Tự Cẩm

Chương 793

Liên lụy đến Thái Hậu, Cảnh Minh Đế không thể nhẫn nhịn.

Một vị trưởng giả sau khi nâng đỡ ông thượng vị liền ru rú trong nhà, sẽ nhằm vào một đứa cháu gái?

Điều này hoàn toàn nói không thông, càng không thể tiếp nhận.

Nhưng với Từ Ninh Cung, ở sâu trong nội tâm ông rốt cuộc vẫn sinh ra vài phần nghi ngờ, bởi vậy đối với lời Hiền phi nói càng thêm bực bội.

Hiền phi ho khan một tiếng, ở trên khăn lưu lại vết máu loang lổ, bi ai nói với Cảnh Minh Đế: “Là Hoàng Hậu nói bậy nói bạ trước, thiếp mới bất đắc dĩ hỏi lại.”

Cảnh Minh Đế liếc Hoàng Hậu một cái, lạnh lùng nói: “Lúc này ngươi còn muốn liên lụy Hoàng Hậu, quả thực không biết hối cải!”

Ở trước mặt phi tần giữ gìn tôn nghiêm Hoàng Hậu với Cảnh Minh Đế mà nói đã thành thói quen, nhưng trong lòng ông cũng cảm thấy ngôn ngữ của Hoàng Hậu có chút quá khích.

Nhìn nhìn máu tươi trên khăn trong tay Hiền phi, Cảnh Minh Đế trầm mặt nói: “Lụa trắng hoặc rượu độc, ngươi chọn một loại đi, niệm tình ngươi theo trẫm nhiều năm, trẫm thưởng ngươi một cái chết toàn thây.”

Hiền phi cả người chấn động, quỳ sát đất phát run, thấp giọng nói: “Thiếp…… Cảm tạ Hoàng Thượng.”

Bà ta cho rằng chính mình bệnh nguy kịch, mạng không lâu dài, dùng mạng này xây cho nhi tử con đường dựa vào Thái Hậu là đáng giá, nhưng khi tử vong thật sự đến, hóa ra vẫn sẽ sợ.

Hoàng Hậu thấy vậy gấp giọng nói: “Hoàng Thượng, không thể!”

“Làm sao?” Cảnh Minh Đế mặt không cảm xúc nhìn Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu nhún gối hành lễ với Cảnh Minh Đế: “Hoàng Thượng, ta vẫn cho rằng Hiền phi hại Phúc Thanh còn có ẩn tình khác, tuyệt không phải đơn giản là vì thầm hận ta ghi Cẩn Nhi dưới danh nghĩa như vậy——”

“Vậy ngươi cảm thấy có ẩn tình gì?” Cảnh Minh Đế hỏi lại.

Hoàng Hậu nhất thời trầm mặc.

Lấy sự hiểu biết của bà về Hoàng Thượng, ngang nhiên đưa ra hoài nghi với Thái Hậu Hoàng Thượng chắc chắn sẽ tức giận.

Hoàng Hậu đành phải nói: “Có ẩn tình gì, cạy miệng Hiền phi ra mới có thể biết được.”

Hiền phi nằm rạp trên mặt đất, nhìn chằm chằm gạch ngọc cười lạnh.

Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, gạch ngọc chiếu ra khuôn mặt mơ hồ của Hiền phi, cùng với khóe miệng cong lên.

Cạy miệng bà ta ra? Hoàng Hậu mơ tưởng!

Bà ta biết Hoàng Hậu không dám nói thẳng hoài nghi Thái Hậu, như vậy Hoàng Thượng chắc chắn sẽ giận dữ.

“Hoàng Thượng, từ khi lão Thất và thiếp thoát ly quan hệ mẫu tử, thiếp nhất thời hồ đồ sinh lòng ghen ghét Hoàng Hậu mới có sự việc hôm nay, nhưng Hoàng Hậu lại luôn miệng nói có ẩn tình khác, nói thiếp bị người khác mê hoặc, điều này khiến thiếp thấy khó hiểu. Thiếp là người hẳn phải chết, nếu thực sự có người mê hoặc, chẳng lẽ ta sẽ cam tâm làm kẻ chết thay mà để người nọ đứng ngoài cuộc?”

Cảnh Minh Đế nghe Hiền phi nói, không thể không nói có chút đạo lý.

Hiền phi nói tiếp: “Thiếp không phải phi tần cấp thấp gì, còn sinh ra hai vị hoàng tử, ngoại trừ ba người ngài Hoàng Hậu, với Thái Hậu thiếp vừa mới nhắc tới ra, thử hỏi ai có thể mê hoặc thiếp? Thiếp rõ ràng đã nói rõ nguyên nhân, Hoàng Hậu lại không muốn tin tưởng…… Hoàng Thượng, người sắp chết lời nói cũng thiện, cho dù ngài hận thiếp, tức thiếp, cũng xin ngài cẩn thận suy nghĩ xem Hoàng Hậu nói như vậy đến tột cùng có mục đích gì ——”

“Đủ rồi, Hoàng Hậu như thế nào còn chưa tới lượt một tội nhân như ngươi phán xét!” Cảnh Minh Đế quát.

Mà Hoàng Hậu nghe xong lời này của Hiền phi, trong cơn phẫn nộ cũng không thể không thừa nhận đối phương lưỡi xán hoa sen.

Rõ ràng đã là cục diện thảm bại, không còn đường sống, lại vẫn có thể châm ngòi quan hệ giữa Hoàng Thượng và bà, làm Hoàng Thượng hiềm khích với bà.

Cứ như vậy, sau đó bà có nhắc đến Thái Hậu, Hoàng Thượng chắc chắn nghĩ nhiều.

Hoàng Hậu đang muốn nói chuyện, Hiền phi đột nhiên nắm chặt vạt áo kịch liệt ho khan.

Bà ta càng ho càng mạnh mẽ, từng ngụm từng ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra, nhìn cực kỳ làm cho người ta sợ hãi.

Cảnh Minh Đế nào từng chịu xung kích như vậy, sửng sốt một chút gấp giọng hô: “Truyền thái y ——”

Hiền phi là đáng chết, nhưng trơ mắt nhìn bà ho chết, vẫn có chút chịu không nổi.

Hoàng Hậu còn gấp hơn Cảnh Minh Đế, thúc giục tâm phúc: “Mau mau truyền thái y tới!”

Hiền phi nhìn Hoàng Hậu gấp gáp, đáy mắt tuôn trào ý cười, ho đến lại lợi hại hơn, bỗng nhiên một búng máu như mũi tên phun ra, thẳng tắp ngã xuống.

Phần đầu đụng mạnh vào gạch ngọc lạnh băng, Hiền phi đã không còn cảm giác đau đớn, khi hắc ám ùa tới, một giọt nước mắt theo khóe mắt rơi xuống.

Trong nháy mắt ấy, trước mắt bà ta như đèn kéo quân thoảng qua rất nhiều hình ảnh.

Có thời còn trẻ mẫu thân dạy bảo mong đợi với bà ta, có tia động lòng mới gặp Đế vương lúc vừa được nâng vào cung cùng lâu dài chết lặng, có niềm vui sướng khi sinh hạ trưởng tử, còn có những đấu tranh và ẩn nhẫn trong kiếp sống ở hậu cung.

Mà giờ khắc này, theo những dòng máu nóng rời khỏi thân thể, tất cả tất cả đều tan biến, mang theo không cam lòng cùng tiếc nuối, cùng với một chút chờ đợi nhỏ bé yếu ớt như tơ nhện của bà ta.

Chương Nhi, nương về sau không thể giúp con nữa rồi ……

Chờ đến khi thái y chạy tới, không dám lộ ra hoảng sợ vois những gì mình chứng kiến, cấp Hiền phi khám xong quá cúi đầu nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, Hiền phi đã đi rồi.”

Cảnh Minh Đế nhìn chằm chằm thi thể Hiền phi một lúc lâu, bình tĩnh nói: “Kéo xuống đi. Quý thị mưu hại hai vị công chúa, nghiệp chướng nặng nề, biếm làm thứ dân không được táng nhập hoàng lăng……”

Sau đó, Đế Hậu nhìn nhau không nói gì, trầm mặc lâu dài.

Trong phòng ánh nến heo hắt, đã cháy hơn phân nửa.

Cảnh Minh Đế dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc: “ Mẫu hậu bên kia nếu có hỏi, Hậu cứ đơn giản nói hai câu, đỡ cho lão nhân gia ngài lo lắng.”

Hoàng Hậu rũ mắt hỏi: “Nên nói rõ nội tình với An Quốc Công phủ không?”

“Việc này trẫm sẽ sắp xếp. Ngày mai gọi lão Tứ tiến cung, để hắn gặp mặt Quý thị lần cuối.”

Hoàng Hậu khẽ gật đầu, mắt lạnh nhìn thi thể Hiền phi bị hai cung nhân kéo đi, mím môi hỏi Cảnh Minh Đế: “Hoàng Thượng thật sự cảm thấy Hiền phi…… Quý thị hại Phúc Thanh là bởi vì ghen ghét lão Thất ghi dưới danh nghĩa ta?”

“Bằng không thì sao?” Cảnh Minh Đế nhìn chăm chú Hoàng Hậu, ánh mắt sáng quắc, “Hoàng Hậu đang hoài nghi ai?”

Ông dừng một chút, hỏi: “Thái Hậu sao?”

Hoàng Hậu mi vũ run lên, rất muốn gật đầu, nhưng lý trí vẫn ngăn cản bà.

“Không dám…… Chỉ là Phúc Thanh vài lần xảy ra chuyện đều dính dáng đến Từ Ninh Cung, Hoàng Thượng không cảm thấy kỳ quái sao?”

Sắc mặt Cảnh Minh Đế có chút khó coi: “Ta cũng cho rằng Từ Ninh Cung ẩn giấu kẻ gian, nhưng trước khi mọi chuyện chưa điều tra rõ Hoàng Hậu chớ có ngờ vực lung tung, miễn cho Thái Hậu lạnh lòng, làm ta khó tự xử.”

Hoàng Hậu nhẫn nhịn, chung quy nhịn không được hỏi: “Hoàng Thượng cảm thấy khi nào thì có thể điều tra rõ? Phúc Thanh lần lượt bị hại, Thập Ngũ cùng Thập Tứ trước sau uổng mạng, chẳng lẽ cứ tiếp tục để mặc trong cung chướng khí mù mịt?”

“Hoàng Hậu vẫn cho rằng Quý thị hại Phúc Thanh có liên quan đến Từ Ninh Cung?”

Hoàng Hậu nhàn nhạt nói: “Ta chỉ biết tin đồn vô căn cứ tất có nguyên nhân.”

“Ngươi ——” Cảnh Minh Đế có chút thẹn quá hóa giận.

Hoàng Hậu đối diện với Cảnh Minh Đế, không chút nào lùi bước.

“Từ Ninh Cung nơi đó ta sẽ cho người nhìn chằm chằm, Hoàng Hậu chớ có suy nghĩ miên man nữa!” Cảnh Minh Đế dứt lời, hầm hừ phất tay áo bỏ đi.

Hoàng Hậu ngồi xuống, tức giận vỗ mặt bàn, mắng: “Ngu hiếu! Chấp mê bất ngộ! Lão hồ đồ!”

Đang mắng, lại thấy Cảnh Minh Đế đi vòng trở về.

Hoàng Hậu nghẹn lời.

Cảnh Minh Đế nghe thấy một nửa lời mắng chửi của Hoàng Hậu, vì mặt mũi nên không tiện vạch trần, đen mặt nói: “Đây là Dưỡng Tâm Điện!” ( Vũ: Má! Cho t cười ổng cái.)

Rõ ràng là địa bàn nhà mình, dựa vào cái gì là ông đi, phải đi cũng là Hoàng Hậu đi.

Hoàng Hậu đứng dậy, xụ mặt xong gối với Cảnh Minh Đế, phất tay áo rời đi.

Đi thì đi, cho rằng bà hiếm lạ ở lại đây chắc?
Bình Luận (0)
Comment