Tự Cẩm

Chương 802

Trong Dục Hợp Uyển, Khương Tự đang ở trong viện rải đầy ánh nắng dạy A Hoan nói chuyện.

Mới vừa tròn một tuổi A Hoan đã biết kêu hai chữ, một chữ là “Nương”, một chữ là “Ngưu”, cố tình lại chưa gọi được “Cha”.

Vì thế, vị làm cha nào đó không biết đã tìm Nhị Ngưu phiền toái bao nhiêu lần.

Khương Tự ngẫm lại không đành lòng, không có việc gì sẽ dạy A Hoan kêu “Cha”.

“A Hoan, cha ——” Khương Tự chỉ chỉ khẩu hình.

Tiểu A Hoan nghiêng đầu liếc nhìn mẹ ruột một cái, trong cái đầu đơn thuần tràn đầy nghi hoặc: Đây rõ ràng là nương, không phải cha mà.

Cảm thấy không đúng, tiểu nha đầu tự nhiên không kêu, quay đầu nãi thanh nãi khí với chó lớn đang ghé vào chân tường hóng mát, kêu: “Ngưu ——”

Nhị Ngưu vừa nghe, phe phẩy cái đuôi nhảy nhót chạy tới.

Úc Cẩn tới vừa hay nhìn thấy một màn như vậy, lập tức sắc mặt tối sầm, đi ra phía trước im hơi lặng tiếng đẩy Nhị Ngưu ra.

A Hoan nhìn phụ thân đại nhân, miệng méo xẹo oa oa khóc lớn.

Khương Tự bất đắc dĩ liếc trắng Úc Cẩn một cái, dỗi nói: “Có dáng vẻ của người làm cha tí được không, dấm của Nhị Ngưu chàng cũng ăn.”

Mặt Úc Cẩn càng đen.

Có thể không tức giận sao, khuê nữ đến nay không biết kêu cha, lại biết kêu “Ngưu”.

Khương Tự không để ý tới người nào đó, dỗ A Hoan nín khóc rồi giao cho Nhị Ngưu, lúc này mới đi đến bàn đá dưới tàng cây.

Úc Cẩn ngồi xuống ghế đá, tự rót cho mình một ly trà: “A Tự, có muốn đi du hồ không?”

“Du hồ?” Khương Tự nhìn nhìn ánh mặt trời bị cành lá rậm rạp lọc bớt, “ Thời tiết này có hơi nóng.”

“ Trên hồ rất mát mẻ.”

Khương Tự nhìn Úc Cẩn, có chút khó hiểu: “Sao đột nhiên muốn đi du hồ?”

Nàng đối với du hồ hoàn toàn không có hảo cảm.

Kiếp trước Quý Sùng Dịch và Xảo Nương ước hẹn bên hồ Mạc Ưu, bởi vì Xảo Nương trượt chân chết đuối tạo thành cả đời nàng bi kịch, huynh trưởng cũng là bị người ta chuốc say sau đó đẩy xuống sông Kim Thủy mơ màng chìm vong.

Nghĩ đến những chuyện này, nàng không nhấc nổi chút hứng thú đối với du hồ.

“Ngày tốt sắc lập Thái Tử đã định rồi, ta nghĩ đến sau khi dọn vào Đông Cung ra ngoài sẽ không còn thuận tiện như hiện tại, cho nên hỏi nàng xem muốn đi đâu chơi.” Úc Cẩn cười đáp.

Khương Tự nghe xong, thuận miệng hỏi: “Định vào ngày nào?”

“Ngày 26 tháng 6.”

“Ngày 26 tháng 6? Cũng nhanh nha ——” Khương Tự mới đầu không để bụng, nhưng bỗng nhiên ngừng nói, sắc mặt lập tức thay đổi.

Ngày 26 tháng 6?

Kiếp trước năm Cảnh Minh 22 nàng từ phía Nam trở lại kinh thành, cũng chính là sang năm.

Đối với ngày 26 tháng 6 năm Cảnh Minh 21, ấn tượng khắc sâu.

Kiếp trước đó là ngày nàng và A Cẩn đại hôn ở phía Nam, cũng là ngày Đại Chu phát sinh thiên cẩu nuốt mặt trời.

Sở dĩ nàng nhớ rõ ngày này sẽ phát sinh thiên cẩu nuốt mặt trời, cũng là bởi vì nó cùng ngày với ngày đại hỉ của nàng, sau khi trở lại kinh thành còn bị người không có hảo ý nhắc đến.

Thấy nét mặt Khương Tự khác thường, Úc Cẩn vội hỏi: “A Tự, làm sao vậy?”

Khương Tự nhìn Úc Cẩn, ngữ khí vi diệu: “Ngày 26 tháng 6 là ngày tốt? Đây là ai định?”

“Tự nhiên là ngày Khâm Thiên Giám định ra, quan trắc tinh tượng, xem bói cát hung hay không đều do Khâm Thiên Giám phụ trách.”

Khương Tự nhắm mắt lại, trong lòng cười lạnh: Hay cho một ngày lành tháng tốt, đây là muốn đẩy A Cẩn vào chỗ vạn kiếp bất phục!

A Cẩn tuy rằng ghi dưới danh nghĩa Hoàng Hậu, nhưng chung quy không tính là lực lượng cường đại, các đại thần sau lưng tranh luận không nhỏ, chẳng qua là e ngại thánh chỉ đã hạ không tiện ngang nhiên phản đối thôi.

Nhưng một khi vào ngày chính thức sắc lập Thái Tử lại phát sinh thiên cẩu nuốt mặt trời, chờ đợi A Cẩn chỉ có kết cục bị vứt bỏ.

Vào ngày Thái Tử sắc lập phát sinh sự kiện không tốt lành, nói rõ Đế vương không chọn đúng Thái Tử, trời cao lúc này mới giáng trừng phạt lấy đó làm cảnh cáo, nếu Đế vương tiếp tục khư khư cố chấp, giang sơn xã tắc Đại Chu sẽ nguy nan.

Một cái mũ như vậy chụp xuống đỉnh đầu, ai có thể chịu đựng được?

Cho dù là phụ hoàng cũng chỉ có thể thỏa hiệp, lựa chọn lập lại Thái Tử.

Đem ngày đại hung định thành ngày tốt, nói đây là Khâm Thiên Giám sai lầm nàng tuyệt đối không tin.

Khương Tự mở to mắt, bình tĩnh nhìn Úc Cẩn: “A Cẩn, chàng tin tưởng giấc mơ của ta không?”

Úc Cẩn cười: “Đương nhiên tin tưởng, lúc trước nàng mơ thấy trấn Cẩm Lý có động đất, không phải đã trở thành sự thật.”

Hắn không tin mấy cái này, nhưng hắn tin A Tự.

“Ở trong mộng của ta, ngày 26 tháng 6 hôm đó sẽ có sự kiện không tốt phát sinh, cũng không phải là ngày tốt.” Khương Tự nói.

Ánh mắt Úc Cẩn co lại, hiện lên lãnh quang.

Khương Tự duỗi tay nắm lấy tay hắn, lòng bàn tay lạnh lẽo làm đối phương cảm nhận được tâm tình trầm trọng của nàng giờ phút này: “Có thể vào trong giấc mơ của ta nhất định không phải việc nhỏ, A Cẩn, chàng không thể tiếp nhận sắc phong vào ngày hôm đó!”

Úc Cẩn thấy nàng khẩn trương, ngược lại thong dong cười: “Đừng sợ, nếu biết ngày đó không tốt, chúng ta tránh đi là được.”

“Ừ.”

Úc Cẩn nắm chặt tay Khương Tự, ngữ khí bình tĩnh: “Ngày tốt biến thành ngày hung, việc này hẳn không phải trùng hợp nhỉ? Nàng nói người tính kế chúng ta là ai?”

Lão Tứ tự lo thân còn không xong, lão Ngũ ngốc nghếch, lão Lục hẳn là không có lá gan này, mà người có thể sai sử người của Khâm Thiên Giám …… Một cái tên chậm rãi hiện lên trong lòng hai người.

“Người kia có thể là vị ở Từ Ninh Cung kia không?” Khương Tự trầm ngâm một lát, suy đoán nói.

Úc Cẩn chớp chớp mắt: “Nàng cũng cảm thấy là lão yêu bà kia?”

Khương Tự cười cười: “Gần đây nhiều thị phi, trung tâm ở ngay Từ Ninh Cung, lúc này lại phát sinh loại sự tình này, rất khó không làm người ta sinh ra liên tưởng như vậy.”

Giọng điệu của Úc Cẩn khẳng định hơn Khương Tự nhiều: “Trừ lão yêu bà kia, người khác chỉ sợ không có năng lực này. Khâm Thiên Giám rất đặc thù, quan viên chọn vào trong đó đều cực kỳ thận trọng, muốn thu mua không hề dễ dàng, cần bố cục lâu dài. Huống chi ngày đó vừa đến, toàn bộ Khâm Thiên Giám đều sẽ đại họa lâm đầu, loại chuyện rơi đầu này một chút ân nhỏ lợi nhỏ ai sẽ đi làm? Không phải quân cờ đã sớm đặt vào là không thể. Mà có thể làm được điểm này, trừ Thái Hậu ra còn có thể có ai?”

Khương Tự rũ mắt suy nghĩ một lát, hỏi: “A Cẩn, chàng nói Thái Hậu vì sao phải làm những việc này? Bà ta đã là nữ nhân tôn quý nhất Đại Chu, lại có phụ hoàng thật lòng hiếu thuận, còn có cái gì không thỏa mãn?”

Úc Cẩn cười nhạo: “Ai biết được, lòng người tham lam như rắn nuốt voi, ai biết lão yêu bà nghĩ như thế nào.”

Ánh mắt Khương Tự hơi lóe, bỗng nhiên nói: “Bà ngoại có lẽ biết gì đó.”

Úc Cẩn ngẩn ra, nhìn nàng.

“Ta luôn cảm thấy ở chỗ bà ngoại sẽ có thu hoạch, nói không chừng sẽ có thể cởi bỏ những bí ẩn này. Chờ qua ngày 26 tháng 6, ta muốn đi Nghi Ninh Hầu phủ một chuyến nữa.”

“Vì sao phải qua ngày 26 tháng 6?” Úc Cẩn nhịn không được hỏi.

Khương Tự bất đắc dĩ cười cười: “Để cho bà ngoại nhìn xem chúng ta từng bước mạo hiểm thế nào, như đi trên băng mỏng ra sao, nói không chừng đau lòng sẽ nói với ta.”

Rất nhanh lễ phục của Thái Tử cùng Thái Tử Phi đã gấp gáp chế tạo xong, ngày Thái Tử sắc phong cũng đã gần tới, trong cung ngoài cung bắt đầu lâm vào trong trạng thái hưng phấn căng thẳng.

Sắc phong tân Thái Tử, đây chính là đại sự.

Nhưng cố tình lúc này, Úc Cẩn lại mắc chứng bệnh tiêu chảy.

Tin tức này truyền tới trong tai Cảnh Minh Đế, Cảnh Minh Đế liền đau đầu nhức óc.

Mắt thấy sắp phải tiến hành nghi thức sắc phong, sao lại xảy ra chuyện rồi?

Chắp tay ở trong phòng dạo bước vài vòng, Cảnh Minh Đế trầm mặt phân phó xuống: “ Lệnh Thái Y thự hội chẩn cho Thái Tử, nhất định phải chữa khỏi chứng tiêu chảy cho hắn.” 
Bình Luận (0)
Comment