Cảnh Minh Đế tự giam mình ở Dưỡng Tâm Điện, không thượng triều, không gặp Hoàng Hậu, cũng không gặp Thái Tử, lại chỉ triệu kiến Thái Tử Phi.
Đứng ở trong điện hơi tối, Khương Tự uốn gối hành lễ với Cảnh Minh Đế: “Con dâu gặp qua phụ hoàng.”
Cảnh Minh Đế liếc nhìn Khương Tự, nói với Phan Hải: “Các ngươi lui xuống cả đi.”
Phan Hải hơi chần chờ.
Thế này hình như không thích hợp lắm.
“Hử?”
Cảnh Minh Đế nhướng mày, Phan Hải nhanh chân mang theo một hàng cung nhân lui ra ngoài.
Hoàng Thượng muốn làm gì thì làm đi, không có gì không thích hợp cả!
Trong điện chỉ còn lại Khương Tự và Cảnh Minh Đế.
Cảnh Minh Đế nhìn Khương Tự thật sâu.
Khương Tự chủ động mở miệng: “Phụ hoàng có gì muốn phân phó con dâu?”
Cảnh Minh Đế trầm mặc một lát, thanh âm ở trong đại điện trống vắng có vẻ già nua hơn ngày xưa: “Tức phụ lão Thất, trẫm có một vấn đề muốn hỏi ngươi.”
“Phụ hoàng mời nói.”
Cảnh Minh Đế chậm rãi hỏi: “Ngươi là Thái Tử Phi Đại Chu, hay là Thánh Nữ Ô Miêu?”
Khương Tự trong lòng chấn động, lại không chút do dự trả lời: “Con dâu đương nhiên là Thái Tử Phi Đại Chu, thê tử của A Cẩn rồi.”
Cảnh Minh Đế nhìn nàng chăm chú, nhìn thấy chính là dáng vẻ thong dong bình tĩnh từ trước đến giờ của nữ tử này.
Ông cười cười, ngữ khí ôn hòa: “Trẫm đã biết, ngươi lui ra đi.”
“Con dâu cáo lui.” Khương Tự hơi uốn gối, lui ra ngoài.
Trở lại Đông Cung, Úc Cẩn hỏi: “Sao nhanh như vậy đã trở lại rồi, phụ hoàng tìm nàng có chuyện gì?”
Khương Tự cho lui cung nhân hầu hạ, nhẹ giọng nói: “Phụ hoàng hỏi ta là Thái Tử Phi Đại Chu hay là Thánh Nữ Ô Miêu.”
Úc Cẩn ngẩn ra, thần sắc dần dần nghiêm túc: “Phụ hoàng hoài nghi?”
Khương Tự thở dài: “Phụ hoàng chỉ là hiếm khi hồ đồ thôi.”
Một vị Đế vương tại vị mấy chục năm cũng không ù tai hoa mắt, sao sẽ thật sự hồ đồ.
“Vậy nàng trả lời như thế nào?”
Khương Tự cong môi cười: “Này còn cần trả lời sao, ta đương nhiên là Thái Tử Phi của chàng rồi.”
Úc Cẩn con ngươi sáng rực, đem Thái Tử Phi của hắn ôm vào trong ngực.
Cảnh Minh Đế triệu kiến Khương Tự, lại triệu kiến Chỉ Huy Sứ Cẩm Lân vệ Hàn Nhiên.
Trong đám ngoại thần, không có người nào biết rõ nguyên nhân mấy ngày nay Hoàng Thượng suy sút hơn Hàn Nhiên, lúc này bị triệu kiến, tâm tình không thể nghi ngờ là hoảng loạn.
Hắn không thể không hoảng được, hắn biết quá nhiều!
“Vi thần gặp qua Hoàng Thượng.”
Cảnh Minh Đế trên cao nhìn xuống nhìn cận thần quỳ một gối trên đất, tâm tình vô cùng phức tạp.
Đã vô số lần nổi lên ý định diệt khẩu gia hỏa này, cuối cùng vẫn không có thực hiện.
Ông là thiên tử, là người đứng ở vị trí tối cao nhất Đại Chu, bị người biết chuyện xấu rất mất mặt, nhưng một bí mật ngay cả người chia sẻ cũng không có, lại là cỡ nào tịch mịch?
Cảnh Minh Đế thưởng thức Hàn Nhiên khẩn trương trong chốc lát, lúc này mới mở miệng: “Hàn Nhiên này, trẫm có một việc muốn giao cho ngươi đi làm.”
“Xin Hoàng Thượng phân phó.”
“Ô Miêu cùng Tuyết Miêu có cùng gốc gác, tranh chấp đã lâu, mà nay Tuyết Miêu hoàn toàn rơi xuống hạ phong, ngươi an bài vài người cắm rễ ở Nam Cương, âm thầm trợ giúp Tuyết Miêu một tay.”
Hàn Nhiên kinh ngạc: “Trợ giúp Tuyết Miêu một tay?”
Hắn cho rằng Hoàng Thượng sẽ hung hăng thu thập bộ tộc Tuyết Miêu, không nghĩ tới lại phân phó như vậy.
Cảnh Minh Đế lạnh nhạt cười cười: “Xem kịch cũng nên là thế lực hai phe ngang nhau mới có thể xem được náo nhiệt, đi đi.”
Lời Hoa trưởng lão nói, ông tin cũng không tin.
Thái Hậu là quân cờ dị tộc có thể khẳng định, nhưng đến tột cùng là Ô Miêu phái ra hay là Tuyết Miêu phái ra liền khó nói.
Nếu không thể khẳng định, ông đương nhiên sẽ không một gậy tre đánh chết Tuyết Miêu tộc.
Ngồi xem hai tộc có cùng gốc gác tranh đến túi bụi mới phù hợp với lợi ích của Đại Chu nhất.
Sau đó, Cảnh Minh Đế triệu tới mấy vị trọng thần, cửa Ngự Thư Phòng đóng đã lâu mới mở ra.
Hai ngày sau, Cảnh Minh Đế rốt cuộc thượng triều.
Văn võ bá quan cảm động đến lệ nóng doanh tròng, nhìn Cảnh Minh Đế trên long ỷ lại có một loại ảo giác tiểu biệt thắng tân hôn.
Không biết bao nhiêu đại thần thầm nghĩ: Bọn họ trước kia quá không biết thỏa mãn, có thể có một Hoàng Thượng như Hoàng Thượng thật sự là quá tốt, về sau sẽ không cùng Hoàng Thượng cãi nhau…… Ầy, cái này không thực tế lắm, vậy thì kiên trì trong vòng nửa năm sẽ thuận theo Hoàng Thượng đi, miễn cho Hoàng Thượng lại bãi triều không rõ nguyên nhân.
“Tuyên chiếu đi.”
Phan Hải mở trục ngọc, cao giọng đọc: “Trước nay đế vương trị vì thiên hạ, chưa chắc không lấy kính thiên pháp tổ làm đầu…… Nay để Hoàng thái tử Cẩn đăng cơ, tức hoàng đế vị……” Cả triều ồ lên.
Đây thế mà là một đạo chiếu thư nhường ngôi!
“Hoàng Thượng ——”
Đối mặt với quần thần cảm xúc kích động, Cảnh Minh Đế nhàn nhạt nói: “Trẫm gần đây cảm thấy thân thể không khoẻ, muốn bảo dưỡng tuổi thọ, chư vị không cần khuyên nữa.”
Chúng thần sôi nổi nhìn về phía đám người Cố thượng thư.
Đám người Cố thượng thư đều thần sắc bình tĩnh, hiển nhiên là người hay chuyện.
Chúng thần lập tức mắt choáng váng.
Cảnh Minh Đế nhìn về phía Lễ Bộ Thượng Thư: “Chuẩn bị đại điển nhường ngôi đi.”
Sau đại điển nhường ngôi chính là tân hoàng đăng cơ, đến lúc này, Đại Chu nghênh đón tân chủ nhân.
Sau khi Úc Cẩn đăng cơ, theo lệ thường sắc phong đủ loại quan lại, đại xá thiên hạ, bầu không khí ở kinh thành nhiệt liệt như giữa ngày hè.
Trở thành Hoàng Hậu Khương Tự gặp mặt Đại trưởng lão ngược lại dễ dàng hơn, an bài một phen, liền ở tẩm cung gặp được Đại trưởng lão đã cải trang.
Trong phòng trong, Khương Tự tự tay rót một ly trà cho Đại trưởng lão: “Đại trưởng lão muốn đi?”
Đại trưởng lão tiếp nhận chung trà nhưng không uống, mà là nhìn chăm chú nàng: “Cần phải đi.”
Khương Tự nâng chén nhấp môi: “Vậy chúc Đại trưởng lão thuận buồm xuôi gió, sớm trở về Ô Miêu chủ trì đại cục.”
“Đa tạ ——” Đại trưởng lão hơi chần chờ, vẫn nói ra, “Đa tạ Thánh Nữ.”
Khương Tự không phủ nhận xưng hô này, trầm mặc một chớp mắt rồi hỏi: “Đến lúc này, ngài vẫn không muốn nói cho ta hai quẻ ngôn còn lại sao?”
Đại trưởng lão mỉm cười: “Đến lúc này, hai quẻ ngôn khác đối với Thánh Nữ còn quan trọng sao?”
Khương Tự chớp chớp mắt, thanh âm mang theo mềm mại của nữ tử trẻ tuổi: “Quan trọng nha, ta là người có lòng hiếu kỳ mạnh, nếu như không biết ta sẽ ngủ không ngon, cứ thế mãi ngay cả tinh lực làm Hoàng Hậu Đại Chu cũng không có, nói chi là cái khác.”
Ý cười bên khóe miệng Đại trưởng lão cứng đờ.
Vừa mới vẫn là đối thoại tràn ngập thiện ý, sao chớp mắt đã biến thành như vậy?
Thánh Nữ lại trắng trợn uy hiếp bà, bà đều đã một bó tuổi, nha đầu này không biết xấu hổ sao?
Có điều đến lúc này rồi, có vài bí mật xác thật không cần thiết lại che dấu nữa.
Đại trưởng lão cuối cùng vẫn mở miệng: “ Quẻ bói thứ nhất mà Đại trưởng lão tính khi năng lực còn thấp, quẻ ý mơ hồ, chỉ biết hưng thịnh của Ô Miêu mơ hồ có liên quan đến Đại Chu vô Đích.”
Khương Tự ngạc nhiên: “Chỉ bởi vì một quẻ ngôn mơ hồ, mà đưa Thái Hậu đến Đại Chu?”
Đại trưởng lão liếc nhìn Khương Tự, nói: “Sự tình liên quan đến tồn vong của tộc ta, thà tin là có còn hơn là không. Hiện tại xem ra, hình như đã tính sai rồi……”
Khương Tự: “……”
“ Quẻ ngôn thứ hai ngươi sớm đã biết, đó là Long chi Thất tử sẽ mang ánh bình minh đến, xua tan hắc ám của Ô Miêu.”
Khương Tự rũ mắt suy nghĩ sâu xa, hỏi: “ Sau khi A Cẩn sinh ra liền gánh trên lưng thanh danh khắc Thái Thượng Hoàng bị đưa ra cung, có phải có liên quan đến quẻ ngôn này không?”
Đại trưởng lão gật đầu: “Thái Hậu được phân phó như vậy, có điều bà ta cũng không rõ quy tắc quẻ ngôn này. Quẻ ngôn thứ ba có chút cổ quái ——”
“Là cái gì?”
Đại trưởng lão phun ra hai chữ: “Mượn giống.”
Khương Tự sửng sốt, ngay sau đó bừng tỉnh: “Nói như vậy, bà ngoại ta cũng không phải bị người đọc sách cô phụ, mà là ——”
Nét mặt Đại trưởng lão phức tạp: “Bà ấy nên xem là vô tâm cắm liễu liễu lại xanh. Năm đó từ quẻ ngôn nhận được nhắc nhở mượn giống, trong tộc an bài hai mươi chín nữ tử trẻ 18 tuổi đi vào Đại Chu, các nàng trở thành thê thiếp của nam tử Đại Chu, nếu như sinh hạ nam hài liền tiếp tục sinh hoạt, cho đến khi sinh hạ nữ nhi, liền mang theo nữ nhi này trở về Ô Miêu……”
Khương Tự không muốn nghe tiếp: “Đại trưởng lão không cần nói nữa, ta hiểu được.”
Liên quan đến tồn vong của bộ tộc, nàng có thể lý giải cách làm của Ô Miêu, lại không có cách nào thưởng thức.
Đại trưởng lão hiển nhiên hiểu ý Khương Tự, dưới đáy lòng khẽ thở dài: Nhưng chúng ta cuối cùng đã làm đúng, không phải sao?
Đại trưởng lão lặng lẽ rời đi, giống như lúc bà lặng lẽ đi vào Đại Chu vậy, có điều khi trở về có thêm một đồng bạn.
Khương Tự bởi vì quẻ ngôn thứ ba, vẫn không cao hứng lắm.
Úc Cẩn vừa bãi triều liền chạy đến dỗ nàng vui vẻ.
“A Tự, Đại trưởng lão đi rồi à?”
“Đi rồi.”
“Đi thì tốt, về sau không hẹn bà ta tới nữa.” Loại ác khách hại A Tự không vui này, hắn không chào đón!
Khương Tự có chút buồn rầu: “Ta còn kiêm chức Thánh Nữ Ô Miêu, sau này nếu Ô Miêu có việc, chỉ sợ còn phải xuất lực.”
Úc Cẩn biết nàng khó xử, không cho là đúng cười nói: “Không sao, dỗ phụ hoàng vui vẻ mấy năm ta liền tiêu diệt Tuyết Miêu, Ô Miêu bớt tai họa tâm phúc, sẽ không có nhiều chuyện rắc rối làm phiền nàng nữa.”
Nhắc tới Thái Thượng Hoàng, Khương Tự không khỏi mỉm cười: “Lại nói, từ khi phụ hoàng làn Thái Thượng Hoàng, tiếng cười ngược lại nhiều hơn.”
Mặt Úc Cẩn tối sầm.
Lão già ranh ma thì đúng hơn, bằng không vì sao sớm vứt sạp cho hắn như vậy.
“Hoàng Thượng, không tốt——” Tiểu Nhạc Tử phi nước đại mà đến.
Úc Cẩn nhướng mày: “Làm sao?”
Tiểu Nhạc Tử chạy đến thở hổn hển: “Thái, Thái Thượng Hoàng ——”
Úc Cẩn và Khương Tự liếc nhau, vội vàng đứng lên: “Thái Thượng Hoàng làm sao vậy?”
Người một bó tuổi rốt cuộc không thể so với người trẻ tuổi, đừng nói thân thể xảy ra vấn đề.
Tiểu Nhạc Tử thở hồng hộc nói: “Thái Thượng Hoàng thấy Khiếu Thiên tướng quân cùng Cát Tường lại đánh nhau, chạy tới khuyên can, kết quả bị Khiếu Thiên tướng quân đè ngã!”
Úc Cẩn cùng Khương Tự nghe xong vội chạy về phía Ngự Hoa Viên, từ xa đã thấy Cảnh Minh Đế cầm một cành liễu vàng kim trung khí mười phần rống giận Nhị Ngưu: “Một con cẩu to như vậy, không thể nhường Cát Tường một chút sao? Hả?”
Không nhường Cát Tường, cũng nên nhường Thái Thượng Hoàng ông một chút chứ!
Úc Cẩn cùng Khương Tự nhìn nhau cười, không quấy rầy Thái Thượng Hoàng giáo huấn Nhị Ngưu nữa, dạo bước đi về phía phồn hoa tựa cẩm.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
( CHÍNH VĂN HOÀN)