Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 134

Màn đên yên tĩnh lặng lẽ trôi qua, vào khoảng tờ mờ sáng ngày thứ hai, Tiêu Viêm đang ngủ hai mắt đột nhiên mở ra, khoảng thời gian sống dã ngoại này đã điều chỉnh đồng hồ sinh học của hắn cực kì hợp lí. Trải qua một đêm ngon giấc, những cơn mỏi mệt phát ra từ xương khớp đã hoàn toàn bị chôn vùi, thay vào đó là một tinh thần tràn đầy sức sống.

Từ trên giường ngồi dậy xếp bằng, hai tay Tiêu Viêm Bắt đầu kết ấn tu luyện rồi chả mãi nhắm mắt. Sáng sớm chính là thời điểm tốt nhất để tu luyện đấu khí, mà tu luyện đấu khí cũng giống như chèo thuyền ngược dòng,không tiến thì lùi, chỉ có kiên trì bền bỉ tập luyện mới hi vọng thoát kén thành bướm.

Hô hấp của Tiêu Viêm từ từ vững vàng, khoảng không gian bên cạnh đột nhiên giống như gợn sóng, nhẹ nhàng dập dờn, từng đợt đấu khí phát ra giữa không trung.

Trải qua rèn luyện cường độ cao hôm trước, da tay của Tiêu Viêm giừo đây giống như một miến bọt biển. Chỉ cần tiếp xúc với dòng đấu khí xoay quanh người, vô số lỗ chân lông sẽ liên tục thay phiên nhau đóng mở,đem từng đợt đấu khí xoay quanh người, vô số lỗ chân lông sẽ liên tục thay phiên nhau đóng mở,đem từng đợt đấu khí tham lam thôn phệ vào.

Lúc những lỗ chân lông thôn phệ vào, đại bộ phận đấ khí theo hô hấp Tiêu Viêm mà chui vào trong cơ thể, trải qua luyện hoá ở kinh mạch, không ngừng được Tiêu Viêm hấp thu vào đấu khí toàn.

Tu luyện đấu khí gần một giờ, đợi đến khi ánh nắng chiếu vào làm căn phòng sáng trưng, Tiêu Viêm mới chậm rãi thu công, kết ấn trong tay tán đi, thở ra một ngụm trọc khí.

Đôi mày kiếm mở ra, giữa nhãn đồng có một tia hoàng quang xẹt qua rồi ẩn thật sâu vào trong mắt.

“Theo tiến độ này, có lẽ khoảng nửa tháng nữa là có thể thành thất tinh đấu giả chứ? không nghĩ tới khổ tu lại hiệu quả như vậy, thật là không uổng phí.” Duỗi cái lưng mệt mỏi, nghe trong cơ thể truyền ra những tiếng răng rắc, khuôn mặt Tiêu Viêm thoáng nở nụ cười hài lòng.

“Hôm nay, phải tiến vào ma thú sơn mạc.” Từ trên giường nhảy xuống rửa mặt một chút rồi đi tới bên cạnh, hai mắt có chút bất đắc dĩ nhìn cự kiếm màu đen quái dị.

Hai chân chậm rãi di chuyển, Tiêu Viêm thở ra một hơi, song chưởng gập lại như ưng trảo vững vàng nắm lấy chuối kiếm, bàn chân bám chặt mặt đất, quát to một tiếng: “Khởi.”

Đấu khí của Tiêu Viêm vận chuyển, song chưởng cứng rắn cơ hồ có thể đập bể một cây đại thụ, song đem loại lực lượng này lên thanh cự kiếm, thì chỉ có thể chậm rãi đưa lên. Thân người hơi hạ xuống, khuôn mặt Tiêu Viêm đỏ lên, trong miệng hô hấp càng ngày càng dồn dập. Một lần nữa phát ra tiếng quát trầm thấp, cự kiếm rốt cuộc cũng bị ném lên lưng, thân thể lập tức bị trầm xuống,. Bất quá cũng may Tiêu Viêm đã có chuẩn bị, cắn chặt răng, một lát sau thân thể cũng từ từ đứng thẳng lên.

“Con mẹ nó... Quá kinh khủng ?” Lau mồ hôi lạnh trên trán, Tiêu Viêm nhếch miệng cười khổ nói.

Bàn tay bỗ vỗ cự kiếm màu đen sau lưng, Tiêu Viêm bước ra khỏi căn phòng. Trải qua mấy ngày thích ứng, cho dù bấy giờ lung mang cự kiếm đi đường cũng không giống như trước kia, mỗi lần đặt chân đều muốn làm đất động núi rung.

Trong ma thú sơn mạch, ma thú hoành hoành, nguy hiểm dày đặc, nếu đơn độc hành tẩu thì rất dễ bị ma thú tấn công, cho nên vào núi cũng chỉ có dong binh, còn những kẻ lớn gan phần lớn cũng đều kết đoàn mà đi vào.

Lấy thực lực hiện tại của Tiêu Viêm, nhiều lắm cũng chỉ ứng phó được một con nhất giai ma thú, cho nên hắn căn bản không dám đơn độc một mình xông vào ma thú sơn mạch.

Đương nhiên, nếu dược lão ra tay thì lại khác.

Bất quá, trước khi khổ tu dược lão đã nói qua, trong cuộc sống khổ tu trừ khi tính mạng Tiêu Viêm bị đe dọa, còn không thì dược lão sẽ không ra tay. Nói cách khác, trong cuộc sống sau này của Tiêu Viêm cho dù có Dược lão sẽ không ra tay. Nói cách khác, trong cuộc sống sau này của Tiêu Viêm cho dù có dược lão trong tay cũng không thể vận dụng, tất cả mọi phiền toái đều phải do chính hắn giải quyết.

Mà việc này, Tiêu Viêm rất là khổ não nhưng cũng đành phải tiếp nhận, hắn biết Dược lão làm như vậy là sợ hắn nếu cứ sống dưới sự che chở của mình, bản thân Tiêu Viêm sau này sẽ lâm vào nguy cơ mất cảnh giác.

Một con ưng con nếu luôn nấp dưới cánh của ưng mẹ thì sẽ khó vật lộn ở bầu trời, chỉ có luôn luôn xông xáo vào hiểm địa, mới có thể bộc phát tiềm lực mà tiếu ngạo thiên vũ.

Dược lão cũng không muốn Tiêu Viêm là một con ưng non dưới sự che chở của người khác như thế, cho nên hắn mới để cho Tiêu Viêm tự hiểu tình cảnh của bản thân, hay nói cách khác, chính là việc đi vào ma thú sơn mạch này.

Tại cửa của tiểu trấn đã có không ít dong binh xuất hiện, những âm thanh không ngừng vang lên, dong binh không ngừng nói về chuyện tiến vào ma thú sơn mạch.

Đứng ở một góc, Tiêu Viêm vẫn chưa có ý định gia nhập dong binh đội nào mà âm thầm quan sát xem có đội ngũ nào nghiêm cẩn một chút. Dù sao ma thú sơn mạch cũng rất nguy hiểm, nếu không cẩn thận thì cả đội bị tiêu diệt cũng là chuyện bình thường.

Tiêu Viêm đang chăm chú tìm đội ngũ, tiểu trấn đột nhiên ồn ào hẳn lên, một âm thanh hưng phấn hô lên : “Vạn Dược Trai muốn vào ma thú sơn mạch hái thuốc, đồng hành còn có Mạc Ngân y sư, số lượng danh nghạch có 50 người, thực lực phải trên nhị tinh đấu giả, các vị mau nắm lấy!”

Thanh ân hô to làm cho tiểu trấn có chút yên tĩnh, một lát sau, mọi người đưa mắt nhìn nhau, dong binh tự nhận đã đạt đủ điều kiện liền chen lấn tới báo danh với trung niên nhận mặc hoa phục của Vạn Dược Trai. Lẳng lặng nhìn đám dong binh đang điên cuồng, Tiêu Viêm mở trừng hai mắt, trầm ngâm trong chốc lát rồi cũng bán mạng mà lao vào đám người.

Nhiều người như vậy tiến vào ma thú sơn mạch, ma thú bình thường tất nhiên không dám tập kích, như vậy tính mạng liền có vài phần bảo đảm, chỉ cần tìm được một chỗ hẻo lánh và an toàn cho bản thân tu luyện, lúc đó sẽ rời rời khỏi đội ngũ.

Lời nói hôm qua của tên nhân viên bán hàng quả thật không giả, cái tên Mạc Ngân ở Trấn Thanh sơn này so với thứ gì cũng đều hữu nghiệm hơn, năm mươi cái danh ngạch thật cơ hồ làm cho người ta tranh cướp, bất quá Tiêu Viêm nhờ thân thủ nhanh nhẹn nên cũng lao lên được phía trước.

“Còn có một cái danh nghạch cuối cùng” Người trung nên mỉm cười, trong tay đang cầm một tấm da dê nói với đám người đang chen chúc.

“Ta” Một giọng nói non nớt của thiếu niê, mang theo hơi thở hổn hển vang lên trước người trnug niên nhân.

“Ách?” Nhìn người thanh niên khoảng mười bảy, mười tám này, trung niên nhân cười nói : “Tiểu huynh đệ, người chúng ta muốn phải là nhị tinh đấu giả” Trung niên nhân cường điệu lên bốn chữ cuối cùng, hiển nhiên hắn cũng không tin thiếu niên trước mặt mình đã đạt tới nhị tinh đấu giả.

“Tiểu oa nhi, ngươi từ nơi nào đến? Chưa đủ lông đủ cánh sao lại ra ngoài chạy lung tung?”

“Tiểu tử tránh ra, đừng có làm lãng phí thời gian của các đại gia.”

Tự nhiên thấy một tên nhóc đoạt mất cái danh nghạch cuối cùng, một gã đại hán hùng hổ tiến tới nói. Đối với thanh âm chửi mắng làm như không nghe thấy, thiếu niên bước lên hai bước, hướng tới một cái cây khoảng bằng hai cánh tay, bàn ta đột nhiên nắm chặt, thâm hoàng sắc đấu khí nhàn nhạt bao lấy bàn tay, thoáng yên lặng, thiếu niên quát khẽ một tiếng, kình khí ở nắm tay hung mãnh đánh thẳng vào thân cây.

“Răng rắc.” Một tiếng kêu thanh thúy vang lên, thân cây tráng kiện kia trước mắt mọi người ngã xuống, bụi cây mù mịt khắp nơi.

“Đây đủ rồi chứ ?” Vỗ vỗ tay, Tiêu Viêm quay về phía trung niên nhân đang trợn mắt há hốc mồm mà cười nói

“Hắc Hắc, thiên phú của tiểu huynh đệ thật là cường hãn, tuổi còn nhỏ mà đã tu luyện đến nhị tinh đấu giả, quả thật là thiên tài.” Trung niên nhân gật đầu sợ hãi than: “Được rồi, người cuối cũng chính là ngươi, thù lao lần này là năm trăm mai kim tệ, nhiệm vụ là bảo vệ sự an toàn đội hái thuốc của Vạn Dược Trai. Lúc này trả cho các người một nửa, một nửa còn lại đợi đến khi về sẽ trả.”

“Hảo” Mỉm cười gật đầu, Tiêu Viêm cũng không quan tâm tới năm trăm mai kim tệ kia, cái hắn cần chính là đi cũng với bọn họ sẽ kiếm được một nơi tu luyện an toàn.

Nhìn thấy danh ngạch cuối cùng bị thiếu niên không biết từ chỗ nào xuất hiện đoạt đi, những dong binh xung quanh hậm hực rời đi, song cũng không quên liếc nhìn Tiêu Viêm, ánh mắt có chút khác thường.

Có thể tại mười bảy tuổi tu luyện đến nhị tinh đấu giả, loại thiên phú này, ở Thanh sơn Trấn này xem như cũng khó gặp.

Mạc Ngân nhíu mày nhìn về phía Tiêu Viêm một chút, hai đôi lông mày chớp chớp. Tiêu Viêm thấy được mình bị nhìn chăm chú, đôi mắt của Tiêu Viêm xoay đầu lại đối mặt với Mạc Ngân. Mạc Ngân khuôn mặt hơi đỏ lên, hơi thở có chút thô trọng. Tiêu Viêm thấy vậy trong lòng ngẫm nghĩ: “Chẳng lẽ nữ nhân này có ý với ta!?”

Phía trong rừng rậm yên tĩnh, một đội nhân mã lặng lẽ hành tẩu, những ánh mắt cảnh giác không ngừng đảo qua những địa phương âm u, những bàn tay gắt gao nắm chặt lấy vũ khí bên hông tùy thời ứng phó các tình huống xảy ra.

Những dong binh này đã lăn lộn nhiều năm trong ma thú sơn mạch, cho dù lần đầu tiên hợp tác nhưng cơ bản vẫn duy trì được sự ăn ý, ánh mắt không ngừng trao đổi, cũng có thể từ ánh mắt đối phương mà phát hiện ra nguy hiểm cũng như an toàn.

Cự kiếm màu đen quái dị kiềm hãm đấu khí cùng với trọng lực siêu nặng cũng làm cho hành trình của Tiêu Viêm có chút gian nan, cơ hồ mỗi lần hắn đặt chân đều ấn sâu vào trong bùn đất, cho nên mới đi được không lâu thì cũng có chút thở hổn hển. Lấy tay lau mồ hôi, quay đầu nhìn lại phía sau, nhìn thấy đội hái thuốc Vạn Dược trai đang được các dong binh bảo vệ dày đặc, tầm mắt tùy ý đảo qua, cuối cùng dừng lại trên lam y nữ tử.

Lúc này vị được xưng là Mạc Ngân kia cả người dưới cái nóng của mùa hè mồ hôi nàng ướt đẫm. Mồ hôi báo trên y phục màu xanh làm cho từng đường cong như ẩn như hiện xuất hiện trước mắt mọi người. Chiếc áo bám dính lấy thân thể vưu vật của Mạc Ngân khiến không ít nam nhân ở đây đỏ mắt. Đặc biệt khi trèo đèo do bộ ngực của nàng quá khủng mà chúng cứ liên tục nhấp nhô, nhấp nhô… liên hồi làm cho đám nam tử ở đây đều phát ra âm thanh nuốt nước bọt liên hồi: “Cô lỗ…” Bất quá Mạc Ngân chỉ xoay người lại đối với mọi người cài một cách nhẹ nhàng mà thôi.

Nhìn thấy Mạc Ngân lộ ra bộ giáng này, xung quanh một lộ ra vẻ xúc động muốn đem lưng đến, Bất quá bọn họ cũng biết, cho dù bọn họ có muốn thì Mạc Ngân cũng chỉ mỉm cười cự tuyệt.

Một người nam nhân trung tuổi lúc này hô lên vài lời: “Mọi người chúng ta sắp tiến vào ma thú sơn mạch rồi, mọi người nên cẩn thận một chút.”

Mấy tên lính đánh thuê mỉm cười gật đầu nói: “Vâng thưa đội trưởng!”

Nghe được tiếng quát của người nam nhân trung tuổi, chung quanh hơn mười đại hán nhất thời hô lên, thanh âm chỉnh tề, mọi người không ngừng ngó xem, ngay cả Mạc Ngân không nhịn được cũng quay đầu lại. Người nam nhân trung tuổi kia bình đạm nhìn về phía Mạc Ngân lên tiếng nói: “Mạc Ngân tiểu thư, chúng ta sắp bước vào ma thú sơn lâm. Ngươi cũng nên cẩn thận một chút!”

Mạc Ngân nghe thấy vậy mỉm cười nói: “Đa tạ Tạp Cương đại thúc!”

Người nam nhân trung tuổi lắc lắc đầu nói: “Mạc Ngân tiểu thư đừng nói như vậy, dù sao chúng ta là chỗ quen biết ta cần thiết phải nhắc nhớ tiểu thư!”

Một người đại hán ở gần đó lên tiếng tò mò hỏi một đồng đội ở bên cạnh: “Mạc Ngân y sư xem ra rất thân thiết với Tạp Cương phó đoàn trưởng của Huyết Chiếndung binh đoàn!?”

Người bên cạnh ngay lập tức gật đầu, hắn đưa tay lên lau mồ hôi của mình sau đó tiếp tục lên tiếng nói: “Mạc Ngân y sư quan hệ rất tốt với ba dung binh đoàn. Dù sao sau khi Tiểu Y Tiên y sư rời đi, nàng là y sư giỏi nhất ở Thanh Sơn trấn này. Hơn nữa, vài tháng trước chính nhờ có nàng mà Huyết Chiến dung binh đoàn mới cứu được Tiểu Y Tiên và trượng phu của nàng. Có lẽ chính vì vậy mà quan hệ giữa Mạc Ngân y sư và Huyết Chiến dung binh đoàn trở nên tốt đẹp hơn nhiều…”

Một tên lính đanh thuê khác dùng thương chống lên đất sau đó hắn gật đầu nói: “Đúng vậy! Chỉ là…” tên lính đánh thuê thở dài một hơi nói: “Hài… Ta sớm muộn biết sẽ có một ngày Tiểu Y Tiên nữ thần sẽ rời đi nhưng không ngờ nàng lại rời đi sớm như vậy a. Chỉ hy vọng tên tiểu bạch kiếm (mặt trắng nhỏ) đó không phải là tên lừa gạt tình cảm!”

Một tên lính khác tiến về phía hắn vỗ vỗ vào bả vai hắn an ủi nói: “Lão Lâm ta biết ngươi rất ái một Tiểu Y Tiên y sư nhưng chúng ta là thân phận gì nàng là thân phận gì…” tên lính đánh thuê lắc lắc đầu nói: “Chúng ta chỉ có thể ngước nên nhìn nàng mà thôi!” Tên đại hán được an ủi nhẹ nhàng gật đầu.

Tiêu Viêm có chút tò mò về thiếu niên thần bí mà mấy người này nói đến. Dù sao quan hệ giữa mấy bên không tầm thường chút nào. Một là Tiểu Y Tiên và thiếu niên thần bí, còn có Mạc Ngân y sư cùng với Huyết Chiến dung binh đoàn. Tiêu Viêm lắc lắc đầu, hắn thở ra một hơi. Hắn không nghĩ được nhiều như vậy, hắn cần đó chính là luyện tập để tăng cao thực lực của mình…

Tiêu Viêm đoán hơn mười người kia là Huyết Chiến dung bình đoàn. Nhìn những dong binh được Vạn Dược Trai mời đến làm hộ vệ, hơn nữa, Vạn Dược Trai đối với Huyết Chiên dung binh đoàn tựa hồ rất tín nhiệm, và tất nhiên họ cũng mạnh hơn nhiều so với những đám ô hợp, nếu không cũng đã không để cho họ làm thiếp thân thị vệ.

Ở phía ngoài ma thú sơn mạch cũng có thể coi là an toàn, Song đội ngũ vừa tiến vào ma thú sơn mạch không lâu thì đã váp phỉa một cuộc tấn công nhỏ của ma thú, sự tàn khốc hiện ra ngay trước mặt Tiêu Viêm.

Trên đường đi Tiêu Viêm dò được một số thông tin khá là thất thiệt. Nhưng cụ thể là Tiêu Viêm cũng tóm tắt được đầu tiên nói đến một thiếu niên vô cùng xấu xí ban đầu chọc ghẹo Tiểu Y Tiên sau đó thiếu đoàn trưởng của Lang Thủ dung binh đoàn là Mục Lực cũng yêu thích Tiểu Y Tiên muốn ra tay ai ngờ đá phải thiết bản không những không giết được đối phương mà còn bị phản sát. Kết quả là phụ thân của Mục lực mang theo hơn bốn mươi ngươi tiến hành vây công đối với thiếu niên kia kết quả lại bị người ta phản sát giết chết khiến cho danh vọng của thiếu niên kia vang cao.

Sau vài ngày thiếu niên xấu xí cùng với Tiểu Y Tiên biến mất không biết là có chuyện gì. Ngay sau đó vài tháng Tiểu Y Tiên mang theo một thiếu niên tuấn tú trở lại Thanh Sơn trấn, người này tự xưng là trượng phu (chồng) của Tiểu Y Tiên. Hiển nhiên tin tức này đã hoàn toàn khiến cho hầu như toàn bộ nam nhân của Thanh Sơn trấn lòng đau như cắt.

Kế tới đó chính là chuyện Mạc Ngân y sư đưa ra yêu cầu thi thố y thuật, Tiểu Y Tiên thi triển ra thần tích đánh bại Mạc Ngân y sư.

Đến ban đêm ai ngờ quán trọ họ ở xảy ra chuyện hơn nữa hình như là tiền chủ nhân của Vạn Dược trai là Diêu lão bản tìm đến hơn nữa còn mang theo đại đấu sư kết quả là bị thiếu niên tuấn mỹ kia đánh chết. Hơn nữa Tiểu Y Tiên tự thân động thủ thực lực của nàng cũng không hề thấp chút nào. Bấy giờ mọi người mới kinh hoàng trước thực lực của Tiểu Y Tiên và thiếu niên kia. Theo nhiều lời đồn đãi thì thiếu niên kia nhất định là một đại đấu sư, không phải đại đấu sư cũng có lẽ không kém đi.

Ở phía ngoài ma thú sơn mạch cũng có thể coi là an toàn, Song đội ngũ vừa tiến vào ma thú sơn mạch không lâu thì đã váp phỉa một cuộc tấn công nhỏ của ma thú, sự tàn khốc hiện ra ngay trước mặt Tiêu Viêm.

Mới vừa tiến tới thì đã gặp phải ba con ma thú độc ma ẩn thân xà. Độc ma ẩn thân xà có cài đầu trên đầu có một cái hình giống như đầu lâu nho nhỏ khá là ghê rợn. Chúng to bằng bắp chân người có chiều dài từ hai đến ba mét. Chúng có thể thay đổi màu sắc theo môi trường. Chúng thường lui trong bụi cỏ hoặc ẩn thân dưới đất, nếu như bằng mắt thường khó có thể nhận ra. Loài rắn này hoạt động cả vào ban đêm lẫn ban ngày, khi động vật di chuyển gần chúng, chúng sẽ đột ngột tập kích con mồi.

Bị tập kích bất ngờ ba con độc ma ẩn thân xà nhanh chóng cắn được vào chân của ma người lính đánh thuê. Ba gã ngay lập tức khuôn mặt trở nên xanh xám đen thui. Từ vết thương máu đen chảy ra.

Bất ngờ bị công kích, mọi người tức giận ra tay, chỉ một khoảng thời gian ngắn, ba đầu nhất giai ma thú đã bị mọi người giết, mọi người chém giết một hồi rồi mổ ra may mắn trong ba con ma xà có một viên ma hạch. Hiển nhiên ma hạch sẽ được Huyết Chiến dung binh đoàn cầm lấy chia đều cho những người bỏ ra công sức ở đây ngay cả những tên bị rắn cắn cũng có phần. Ba gã dung binh bị trúng độc xà sau khi độc ma ẩn thân xà bị giết, liền được đưa tới đội hái thuốc Vạn Dược Trai để Mạc Ngân ra tay, nhanh chóng đẩy âm độc ra ngoài cơ thể.

Trải qua độc ma ẩn thân xà tập kích, ăn xong dong binh liền tập trung đội ngũ, mọi hành động đều càng cẩn thận hơn, song ở bên trong ma thú sơn mạch mà muốn tránh xa ma thú quả thật là không có khả năng.

Đội ngũ đang đi được khoản năm trăm bước, mọi người liền bị ba đầu Ba Yêu ma thú công kích, bất qua lính đánh thuê người đông thế mạnh, với mười người bị thương nhẹ đánh bật trở về công kích của ba đầu Ba Yêu ma thú.

Đi phía trước đội ngũ, Tiêu Viêm cũng không tránh được một lần tham gia chiến đấu. Bất quá khi cùng một đầu nhất giai ma thú chính diện giao phong, cũng chỉ làm thủ chưởng hắn có chút tê dại rồi chấm dứt. Nhìn thấy công kích không có hiệu quả, ma thú giảo hoạt liền chạy mất dạng làmTiêu Viêm vô cùng tức giận cắn môi. Nếu đấu khí trong cơ thẻ không bị cự kiếm trói buộc, hắn tuyệt đối có thể đem đầu ma thú này giết chết, đáng tiếc...

Bất quá, ma thú tuy chạy thoát, nhưng Tiêu Viêm sơ hiện thực lực vẫn làm cho dong binh xung quanh mở tròn mắt ra xem.

“Tiểu huynh đệ, Thật không thể tin nổi a, cư nhiên có thể dùng thân thể của mình mà ngạnh kháng một hỏa viêm hổ lực lượng nổi tiếng a.”

“Sách, sách. tuổi còn nhỏ mà đã cường hãn như thế, tương lai sau này không thể hạn lượng?”

“Ha ha, tên tiểu tử kia là người nhỏ nhất trong đoàn mà lại là nhị tinh đấu giả, xem thực lực quả nhiên không giả a?”

Xung quanh dong binh cũng lên tiếng ủng hộ, làm ta một sự rối loạn nho nhỏ trong đội ngũ, bất quá lúc mọi người nhìn thanh cự kiếm sau lưng của Tiêu Viêm thì cũng giải trừ phần lớn nghi vẫn.

Lấy thực lực mà so địa vị, trong cái vòng luẩn quẩn này chỉ cần ngươi có thể hiện lộ ra thực lực của mình, liền sẽ thu được sự kính sợ của người khác, một quy tắc đơn giản những cũng rất trực tiếp.

Đối với những thanh âm này, Tiêu Viêm cũng chỉ cười cười, không ngạo mạn cũng không đắc ý, chỉ là tiếp tục bước đi cùng với đội hái thuốc đi đến địa điểm hái thuốc.

Bất chợt âm thanh Dược Lão hô lên: “Tiêu Viêm ngươi cẩn thận một chút, Ở phía trước vi sư cảm nhận có khá nhiều hơn nữa hơi thủ của ma thú cấp bậc ba hình như không ít có khoảng 20 đầu!?”

Tiêu Viêm nghe thấy vậy ngẩn người ra kinh hãi lên tiếng hỏi: “Cái gì!? Sư phụ chuyện gì vậy!? Tại sao lại có một lượng lớn ma thú bậc ba ở đây!?”
Bình Luận (0)
Comment