Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 236

Tiêu Sơn trong lòng ngẫm nghĩ: “Thì ra lão bất tử này muốn quảng cáo nữ nhi đây mà! Sao thời buổi này lắm người quảng cáo nữ nhi thế nhỉ?” Tiêu Sơn cười khổ sau đó đáp lại nói: “Tiểu thư Nạp Lan mặc dù không tính là xinh đẹp đệ nhất thiên hạ nhưng cũng là một mỹ nhân hiếm có. Nếu so sánh bất kể là gia thế, vẻ đẹp, địa vị đều là hâm mộ của mọi nam nhân trong thiên hạ… ta cũng không ngoại lệ!” Nghe thấy vậy khuôn mặt Nạp Lan Túc trở nên mừng rỡ, từ phía ngoài Nạp Lan Yên Nhiên cũng vui mừng, hai má trở nên ửng đỏ duy chỉ có thanh niên đang đi bên cạnh nàng thi vẻ mặt có chút âm trầm.

Tiêu Sơn nhún nhún vai nói: “Tuy nhiên…” Nghe được mấy câu này thì ba người Nạp Lan Túc, Nạp Lan Yên Nhiên và thanh niên kia đều ngẩn người. Tiêu Sơn đạm mạc nói: “Dù cho Tiên Nhi và Nhã Phi có không xinh đẹp đi nữa ta vẫn nguyện kết hôn với hai nàng…” Hắn chăm chú nhìn về phía Nạp Lan Túc sau đó nói: “Bởi vì hai nàng đều trong lúc ta bốc lộ ra trạng thái xấu xí nhất mà chấp nhận ta. Ta cũng đã từng hỏi các nàng nếu như một ngày kia ta mất đi tất cả có thể phải ra đường ăn xin liệu các nàng có muốn cùng ta ra ngoài đường ăn xin hay không?”

“Các nàng đều trả lời với ta rằng gả gà theo gà gả chó theo chó. Ta cũng đáp lại các nàng nếu như một ngày như vậy xảy ra thì bát cơm đầu tiên ta xin được sẽ dành cho hai nàng!”

Tiêu Sơn bình thản nâng lên chén trà sau đó nói: “Nạp Lan gia chủ, ngài hiểu ý ta chứ!?”

Nghe được mấy lời này thì khuôn mặt Nạp Lan Túc thoáng đờ đẫn. Hắn nhớ đến việc Nạp Lan Yên Nhiên đi Tiêu gia từ hôn chắc chắn đã gây phản cảm rất lớn cho người thanh niên này. Khuôn mặt Nạp Lan Túc khe khẽ thở dài ra một hơi nói: “Có vẻ như tiểu nữ cùng với tiểu huynh đệ có duyên không có phận!”

“Phụ thân!” Âm thanh vang lên khiến cho cả hai người đều nhìn lại. Họ phát hiện được một thanh niên và một thiếu nữ đang đi vào phía bên trong.

Nạp Lan Yên Nhiên chào hỏi xong đối với Nạp Lan Túc sau đó quay sang nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Tiêu Sơn, lần này lại phải phiền toái ngươi rồi!”

Khóe miệng Tiêu Sơn cong lên, hắn hơi gật đầu. Nạp Lan Yên Nhiên ảm đạm nhìn về phía hắn. Sau đó nàng hướng về phía Tiêu Sơn đồng thời liền chỉ vào nam tử bên cạnh, cười nói: “Tiên sinh Tiêu Sơn, đây là bằng hữu của ta, Liễu Linh, hắn cũng là một luyện dược sư.”

“Ngươi hảo, tiên sinh Tiêu Sơn.” Tên nam tử anh tuấn vươn tay đến, nhìn Tiêu Sơn mỉm cười nói, nụ cười âm nhu, nhìn qua có vẻ có chút chân thành.

“Ngươi hảo.” Vươn tay đến nắm tay đối phương, Tiêu Sơn bình tĩnh nói, con ngươi nhìn chăm chú vào Liễu Linh, từ sau khi ly khai Ô Thản Thành, người thanh niên trước mặt, lần đầu tiên khiến cho trong lòng Tiêu Sơn dâng lên sự coi trọng, tuổi tác như vậy,có thể trở thành tam phẩm luyện dược sư, thiên phú bậc này đáng để cho hắn để mắt tới.

“Hắc, Liễu Linh tiểu hữu, sao chỉ có một mình ngươi tới đây?” Nạp Lan Túc liếc nhìn tên này nam tử cực kỳ ưu tú này, trong lòng thở dài,

Liễu Linh cơ hồ là thanh niên ưu tú nhất mà hắn gặp qua trong nhiều năm gần đây, bàn về thiên phú cùng thực lực, nam tử này cũng thật xứng đôi với nữ nhi của mình, nhưng hắn cũng biết, nữ nhi của chính mình cực kỳ cao ngạo, đối với vị thanh niên cùng tuổi nổi tiếng này, có lẽ cũng có một điểm hảo cảm, mặc dù tia hảo cảm này còn xa mới tiến tới tình cảm, nhưng mà,quen Liễu Linh nhiều năm như vậy, ít ra cũng làm cho nàng có một tình cảm khác giới so với những người cùng lứa tuổi.

Song liễu linh đích xác rất ưu tú, bất quá tại trong lòng Nạp Lan Túc cũng biết phụ thân mình thủy chung nghĩ đến ước định năm đó cùng lão bằng hữu, nghĩ tới tên tiểu tử của Tiêu gia đã bị thối hôn kia. Nạo Lan Túc biết rõ trong lòng hắn vẫn tràn đầy áy náy cùng bất đắc dĩ, cho nên đối với việc thân cận của Liễu Linh cùng Nạp Lan Yên Nhiên, cũng có chút không muốn, hắn tựa hồ như vẫn có ý muốn phục hồi lại cái búp bê đã bị phá tan thành

Liễu Linh hơi hạ thấp người, mỉm cười trả lời.: “Nạp Lan Yên Nhiên gửi cho tiểu chất thiếp nói ngày mai lão gia tử sẽ chuẩn bị tiệc ăn mừng mình thoát khỏi Lạc Độc. Lần này Liễu Linh từ mình đến trước phủ bá phụ hy vọng bá phụ sẽ không trách tội. Gia sư cùng với tông chủ Vân Vận cũng đã nói chắc chắn ngày mai hai người họ sẽ đến ăn mừng lão gia tử thoát khỏi Lạc Độc”

Nạp Lan Túc nghe thấy vậy thì thở dài gật đầu nói: “Ra là vậy!”

“Tiên sinh Tiêu Sơn, không nghĩ tới ngươi tuổi tác như thế mà có khả năng giúp lão gia tử trục xuất lạc độc, quả nhiên là làm cho người ta kinh ngạc, lúc đầu sư phụ cũng đến xem quá, nhưng lại không có chút biện pháp nào, a a, nói nói vậy tiên sinh Tiêu Sơn hẳn là có được dị hỏa trong truyền thuyết?” Liễu Linh đem ánh mắt chuyển hướng về phía Tiêu Sơn, lại cười nói.

Đôi mắt híp lại, Tiêu Sơn nhìn Liễu Linh,hỏi: “Sư phụ của ngươi là?”

“Gia sư Cổ Hà.” Liễu Linh nhu hòa cười nói, khuôn mặt hiện lên vẻ kiêu ngạo, mặc dù che giấu thâm sâu, nhưng vẫn như cũ là tiết lộ ra.

“Ra là đại sư Cổ Hà a!” Tiêu Sơn nhẹ nhàng gật đầu. Sau đó hắn đạm mạc trả lời nói: “Lần này sợ người thất vọng rồi! Lần này chữa trị cho Nạp Lan lão gia tử vốn là ái thê của ta. Chính nàng mới là người rat ay chữa trị cho lão gia tử mà không phải ta!”

“A” Khuôn mặt Liễu Linh trở nên kinh ngạc. Ngay sau đó hắn nói: “Không phải là tiên sinh sao!?”

Tiêu Sơn lắc đầu lãnh đạm nói: “Không phải!” Hắn khoanh tay lại nhún nhún vai.

Nhìn bộ dáng bình tĩnh của Tiêu Sơn làm Liễu Linh ngẩn ra, có thể trở thành Đan Vương Cổ Hà thân truyền đệ tử, vẫn là chuyện hắn lấy làm kiênh nhất, nhưng tại trong mắt thanh niên trước mặt này, tựa hồ cũng không phải là cái chuyện gì quá lớn, lông mày lập tức hơi cau lại, nhưng rất nhanh giãn ra, nhìn Tiêu Sơn mỉm cười nói: “Không biết tục danh của sư phụ tiên sinh Tiêu Sơn?”

Tiêu Sơn mỉm cười nói: “Gia sư vốn là kẻ thôn dã không có thanh danh lớn như Đan Vương Cổ Hà, không nhắc đến cũng chẳng sao.” Nghe được mấy lời này thì Nạp Lan Yên Nhiên cùng với Nạp Lan Túc nhìn về phía hắn đều có chút kì quái.

Nạp Lan Yên Nhiên che miệng khẽ cười nói: “Tiên sinh thật biết nói đùa, với khả năng của ngươi so ra đầu kém đại sư Cổ Hà. Tuổi tác ngươi như vậy đã là một ngũ phẩm luyện dược sư rồi! Người như vậy thì sao gia sư là một người thôn dã được. Hơn nữa, Yên Nhiên đoán ngũ phẩm luyện dược sư chưa hẳn là thực lực chân chính của tiên sinh đi!”

Nghe được những lời này thì miệng của Liêu Linh há cực lớn, nó hoàn toàn có thể thả cả một quả trứng vào bên trong. Con mắt trừng lớn nhìn về phía Tiêu Sơn. Hai hành lông mày Tiêu Sơn nhẹ nhàng cau lại, hắn thở ra một hơi nói: “Thê tử của ta không biết tại sao chữa trị cho lão gia tử lại lâu như vậy? Ta cần phải đi xem! Các vị cứ tự nhiên nói chuyện…” Dứt lời, Tiêu Sơn xoay người rời đi.

“Yên Nhiên, hắn là ai?” Nhìn Tiêu Sơn biến mất, Liễu Linh không nhịn được hỏi lại lần nữa.

“Ngươi không nên hỏi hắn là ai? Ngươi không thể nào so sánh với hắn ngay cả ta cũng là như thế? Hắn tuyệt đối so với đại sư Cổ Hà còn cao hơn nhiều. Ngoài ra, hắn còn quen biết với sư phụ của ta. Ta hy vọng ngươi có thể tranh thủ được hảo cảm của hắn mà không phải để cho hắn có ấn tượng xấu. Nếu hắn có ấn tượng xấu với ngươi đối với cả Vân Lam tông cùng ngươi đều không tốt chút nào!” Nạp Lan Yên Nhiên giễu cợt nhìn về phía Liễu Linh. Trong con mắt có vài phần khinh thường Liễu Linh. Sau đó nàng nhìn chằm chằm về phía Tiêu Sơn đang rời đi.

Khẽ cau mày nhìn bộ dáng thất thần của Nạp Lan Yên Nhiên vẫn chằm chằm về phía Tiêu Sơn rời đi, nắm tay Liễu Linh không tự giác được siết chặt, trong lòng tồn tại chút ý ghen tuông...

Ngồi trong phòng nhỏ, cả người Tiểu Y Tiên tràn đầy mồ hôi. Nàng phả ra một hơi thở nóng bóng, bàn tay đặt trên người lão già thu lại. Tiểu Y Tiên bình thản nói: “Lão gia tử, ta đã đem toàn bộ Lạc Độc trong cơ thể ngài xóa sạch đồng thời dùng một lần giúp ngài chữa trị tốt ẩn tật!”

“Hô” Nạp Lan Kiệt phun ra một ngụm trọc khí thật dài, lần này trong trọc khí không còn những điểm đen như lúc trước quả thật đúng như lời Tiểu Y Tiên nói, lạc độc kia đã bị khu trừ hoàn toàn. Ngoài ra thân thể còn cảm giác cực kỳ thoải mái.

“Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, lão phu ta biết hai vị tiểu hữu vì muốn”Thất Huyễn Thanh Linh Tiên“kia mà tới, đối với ngươi cứu mệnh, cũng không phải khỏa cây cỏ kia có thể so sánh được, ta Nạp Lan Kiệt hướng ngươi cảm tạ, ngày sau nếu có cơ hội, tất báo ân này!” Chậm rãi đứng dậy, Nạp Lan Kiệt đối với Tiêu Y Tiên trầm giọng nói, xem bộ dáng đó dĩ nhiên thật sự chân thành.

Tiêu Sơn lúc này mới tới thì phát hiện được hai người nói như vậy. Tiêu Sơn mỉm cười nói: “Chúc mừng lão gia tử đã hoàn toàn khỏi hắn!?”

Nạp Lan Kiệt cười nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi đã đến rồi a!”

Tiêu Sơn phì cười đem cửa đóng lại. Hắn tiến về phía Tiểu Y Tiên đem nàng ôm vào trong lòng, hắn đạm mạc hỏi: “Có mệt hay không?” Thiếu nữ mỉm cười nhẹ nhàng lắc đầu.

Khóe miệng lão già nhếch lên nói: “Xem ra hai vị thực sự tình thâm nghĩa trọng a! Được rồi, đã đến lúc lão phu trả công cho hai vị!” “Ba ba!” Nạp Lan Kiệt bỗng nhiên vỗ vỗ hai tay, một lát sau cửa phòng đang đóng chặt bị mở ra, một thị nữ tay bưng một loại thực vật được đặt trong một chậu hoa làm bằng ngọc đi đến.

Khi thực vật xuất hiện, bên trong căn phòng lập tức tràn ngập một mùi thơm lạ lùng làm cho tâm thần yên ổn, thản nhiên lạ thường.

Nghe mùi thơm lạ lùng, tầm mắt hai người trong nháy mắt tạm dừng trên chậu thực vật trong tay nàng, này chậu thực vật chỉnh thể thành màu xanh, nhìn qua tựa như một khối thanh ngọc tốt nhất điêu khắc mà thành, ở đỉnh thực vật một đóa hoa có bảy thứ màu sắc đang từ từ nở rộ, mà theo đóa hoa nở ra, Tiêu Sơn có chút kinh dị phát hiện, bảy màu sắc cũng dần chuyển hoán nhìn qua cực kỳ huyễn lệ

“Hai vị tiểu hữu, đó là”Thất Huyễn Thanh Linh Tiên“, nghe nói dùng hỏa diễm của Luyện Dược Sư tinh luyện thành chất lỏng, có thể khiến cho linh hồn suy kiệt rất nhanh hồi phục, năm đó vì muốn có nó, ta cũng phải mất không ít khí lực, trúng phải lạc độc kia cũng chính vì hái thứ này” Nạp Lan Kiệt cười nói.

Tiêu Sơn tặc lưỡi. Theo như lão già này nói chẳng phải là may áo cưới cho người khác hay sao?

“Ha hả, hai vị tiểu hữu, các ngươi đã trị liệu cho ta khỏi hẳn, như vậy, thứ này liền thuộc về các ngươi.” Tuy rằng nhẫn rất khá nhưng vẫn như cũ ko giấu diếm được loại cáo già này, Nạp Lan Kiệt cười dài nói.

“Đa tạ lão gia tử rồi.” Hướng Nạp Lan Kiệt cảm kích chắp tay, Tiêu Sơn tiến lên hai bước nhận lấy vật trong tay thị nữ, ánh mắt kích động nhìn từ trên xuống dưới.

“Này Thất Huyễn Thanh Linh Tiên tuy rằng có thể đặt trong nạp giới, bất quá mỗi ngày ngươi đều phải cho nó phơi nắng một giờ, nếu không nó sẽ tự động héo rũ, ngươi cần phải nhớ lấy.” Nạp Lan Kiệt nhắc nhở nói.

Tiêu Sơn đem nó đưa về phía Tiểu Y Tiên nói: “Lão bà, thứ này là của nàng giữ cho tốt a!”

Nhẹ nhàng gật đầu, bàn tay đưa ra cầm lấy chiếc chậu hoa nhỏ, đôi môi đỏ mọng mím mím vài cái, Tiểu Y Tiên nói: “Được rồi, thiếp biết!” Bàn tay đưa ra, nàng đem cây dược liệu này trồng vào khu vực màu xanh của không gian Thánh Y Thần Thụ.

Tiêu Sơn đạm mạc nói: “Được rồi, lão gia tử. Ngươi vẫn tu luyện đấu khí thoáng khôi phục một chút đi. Chúng ta cũng không làm phiền lão gia tử tu luyện khôi phục lại.”

“Ách? Nhanh như vậy?” Nạp Lan Kiệt sửng sốt, hắn có lòng giữ lại hai người vội vàng nói: “Hai vị hiện giờ cũng quá giờ trưa rồi. Nếu hai vị tiểu bằng hữu không chê có thể ở lại gia tộc Nạp Lan dùng bữa trưa rồi hay rời đi!”

Tiêu Sơn phá lên cười nói: “Không được, lần này Nhã Phi cùng với mẫu thân của ta còn đang chờ hai người chúng ta trở lại ăn cơm. Nếu như ngày sau có cần giúp đỡ vậy cứ đến tìm ta. Hiện giờ ta đang ngụ tại gia tộc Mễ Đặc Nhĩ!”

Nạp Lan Kiệt ho khan vài tiếng sau đó nói: “Ngày mai sẽ là ngày mở tiệc ăn mừng lão phu thoát khỏi kịch độc. Ta hy vọng hai vị có thể làm khách danh dự tiến tới dự tiệc gia tộc chúng ta!”

“Ha hả, nhất định.” Cười cười, Tiêu Sơn mỉm cười, hướng Nạp Lan Kiệt chắp tay, sau đó cùng Tiểu Y Tiên xoay người, vội vã tiêu sái ra khỏi phòng.

Sau khi nhìn thấy Tiểu Y Tiên không ngờ khiến cho Liễu Linh đều ngây ngẩn nhìn về phía nàng một trận. Sau đó thở dài nhìn về phía Tiêu Sơn, trong ánh mắt có vài phần hâm một và ghen ghét. Bọn người Nạp Lan Túc đích thân tiễn ra khỏi đại môn Nạp Lan gia tộc, chậm rãi biến mất tại cuối tầm mắt mấy người.

Híp lại con ngươi nhìn về phía Tiêu Sơn biến mất, Liễu Linh nghiêng đầu chuyển hướng nhìn Nạp Lan Kiệt, đột nhiên mỉm cười nói: “Lão gia tử, không biết vị luyện dược sư tên Tiêu Sơn này, các ngươi có biết chút gì lai lịch?”

“Như thế nào?” Nghe vậy, Nạp Lan Kiệt sửng sốt, chợt cau mày nói: “Tiên sinh Tiêu Sơn và phu nhân hắn là khách quý của Nạp Lan gia tộc chúng ta, ta chỉ quản họ có thể đem lạc độc của ta trục xuất hết hay không, về phần họ đến tột cùng đến tột cùng có thân phận như thế nào, ta không quan tâm.”

“Người tuổi trẻ lòng dạ phải rộng một chút, không nên vì một chút việc nhỏ mà xuất hiện địch ý, ngươi mặc dù là Cổ Hà đệ tử, bất quá ta dám nói thẳng ngay cả đại sư Cổ Hà cũng thua kém người thanh niên kia. Nếu như ngươi cùng với hắn là địch thì ngay cả Vân Lam tông cũng không bảo hộ được người…” Nạp Lan Kiệt liếc mỉm cười nhìn Liễu Linh, ý vị thâm sâu thấp giọng nói, lấy ánh mắt cay độc của Liễu Linh, trong giọng nói vang lên vài phần khinh bỉ.

“A a, lão gia tử nói đùa, ta cùng với tiên sinh Tiêu Sơn không nhận thức,như thế nào đối hắn ôm địch ý.” Sắc mặt thay đổi, bất quá Liễu Linh cũng không phải là thường nhân, nhanh chóng thu liễm sắc mặt, liếc mắt một cái nhìn Nạp Lan Yên Nhiên lông mày kẻ đen cũng hơi nhăn lại Nạp Lan Yên Nhiên, cười dài nói.

“Như vậy thì tốt. Đối với thân phận và thực lực của hắn ngay cả Vân Lam tông hắn cũng không để mắt. May mắn hắn đối với chúng ta không có địch ý” Nạp Lan Kiệt thản nhiên cười cười, không nhìn đến sắc mặt khó coi của Liễu Linh, xoay người bước vào bên trong.

Nạp Lan Yên Nhiên liếc mắt một cái bất đắc dĩ vỗ nhẹ vai Liễu Linh, nhẹ giọng nói: “Ngươi tốt nhấtừng làm xằng bậy, hắn không phải đơn giản như bề ngoài ngươi nghĩ. Hắn tùy ý cũng có thể xóa bỏ Vân Lam tông!” Nói xong, cánh tay nhỏ nhắn vuốt mái tóc trên trán, bước theo Nạp Lan Kiệt đang đi phía trước.

Thân mình Liễu Linh run lên, con mắt mở to cực kỳ kinh hãi. Sau đó hắn thở ra một hơi nói: “Yên Nhiên, nhiều năm như vậy, ngươi hẳn là biết ta đối với ngươi...”

Nhìn bóng lưng mê người ưu nhã, Liễu Linh không nhịn được bật thốt ra, song lời còn chưa nói, Nạp Lan Yên Nhiên lưng vẫn quay về phía hắn, cánh tay quơ lên đằng sau, tại ánh nắng chiếu rọi xuống, cánh tay giống như bạch ngọc trơn bóng, thở dài nói: “Ngươi hẳn là biết, hiện tại ta cũng không nghĩ tới mấy cái chuyện này, ngươi nhiều năm như vậy có thể trở thành bằng hữu của ta, có lẽ ngày sau ngươi có thể làm ta động lòng, bất quá ít nhất, hiện tại, ta vẫn chỉ là coi ngươi như bằng hữu bình thường, ta không phủ nhận ngươi ưu tú, bất quá, vẫn là chưa đạt tới yêu cầu của ta. Nam nhân của Nạp Lan Yên Nhiên ta, không có thể là người tầm thường.” Dứt lời, nàng không dừng lại, bước một mạch thẳng vào bên trong.

“Ta biết ngươi tâm cao khí ngạo. Như vậy lần luyện dược sư đại hội này, ta sẽ dùng quán quân đại hội chứng minh với ngươi Liễu Linh ta, có khả năng xứng với ngươi.” Nhìn bóng lưng mê người kia, trong mắt Liễu Linh hiện lên tia cuồng nhiệt, làm ngươi kế thừa Vân Lam tông, Nạp Lan Yên Nhiên tại Gia Mã đế quốc địa vị cơ hồ so với đế quốc công chúa còn cao quý hơn, lấy ngạo khí trong lòng Liễu Linh, tự nhiên là muốn chinh phục loại nữ nhân như vậy, điều đó càng có thể chứng minh sự ưu tú của hắn.

“Chờ ngươi lấy được quán quân rồi sẽ nói.” Âm thanh êm tai, theo đại môn, chậm rãi truyền ra.

“Chờ xem...” Nhún vai, Liễu Linh xoay người lại, nhìn chằm chằm về phía Tiêu Sơn biền mất lúc trước, âm hiểm cười, thấp giọng lẩm bẩm: “Ta sẽ tại đại hội làm cho ngươi thấy rõ, đệ tử của đan vương, là kiệt xuất nhất ở đế quốc Gia Mã này.”

Một thanh niên và một thiếu nữ đang dạo bước trên đường. Hai người này chính là Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên. Không biết từ lúc nào mà cả người Tiểu Y Tiên đã sạch sẽ không còn chút mồ hôi nào cả. Nàng dùng bàn tay đem cánh tay Tiêu Sơn ôm vào ngực. Đôi môi đỏ hồng như cánh hoa đào khẽ mở nói: “Phu quân, may mắn có chàng a! nếu không cả người ta hôi chết đi được…”

Tiêu Sơn nhẹ nhàng bóp mũi nói: “Hắc, hắc… bản lãnh phu quân rất cao đi! Ngoài ra, ta sao có thể để người khác thấy được lão bà của mình trong tình trạng như vậy được. Ta cũng không thể để họ chiếm lấy tiện nghi của nàng được!”

“Phì” Tiểu Y Tiên khẽ phì cười che miệng của mình. Nàng hướng về phía Tiêu Sơn nói: “Phu quân, chàng quả thật hay ghen a! Cái tên Liễu Tịch gì đó chỉ nhìn một chút đã khiến chàng khó chịu như vậy rồi sao?”

Tiêu Sơn cười khổ gật đầu nói: “Đương nhiên là khó chịu rồi!” Tiêu Sơn nhìn về phía Tiểu Y Tiên thở ra một hơi nói: “Xem ra từ nay ta phải bắt các nàng mặc quần áo xấu xấu đi một chút mới được! Hài… ta sợ có người quải mất thê tử a!”

“Thiết!” Tiểu Y Tiên bĩu môi khinh bỉ nhìn về phía hắn nói: “Phu quân, chàng thật nhỏ mọn a!”

Tiêu Sơn cười khổ nói: “Ai bảo Tiên Nhi của ta rất xinh đẹp rất hấp dẫn đây!?”

Hai người Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên trở lại gia tộc Mễ Đặc Nhĩ. Bởi vì mấy người lính hộ vệ đối với hai người khá là quen thuộc nên cũng không có ngăn lại còn rất khách khí chào hỏi này nọ. Tiêu Sơn cùng Tiểu Y Tiên chỉ mỉm cười gật đầu đáp lại.

Tuy nhiên khi đang đi ở trên đường hắn cau mày lại: “Thế nào mà lão gia hỏa này lại đến đây!?” Tiêu Sơn dùng linh hồn lực quét quanh khu vực gia tộc Mễ Đặc Nhĩ phát hiện được có khá nhiều người đang ngồi trong đại sảnh phòng khách.

Tiểu Y Tiên vốn có chút mệt mỏi nên không có dùng linh hồn lực nên nàng không có phát hiện gì cả. Đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Tiêu Sơn hỏi: “Phu quân, ngươi làm sao vậy!?”

Tiêu Sơn cười khổ nói: “Không có gì chỉ là một cái lão bất tử mà chúng ta đã từng gặp mà thôi! À, mà cũng phải lão già này dù gì cũng là người gia tộc hoàng thất Gia Mã mà. Nhưng theo lý thì lão đâu cần liên quan đến mua bán đâu nhỉ? Chẳng lẽ lào già này đến tìm Hải gia gia!?”

Tiểu Y Tiên chớp chớp đôi mắt nhìn về phía Tiêu Sơn tò mò hỏi: “Phu quân, chàng đang nói đến ai vậy!?”

Tiêu Sơn cười khổ sau đó nói: “Đến phòng khách chúng ta sẽ biết vị khách này là ai a?”
Bình Luận (0)
Comment