tâm như đi trên băng mỏng.

Rất nhanh trong Ngự Thư phòng liền trở nên trống vắng, cả Phan Hải cũng bởi vì truyền chỉ mà đi ra ngoài, chỉ có Tiểu Nhạc Tử thở mạnh cũng không dám, thật cẩn thận nhặt lên những tấu chương rơi trên mặt đất.

Cảnh Minh Đế ngồi đơ ra một lúc rất lâu, lòng bàn tay ấn mí mắt lâm vào suy nghĩ sâu xa: Trước kia xảy ra chuyện xấu mí mắt còn biết giật giật, hai lần gần đây lại chẳng có chút động tĩnh gì, lẽ nào mí mắt cũng có bỏ gánh?

Nghĩ như vậy, Cảnh Minh Đế sâu sắc hoài niệm mí mắt trước kia.

So ra, trong lòng hiểu rõ so với chuyện đột nhiên xảy ra vẫn tốt hơn nhiều.

Xuân ý dần đầy, tơ liễu bên ngoài tường cung lộ ra màu xanh lục, mà Tương Vương chờ ở bên ngoài lại không có lòng dạ thưởng thức, nôn nóng đi tới đi lui.

Không bao lâu, Phan Hải xuất hiện ở trước mặt Tương Vương, truyền đạt ý chỉ của Cảnh Minh Đế.

Tương Vương như bị sét đánh, một lúc lâu vẫn không có phản ứng.

Phan Hải thở dài, nói: “Ngài tự giải quyết cho tốt đi.”

Mắt thấy Phan Hải muốn trở về, Tương Vương như ở trong mộng mới tỉnh xông tới: “Phan công công, ngươi có phải đọc lộn không?”

Phan Hải dừng lại, liếc mắt nhìn Tương Vương.

Tương Vương hiển nhiên không thể tiếp nhận sự thật này, túm ống tay áo đối phương gấp giọng hỏi: “Đây thật sự là ý tứ của phụ hoàng?”

“Nô tỳ cũng không dám giả truyền thánh chỉ.”

“Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, coi như ta hại Thôi Minh Nguyệt, vậy cũng là chuyện có nguyên nhân, phụ hoàng sao có thể bởi vì điều này mà tước bỏ tước vị của ta?”

Vương tử phạm pháp cùng tội với thứ dân chẳng qua là một câu trấn an bá tánh mà thôi, những hoàng thân quốc thích đó có mấy người bởi vì trên tay có mạng người mà bị xử phạt? Đại bộ phận bị xử phạt đều là bởi vì nguyên nhân phức tạp hơn thôi.

Thôi Minh Nguyệt mang đến nhục nhã như thế cho hắn, lại ở đêm đại hôn giết chết Chu Tử Ngọc, nữ tử rắn rết như vậy chết ở trên tay hắn thì có làm sao?

Hắn có thể chấp nhận trừng phạt, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới sẽ là mất đi tước vị.

Hắn lại không ngỗ nghịch, dựa vào cái gì rơi vào kết cục như vậy?

Không cam lòng, phẫn nộ, khó hiểu…… Đủ loại cảm xúc đan xen trong mắt Tương Vương, làm hắn thoạt nhìn có chút điên cuồng.

Phan Hải rút lại ống tay áo từ trong tay Tương Vương, nghĩ nghĩ, rồi nhỏ giọng nhắc nhở một câu: “Nghĩ đến Thái Hậu đi.”

Tương Vương sửng sốt, bỗng nhiên rõ ràng.

Thôi Minh Nguyệt chết không có gì đáng tiếc, không người để ý, nhưng mẫu thân của ả ta là Vinh Dương trưởng công chúa, là dưỡng nữ của Thái Hậu.

Vinh Dương trưởng công chúa còn sống thì tốt, cố tình bà ta lại đã chết, mà hắn giết Thôi Minh Nguyệt, nếu như phụ hoàng xử phạt nhẹ sẽ không có cách nào ăn nói với Thái Hậu ……

Lúc Tương Vương tỉnh táo lại thì đã không thấy thân ảnh Phan Hải nữa.

Lần giác ngộ này làm hắn hiểu rõ mọi chuyện lại không còn đường quay lại, như mất hồn quay trở về, ngay cả rớt một chiếc giày cũng không nhận ra.

Thục Vương đi ngang qua người Tương Vương, Lỗ Vương đi ngang qua người Tương Vương, Tề Vương đi ngang qua người Tương Vương…… Cuối cùng chỉ có Úc Cẩn nhặt lên chiếc giày Tương Vương làm rớt dừng lại bên người hắn, đưa giày tới.

Tương Vương nhìn chằm chằm chiếc giày sửng sốt trong chốc lát, ngơ ngác nhìn Úc Cẩn.

Úc Cẩn nhét chiếc giày vào trong tay Tương Vương, lời nói thấm thía nói: “Bát đệ, ngươi xem, hiện tại mới chân chính là chân trần.”

Nhân lúc Tương Vương đang sững sờ, Úc Cẩn an ủi vỗ vỗ bờ vai của hắn, nhanh chân rời đi.

Giày rớt xuống đất, đập lên mu bàn chân hắn, Tương Vương lúc này mới phản ứng lại, đỏ mắt đuổi theo: “Lão Thất, ngươi cái đồ hỗn trướng, là ngươi hại ta……  Là ngươi cố ý dẫn Nhị Ngưu theo!”

Mấy người nghe được lời này trực tiếp lắc đầu.

Bây giờ ai cũng biết Nhị Ngưu là lão Ngũ dẫn theo, lão Bát cứ cắn chặt lão Thất, một chút ảnh hưởng với lão Thất đều không có, nghe chỉ thêm buồn cười mà thôi.

Còn về lão Thất có giở trò xấu hay không, cái này còn phải nói sao!

Mắt thấy không đuổi kịp Úc Cẩn, Tương Vương như bắt được cọng rơm cứu mạng túm lấy cổ tay Tề Vương, khóc ròng nói: “Tứ ca, huynh cũng không thể mặc kệ ta a ——”

Trong mắt Tề Vương nhanh chóng lóe lên tia chán ghét, lại không dám nói lời kích thích Tương Vương, chỉ đành ngọt giọng an ủi: “Bát đệ, ngươi chớ có náo loạn, bây giờ tuy ngươi không có tước vị, nhưng giữ được núi xanh không lo không có củi đốt, nếu như tiếp tục nháo loạn làm phụ hoàng triệt để chán ghét ấy mới là xong đời.”

Tương Vương ngơ ngác không biết nói gì, trên mặt Tề Vương giả vờ đồng tình, nhanh chân thoát thân.

Úc Cẩn trở lại Vương phủ, kể lại chi tiết sự việc đã trải qua cho Khương Tự nghe.

Khương Tự lộ vẻ tiếc nuối: “Đáng tiếc, hẳn là nên đi với chàng.”

Úc Cẩn cảm thấy đam mê này của tức phụ không được tốt, ho nhẹ một tiếng nói: “Một bộ xương trắng có gì hay mà xem, nàng cũng không biết sau khi Lỗ Vương rơi vào trong giếng đã phản ứng thế nào, phỏng chừng sau này thấy xương hắn cũng không dám gặm nữa.”

Khương Tự im lặng, sửa đúng: “Lỗ Vương lại không phải Nhị Ngưu, có lẽ cũng không thích gặm xương đâu.”

“Tóm lại không có gì đẹp mắt cả.”

“Không nghĩ tới Chân đại nhân cũng đi.” Khương Tự vẫn cảm thấy ở lại trong phủ rất đáng tiếc.

Sắc mặt Úc Cẩn lạnh lùng: “Một ông già lại càng không có gì để xem.”

Khương Tự trừng hắn một cái: “Nghe chàng kể lại, Chân đại nhân rõ ràng là thả cho chàng một con ngựa, chàng còn nói xấu người ta sau lưng.”

“Thả cho ta một con ngựa cũng là bình thường, ta còn giúp lão ta phá án đấy nhá.” Úc Cẩn nghĩ đến Chân Thế Thành, bất giác mỉm cười, “A Tự nàng không biết đâu, vụ án qua tay Chân lão nhân nếu như không giải quyết được, lão ta mà nhớ tới sẽ phiền đến túm chặt râu, nàng xem ta giúp lão ta giải quyết được phiền não lớn cỡ nào.”

Khương Tự bỗng nhiên chột dạ.

Năm đó nàng châm lửa đốt thuyền hoa, lại nói đó cũng là một bản án treo, không biết đã sầu rớt bao nhiêu râu của Chân đại nhân.

“A Cẩn, trải qua chuyện này, đám người Tề Vương chỉ sợ sẽ đề phòng chàng.”

Úc Cẩn không cho là đúng cười cười: “ Kệ bọn họ đề phòng đi, giống như đề phòng là có thể có tác dụng vậy.”

Khương Tự vỗ trán.

Tự tin như A Cẩn cũng là hiếm thấy, có điều nhìn dáng vẻ tự tin tràn đầy của hắn, tâm tình thật đúng là sung sướng.

Tâm tình không tệ nữ chủ nhân quay đầu liền phân phó phòng bếp tăng thêm suất cơm cho Nhị Ngưu.

Úc Cẩn: “……”

Tin tức Tương Vương phạm tội nhanh chóng truyền ra ngoài.

Khương Nhị lão gia vừa nghe nói liền vội bấm đầu ngón tay tính tính: Tề Vương, Lỗ Vương, Thục Vương, Yến Vương…… Hít, Yến Vương nếu lại cố gắng thêm một chút, Đại ca hẳn là có thể làm quốc trượng?
Bình Luận (0)
Comment