Trong mấy ngày này, Tiêu Sơn dành chủ yếu thời gian đều ở tu luyện. Hiện tại, hắn đang ngồi khoanh chân cảm nhận ý cảnh. Hắn thực sự không ngồi để tu luyện mà để cảm ngộ. Hai mắt nhắm nghiền lại, không gian mấy chục trượng trung quanh đây đều bị hắn cảm nhận rõ ràng. Ngay cả một con kiến bò trong khu vực này cũng bị hắn cảm nhận thấy. Cái cảm giác này quả thực vi diệu.
Tiểu thiên hà trong người của hắn gồm một mặt trời và bốn hành tinh phân biệt là sao thủy, sao kim, trái đất. Mấy hành tinh xoay tròn đồng thời xoay xung quanh mặt trời. Một luồng cảm ngộ từ trong thiên nhiên tiến vào trong đầu của Tiêu Sơn. Cái cảm ngộ này rất khó hiểu.
Bất chợt vì cảm ngộ của Tiêu Sơn xuất hiện, mặt trời tăng nhanh tốc độ tự quay quanh mình, ba hành tinh kia cũng quay quanh mặt trời với tốc độ chóng mặt. Một đám thiên thạch tụ tập vào gần trái đất. Sau đó trùng tập trung liên tục va chạm với nhau khiến cho đám thiên thạch có một số đâm mạnh xuống trái đất tạo ra một trận thảm họa khôn lường. Hai hàng lông mày của Tiêu Sơn nhíu lại, hắn rõ ràng cảm nhận được tín ngưỡng lực của hắn nhanh chóng giảm xuống.
Mặc dù tín ngưỡng hắn bị giảm xuống nhưng hắn không để ý đến điều này bởi vì hắn muốn ngưng tụ mặt trăng bước vào thời kỳ địa cầu trung kỳ. Hai mắt của Tiêu Sơn nhắm nghiền lại, từng hạt mồ hôi to như hạt đỗ xuất hiện ở trên trán của hắn. Những hạt mồ hôi từ trên người của hắn thấm ướt đẫm ra bên ngoài.
Dưới sự điều kiện của hắn từng viên thiên thạch nhanh chóng hội tụ với nhau chung tại một chỗ. Đám thiên thạch liên tục va đập vào với nhau. Ngay sau đó chúng tụ thành một quả cầu méo mó. Quả cầu màu bạc này bắt đầu quanh trung quanh trái đất. Dưới áp lực của trái đất cùng với lực hút của các hành tinh và mặt trời, viên đá méo mó này nhanh chóng bị bào mòn dần. Sau đó nó trở thành một hình cầu nho nhỏ bay trung quanh trái đất. Tiểu thiên hà rốt cục cũng im ăng trở lại, tốc độ quay của nó nhanh chóng thả chậm lại.
Thanh niên mở ra đôi mắt của mình, cả người hắn ướt đẫm mồ hôi, một hơi thở màu tro tàn từ trong miệng của hắn phả ra ngoài. Khi hắn đứng dậy thì phát hiện toàn thân thể của mình ướt đẫm. Mày hắn hơi nhíu lại. Hơi nước từ trong không trung nhanh chóng tập trung tới đây, cả thân thể của hắn được bao bọc trung quanh một màn sương dày đặc. Sau vài phút màn sương mới tản đi. Nó để lộ ra một thân hình tuấn tú và đẹp trai với mái tóc màu bạch kim bồng bềnh trong gió.
Hắn đưa tay ra phẩy phẩy đem sương mù bao quanh cơ thể của mình đánh tán. Thân hình của hắn đạp trên cái phá không toa bay về hướng căn nhà gỗ phía dưới. Hắn đạp xuống phía dưới thì thấy được ba người cùng ba con ma thú đang túc trực sẵn ở phía dưới. Phía dưới chân của đám người và ma thú đối với Tiêu Sơn cung kính: “Chủ nhân!”
Không phát hiện thân hình quen thuộc của Tiểu Y Tiên, Tiêu Sơn bất đắc dĩ lên tiếng hỏi: “Thế nào!? Tiên Nhi nàng vẫn chưa trở lại hay sao!?”
Một người trong đó nói: “Chủ nhân, chủ mẫu vẫn chưa trở lại!”
Thanh niên nghe được lời này thì mở miệng nói: “Vẫn chưa trở về!?” Sau đó hắn trực tiếp mở miệng nói: “Hẳn sẽ không có vấn đề xảy ra đi. Dù sao Hoàng Tử Yên đã đi cùng với nàng, có việc gì xảy ra, Hoàng Tử Yên sẽ bảo vệ nàng. Hơn nữa, khu vực trung quanh đây toàn bộ đầu là ma thú tứ giai trở xuống, an toàn của nàng chắc không có vấn đề gì!”
Hắn đem thì thể mấy con ma thú thu vào nhẫn trữ vật giới chỉ sau đó cùng với Thanh Viêm bay tới thác nước nấu dược thiện. Vẫn động tác quen thuộc, thịt của mấy con ma thú được chế biến một cách hoàn hảo. Bất quá lần này Tiêu Sơn lại nắm thêm một loại hỏa nữa có tên Thái Âm chân hỏa. Thái âm chân hỏa lóng lánh giống như bạc. Ngọn lửa này không những chỉ mang theo sức nóng của ngọn lửa thông thường mà còn mang theo khí lạnh lạnh. Một ngọn lửa thật sự có chút quái dị.
Một con ma thú được Thái Âm chân hỏa đốt nóng. Dưới sức nóng của Thái Âm chân hỏa, thịt ma thú không ngờ lại xuất hiện kết băng ở một số đoạn. Tiêu Sơn cười khổ, Thái Âm chân hỏa quả thực là một ngọn lửa kỳ quái. Hắn cần nấu bữa trưa cho mọi người thế nên hắn không thể lãng phí thời gian được. Ngón tay chỏ Tiêu Sơn trực tiếp búng ra một ngọn lửa màu vàng kim bắn về phía con ma thú đang được nướng. Ai ngờ khi ngọn lửa màu vàng kim và ngọn lửa màu bạc kia va chạm với nhau.
Oành!
Một âm thanh nổ ra rõ to. Thân thể của con ma thú đang được nướng ngay lập tức bị nổ tung. Một cơn sóng nhiệt lan tràn khắp nơi. Thịt cùng với đám dược liệu bị bắn tung tóe, đồng thời chúng cũng bị ngọn lửa đốt cháy. Thanh Viêm hô lên một tiếng lớn: “Chủ nhân!”
Sau vài chục giây, sóng nhiệt mới tản đi. Một thanh niên với thân hình có phần hơi khó coi hiện ra. Bao phủ trung quanh cơ thể hắn là một bộ áo giáp tuyệt đẹp phát ra năm màu ánh sáng. Thanh niên hít một hơi lắc lắc đầu của mình nói: “Ta không có sao! Chúng ta tiếp tục,” Hắn phất nhẹ tay, hơi nước trong không khí nhanh chóng ngưng tụ hình thành một quả cầu nước, Tiêu Sơn trực tiếp ném xác một con ma thú vào bên trong.
Tiếng nổ vừa rồi không ngờ lại làm cho đám người Hoàng Phi Hổ bị kinh động. Cả đám rối tít cùng nhau tìm tới, không ngờ trong đó cũng có Tiểu Y Tiên. Tiêu Sơn cười khổ không biết nói gì. Dù sao đến thì đã đến rồi, Tiểu Y Tiên quyết định phụ giúp nấu ăn với hắn. Hai phu thê lại cùng nhau nấu ăn. Đám người Hoàng Tử Yên nhìn thấy cảnh hai người nấu ăn cũng tỏ ra bình thương nhưng Tam Trảo Tử Sắc Giao Long thì khác. Bởi vì Tam Trảo Tử Sắc Giao Long chưa bao giờ nhìn thấy cảnh hai người nấu ăn bao giờ nên nó há hốc miệng nhìn về phía cảnh này. Động tác hai người giống như hoa rơi nước chảy, giống như hòa vào tự nhiên làm một. Đặc biệt là khả năng khống chế nhiều loại năng lượng, giống như nó thì chỉ có hai chủng năng lượng là phong và lôi nhưng hai người này lại có thể điều khiển được nước, lửa và nguyên tố kim sắc bén. Đây quả thực là chuyện mà nó chưa thấy bao giờ. Đặc biệt là dùng dược liệu làm thức ăn giống như hai người.
Đội quân nấu ăn tăng thêm Tiểu Y Tiên đã khiến cho thời gian nấu ăn giảm đi gần một nửa. Rất nhanh đám người Tiêu Sơn trở lại căn phòng lớn. Bởi vì thân thể của ma thú yêu cầu lượng thức ăn rất lớn nhưng Tiêu Sơn lại yêu cầu bọn chúng ngồi vào ăn như người thế nên thức ăn chỉ có thể để trong trữ vật giới chỉ, hết lại mang ra.
Trong khi ăn đám người cũng bạn bạc với nhau về vấn đề rời khỏi đây. Tiêu Sơn gắp một miệng thịt để vào bát của Tiểu Y Tiên, ánh mắt của hắn nhìn về phía đám người đang ngồi trước mặt này lên tiếng hỏi: “Theo ta đoán được thì chúng ta muốn thoát khỏi nơi này vị trí hẳn nằm ở tòa nhà đó!”
Người chặc lưỡi hít hà. Mấy người rõ ràng đều đoán được điều này còn cần phải nói ra miệng hay sao? Hắc Nha bất ngờ lên tiếng nói: “Chủ nhân, ta cùng với Thanh Viêm đã tìm ở đó nhiều lần rồi nhưng bất kể làm thế nào đi nữa chúng ta cũng không thể đi vào nơi đó. Dường như nơi đó là một ảo ảnh vậy. Chúng ta càng cố đi vào nơi đó thì chúng ta càng cách xa nó…”
Tiêu Sơn nghe được mấy lời này thì hắn cười khổ. Chuyện tình lần này xem ra muốn tìm cách giải quyết rất khó. Thực sự có một cách khác để thoát khỏi nơi này đó chính là trực tiếp tìm thấy điểm cuối của không gian độc lập này nhảy ra khỏi nó tiến vào không gian loạn lưu. Đáng tiếc với cấp bậc của Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên mà làm việc này thì chẳng khác nào là đi chịu chết cả. Thế nên hắn bỏ qua luôn phương án này. Bởi vì dị hỏa màu xanh lá cây kia rõ ràng có quan hệ với nơi này hơn nữa nó lại có thể ra ngoài tiến vào Ma Thú sơn mạch, như vậy chắc chắn ở đâu đó có dấu truyền tống trận hay trận pháp loại không gian nào đó.
Đột nhiên mắt Tiêu Sơn sáng lên, hắn quay đầu hướng về phía Tiểu Y Tiên bên cạnh hỏi: “Tiên Nhi, nàng xem có cách nào để cho ngọn lửa màu xanh kia đem chúng ta đi tìm nơi thoát khỏi đây không!?”
Tiểu Y Tiên nhắm mắt lại thử liên lạc với ngọn lửa màu xanh lá cây này một chút ai ngờ màu xanh lá cây này hoàn toàn không hiểu Tiểu Y Tiên nói gì. Nó chỉ đáp lại với Tiểu Y Tiên bằng cách cháy lên bập bùng mà thôi. Đôi mắt Tiểu Y Tiên mở ra nhìn về phía Tiêu Sơn sau đó nàng lắc lắc đầu của mình biểu thị không có cách nào khác.
“Hài…” Tiêu Sơn khe khẽ thở dài. Bữa trưa rất nhanh đã được mọi người dọn dẹp sạch sẽ. Trong thời gian nghỉ trưa, Tiêu Sơn mới quay về phía Tam Trảo Tử Sắc Giao Long hỏi: “Tam Trảo Tử Sắc Giao Long!”
Nghe được lời gọi của Tiêu Sơn, đầu Tam Trảo Tử Sắc Giao Long trực tiếp ngóc lên, nó mở miệng hỏi: “Chủ nhân, người có gì phân phó!?”
Tiêu Sơn đột nhiên lên tiếng hỏi: “Ngươi đã hấp thụ hết viên tẩy kinh phạt tủy đan ta đưa cho ngươi hay chưa!?”
Tam Trảo Tử Sắc Giao Long gật đầu, cái miệng nó mở rộng phát ra tiếng trầm ngâm: “Chủ nhân, ta đã hấp thu được toàn bộ dược lực của tẩy kinh phạt tủy đan rồi. Như vậy có phải người sẽ…”
Rõ ràng hiểu được lời nói của Tam Trảo Tử Sắc Giao Long, Tiêu Sơn trực tiếp lấy trong trữ vật không gian một viên đan dược màu trắng ngà ném cho Tam Trảo Tử Sắc Giao Long. Tam Trảo Tử Sắc Giao Long trực tiếp há miệng lớn đem viên đan dược này nuốt vào bụng của mình.
Sau khi viên đan dược tiến vào bụng của nó, dược hiệu nhanh chóng tỏa ra khắp toàn thân của nó. Thân hình của Tam Trảo Tử Sắc Giao Long đột nhiên lóe sáng, toàn thân của nó nhanh chóng co rút lại. Thần hình khổng lồ của nó ngày một nhỏ lại sau đó chuyển hóa thành một thần hình loài người nhỏ bé.
Ánh sáng dần dần tắt đi, một nữ nhân xuất hiện trước mặt đám người ở đây. Nữ nhân này có mái tóc màu tím dài đến tận thắt lưng, làn da trắng mịn hồng hào, chiếc trán trắng bóng nhô cao, hai hàng lông mày nhỏ mịn, đôi mắt to tròn cao ngạo màu xanh da trời, sống mũi thon thả, chiếc miệng đỏ thắm giống như cánh hoa. Ánh mặt của Tiêu Sơn lướt xuống phía dưới thấy được hai ngọn nhũ phong cao ngất đón gió so với Nhã Phi không kém chút nào. Ở trên hai ngọn nhũ có hai hạt hồng màu đỏ bắt mắt. Bởi vì nàng thân thể hơi động khiến cho hai hàng nhũ phong rung rinh trong gió khiến đám nam nhân ở đây đều phún máu mũi. Chiếc eo không quá nhỏ nhưng thon và săn chắc. Cặp mông trắng tròn săn chắc, đôi chân thon dài trắng nõn. Chiếc đùi béo mập hồng hào giống như muốn hấp dẫn nam nhân sờ lên chân của nàng. Khi ánh mắt của Tiêu Sơn trực tiếp dừng lại ở vùng kín thì thấy được một lớp da mịn màng và hồng hào. Hai cánh hoa mịn màng, hồng hào se kín lại với nhau giống như không có chút thịt thừa nào. Hai kẽ khép lại khá kín chỉ có một cái kẽ nho nhỏ hồng hào. Con mắt của Tiêu Sơn giống như bị nam châm hút trực tiếp bị cái kẽ đó hút lại không thể rời ra. Một con bạch hổ* chính cống.
(Bạch hổ có nghĩa là con hổ màu trắng ở đây chỉ về thứ của Tam Trảo Tử Sắc Giao Long khi hóa thành hình người…)
“A” Đột nhiên một cảm giác đau nhói từ hạ thể của Tiêu Sơn truyền lên não của hắn. Hắn tỉnh lại từ cơn mê. Một bàn tay trắng nõn mềm mại đang bóp chặt cây nhục bổng khi mà hạ thể của hắn phình ra ngoài. Mặt mũi của hắn méo mó nhìn sang thiếu nữ với vẻ mặt tức giận đang đứng ở bên cạnh: “Tiên Nhi…”
Tiểu Y Tiên hừ lạnh một tiếng, giọng nói mang theo vài phần tức giận: “Phu quân, có phải chàng cố ý hay không!?”
Tiêu Sơn nhún nhún vai, vẻ mặt tỏ ra mình là người vô tội: “Cố ý gì cơ!?”
Tiểu Y Tiên lạnh lùng nhìn về phía hắn nói: “Ngươi biết rõ Tam Trảo Tử Sắc Giao Long là nữ nên mới đem hóa hình đan cho Tam Trảo Tử Sắc Giao Long ăn ở đây…” Nghe được lời này thì trên trán của Tiêu Sơn xuất hiện đầy vết tuyến màu đen, mồ hôi tuôn ra như suối đặc biệt là đầu của hắn lúc này phải nói to như cái đầu. Ánh mắt của Tiểu Y Tiên lạnh như băng, giọng nói của nàng mang theo sự uy hiếp: “Phu quân, thiếp quyết định rồi! Thiếp sẽ cắt cái thứ không cần thiết này đi sau đó đem nó vứt cho má. Chàng xem như vậy có được không!? Yên tâm đi, với ý thuật của thiếp khi nào chàng cần dùng, thiếp sẽ khôi phục lại cho chàng!”
Hoàng Tử Yên đã hóa hình được vài tháng nên nàng đối với loài người biết một chút. Đối với nữ nhân thì vấn đề biết xấu hổ là vấn đề tối thiệu. Hiển nhiên Hoàng Tử Yên quá rõ lòng của Tiêu Sơn khi muốn làm như thế! Nếu như chủ nhân có mệnh lệnh chính nàng cũng sẽ không từ chối, đối với ma thú thì việc quan hệ này chẳng qua chỉ là vấn đề duy trì nòi giống mà thôi không có khắt khe giống như loài người. Bất quá, nàng hiểu rõ khi mà bên cạnh chủ nhân còn một chủ mẫu thì Tiêu Sơn muốn đè nàng ra mà bababa sẽ không xảy ra. Hơn nữa người chủ nhân này cũng rất có nguyên tắc, chủ nhân mặc dù dâm dê nhưng tuyệt đối sẽ không làm những việc trái với nguyên tắc của hắn. Trong đó có việc ân ái với nữ nhân khác…
Hoàng Tử Yên nhanh chóng bước đến đem một cái khăn lớn bọc lên người nàng đồng thời lấy ra một bộ y phục. Mấy con ma thú nhìn về phía Tam Trảo Tử Sắc Giao Long cũng mở to mắt, dưới hạ thể của tên nào cũng có dấu hiệu phình lên. Dù sao thì chúng cũng là giống đực, sau khi hóa hình thì quan điểm cũng bắt đầu sửa đổi.
Cây đại bổng của hắn bị Tiểu Y Tiên trực tiếp túm chặt bất đắc dĩ Tiêu Sơn phải trực tiếp kéo Tiểu Y Tiên vào người. Đôi môi của hắn bá đạo mà hôn lên đôi môi của Tiểu Y Tiên. Tiểu Y Tiên có chút chống cự một chút nhưng chiếc lưỡi của hắn đã luồn vào trong miệng của nàng mà điên cuồng càn quét. Một cảm giác tê dại khi chiếc lưỡi của Tiêu Sơn luồn vào trong miệng của nàng, sức lực toàn thân nàng nhanh chóng biến mất. Thân thể sụi lơ bị Tiêu Sơn kéo vào trong ngực, hai bàn tay của hắn trực tiếp ôm lên lưng nàng. Bàn tay của nàng từ từ buông ra để mặc cho thứ đó hung hăng áp lên bụng nàng.
Chiếc lưỡi của Tiểu Y Tiên nhất thời cùng với Tiêu Sơn dây dưa trong miệng của nàng.
Tam Trảo Tử Sắc Giao Long sau khi nhìn về phía Hoàng Tử Yên một chút nhưng nó không có cảm ơn. Nó trực tiếp dùng chiếc khăn lớn quàng vào người của mình sau đó đi về phía Tiểu Y Tiên và Tiêu Sơn. Thân mình của Tam Trảo Tử Sắc Giao Long trực tiếp quỳ xuống thể hiện đối với hai người cung kính: “Chủ nhân! Chủ mẫu! Đa ta hai vị! Ta đã hóa hình thành công xin chủ nhân và chủ mẫu ban tặng cho tiểu long một cái tên”
Lúc này, Tiểu Y Tiên mới ngừng lại. Hai má của nàng hơi đỏ lên trực tiếp đứng sang một bên, ánh mắt hăm dọa nhìn về phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn chỉ mỉm cười. Trên miệng của hai người vẫn còn lưu chút nước bọt. Hai bàn tay đưa xuống xách chiếc quần của mình lên chỉnh lại một chút, ngón chỏ đưa lên gãi gãi sống mũi, hắn đạm mạc nói: “Tiểu Long Nữ!”
Nhất thời mọi người cùng hô: “Tiểu Long Nữ!?”
Thanh niên nhẹ nhàng gật đầu nói: “Đúng vậy! Ngươi vốn là Giao Long cũng thuộc một chi nhánh nhỏ của long tộc hơn nữa ngươi còn là một con cái. Ta thấy cái tên Tiểu Long Nữ thích hợp cho ngươi nhất!”
Tam Trảo Tử Sắc Giao Long thấy vậy thì vẻ mặt vui mừng cảm tạ Tiêu Sơn: “Đa tạ chủ nhân đã ban tên!” Tiểu Y Tiên thấy được cái tên này thì bĩu môi nhìn về phía Tiêu Sơn. Sao nàng có thể không biết Tiểu Long Nữ. Tiểu Long Nữ chính là siêu cấp mỹ nhân trong câu truyện Thần Điêu Đại Hiệp mà Tiêu Sơn đã kể cho nàng nghe. Tam Trảo Tử Sắc Giao Long hóa hình cũng rất xinh đẹp nếu như dùng cái tên Tiểu Long Nữ cũng không tệ.
Thấy được Tiểu Y Tiên bĩu môi của mình về phía hắn, Tiêu Sơn bất đắc dĩ quay đầu đi chỗ khác không muốn để ý đến nàng nữa. Sau khi Tiểu Long Nữ hóa hình thành công, Tiêu Sơn cũng tìm luôn hai bộ công pháp cho nó tu luyện. Hai bộ công pháp tu luyện này vốn thuộc hàng quý hiếm tính ra cũng là cấp bậc đế giai cao cấp thuộc tính phong, lôi đánh vào đầu của Tiểu Long Nữ. Dù sao nàng là sủng thú không phải là người của Tiêu gia. Thực sự, Tiêu Sơn có tính bại ngoại, hắn không muốn truyền cho người ngoài.
Bởi vì Tiểu Y Tiên thấy được Tiểu Long Nữ cực kỳ xinh đẹp nên nàng quyết định đòi Tiêu Sơn chuyển đổi khế ước đem Tiểu Long nữ giao cho nàng. Tiêu Sơn cười khổ đành giao cho Tiểu Y Tiên. Tiểu Long Nữ cũng không có phản đối bởi vì hắn biết theo Tiểu Y Tiên có nhiều lợi thế hơn thế nên cũng không có làm động tác gì. Nguyên nhân đơn giản Tiểu Y Tiên là một thần y với y thuật thông thần, gần như không gì là không thể. Ngoài thứ này ra thì nàng là một ngự thiện sư, một luyện dược sư mặc dù bây giờ nàng kém Tiêu Sơn nhưng sau này tuyệt đối sẽ không kém chút nào. Thế nên Tiểu Y Tiên nhanh chóng đem Tiểu Long Nữ thu vào tay để cho tên nào đó hết có ý nghĩ xấu xa trong đầu.
Đáp lại việc này Tiêu Sơn chỉ đưa ngón chỏ lên mũi gãi gãi. Dù sao hắn không quá lo lắng an toàn của Tiểu Y Tiên sau khi nàng tiếp nhận khế ước của Tiểu Long Nữ. Thứ nhất linh hồn của nàng ở thời điểm hiện tại cũng khá mạnh. Thứ hai nàng có tuyệt chiêu sát thủ đến hắn cũng phải sợ hắn biết nàng tuyệt đối sẽ không dùng chiêu sát thủ này trên người hắn nhưng hắn vẫn run rẩy trước cái chiêu đó.
Mọi việc xong xuôi, Tiêu Sơn quyết định nghỉ lại đây vài ngày sau đó hắn sẽ cùng với mọi người nên đường tìm lối ra…
Trời ngả về chiều, ánh sáng ở không gian này cũng trở nên nhạt hơn. Tiêu Sơn đang đứng ở một khu vực rộng rãi. Ánh mắt của hắn ngưng trọng nhìn vào hai tay của mình. Bất chợt hai tay khe khẽ chuyển động, từ hai tay một ngọn lựa bùng lên. Tay trái phát ra ngọn lửa màu bạc, tai phải phát ra ngọn lửa màu vàng kim.
Hai bàn tay của thanh niên trực tiếp đưa lại gần nhau. Bởi vì hai ngọn lửa này vốn là khác nhau nên chúng bắt đầu bài xích lẫn nhau. Bởi chính tính bài xích này mà Tiêu sơn muốn dung nhập chúng tạo thành tuyệt chiêu mới. Nếu là 2 loại dị hỏa dung hợp lại cùng một chỗ, lực lượng cộng hưởng nhau phát ra, tuyệt đối sẽ là gia tăng gấp nhiều lần! Đây chính là điều hắn muốn.
Đây là một lần thực nghiệm điên cuồng. Đương nhiên, tuy rằng cực kỳ phiêu lưu nhưng về mặt lý thuyết nó có thể thành công. Dù sao thân thể của Tiêu Sơn vốn mạnh mẽ lại có khả năng bất tử bất diệt chỉ cần đầu không bị thương nặng, linh hồn không bị đánh tan thì hắn vẫn sống. Thế nên hắn không ngại thử một chút.
“Ầm!”
Ngọn lửa vừa tiếp xúc trong nháy mắt, một đạo âm hưởng như tiếng sấm rền bắt đầu từ trong lòng bàn tay Tiêu Sơn bạo phát ra. Nhất thời, cánh tay của Tiêu Sơn bị đẩy bắn ra, hắn cảm giác hai bàn tay trở nên tê dại cùng run rẩy. Hắn hít một hơi lại nhìn về phía hai cánh tay bị đánh bật ra đang trở nên đỏ ửng.
“C.mẹ mày, ta không tin tà!”
Cố nén đau đớn từ lòng bàn tay truyền đến, Tiêu Sơn lại đem hai cánh tay mạnh mẽ áp xúc lại với nhau. Hai bàn tay gần nhau thì lực bài xích càng mạnh. Trong con ngươi đen kịt của Tiêu Sơn, bên trái lượn lờ ngọn lửa màu trắng bạc, bên phải lượn lờ màu vàng kim, hai màu vàng và bạc xen kẽ nhau khiến cho thứ trong tay hắn có vẻ cực kỳ quỷ dị và âm trầm.
Càng gần thì lực lượng của chúng bài xích cực mạnh, chúng rõ ràng không có dấu hiệu thỏa hiệp. Tiếng nổ liên tục phát ra, mặc dù lực bài xích không phá hủy được sự phòng ngự biến thái của bàn tay hắn nhưng lại làm cho tay của hắn tê đi.
Dù hắn làm cách nào đi nữa thì hai màu vàng bạc cũng không bao giờ chịu chấp nhận dung hòa vào với nhau. Bởi vì hắn càng áp bách, năng lượng trong hai ngọn lửa cũng bắt đầu dần trở lên điên cuồng.
“Bùm!” Rõ ràng hai ngọn lửa muốn bạo tạc.
“Hừ” Tiêu Sơn hừ nhẹ một tiếng. Hắn thử dung nhập một chút thiên hà nguyên lực quán trú vào bên trong. Nó nổ cho nó nổ, chỉ cần hắn không chết thì mọi thương thế sẽ có Tiêu Y Tiên trị hết cho. Theo thiên hà nguyên lực dung nhập thì hai ngọn lửa đang cuồng bạo trực tiếp an tĩnh. Chúng dẫn dần hòa hợp với nhau tạo ra một quả cầu ánh sáng phát ra hai màu khác nhau. Quả cầu quay tròn trong tay của Tiêu Sơn, nó phát ra hai màu vàng kim và màu bạc.
Tiêu Sơn cười khà khà nói: “Đã thành công! Thử chút xem nào…” Hắn trực tiếp đưa tay ném quả cầu về phía một khu vực rộng lớn. Khi quả cầu va đập vào đá thí nó nổ tung giống như một quả bom lửa.
Oành!