Tự Cẩm

Chương 82

Nhị ca tới?

Khương Tự ngẩn ngơ, không khỏi nhìn về phía Úc Cẩn.

Úc Cẩn hiển nhiên cũng không ngờ tới sẽ xuất hiện loại ngoài ý muốn này, sau khi hơi ngây người lập tức chỉ chỉ kho củi: “Trước trốn đến nơi đó đi!”

Khương Tự còn chưa kịp nghĩ gì, liền như một cơn gió bị A Man kéo vào trong kho củi.

“ Cuối cùng cũng an toàn.” A Man vuốt ve trái tim đập thình thịch.

Khương Tự rốt cục tỉnh táo lại, nhìn kho củi thấp bé tối tăm dở khóc dở cười: “ Tới đây làm gì?”

Nhưng mà lúc này không tiện đi ra ngoài nữa, bởi vì Khương Trạm đã xách theo thịt bò chín đi đến. Lúc đầu quang minh chính đại ở trong sân còn có thể giải thích một phen, hiện tại nếu như ra ngoài, vậy thật sự là có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

“ Dư Thất ca, ta hôm nay là cố ý đến khao thưởng Nhị Ngưu!” Khương Trạm cầm trong tay thịt bò chín lắc lắc, tươi cười xán lạn.

“ Khao thưởng Nhị Ngưu?”

Khương Trạm trực tiếp ném thịt bò chín qua, Nhị Ngưu nhảy dựng lên một ngụm đón được gói giấy dầu bọc lấy thịt bò, đi đến chỗ rễ cây nằm xuống bắt đầu ăn.

Mùi thơm của thịt bò lập tức tỏa ra.

Long Đán không khỏi chép chép miệng.!

Chẹp chẹp, đây chính là thịt bò kho tương của Túy Tiêu Lâu, cực đắt, hương vị lại cực hảo, ngay cả hắn bình thường đều không nỡ ăn!

Đại Chu cấm giết trâu bò cày, ngoại trừ trâu bò chết già, chết bệnh, chết ngoài ý muốn, thì trâu bò cày còn khỏe mạnh mà bị giết thì sẽ bị trượng hình.

Thịt nguyên gốc ít, nên giá cả thịt bò trong tửu lâu cũng không phải người bình thường có thể ăn được.

Long Đán nhìn chằm chằm Nhị Ngưu hưởng thụ bữa tiệc lớn, trong đầu chỉ có một ý niệm: Người không bằng chó, người không bằng chó!

Khương Trạm sảng khoái ngồi xuống: “ Hôm nay Nhị Ngưu làm một chuyện rất tốt, đương nhiên nên thưởng!”

Long Đán chớp mắt mấy cái.

Từ từ, Khương nhị công tử nói chuyện tốt không phải là lúc Nhị Ngưu náo loạn tại lễ đón dâu của người ta chứ?

“ Ấy, Dư Thất ca, hôm nay Nhị Ngưu làm như vậy không phải là huynh phân phó chớ?”

Khóe mắt Úc Cẩn khẽ liếc qua cổng tre hơi che đậy một chút, nghiêm túc nói: “ Sao có thể chứ, Quý Tam công tử chính là biểu đệ của ta.”

“ Hả, tiểu tử kia là biểu đệ của huynh á ——” Khương Trạm bỗng nhiên trừng lớn mắt, “ Từ từ, Dư Thất ca, huynh và An Quốc Công phủ có thân?”

Biểu tình Úc Cẩn cứng lại.

Nguy rồi, vừa phân thần ở trước mặt nàng, không cẩn thận nói lỡ miệng rồi.

Khương Tự bên trong kho củi nghe xong có vài phần cười trên nỗi đau của người khác.

Người này thích nhất là lừa gạt người, kiếp trước lấy thân phận thương hộ Dư Thất xem nàng như đồ ngốc dụ dỗ, bây giờ lại đem nhị ca dỗ đến đầu óc choáng váng, giờ xem hắn phải giải thích thế nào.

Ai ngờ người nào đó rất nhanh khôi phục bình tĩnh, thở dài: “Đúng vậy, nhà ai nhà cao cửa rộng mà không có mấy hộ thân thích nghèo đâu.”

Khương Trạm nghe xong, lập tức lộ vẻ mặt đồng tình: “ Dư Thất ca, huynh cũng không dễ dàng mà, về sau cách hạng người mắt chó xem thường người xa chút, có việc gì cần cứ tìm Khương Trạm ta là được.”

Nhị Ngưu đang lúc ăn thịt bò bất mãn sủa hai tiếng với Khương Trạm.

Nó ghét nhất loại đần độn kỳ thị chó!

Úc Cẩn hơi cảm động, tươi cười lại có vài phần ý vị thâm trường: “ Tương lai tất nhiên có chỗ dùng đến Khương Nhị đệ, ta trước cảm tạ.”

“ Cảm tạ cái gì, huynh đệ chúng ta ai với ai đâu.” Khương Trạm hào sảng khoát khoát tay, có phần không cho là đúng.

Dư Thất ca chính là ân nhân cứu mạng của hắn đó, nếu hắn là nữ nhân, dùng quy củ trên thoại bản mà nói thì nên lấy thân báo đáp, mà bây giờ chỉ là có chỗ cần dùng thì đến giúp chút tính là gì chứ.

Khương Trạm đang ngồi cảm thán lấy cường độ báo ân không đủ, chỗ kho củi đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai của nữ tử, theo sát là cửa gỗ mở toang, A Man liền ôm đầu vọt ra: “ Có chuột a ——”

Để lại Khương Tự ở trong kho củi cũng trợn mắt há hốc mồm.

Vạn vạn không nghĩ tới, một A Man có thể một quyền đánh mấy tên tráng hán thế mà lại sợ chuột!

Trong chớp nhoáng này, ‘ người dối trá’ Úc Cẩn đồng học quên cả phản ứng, trong lòng chỉ có một ý niệm trong đầu: Khương Nhị chắc chắn lấy oán trả ơn đi?

Ngay tại thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, chú chó đang ăn thịt bò chỗ rễ cây lui lại hai bước chạy lấy đà, đột nhiên lăng không nhảy lên.

Khương Trạm đang muốn nhìn xem tình huống thế nào, lại chỉ thấy trước mắt tối sầm, trực tiếp bị Nhị Ngưu đẩy ngã nhào xuống đất.

Hai chân trước cửa Nhị Ngưu giẫm ở trên người Khương Trạm, đầu lưỡi vươn ngay trên mặt hắn, dọa Khương Trạm đến nỗi một cử động nhỏ cũng không dám, trong lòng chỉ muốn chửi thề: Này đầy miệng mùi thịt bò, xông chết hắn rồi!

A Man ngây người ở trong viện, sau khi tỉnh táo lại không khỏi che miệng lại.

Nguy rồi, gặp rắc rối.

Úc Cẩn ho nhẹ một tiếng, một ngón tay chỉ cửa lớn.

A Man coi như nhanh trí, trong nháy mắt lĩnh ngộ ý tứ của Úc Cẩn, co cẳng bỏ chạy.

Lưu lại Khương Tự trong kho củi: “......”

Thấy A Man bỏ chạy không còn bóng dáng, Nhị Ngưu rốt cục đại phát thiện tâm buông ra móng vuốt, chậm rãi đi đến chỗ rễ cây tiếp tục ăn thịt bò.

Khương Trạm như một con cá chép bật người nhảy dựng lên, đằng đằng sát khí xông về phía rễ cây: “ Nhị Ngưu, ta muốn làm thịt con chó nhà ngươi ăn thịt!”

Úc Cẩn vội vàng giữ chặt Khương Trạm, vẻ mặt thành khẩn nói: “ Khương Nhị đệ, đệ hiểu lầm rồi.”

“Hiểu lầm cái gì?”

“ Nhị Ngưu ăn đến cao hứng, mới vừa rồi là biểu thị lòng cảm kích với đệ đó.”

“ Cái gì? Như vậy mà là biểu thị cảm kích?”

Úc Cẩn cười khổ: “ Ý nghĩ của chó và người sao có thể giống nhau được. Nhị Ngưu là ta nuôi ta biết, nó một khi kích động liền thích cùng người thân cận như vậy.”

Khương Trạm hồ nghi trừng mắt Nhị Ngưu, cuối cùng nói thầm một tiếng: “ Ta mà nuôi phải chó như vậy đã sớm đánh chết rồi.”

“ Gâu!”

Úc Cẩn trấn an liếc Nhị Ngưu một cái, Nhị Ngưu lúc này mới an tĩnh lại.

“ Đúng rồi, Dư Thất ca, mới vừa nữ nhân chạy ra từ trong kho củi là ai vậy?”

Vừa rồi Khương Trạm cái gì cũng chưa thấy rõ đã bị Nhị Ngưu bổ nhào, chính bởi vì như thế, A Man mặc dù mặc nam trang, tiếng rít gào kia lại làm cho hắn xác định là nữ tử.

Dư Thất ca nơi này hắn đã tới rất nhiều lần, cũng không gặp qua nha hoàn bà tử linh tinh gì cả, chẳng lẽ nói nữ tử nọ là nhân tình của dư Thất ca?

Úc Cẩn ngẩn người, rất nhanh trầm mặt trách mắng Long Đán đang xem náo nhiệt ở một bên: “ Về sau không được mang nữ tử trở về hồ nháo nữa!”

Long Đán: “......” Hắn có một loại xúc động dĩ hạ phạm thượng làm sao bây giờ?

Khương Trạm xem thường liếc Long Đán một cái.

Long Đán: “......” Hắn thật muốn dĩ hạ phạm thượng!

Thật vất vả đuổi đi Khương Trạm, Úc Cẩn đưa tay nhẹ xoa huyệt Thái Dương, hơi nhẹ nhàng thở ra.

Khương Tự từ trong kho củi đi ra.

“ Ta đưa ngươi trở về đi.”

“ Không cần làm phiền Dư công tử.” Khương Tự quả quyết cự tuyệt, gặp Úc Cẩn vẻ mặt tổn thương, một chút cũng không bị khuôn mặt tuấn tú kia mê hoặc, thản nhiên nói, “ Bị người trông thấy cũng không dễ nói.”

Úc Cẩn nhìn nữ hài cự người ngàn dặm, bỗng nhiên mỉm cười: “ Người khác thường xuyên nhìn thấy ta cùng Khương nhị công tử cùng nhau uống rượu, không sao.”

Khương Tự vóc dáng cao gầy, hình dáng của hai huynh muội đều theo mẫu thân đã mất, người không quen nhìn từ xa, xác thực khó mà phân biệt ra được.

“ Gặp phải nhị ca ta thì sao?” Khương Tự hỏi lại.

Úc Cẩn sờ mũi một cái, mềm giọng: “ Vậy liền để Nhị Ngưu tiễn ngươi đi. Ngươi tìm đến ta, hiện tại một mình trở về, nếu như gặp phải chuyện gì ta không cách nào ăn nói với Khương Nhị đệ được.”

Khương Tự không muốn dây dưa, gật đầu đáp ứng.

Úc Cẩn đứng ở cửa, đã không nhìn thấy bóng dáng của thiếu nữ cùng Nhị Ngưu nữa, lại chậm chạp không hề động.

Long Đán thò đầu đến, vẻ mặt bát quái hỏi: “ Chủ tử, vừa rồi đến cô nương là nhân tình của ngài hả?”

Úc Cẩn giơ tay đánh đầu Long Đán một cái, cau mày nói: “ Ít nói bậy!”

Về sau kiểu gì cũng sẽ là nhân tình.
Bình Luận (0)
Comment