Tiêu Sơn khoanh tay trước ngực, ánh mắt của hắn nhìn về phía phương hướng của hai người vừa rời đi, đầu của hắn nhẹ nhàng lắc lắc, khóe miệng cong lên một hình nửa vầng trăng. Đôi mắt chớp chớp nhìn về phía Tiểu Y Tiên đứng bên cạnh, ngón tay chỏ đưa lên mũi gãi gãi.
Bất chợt, Tiểu Y Tiên nở một nụ cười ranh mãnh. Một nụ cười giống như nhìn thấu mọi điều vậy. Đó không phải nụ cười thân thiện mà là một nụ cười ranh mãnh giống như tiểu ma nữ tìm được thứ gì đó hừng thú vậy. Tiểu Y Tiên nhìn về phía Tiêu Sơn, nàng cười, đôi mắt xinh đẹp híp lại, đôi môi đỏ mọng mở ra: “Phu quân, thiếp giờ mới biết chàng thực sự rất nhỏ nhen hơn nữa còn hay ghen a!”
“A” Tiêu Sơn ngạc nhiên, hắn bất chợt hô lên. Khóe miệng của Tiêu Sơn hơi cong lên, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Y Tiên nói: “Tiên Nhi, nàng không được nói loạn a! Phu quân khi nào thì nhỏ nhen? Phu quân khi nào thì hay ghen a!? Ngươi không nói rõ hôm nay phu quân đánh đòn a!” Tiêu Sơn đưa tay ra kéo Tiểu Y Tiên vào ngực. Bàn tay vỗ vỗ nhẹ vào cặp mông săn chắc của nàng biểu thị nếu như nàng nói oan cho hắn, hắn tất nhiên ra tay trừng phạt nàng.
Tiểu Y Tiên bĩu môi khinh thường nói: “Thiếp có nói oan cho chàng sao? Đừng tưởng thiếp không biết? Tại sao chàng lại sai phái Hoàng Tử Yên trở lại bảo vệ Nhã Phi tỷ tỷ mà không phải Tiểu Long Nữ, Thanh Viêm, Hắc Nha hay Hoàng Phi Hổ đây!?”
“Ách” Tiêu Sơn vỗ vỗ lên mông của Tiểu Y Tiên nói: “Có một lão bà quá thông minh cũng không tốt a. Nàng so với Nhã Phi còn thông mình cũng không kém a…”
Tiểu Y Tiên mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc và tràn đầy ngọt ngạo: “Nếu như thiếp không thông minh thì không biết chàng còn tìm bao nhiêu người tỷ muội cho hai chúng ta nữa đấy!?” Hai bàn tay của nàng vòng lên cổ của Tiêu Sơn, đôi môi đỏ mọng hôn lên đôi môi của hắn. Hai tay săn chắc của thành niên ôm lên vòng eo của nàng. Nhất thời hai người dây dưa trong chốc lát. Hai má của Tiểu Y Tiên ửng đỏ nói: “Hì, hì… chàng là một phu quân tốt a. Mặc dù có chút nhỏ nhen, có chút xấu tính nhưng chính vì thế mà thiếp và Nhã Phi tỷ tỷ mới yêu chàng…”
Ngón tay chỏ của Tiêu Sơn đưa lên gãi gãi sống mũi của mình. Hắn thở dài ra một hơi nghĩ thầm: “Quả thực có lão bá quá thông minh cũng khổ a! Sau này muốn ra ngoài hu hý thì đúng là khó hơn nên trời!” Lần này hắn để cho Hoàng Tử Yên trở về có nhiều nguyên nhân. Thứ nhất để cho hai tên Thanh Viêm và Hắc Nha trở lại thì hắn không yên tâm bởi vì hai tên này quá tuấn tú, tuấn tú ăn đứt hắn thế nên hắn không thể để hai tên này trở về được. Ai bảo hắn là người nhỏ nhen hay ghen. Thứ hai Hoàng Phi Hổ có thể xem xét đến nhưng hắn cần một người bên cạnh để làm tăng uy phong cho hắn a. Thứ ba Tiểu Long Nữ quá xinh đẹp so với Nhã Phi còn có phẩm vị riêng khó phân cao thấp nếu như đem nàng về rất có khả năng Nhã Phi sẽ ghen tức. Thứ tư Tiểu Long Nữ ở lại, hiện giờ thực lực của nàng cao nhất bảo vệ Tiểu Y Tiên hắn sẽ không quá lo lắng. Thứ năm có Hoàng Tử Yên và Hải Ba Đông, việc bảo vệ Nhã Phi có lẽ sẽ có an toàn. Nếu như có việc gì Hoàng Tử Yên sẽ truyền lại cho Tiểu Y Tiên như vậy hắn cũng có thể nắm được. Đây chính là những lý do hắn chọn Hoàng Tử Yên.
Nhìn thấy đôi mắt chớp chớp đấy ướt át của Tiểu Y Tiên, linh hôn lực của Tiêu Sơn đem khu vực trung quanh quét qua một lần. Sau khi hắn phát hiện không có người, vẻ mặt của hắn cười cực kỳ dâm đãng nhìn về phía Tiểu Y Tiên nói: “Tiên Nhi, mấy ngày nay có lão bất tử bên cạnh thật sự khó cảm giác được thoải mái a. Lão bất tử ấy đi rồi, thật sự tốt a!” Nói xong bàn tay của hắn sờ lên cặp mông săn chắc của Tiểu Y Tiên, hắn bắt đầu vuốt ve cặp mông của Tiểu Y Tiên.
Tiểu Y Tiên cảm giác được từ cặp mông của nàng trở lên tê dài, hai má của Tiểu Y Tiên trở nên ửng đỏ. Nàng cảm giác được có cái vật cứng chọc vào bụng của nàng. Cái vật thô to vô cùng quen thuộc, đôi môi của nàng thở ra từng đợt hơi nóng: “Không biết xấu hổ!?”
Tiêu Sơn cười cực kỳ dâm tà nói: “Tiên Nhi, nàng nói gì vậy? Phu quân muốn cùng nàng song tu a! Công pháp của nàng không phải đuổi theo thiên địa đại đạo hay sao? Phu quân đang muốn cùng nàng tại thiên địa đại đạo cùng song tu a. Thứ này đối với nàng chẳng phải giúp ích rất nhiều hay sao!?”
Hắn mặc kệ Tiểu Y Tiên có đồng ý hay không kéo nàng vào một chố kín đáo, ánh nắng không chiếu xuống được tiến hành bạch nhật tuyên dâm. Tiếng hít thở cùng với rên rỉ của đôi nam nữ bắt đầu vang lên.
Tiêu Sơn cũng chuẩn bị thức ăn khá là nhiều. Hắn đối với nước cũng không có nhu cầu quá lớn. Bởi vì thiên hà nguyên lực hoàn toàn có thể chuyển đổi thành nước. Bất quá, điều này không trọng yếu. Một điều mà Tiêu Sơn phát hiện được là băng linh hàn tuyền có thể nuôi cấy trong không gian kỳ lạ kia. Tiểu Y Tiên cũng nuôi cấy được băng linh hàn tuyền trong vùng khu đất không gian màu xanh mà cảm thấy kinh ngạc.
Theo ngã tư đường đi một đoạn, Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên quẹo vào chỗ tiệm thuốc, ở trong đó mua sắm một ít khu xà dược vật. Lão già của cửa hiệu buôn không ngờ sau khi nhìn thấy cấp bậc luyện dược sư của Tiểu Y Tiên thì rối rít nịnh bợ đem những thứ tốt nhất ra bán cho hai người.
Sau khi chuẩn bị xong dược liệu khu xà, Tiêu Sơn mới cùng với Tiểu Y Tiên rời đi. Tại thủ thành binh lính lộ ra vẻ kính sợ trong ánh mắt, Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên đi ra khỏi thành thị, nhìn cảnh vật xuất hiện trong tầm mắt, nhìn sa mạc vô tận, hắn nghĩ thầm: “Nhất định phải tìm cho ra dị hỏa!”
Trong sa mạc mênh mông, bão cát cuồng loạn,thiếu niên thân khoác luyện dược sư trường bào chậm rãi bước đi, phía sau, từng dấu chân lõm sâu trong cát vàng, chỉ sau một lát,tất cả dấu vết đều bị cát vàng phủ lấp, ẩn dưới lòng sa mạc.
Điều kiện khắc nghiệt trong Tháp Qua Nhĩ đại sa mạc có chút ngoài dự tính của Tiêu Sơn, cát vàng dưới chân phơi dưới ánh nắng mặt trời chói chang, chẳng khác những hạt sắt nóng bỏng, ánh mắt đảo về phía một con thú màu vàng, Tiêu Sơn hướng về phía Tiểu Y Tiên nói: “Tiên Nhi, nàng có chịu được hay không? Nếu như không chịu được ta sẽ…”
Tiểu Y Tiên đang cưỡi trên lưng của Tiểu Tử Tinh Dực Sư Vương, nàng mỉm cười đáp: “Không sao? Phu quân, thiếp còn chịu được. Thiếp không muốn kéo chân sau của chàng. Thiếp cũng muốn trở nên mạnh mẽ!”
Chậm rãi bước đi,từng loạt cuồng phong xen lẫn cát bỏng va đập lên khuôn mặt,làm sinh ra cảm giác đau rát những lúc thế này Tiêu Sơn có chút lo lắng cho Tiểu Y Tiên. Dù sao xét về thân thể thì Tiêu Sơn cực kỳ cường hãn, so với Tiểu Y Tiên mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Đối mặt với bão cát sa mạc hắn làm như không có bất cứ điều gì xảy ra bất quá đối với Tiểu Y Tiên hắn thật sự lo lắng cho nàng. Bất quá, điều mà hắn lo lắng có vẻ thừa thãi, Tiểu Y Tiên so với hắn quật cường hơn nhiều.
Mặc dù điều kiện trong đại sa mạc cực kì nghiêm khốc, bất quá trong đó lại ẩn chứa hỏa thuộc tính năng lượng, điều này khiến cho Tiêu Sơn có chút mừng rỡ bởi vì Tiểu Tử Tinh Dực Sư Vương có dấu hiệu như muốn đột phá. Nếu như Tiểu Tử Tinh Dực Sư Vương có thể đột phá đây chính là chuyện tốt, sau này hắn không ngại sẽ bồi dưỡng Tiểu Tử Tinh Dực Sư Vương một chút.
Tiêu Sơn cảm nhận được sa mạc bề ngoài không phải chỉ có chết chóc giống như hắn tưởng tượng. Sa mạc lại là một hình thái sống hoàn chỉnh. Nó hoàn toàn là một hệ sinh thái làm cho Tiêu Sơn kinh ngạc. Nhìn qua thì nó là một mảnh đất chết chóc nhưng ẩn sâu trong nó lại là một thế giới cực kỳ đa dạng. Từng loài sinh vật ở đây đều đã thích nghi được với sự sống của sa mạc. Quan sát sinh vật sống ở sa mạc giống như các nhà sinh vật thám hiểm quả thực làm cho tâm cảnh của Tiểu Y Tiên và Tiêu Sơn tăng trưởng nhanh chóng.
Tiểu Y Tiên thoải mái ngồi trên lưng của Tiểu Tử Tinh Dực Sư Vương. Mực dù cái nóng của sa mạc khiến cho nàng khó chịu nhưng nàng cũng không mở miệng nói một tiếng ca thán nào cả. Tiêu Sơn cười khổ, quả thật hắn đã đánh giá thấp tiểu ny tử này rồi.
Tiêu Sơn đi được vài bước thì hai ngón tay của hắn đưa ra. Một vệt áng sáng màu vàng kim sắc bén từ ngón tay của hắn đâm xuyên vào trong đất.
“Hí!”
Nhất thời vang lên một tiếng kêu rú thê lương.Từ trên mặt cát vàng, một vết máu loang lổ thấm ra. Tiêu Sơn vung tay lên, con ma thú từ trong cát được hắn nắm trong tay. Ánh mắt lạnh nhạt lướt qua con tiểu ma thú đã mất đi sinh cơ. Loại ma thú này tên là “Hoàng sa ma hạt” (Bọ cạp sa mạc). Chúng chỉ có ở trong sa mạc mới có thể gặp.Loại ma thú này thường xuyên ẩn trong cát vàng. Đợi có người tự động giẫm chân đi tới. Chúng kiểu như ôm cây đợi thỏ,lúc này chỉ cần phóng thích độc dịch là xong. Ma hạt cực kì am hiểu ẩn núp. Cho dù là những người hàng năm hành tẩu sa mạc,chỉ hơi chút lơ là cũng sẽ bị chúng tập kích. Bởi vậy,tuy không phải là nhất giai ma thú.Nhưng loài người luôn coi chúng là một trong những loại sinh vật khó chơi nhất trong sa mạc.
Bất quá, nó dù ẩn nấp tốt đến đâu đi nữa thì đối với Tiêu Sơn quả thực trắng khác nào một mỹ nữ lõa lồ không có bất cứ mảnh vải che thân nào. Tiêu Sơn chép miệng một cái sau đó thu con bọ cạp này vào trong không gian trữ vật. Nếu như con ma thú này thêm một vài gia vị cùng dược liệu vào chắc chắn sẽ tạo ra một món dược thiện vô cùng ngon.
Tu luyện trong sa mạc thực sự có vài phần nhàm chán. Nếu như không có Tiểu Y Tiên ở bên cạnh chắc hẳn Tiêu Sơn sẽ buồn chán đến chết mất. Bời vì trong sa mạc mênh mông này, đưa mắt nhìn lên,chỉ có bão cát cuồng loạn. Trong tầm mắt,đừng nói bóng người, ngay cả bóng dáng ma thú cũng khó thấy. Loại cảm giác cô độc hoang vu như này, thật sự là làm cho con người khó có thể chịu nổi.
Sa mạc mênh mông, màu vàng của cát, là màu duy nhất tại nơi đây, cuồng phong thổi bay những hạt cát, cuốn chúng vào trong trời đất, từng trận tiếng gió, vang lên không dứt bên tai. Về ban đem, trên bầu trời đen nhánh, trăng bạc nơi cao, ánh trăng nhẹ nhàng phủ trên mặt đất một tầng ngân sa, nhìn qua hết sức thần bí.
Tiêu Sơn nhẹ nhàng ôm Tiểu Y Tiên vào trong lòng. Hai người tựa vào nhau ngẩng lên bâu trời. Ánh mắt của họ quan sát những ngôi sao sáng bên trên bầu trời. Nhìn những ngôi sao sáng này, Tiêu Sơn rất muốn biết trong những ngôi sao sáng này liệu có ngôi sao nào là quê hương của hắn hay không. Bất quá, giây phút này đôi tay của hắn nhẹ nhàng vòng qua ôm Tiểu Y Tiên vào trong lòng, cảm giác này cũng không tệ chút nào.
Hai người lẳng lặng ôm nhau, họ cũng không có nói với nhau câu nói nào. Có lẽ một âm thanh vang lên cũng khiến cho không khí ở đây bị mất đi thứ gì đó… Hai người cứ lặng lặng ôm nhau như vậy. Tiểu Y Tiên thỏa mãn tựa vào ngực của hắn, đầu của nàng ngẩng lên trời nhìn về phía ánh sao xa săm ở trên bầu trời.
Khi nhìn lên bầu trời, nàng cảm giác được lòng mình xúc động. Từng đoạn ký ức xảy ra trong đời của nàng hiện ra. Nàng vốn sinh ra đã là một cô nhi. Sau khi trải qua từng quãng thời gian vui vẻ cũng có đau khổ cũng có. Nàng cứ nghĩ cuộc đời này nàng chắc chắn trở thành độc sư đến lúc đó cả đời nàng cũng không có được đến một người bằng hữu nhưng mọi việc không như nàng nghĩ. Hắn là vầng thái dương chiếu sáng tâm hồn nàng. Hắn đến một cách bá đạo xen thẳng vào cuộc đời nào, bàn tay rắn chắc kia kéo nàng ra khói bóng đêm trong trái tim. Hắn bá đạo đè nàng xuống mà cưỡng hiếp, tất cả hình ảnh này xảy ra trong cuộc đời nàng. Thực sự nó quá ngọt ngào, quá hạnh phúc. Nếu như đây là giấc mơ, nàng chỉ hy vọng nàng sẽ không bao giờ tỉnh giấc.
Dường như hắn cũng hiểu được lòng của nàng, đôi bằn tay nhẹ nhành siết nàng vào trong lòng, ánh mắt của hắn ngước nhìn về phía bầu trời xa xăm. Đôi môi của hắn cong lên, một nụ cười giống như giải thoát, một nụ cười mang theo chút buồn bã nhưng rồi nó lại biến chuyển thành một nụ cười vô cùng hạnh phúc. Lời nói của hắn rơi vào tai của Tiểu Y Tiên, trong lời nói mang theo vài phần khó hiểu: “Ta còn có Tiên Nhi, còn có Nhã Phi, còn có mẫu thân. Đây cũng là nhà của ta a!”
Tại trong sa mạc Tháp Qua Nhĩ, hai thân ảnh đứng trên cồn cát. Một thanh niên mặc y phục màu xanh lam để hở ngực trần, hắn đưa bàn tay lên nhìn về phía tấm bản đồ. Bên cạnh của hắn là một con sư tử lớn đang đứng. Trên mình sư tử một thiếu nữ mặc y phục màu chắng, trên mặt của nàng che lấy một cái mạng dùng để tránh bão cát. Thanh niên giơ lên tấm da dề, vẻ mặt của hắn có vài phần khó coi, hắn mở miệng nói: “Lão bất tử này, không phải lão già định hố ta một vố đấy chứ? Đan dược ta cho lão nhưng là hàng thật giá thật, lão này chẳng lẽ muốn lừa ta hay sao? Cái lão này thật sự là…”
Thiếu nữ ngồi trên lưng của sư tử thì mở miệng nói: “Phu quân, thiếp nghĩ lão gia gia cũng không phải người như vậy. Ngoài ra, trong sa mạc địa hình thường thay đổi thất thường. Ta cũng cảm giác không thấy được dấu hiệu của dị hỏa!” Bàn tay của nàng vỗ vỗ lên đầu của Tử Tinh Dực Sư Vương hỏi: “Tiểu Tinh, có phát hiện ra dấu hiệu của dị hỏa hay không?” Tiểu Tử Tinh Dực Sư Vương liên tục lắc đầu.
Tiêu Sơn cười khổ, trong người Tiểu Y Tiên có dị hỏa. Nếu trung quanh khu vực này có dị hỏa hiển nhiên nàng sẽ cảm ứng được. Tiêu Sơn đưa ngón chỏ lên gãi gãi sống mũi của mình, khóe miệng của hắn hơi cong lên. Linh hồn lực toàn bộ phát động, linh hồn lực mở rộng phạm vi xem xét. Mặc dù dùng linh hồn lực khiến cho hắn dễ dàng phát hiện được mọi thứ hơn nhưng muốn quét xem đối với linh hồn lực tiêu hao cũng rất lớn.
Tiêu Sơn hơi cong miệng lên sau đó lẩm bẩm: “Di, có đánh nhau!?” Hắn quét xem thấy một thương đội đang rằng có với một đám người khác mà đám người này làm cho hắn liên tưởng tới một người. Người này chính là Nữ Oa trong truyền thuyết Nữ Oa vá trời của Trung Quốc cổ đại. Mấy người này có một chiếc đuôi rắn thật dài, ở phía trên của họ lại là một phần giống như thân người không khác biệt chút nào.
Đây hẳn là xà nhân tộc. Xà nhân tộc từ phần trên thì y hệt người còn về phần dưới tính từ phần sát phần mông so với con người thì lại là một cái đuôi rắn khá dài. Phần hạ thể của mấy xà nhân tộc thì được bao bọc bởi một cái khố. Nữ nhân của xà nhân tộc không ngờ cũng biết dùng áo lót của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ. Quả thực là muốn người phún máu mũi.
Tiêu Sơn chép miếng, nước miếng của hắn chảy dòng dòng. Tiểu Y Tiên thấy vậy hừ lạnh, bàn tay nhỏ vươn ra vặn vẹo eo của hắn 360 độ làm cho hắn có chút tê tái. Tiêu Sơn giật mình từ cơn mê, hắn quay đầu sang thì thấy Tiểu Y Tiên hứ một tiếng. Tiêu Sơn thấy vậy cười khổ, hắn đưa ngón tay chỏ đưa lên mũi gãi gãi. Hắn mỉm cười nói: “Tiên Nhi, hình như phía trước có đánh nhau. Chúng tam au qua giúp một chút a!”
“Hừ” Tiểu Y Tiên hừ lạnh một tiếng, ánh mắt trừng về phía hắn. Tiêu Sơn xoay người đạp chân mạnh, thân mình bay thẳng về phía trước. Tiểu Y Tiên thấy vậy cũng nhanh chóng dục Tiểu Tử Tinh Dực Sư Vương nhanh chóng đuổi theo.