Tu Chân Điển

Chương 3 - Trắc Thí Linh Căn

Quyền phong qua đi, Hoa Phong cùng hắc ý lão giả đều hướng mình nhìn về phía sau. Lão giả thấy lục y thiếu niên đang bị tay của một người cự hán ở phía sau trụ yết hầu, lão giả nhìn cự hán liền nói: "Ngươi là người phương nào.. dám cả gan ở Thần Đô động thủ với Vương thiếu.."

Thần Đô có tứ đại gia tộc, lục y thiếu niên là Vương Chính Hàn, nhi tử độc nhất của Vương Chính Quân. Mà Vương gia do Vương Chính Quân đầu lĩnh ở Thần Đô những năm gần đây phát triển thương ngạch trở thành một trong tứ đại gia tộc - gia tộc chi nhất, thực lực chỉ nằm sau phủ thành chủ. Lấy Vương Chính Quân tính khí, nếu nhi tử hắn xảy ra chuyện gì đừng nói là cự hán cho dù cả Thần Đô cũng không chịu được hắn bạo nộ á.

Không để ý đền lời của hắc y lão giả, chỉ thấy cự hán tay trụ yết hầu của Vương thiếu ra thêm chút lực. Thấy cự hán động tác, hắc y lão giả liền nổi giận quát lớn: "Làm càn.. mau thả Vương thiếu.. ngươi không sợ Vương gia đem ngươi ngũ mà phanh thây."

Bất quá lúc này, trả lời hắc y lão giả không phải là cự hán mà là âm thanh từ phía sau Hoa Phong truyền lại: "Vương gia các ngươi thật uy phong á..."

Cự hán nghe được âm thanh liền buông thả Vương Chính Hàn, không phải cự hán có ý định buông thả Vương Chính Hàn mà là hắn biết chủ nhân của âm thanh là ai, nên cũng không cần thiết tiếp tục xuống tay. Nhân cơ hội này hắc y lão giả phóng đến bên người Vương Chính Hàn, tay trái vận khí lực xuất ra một quyền hướng cự hán đánh tới, một quyền muốn ngay tại chỗ tru sát vị cự hán này. Bất quá, làm hắn không ngờ lúc hắn đắc ý thì phát hiện phía trước cự hán chỉ còn tàn ảnh.

Hoa Phong quay đầu tìm kiếm chủ nhân của âm thanh là ai, thì thấy một thiếu niên thân bạch y đang hướng hắn đi tới. Mà phía sau lưng thiếu niên chính là vị cự hán, hắn ngạc nghiên: "người này chẳng phải là người khi nảy muốn mua chiếc giới chỉ của mình sao.."

Đối lập với sự ngạc nhiên của Hoa Phong, là sự kiêu ngạo hóng hách của Vương Chính Hàn sau khi được lão giả cứu, chỉ cần lão giả kế bên bảo hộ chính mình, liền không ngại ở Thần Đô tung hoành ngang dọc, hắn chỉ vào cự hán và bạch y thiếu niên lạnh giọng nói: "Ở Thần Đô mà dám đối ta động thủ.. hai người các ngươi hướng ta quỳ xuống dập đầu, tâm tình tốt ta sẽ tha cho các ngươi một mạng.. còn không Vương gia ta nhất định sẽ cho các ngươi sống không bằng chết."

Chưa hết lời, Vương Chính Hàn tiếp tục chỉ vào Hoa Phong cười haha nói: "Còn có ngươi.. cho ngươi một cơ hội cuối cùng đem chiếc giới chỉ đưa cho ta.. sau đó lại hướng ta dập đầu xin lỗi tội bất kính, không thì ở Thần Đô không ai có thể cứu được ngươi."

Nghe được lời này, Hoa Phong biết chính mình đụng phải nhị thế tổ, tự trách mình xui xẻo. Hắn bất đắc dĩ nhìn bạch y thiếu niên, nếu không phải vì cứu hắn thì cũng không vướng vào chuyện thị phi này. Chính mình muốn nói gì đó, nhưng lúc này bạch y thiếu niên lại cười cười lặp lại câu khi nãy: "Vương gia các ngươi thật uy phong á..."

Vương Chính Hàn đắc ý nói: "Vương gia ta chính là đệ nhất gia tộc ở Thần Đô, mà ta chính là thiếu chủ của Vương gia. Cho dù giết các ngươi thì sao, cho dù thành chủ gặp phụ thân ta cũng phải nhượng bộ năm phần. Ở Thần Đô, ta là tiểu bá chủ... hahaaa.. nói xem uy phong không."

Bạch y thiếu niên cười cười, sau đó dùng tay hướng vào trong áo lấy ra một khối hoàng kim lệnh bài nhìn hắc y lão giả nói: "Ngươi nhận thức khối lệnh bài này không?"

Thấy bạch y thiếu niên lấy ra khối lệnh bài, lại còn không thèm để ý hắn. Vương Chính Hàn tức giận định lên tiếng, nhưng hắn chưa kịp mở lời đã bị một bàn tay phiến lên đầu. "~Phanh"

Vương Chính Hàn a một tiếng ôm cái đầu ngồi xuống, chừng tam tức sau hắn ngẩng đầu lên tức giận nói: "Là ai.. ai ở Thần Đô dám phiến đầu lão tử?."

"Là ta.."

Đáp lời Vương Chính Hàn là một cái thanh âm quen thuộc từ phía sau hắn. Quay đầu nhìn lại thì hắn há hóc mồm nhìn hắc ý lão giả, sau đó bực mình nói: "Tam thúc.. sao người đánh ta"

Vương Chính Hàn ngốc, thực sự ngốc !! không hiểu vì sao hắc y lão giả lại phiến lên đầu hắn. Huống chi hắc y lão giả chính là tam thúc Vương Chính Sơn của hắn, vì sao lại là hắn ăn cái tát mà không phải ba người kia.

"Hàn nhi, ngươi câm mồm cho ta."

Vương Chính Sơn chính là không muốn cho cháu trai của mình nói tiếp á, để hắn nói tiếp chính là sấm đại họa á. Nếu Vương Chính Hàn để ý tam thúc của hắn thì sẽ thấy Vương Chính Sơn còn không để ý chính mình mà nói, chỉ hoảng sợ nhìn chăm chú vào khối lệnh bài, thân hình đang run gãy.

Phục hồi tinh thần, Vương Chính Sơn hướng tới bạch y thiếu niên hành lễ: "Vương gia Vương Chính Sơn tham kiến Tứ Hoàng Tử"

Vương Chính Sơn lời nói đầy thành kính, nói giỡn trước mặt hắn bạch y thiếu niên chính là hoàng tử của Cửu Long Đại Quốc á. Trước đó, hắn có chút ý muốn thối lui, lấy tu vi của cự hán đủ để làm hắn hoảng sợ. Hiện tại lại thấy bạch y thiếu niên lấy ra khối lệnh bài thì lúc này hắn không chỉ là có ý muốn thối lui, mà là muốn rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.

Hoa Phong đứng một bên nhìn cũng trực tiếp hóa đá!! Bạch y thiếu niên là Tứ Hoàng Tử của Cửu Long Đại Quốc.

Vương Chính Hàn ngốc đợt hai!!

Không để ý đến Vương Chính Sơn, bạch y thiếu niên đem khối lệnh bài cất đi, nhìn Vương Chính Hàn cười cười nói: "Ngươi... còn muốn ta quỳ xuống sao?"

Vương Chính Hàn lúc này mới biết hắn sấm đại họa. Làm hoàng tử quỳ, hôm nay hắn ăn gan hùm mật gấu đi. Hắn thật sự sợ, cho dù phụ thân hắn cũng chưa dám kêu hoàng tử quỳ xuống á huống chi hắn. Tuy Vương gia là đệ nhất gia tộc ở Thần Đô nhưng cũng chưa đủ để so sánh với Đại Quốc, đây là ngại mệnh trường á. Vương Chính Hàn lúc này muốn vắt hết óc để suy nghĩ làm sao để cứu giản tình thế.

Thấy cháu trai mình lâm vào tình thế khó xử, Vương Chính Sơn vội vàng quỳ xuống khẩn xin: " Tứ Hoàng Tử.. mong ngài thứ lỗi.. ta với hàn nhi là không biết thân phận của ngài nên mới lỡ đắc tội.. người đời thường có câu người không biết không có tội.. cầu xin ngài tha cho Vương gia ta lần này."

Sau đó, Vương Chính Sơn quay sang nhìn cháu trai của mình quát lớn:"Hàn nhi, còn không mau quỳ xuống hướng tứ hoàng tử xin lỗi."

Vương Chính Hàn nghe tam thúc nói vậy, liền chạy nhanh quỳ xuống trước mặt bạch y thiếu niên vội nói: "Tứ Hoàng Tử!! tha mạng... tha mạng... chỉ là ta thật sự không biết là ngài.. nếu không cho ta mười lá gan cũng không dám đắc tội với ngài á.."

"Ý của hai người các ngươi, nếu vị này không phải là Tứ Hoàng Tử là các ngươi có thể đắc tội?"

Lúc này, đứng một bên Hoa Phong liền châm chọt vào một câu cho hả giận làm Vương gia hai người thân thể run gãy. Bạch y thiếu niên nghe Hoa Phong nói vây liền cười haha nhìn Vương Chính Hàn nói: "Đúng... vị huynh đài này nói đúng... nếu hôm nay ta không phải là Tứ Hoàng Tử thì... Bất quá hôm nay ta tính khí tốt, chuyện này liền như vậy tính. Nếu lần sau tái phạm giết không tha, hiện tại cho ta nhanh lăn."

Vương Chính Sơn mới nghe được phân nửa lời của bạch y thiếu niên tay chân đều run run, hai mắt đầy sát y không thể che dấu hướng tới Hoa Phong. Nhưng mà nghe được hết lời hai mắt liền mừng rỡ như được đại ân, sau đó kéo theo Vương Chính Hàn rời khỏi nơi này.

... còn tiếp ...

Bình Luận (0)
Comment