Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 258

Một thiếu nữ mặc y phục màu đỏ bê một cái hộp khá lớn đi trên đường đi. Khuôn mặt của nàng nở nên một nụ cười nhẹ nhàng. Đối với những người bên ngoài đều đối với nàng cực kỳ khách khí. Một số người còn cung kính hành lễ: “Hổ Gia học tỷ!”

Vị thiếu nữ mặc y phục màu đỏ xinh đẹp này cũng chỉ gật đầu một cái. Trong học viên rộng rãi này, ánh mắt của thiếu nữ mặc y phục màu đỏ liếc đảo quanh một vòng. Trong con mắt của nàng có một chút lo lắng và hốt hoảng. Tuy nhiên nàng cắn răng môt cái hướng về phía nội bộ rừng rậm ngoài học viện Già Nam tiến vào.

Đường nối ra ngoài học viện Già Nam thường thường có một đội canh giữ ở đó. Tại cánh cổng chính nối ra ngoài thì có hai vị thanh niên cầm trường thương đang canh cửa nhìn về phía vị nữ tử mặc y phục màu đỏ này. Một người trong đó đối với vị nữ tử mặc y phục màu đỏ này cực kỳ khách khí nói: “Hổ Gia học muội, ngươi lại muốn viến vào trong rừng hay sao?”

Thiếu nữ mặc y phục màu đỏ nhẹ nhàng gật đầu trả lời một cách bình thản: “Vâng, cảm phiền hai vị huynh huynh rồi…”

Một người khác trong đó cười nói: “Học muội không có phiền phức. Đúng rồi, học huynh không thấy Bạch Thanh Ngọc học đệ đâu. Hắn chẳng lẽ không cùng học muội ra ngoài hay sao?” Trong vài ngày gần đây thì Bạch Thanh Ngọc cùng với Hổ Gia như hình với bóng dính vào nhau. Mọi người cũng bắt đầu bàn tán về hai người. Chuyện này đã làm cho cả ngoại viện trở nên xôn xao.

Mặc dù bị đồn ầm ĩ như vậy nhưng hai người hoàn toàn không có đáp lại bất cứ lời gì với dư luận. Tuy nhiên mấy ngày này thế lão phó viện trưởng mững rỡ hiển nhiên có tám chín phần là sự thật. Khéo có khi vài ngày nữa lão viện trưởng có thông báo gì về vị hôn thê của Hổ Gia cũng nên. Người mù cũng nhìn rõ lão viện trưởng nhìn trúng Hổ Gia.

Ở viện học viện Già Nam ai ai không biết được thực lực cùng tài năng của Bạch Thanh Ngọc. Thực lực dưới đại đấu sử có lực đánh bại đại đấu sư. Thực lực có thể nói là khủng bố. Ngoài ra tính tình tốt bụng đối với việc luyện chế đan dược cũng không từ chối mọi người. Không giống như mấy tên học viên nào đó của hệ luyện dược lúc nào ra ngoài cũng nghếch mắt lên trời nhìn về phía mặt của mọi người kèm theo thái độ coi thường.

Vị thiếu nữ tên Hổ Gia kia chỉ bình thản tuy nhiên trong khóe miệng cùng với con người mang theo vẻ tức giận nói: “Hắn hiện giờ không có ở đây. Ta cũng không muốn đi cùng ta!”

Hai vị hộ vệ cửa ra vào ngạc nhiên nhìn nhau mộ chút. Trong mắt của họ trần ngập mùi vị quái dị. Ở trong lòng họ hiển nhiên đang ngẫm nghĩ có phải đôi này đang có việc gì đó xảy ra hay không. Hai người cũng không có làm những kẻ nhiều chuyện đều mở ra một nối đi cho Hổ Gia. Thân ảnh của vị thiếu nữ mặc y phục màu đỏ xinh đẹp xa dần sau đó mất hút qua cánh rừng.



Bạch Thanh Ngọc rời khỏi phòng trọ của mình. Kế tới hắn vọt ngay đi về phía căn phòng của Hổ Gia. Sau khi xem xét thì thấy được rằng Hổ Gia cũng không có trong phòng. Khuôn mặt của Bạch Thanh Ngọc tràn đầy lo âu, hắn quay về phía một vị thiếu nữ sống ở gần đó lên tiếng nói: “Vị học tỷ này không biết học tỷ có biết Hổ Gia nàng ấy đi đâu hay không?”

Thiếu nữ xinh đẹp mặc y phục màu vàng hướng về phía Bạch Thanh Ngọc nói: “Thanh Ngọc học đệ, vừa rồi có Bạch Hạm học muội mời Hổ Gia đến. Hình như nói gì đó sau đó Hổ Gia rời đi cùng với Bạch Hạm học muội.”

Khom người hành lễ với vị thiếu nữ mặc y phục màu vàng này. Bạch Thanh Ngọc mỉm cười mở miệng nói: “Cảm ơn học tỷ!” Ngay sau đó hắn ngay lập tức sau người rời đi cũng không chờ thiếu nữ này đáp trả lời của hắn hay không. Hắn dường như nghe được âm thanh của thiếu nữ gào lên thông báo cho hắn tên của nàng thì phải. Tuy nhiên hiện giờ hắn chẳng quan tâm. Điều duy nhất mà hắn để ý chính là Hổ Gia.

Bàn chân đạp mạnh, thân hình hắn lao vút đi một mũi tên. Hai tay hắn lúc này nắm chặt, móng bấu sâu vào tay đồng thời mặt hiện ra vẻ âm trầm. Hai hàm răng siết chặt vào với nhau, hắn cắn nhẹ nói: “Đáng chết, Bạch Hạm ngươi là nữ nhân khốn kiếp. Có gì muốn đối phó tại sao lại không nhằm vào ta mà lại nhắm vào nữ nhân của ta. Ngươi đây là đáng muốn chết sao?”

Sau đó hắn ngay một đường lập tức vọt đến căn phòng của Bạch Hạm. Khi thấy được có mặt của Bạch Thanh Ngọc, vài vị thiếu nữ đều quay về phía hắn, Trong con mắt của họ tràn ngập sự tò mò. Họ không hiểu Bạch Thanh Ngọc đến đây làm gì!

Đối với mấy vị nữ nhân này thì cho dù có xinh đẹp đến như thế nào đi nữa thì ở lâu dẫn các nàng sẽ miễn dịch. Hiển nhiên ở lâu như vậy nên khi gặp được Bạch Thanh Ngọc thì họ cũng không có bị choáng vàng đầu óc biểu hiện ra vẻ sắc nữ khi thấy mỹ nam trong lúc ban đầu (giống như ruồi bâu c*t). Mấy vị thiếu nữ học viên đều mỉm cười chào hăn.

Vẻ mặt của Bạch Thanh Ngọc tràn đầy lo âu, hắn vội vã lên tiếng nói: “Các vị học tỷ học muội, không biết Bạch Hạm học tỷ đã rời nhà đi đâu rồi!? Đúng rồi còn nữa Hổ Gia có phải hay không qua đây?” Hắn dùng linh thức quét qua căn phòng của Bạch Hạm rõ ràng phát hiện đượ nơi đó những không có một ai.

Mấy vị thiếu nữ học viên đều ngơ ngác nhìn về phía nhau. Hiển nhiên họ cũng có phần tò mò về sự hiện diện đột nhiên của Bạch Thanh Ngọc ở nơi này rồi. Mấy người thầm nghĩ chẳng lẽ quan hệ của Bạch Thanh Ngọc cùng với Bạch Hạm có cái gì bát quái hay sao. Ai ở học viện Già Nam chẳng biết được Bạch Hạm tại học viện Già Nam đều yêu thích Bạch Thanh Ngọc.

Mấy nữ nhân đều nhìn về phía nhau bất chợt một tiếng quát lạnh làm cho mấy thiếu nữ giật mình: “Bạch Hạm có hay không làm gì với Hổ Gia, nói cho ta biết mau!”

Mấy thiếu nữ giật mình, một người trong đó hốt hoảng lên tiếng nói: “Nửa giờ trước Hổ Gia học tỷ có đến nơi này. Sau đó nàng cũng rời đi. Ta cũng không biết nàng rời đi đâu. Ngay sau khi Hổ Gia học tỷ đi ra phía ngoài thì Bạch Hạm đồng học cũng rời đi. Nàng đi đâu ta cũng không có biết!”

Hai hàng lông mày tuấn dật của Bạch Thanh Ngọc nhăn lại. Hắn đang ngẫm nghĩ một chút thì ngay lập tức một thiếu nữ khác trong nhóm trả lời: “Ta biết được Bạch Hạm đồng học rời đi nơi nào!”

“A” Bạch Thanh Ngọc ngẩn người, hắn sốt sắng nói: “Xin vị học tỷ này nói cho ta biết được Bạch Hạm ở nơi nào. Ta nhất định sẽ cảm tạ học tỷ!”

Vị thiếu nữ có vài phần tư sắc này ngay lập tức đáp lời: “Ta ngày hôm qua có biết đến đạo sư Nhược Lâm hình như muốn tìm Bạch Hạm đồng học. Đạo sư Nhược Lam muốn ra ngoài làm việc gì đó nên nhờ đồng học Bạch Hạm giúp một tay. Có lẽ Bạch Hạm đồng học đã đi tìm đạo sư Nhược Lâm cũng nên. Bạch Thanh Ngọc nhíu mày lại!”

Bạch Thanh Ngọc đột nhiên lên tiếng hỏi: “Xin hỏi các vị hoc tỷ học muội không biết thời gian ly khai của Hổ Gia, nàng ấy ly khai nơi này được bao lâu rồi! Nàng hướng đi đâu!?”

Thiếu nữ ngay lập tức đáp lại: “Cách đây khoảng nửa giờ. Đúng rồi nàng đi hướng này…” Ngón tay trắng nõn của thiếu nữ trực tiếp chỉ về phía kia.

Một thiếu nữ khác đột nhiên lên tiếng nói: “Đúng rồi, hình như ta vừa từ thấy được Hổ Gia học muội ra khỏi học viện tiến vào rừng thì phải.”

Bạch Thanh Ngọc hốt hoảng nói: “Vị học tỷ này, không biết Gia Nhi có biểu hiện khác thường gì hay không?” Mấy thiếu nữ nghe được hăn gọi Hổ Gia thành Gia Nhi thì đều kinh ngach, Con mắt của họ đều trợn to nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc. Bạch Thanh Ngọc hiện giờ giống như con kiến ở trong trảo dầu làm sao mà bình tĩnh nổi vội vàng quát: “Trả lời ta đi!”

Vị học tỷ này hốt hoảng nói: “Ta… ta không biết… cũng thấy không có biểu hiện gì bất thường a. A phải rồi!? Hình như nàng còn cõng theo một cái hộp rất lớn thì phải!”

Con ngươi của Bạch Thanh Ngọc cau lại, khóe miệng hắn cong lên. Hắn đạp mạnh chân sau đó vọt về phía con đường hướng tới ra ngoài học viên Giàn Nam. Hiển nhiên hắn rất muốn tìm Bạch Hạm tính xổ nhưng bây giờ Hỏ Gia là ưu tiên hàng đầu. Hắn tuyệt đối không để nàng xảy ra điều gì. Đến khi đó hối hận thì đã muộn.

Mấy thiếu nữ thấy hắn khẩn trương như vậy thì đều nhìn về phía nhau. Trong con mắt của họ hiển nhiên tỏ ra tò mò trước phản ứng này của Bạch Thanh Ngọc. Phải biết Bạch Thanh Ngọc hàng ngày đều tỏ ra rất tiêu sái rất nhàn nhã, hắn chưa bao giờ tỏ ra thất thố như vậy. Đúng là nữ nhân có khác. Một nữ nhân không sao nhưng hai nữ nhân họp với nhau thành một câu chuyện mà ba nữ nhân họp lại với nhau thành một cái chợ. Tính xấu của nữ nhân khá là khó xửa. Ngay khi thấy được Bạch Thanh Ngọc rời đi, ngay lập tức mấy vị nữ nhân xúm lại với nhau bàn tán về Hổ Gia, Bạch Thanh Ngọc cùng với Bạch Hạm. Chủ đề là mối tình tay ba của ba người.

Khi hắn vọt tới cửa thông ra ngoài học viên Già Nam tiến vào rừng. Hắn thấy được hai vị học trưởng thường ngày canh phòng ở nơi này. Phải biết rằng hai người này đều được Bạch Thanh Ngọc đổi xử rất tốt mỗi khi đem Hổ Gia kéo ra ngoài rừng tiến hành lịch lãm. Mấy tên này thấy được Bạch Thanh Ngọc vội vã vọt tới hỏi: “Hai vị học trưởng có thấy Gia Nhi rời đi nơi này?”

Một người trong đó ngạc nhiên nói: “Thanh Ngọc nói đến Hổ Gia hay sao? Nàng vừa rời đi nơi này khoảng nửa canh giờ trước.”

Bạch Thanh Ngọc run lên. Thân mình hắn vọt về phía trước. Dưới chỗ hắn đứng xuất hiện một vết chân in sâu hoắm. Mấy người đó nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc bắn đi với tốc độ cực kỳ nhanh thì đều có cảm giác kỳ quái. Hiển nhiên họ tò mò rồi. Một trong hai người này hỏi đồng bạn: “Này.., chuyện gì đang xảy ra thế nhỉ?”

“Chắc là có gì xảy ra giữa hai người thôi!” Tên kia với giọng bát quái trả lời với nhau. Hai tên vẻ mặt cổ quái xúm lại với nhau nói gì đó.

Bạch Thanh Ngọc phát hiện được ở phía dưới đất vẫn còn vết chân. Lòng của Bạch Thanh Ngọc cực kỳ loạn. Hắn giật mình như nhớ đến thứ gì đó, hai hàm răng cắn lại hắn tự chửi mình: “Đáng chết, sao mình lại ngu như vậy. Không phải mình đã đeo cho Hổ Gia một món vòng tay rồi hay sao?”

Từ trong trữ vật không gian, Bạch Thanh Ngọc lắm trong tay một vật có hình tròn. Vật này giống hệt với la bàn. Hắn nhìn về phía này đột nhiên nói: “Hướng đông nam hay sao?” Từ đằng sau lưng của Bạch Thanh Ngọc xuất hiện một đôi cánh lửa rực rỡ. Đôi cánh đập mạnh khiến cho thân hình của Bạch Thanh Ngọc bay vút về phía trước.

Trong khi bay thì trong lòng Bạch Thanh Ngọc càng lo lắng nhiều hơn. Hắn đột nhiên thấy được cả cái la bàn tìm người rung lên. Hắn cảm nhận được la bàn phát ra chút ánh sáng màu đỏ. Hắn biết được cái dấu hiệu này là gì. Bạch Thanh Ngọc cắn chặt hai hàm răng nói: “Khốn kiếp, vòng ngọc đã vỡ Gia Nhi đang gặp nguy hiểm?”



Một thiếu nữ mặc y phục màu đỏ xinh đẹp xuất hiện trong rừng. Ánh mắt của nàng ngõ trung quanh. Sau đó thân thể của nàng phát ra ánh sáng lòe lòe. Thân hình của nàng thay đổi trở nên thon gọn hơn một chút, bộ ngực nhỏ hơn nhiều đồng tời khuôn mặt cũng thay đổi thành một người khác. Khuôn mặt này hiển nhiên Bạch Thanh Ngọc vô cùng quen thuộc, Bạch Hạm vị sư tỷ mà hắn đang tìm.

Nàng thở ra một hơi sau đó giảo bước về phía trước. Nàng đi rất nhanh, hơn nữa dường như con đường này nàng vô cùng quen thuộc với nó. Bất cứ ma thú cường đại nào nàng cũng tránh né thật tốt không có đụng độ với nó. Đi được khoảng nửa giờ đồng hồ thì nàng gặp phải một vách đá.

Thân mình nàng trực tiếp đi xuyên qua vách đá mà không có bất cứ trở ngại gì. Nàng hướng về phía trước nhìn lại thì thấy được rằng ở sâu phía trong động có được ánh sáng lờ mờ. Khóe miệng của nàng cong lên khi nhìn thấy được một con vật to lớn người toàn lông lá nằm ở đó. Đối với loài động vật này thì mấy người thiếu nữ chẳng thể nào không biết. Bởi vì loại ma thú này cực kỳ quen thuộc với họ cũng làm cho họ cực kỳ ghê tởm dù họ chưa chắc đã gặp bao giờ, Hợp Viên. Ma thú này rất thích cưỡng hiếp nữ nhân của loài người. Con ma thú này giống như đang ngủ say.

Đem một cái hộp lớn mở ra. Một thiếu nữ trần truồng nằm ở trong chiếc hộp gỗ, khuôn mặt nàng xinh đẹp, làn da trắng hồng mềm mại, đôi môi đỏ mọng. Đặc biệt kết hợp với khuôn mặt trẻ trung cùng với bộ ngực lớn, thân mình ma quỷ hoàn toàn là vũ khí sát thương trí mạng đối với nam nhân. Thấy được nữ nhân này thì Bạch Hạm cắn chặt hai hàm răng nghiến lại phát ra tiếng ken két: “Tiện nữ nhân, sau lần này ta xem ngươi lần này sẽ có biểu sẽ thế nào a. Ta rất muốn thấy được khuôn mặt của Bạch Thanh Ngọc sẽ có biểu cảm gì khi thấy được ngươi cùng với loài ma thú ti tiện này cùng với nhau điên cuồng giao hoan…” Trong con mắt của Bạch Hạm tràn đầy oán độc.

Nàng đem Hổ Gia đặt xuống phía dưới đất. Ngay sau đó nàng cũng từ từ thoát đi y phục của mình. Một thân hình trắng nõn mềm mại so với Hổ Gia cũng không kém bao nhiêu xuất hiện trong không khí. Tuy vậy con ma thú Hợp Viên vẫn ngủ say không có bất cứ dấu hiệu nào tỉnh lại.

Bạch Hạm thay một thân y phục cực kỳ sạch sẽ mặc lên người. Sau đó nàng lấy ra một đám thuốc bột rắc lên bộ y phục mà mình đã mặc trên người của Hổ Gia từng mặc qua. Nàng đem mùi của mình trên y phục này xoa bỏ sạch sẽ.

Hiển nhiên sau đó nàng đem y phục của Hổ Gia mặc lại cho mình. Chính nàng cũng rất cẩn thận đem mấy thứ bột này rắc lên người của mình che dấu đi mùi của mình. Nói đúng hơn là nàng cực kỳ cẩn thân. Sau đó trong trữ vật không gian nàng lấy ra ba viên đan dược.

Nhìn hai viên đan dược đang lăn tròn trong lòng bàn tay của nàng thì Bạch Hạm cười gằn, trong nụ cười cực kỳ âm tà. Nàng phá lên cười như cuồng dại: “Tiện nhân, tiện nhân a… ta xem sau ngày hôm nay ngươi làm sao mà dám đối mặt với Bạch Thanh Ngọc đây. Thân thể bẩn thỉu của ngươi đã từng bị Hợp Viên chơi qua, hắn còn dám hay không động vào ngươi!”

Bàn tay nàng đưa ra đem ba viên đan dược, hai viên đan dược nhét vào miệng của Hợp Viên, một viên khác nhét vào miệng của Hổ Gia. Hai viên đan dược nhét vào miệng Hợp Viên vốn là một loại đan dược mà nàng đã luyên chế. Trong đó một viên đan dược dùng để đánh thức Hợp Viên, một viên đan dược khác đó chính là xuân dược cực mạnh sẽ làm cho Hợp Viên càng thêm điên cuồng khi giao hoan. Một viên đan dược khác hiển nhiên cũng là xuân dược, thứ này chính là dành cho Hổ Gia.

Kế hoạch này nàng tin tưởng quả thực chính là hoãn mỹ vô khuyết. Đầu tiên nhờ đám người Tiêu gia lôi kéo Bạch Thanh Ngọc đi dự tiệc nàng nhân cơ hội rảnh rỗi đối phó Hổ Gia. Nếu như Hổ Gia biết ngoan ngoãn nghe lời rời xa Bạch Thanh Ngọc thì nàng sẽ không ra nếu không thì đứng trách nàng tâm ngoan thủ lạt.

Bạch Hạm cũng dùng đan dược khiến cho Hợp Viên rơi vào kết quả hôn mê sâu sau đó đem nó mang đến nơi này. Vừa đúng lúc trong thời gian này đạo sư Nhược Lâm nhờ nàng hiển nhiên nàng cũng không ái ngại. Kết quả là dù Hổ Gia có trăm cái miệng đi nữa, dù nàng có là tôn nữ của phó viện trưởng cũng khó mà biện giải. Dù sao Bạch Hạm có được bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo đến lúc đó phó viện trưởng cũng chẳng thể thay đổi hắc bạch được.

Sau khi xóa mọi dấu vết cũng như thu lại trận pháp, Bạch Hạm xoay người rời đi. Nàng theo con đường mòn vọt về phía hướng Tây Bắc. Nàng cũng không định đi trở lại học viện Già Nam mà đi một con đường vòng sau đó hội họp với đám người học viên do đạo sư Nhược Lâm dẫn đầu. Đến khi đó không bằng không chứng ai có thể bắt được nàng.

Đôi mắt của Hổ Gia run lên, nàng vẫn còn trong hôn mê nhưng toàn thân nàng đã ửng đỏ. Hiển nhiên dược lực bắt đầu phát huy tác dụng. Dưới hạ thể của nàng tiết ra dịch thể dầm dề, mùi hương mời mọc giao hoan ân ái đang lan tràn khắp động.

Con Hợp Viên sau khi phục dụng viên thuốc hiển nhiên cũng bắt đầu tỉnh lại. Nó cảm nhận được trong không khí xuất hiện một cái mùi dịch khiến nó cực kỳ yêu thích. Mặc dù đầu của nó vẫn còn đau do thuốc mê vẫn chưa có giải hêt nhưng cũng dẫn dần tỉnh lại. Đôi mắt cảm thấy mê mang nhưng khung cảnh cũng dần dần rõ ràng.

Nó nằm trong một cái động khá lớn và tối om chỉ có thể thấy được lờ mờ ánh sáng. Trong không khí tràn đầy một mùi vị vô cùng kích thích. Cây côn th*t của con vượn to tướng lên. Nó cảm giác máu mình đang nóng lên.

Cái múi nó hích hích thì phát hiện được một nữ tử đang nằm hôn mê ở phía dưới. Khi bàn tay nó lần mò về phía thiếu nữ thì cảm giác được mùi này phát ra từ thiếu nữ. Chiếc lưỡi lè ra liếm vào nơi tư mật của thiếu nữ. Mặc dù chỉ mới qua lớp vải nhưng toàn thân thiếu nữ cung run lên, nàng rên rỉ phát ra âm thanh cực kỳ dâm đãng: “Ư…”

Vị dịch thể vào miệng khiến cho con dâm thú Hợp Viên nhấm nháp được dữ vị. Ma thú thường giao hoan là trực tiếp đút vào nhưng loài hợp viên rất thích liếm hạ thể của đối phương trong một thời gian ngắn mới đút cây côn th*t vào.

Chiếc lưỡi dài cực kỳ dâm đãng kia liếm láp nơi phát ra dịch thể khiến cho thiếu nữ càng phát ra run rẩy và âm thanh dâm đãng hơn. Con ma thú Hợp Viên phát ra âm thanh cực kỳ khoái trá: “Khẹc, khẹc…”

Bàn tay nó mạnh mẽ nắm lên bàn tay của thiếu nữ sau đó kéo lên. Bàn tay của Hợp Viên nắm về phía cánh tay của nó thì phát ra một tiếng ca thanh thúy. Chiếc vòng vỡ tan phát ra âm thanh giống như mảnh thủy tinh bị vỡ vậy.

Roạt!

Bàn tay của con Hợp Viên vươn ra đem toàn bộ y phục của thiếu nữ xé bỏ. Một thân hình cực kỳ xinh đẹp xuất hiện trước mặt con Hợp Viên. Hợp Viên đưa bàn tay lên ngực của Hổ Gia xoa nắn cặp vú lớn nao của nàng. Mặc dù Hổ Gia vẫn trong cơn hôn mê nhưng nàng vẫn cảm nhận được từng trận tê dại truyền tới. Hai má nàng ửng hồng, đôi mắt chứa đầy ướt át, miệng nàng khe khẽ rên lên.

Nó lẽ lưỡi ra thích thú liếm láp trên hạ thể của Hổ Gia. Hợp Viên thấy được mỗi khi mình liếm láp như thế thì thân mình của thiếu nữ lại run phát ra tiếng rên rỉ dâm đãng khiến nó cực kỳ hưng phấn. Bàn tay vươn ra đem chiếc quần lót ướt đẫm dâm dịch kia xé toạc ra. Một con bạch hổ xuất hiện làm cho nó cực kỳ hưng phấn.

Nó đặt thiếu nữ quỳ xuống nâng mông nàng lên, cây côn th*t thẳng tắp đâm tới. Hiển nhiên nó muốn cùng Hổ Gia tiến hành giao hoan. Cây côn th*t của nó vốn đã cương cứng lâu lắm rồi. Nó đã không cần biết cứ chơi thiếu nữ này xong đã.

Khi cây côn th*t chuẩn bị đút vào con bạch hổ béo mập và xinh xắn kia thì một tiếng hét lên: “Súc sinh, cút ngay cho ta!” Hợp Viên giật mình, trong một tích tắc một quyền mang theo cuồng bạo đánh mạnh vào người của nó.

Phanh!

Thân mình của Hợp Viên bắn ngước về phía sau. Cả thân mình nó đập mạnh vào trong đá.

Bạch Thanh Ngọc thở dài ra một hơi, hắn vội vã đem Hổ Gia ôm vào trong người. Hắn thật sự cảm giác may mắn bởi vì Hổ Gia cũng chưa có bị sao. Dù có bị con súc sinh kia chiếm một chút nhưng chưa có đi qua giới hạn. Thân mình của Hổ Gia vẫn là trung trinh thiếu phụ. Ngoài hắn ra nàng cũng chưa cùng có bất cứ ai khác tiến hành cái gọi là phu thê cả.

Hống!

Bữa ăn đến miệng lại bị người cướp đi làm sao con dâm thú Hợp Viên nhịn cho nổi. Nó hống khiếu một tiếng cực kỳ bất mãn. Cả thân mình của nó bao phủ một lớp đấu khí màu trắng giống như nham thạch. Thân mình của nó lao thẳng về phía Bạch Thanh Ngọc

Bạch Thanh Ngọc một tay ôm Hổ Gia. Hai má của Hổ Gia đã ửng đỏ, hiện giờ nàng đang ở trong trạng thái nửa tính nửa mê. Cái khí tức nam tử này quả thực làm cho nàng mê mẩn. Bàn tay của Hổ Gia vươn ra bắt đầu sờ soạng cơ thể của Bạch Thanh Ngọc.

Bạch Thanh Ngọc biết được Hổ Gia trúng thuốc rất nặng, hắn muốn tìm chỗ giúp nàng giải đi xuân dược. Một tam đem Hổ Gia mạnh mẽ ôm vào trong lòng. Chân hắn đạp mạnh sau đó bay ra bên ngoài. Khuôn mặt của hắn mang theo cực kỳ tức giận nói: “Súc sinh, có giỏi thì theo ta!”

Hiển nhiên Bạch Thanh Ngọc muốn đem con mồi của nó bỏ chạy làm sao Hợp Viên cho hắn được như ý. Nó điên cuồng đuổi theo Bạch Thanh Ngọc. Khóe miệng Bạch Thanh Ngọc xuất hiện một nụ cười lạnh. Bàn tay kia của Bạch Thanh Ngọc xuất hiện một quả cầu lửa màu đỏ, sau đó màu xanh lam ra nhập rồi đến màu trắng, màu vàng cùng với màu hồng nhập vào.

Khi hắn vọt ra khỏi cửa động thì Hợp Viên cũng không buông bỏ. Con ma thú hoàn toàn chỉ còn thú tích. Nó cần Hổ Gia để tiến hành giao hoan phát tiết đi dục hỏa của mình. Nắm đấp của con Hợp Viên mang theo nồng đậm đấu khí muốn đánh về phía Bạch Thanh Ngọc.

“Súc sinh, chỉ riêng tội ngươi muốn động đến Gia Nhi ngươi đã đáng chết vài lần rồi!” Đằng sau lưng Bạch Thanh Ngọc xuất hiện một đôi cánh lớn màu đỏ rừng rực bộc cháy. Hắn trực tiếp ném quả cầu lửa về phía con Hợp Viên. Thân mình hắn bay vút lên ôm theo Hổ Gia.

Quả cầu lửa không mang bất cứ trấn động gì bay về phía con dâm thú Hợp Viên. Mặc dù mất đi lý trí nhưng sâu ở trong bản năng của nó cảnh báo cho nó quả cầu này nếu đối với nó, chắc chắn nó sẽ chết. Hợp Viên vội vã xoay người muốn tránh né ai ngờ thanh niên lại cười lạnh với nó: “Muốn chạy!”

Oanh!

Quả cầu lửa giống như thứ gì đó đeo đuổi không bỏ. Dù Hợp Viên đã thay đổi đường đi nhưng rõ ràng quả cầu này trực tiếp vọt theo nó sau khi đến gần nó thì một tiếng nổ lớn vang lên. Một cây nấm lửa được hình thành. Cả con Hợp Viên được bao bọc trong một biển lửa.

Bạch Thanh Ngọc thở ra hồng hộc, hắn toàn lực thi triển chiêu đấu kỹ này thật đúng là tiêu hao không nhỏ. Hổ Gia ở bên còn liên tục dùng tay vuốt ve cơ thể của Bạch Thanh Ngọc, môi nàng hôn lên cổ của hắn.

Cả cái xác của Hợp Viên bị oanh thành từng lớp thịt nát bấy. Chiêu thức này quả thực vô cùng mạnh mẽ. Khiến cho máu thịt bầy nhầy bắn tung tóe, ngoài ra còn bốc ra mùi khét lẹt, một cái hố cả chục trượng được tạo ra. Nhìn những thứ này đủ thấy uy lực của chiêu này hoàn toàn đủ giết một đấu linh.

Sau khi xử lý xong con Hợp Viên thì Bạch Thanh Ngọc thở ra một hơi sau đó lẩm bẩm: “trước đem dấu vết ở bên trong xóa sạch đã!” Hắn nhanh chóng đem toàn bộ dấu vết mà Hổ Gia lưu lại trong đó xóa sạch. Ngay cả thân xác của con Hợp Viên cũng bị thu lại sạch sẽ. Dù sao việc này ảnh hưởng tới mặt mũi của Hổ Gia hắn tuyệt đối không thể làm qua loa.

Hắn thở ra hồng hộc, hắn trực tiếp bế lên Hổ Gia bay vọt về hướng bờ rừng. May mắn không có con ma thú phi hành nào tìm phiền phức đến hắn. Nếu như chỉ có một giây chậm nữa thôi thì cái thứ dơ bẩn kia hắn đã chui tọt vào trong người Hổ Gia rồi.

Đôi mắt của Hổ Gia hoàn toàn lâm vào trạng thái mê sảng. Nàng chỉ còn biết điên cuồng hôn lên môi lên cổ của Bạch Thanh Ngọc.

Thân mình Bạch Thanh Ngọc vọt thẳng vào trong động, hắn đem Hổ Gia buông xuống nhưng rõ ràng nàng vẫn ôm dịt lấy hắn. hắn bất đắc dĩ phải ném ra cửa động mấy loại thuốc dùng để xua đuổi ma thú đi.

Phanh!

Đem kinh lực trực tiếp chấn vỡ nát quần áo của Bạch Thanh Ngọc. Thân thể của hắn hiển lộ ra cực kỳ hoàn mỹ. Trong tay của hắn xuất hiện một bình nước đem hạ thể của Hổ Gia cùng với vài chỗ rửa thật sạch sẽ. Dù rằng hắn biết đây không phải là lỗi của Hổ Gia nhưng hắn vẫn có chướng ngại tâm lý Hổ Gia đã bị con dâm thú Hợp Viên chạm vào.

Dù con dâm thú Hợp Viên có cùng nàng giao hoan đi nữa thì Bạch Thanh Ngọc cũng vẫn sẽ tha thứ cho nàng. Nàng hoàn toàn không có lỗi. Lỗi này hoàn toàn do Bạch Hạm mà ra. Hắn thề nhất định phải khiến cho Bạch Hạm trả giá thật đắt.

Cặp vú của mình bị Bạch Thanh Ngọc vân vê, mặc dù chính Hổ Gia cũng không biết người đang vân vê cặp vú của nàng bây giờ chính là nam nhân của nàng. Hổ Gia bây giờ chỉ muốn phát tiết tà hỏa trong lòng nàng mà thôi.

“Ư, ư, a… ha…’ Miệng nàng phát ra những tiếng rên rỉ râm đãng nhất, Nàng cảm giác được có chút mát lạnh ở hạ thể của mình. Rõ ràng có bàn tay đang vuốt ve hạ thể của nàng khiến cho nàng bắt đầu cảm nhận được sung sướng, dòng điện cực kỳ tê tái. Cái cảm giác sướng khoái khiến cho nàng hoàn toàn hỏng mất tinh thần.

“A…” Sau đó Hổ Gia rõ ràng cảm nhận được có một vật to lớn nóng hổi mà quen thuộc trực tiếp tách hai cánh hoa của nàng đâm sâu vào bên trong. Nàng cảm giác được tê dại sung sướng. Hai mắt mê ly ướt át, hai má ửng hồng, đôi môi mở ra phát ra âm thanh đầy kích động. Bàn tay nàng vươn ra ôm vào cái cổ của một nam nhân nào đó.

Bạch Thanh Ngọc điên cuồng làm ra động tác. Mỗi lần va đập do thịt va chạm vào nhau ma phát ra tiếng: “Bạch, bạch…” rõ to. Cây côn th*t của hắn rõ ràng đi vào một nơi rầm rề đầy nước. Hắn vừa đút ra đút vào hạ thể của Hổ Gia, cảm giác được trơn ướt đẫm nhớp nháp cùng với hai thành thịt thít mạnh cây côn th*t của hắn lại. Hắn thở dài ra một hơi vì thấy không có dẫu hiệu của con Hợp Viên kia chơi qua nàng.

Dù nói thế nào rằng hắn yêu Hổ Gia bao nhiêu thì khi quan hệ phu phụ với Hổ Gia hắn cũng có chướng ngại tâm lý. Vì không có giường lên Bạch Thanh Ngọc trực tiếp bế lên Hổ Gia. Hổ Gia dùng hai tay ôm lấy cổ của hắn, Bạch Thanh Ngọc bê hai chân của nàng trực tiếp nâng lên dùng cách giao hoan mạnh nhất đem cây côn th*t đâm ngậm cán vào trong hạ thể của Hổ Gia.

“ư, ư, a…” Hổ Gia rên rỉ ngày một to, nàng cũng ngày một điên cuồng.

Khí đến lần thứ ba nàng đạt được cực sướng, Bạch Thanh Ngọc cũng phun một lần tinh hoa vào trong bụng của Hổ Gia thì Hổ Gia mới mê man có chút tỉnh táo. Hai má nàng ửng đỏ đầy xuân sắc nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc nói: “Phu, phu quân!” Hiện giờ nàng gọi hắn là phu quân mà không phải ngươi hay tên họ Bạch nữa.

Đầu nhẹ nhàng lắc lắc, Bạch Thanh Ngọc thở ra một hơi nói: “Trước giúp nàng giải thuốc sau đó có gì nói sau!”

Hắn phun sáu lần vào trong cơ thể Hổ Gia, đến lần thứ mười thì Hổ Gia hoàn toàn ngất đi do dùng quá nhiều sức trong giao hoan. Đến hạ thể của nàng cũng đỏ bừng đau rát, sưng tấy vì hắn chơi quá lâu cùng với thô bạo. Tuy nhiên Bạch Thanh Ngọc cũng phát hiện được dược lực chưa hết nên hắn cũng không dám ngừng lại mà vẫn tiếp tục ân ái cùng Hổ Gia đến lần thứ mười phun vào bụng của Hổ Gia, cây côn th*t của hắn mềm xèo thì Hổ Gia mới tan hết giải dược. Tuy nhiên nàng quá mệt mỏi lên đã ngủ tử bao giờ không biết.

Đôi chân của Bạch Thanh Ngọc run rẩy. Hắn so với bản thể trong cái việc này quả thực có chút kém. Mỗi lần bản thể đều cùng với Nhã Phi và Tiểu Y Tiên khiến cho hai người đạt cực sướng Sau đó hắn dùng xuân dược để tăng sức mạnh sau mười mấy lần phun ra bên ngoài thì cây côn th*t của bản tôn mới mềm xuống. Phải biết Nhã Phi tu luyện là mị thuật nên trong quan hệ phu thê nàng chiếm cực lớn ưu thế, Tiểu Y Tiên thì có công pháp phục hồi cực mạnh. Nếu sau này tu vi của nàng cao lên một chút thì dù bản tôn có cùng Tiểu Y Tiên liên tục ấn ái mười ngày mười đêm cũng không làm cho nàng mảy may mệt mỏi.

Đành dùng tạm nước rửa sạch cơ thể của Hổ Gia. Trong động tràn ngập mùi tinh nguyên cùng với dịch thể của nữ nhân tiết ra ngoài khiến cho không khí xuất hiện một mùi ngai ngái.

Nhìn thân thể của Hổ Gia bị tàn phá nặng nề, hạ thể xưng húp lên do hắn chơi quá nhiều thì chính Bạch Thanh Ngọc cũng cảm giác được thương tiếc. Hai hàm răng cắn lại lẩm bẩm: “Bạch Hạm, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi đâu. Đàn bà khi dính vào yêu đúng là đồ điên, một đám không có đầu óc…”

Bàn chân của Bạch Thanh Ngọc hiện giờ đều phải run rẩy. Hắn hít một hơi đem một đống bột dùng để che dấu mùi thật tốt bỏ ra khắp nơi. Sau đó trực tiếp giải tạm một tấm vải đem Hổ Gia để lên trên đó. Chính hắn cũng cực kỳ mệt mỏi sau khi ân ái cùng với Hổ Gia hơn chục lần phun ra như thế. Người bình thường mà phun ra nhiều như thế thì đã tinh tẫn nhân vòng rồi.

Ánh sáng mặt trời xuyên qua rừng cây khiến cho cành lá phát ra màu xanh lá tuyệt đẹp. Mấy con ma thú họ chim bắt đầu tỉnh dậy cất tiếng ca hát. Tiếng gầm gữ của ma thú vang lên khắp nơi.

Hổ Gia nằm gọn trong ngực của một thanh niên. Nàng cảm giác cực kỳ mê mang. Ngày hôm qua giống như nàng cùng với Bạch Thanh Ngọc điên cuồng giao hoan. Nàng mở mắt ra thì thấy được khuôn mặt của Bạch Thanh Ngọc đang nhìn nàng. Bàn tay của hắn vuốt ve cặp mông trắng tròn săn chắc của nàng.

Hổ Gia hơi đỏ mặt một chút. Dù sao thường ngày hắn bababa nàng xong đều bị nàng đuổi trở về hiện giờ rúc trong ngực của hắn ngủ quả thực làm cho nàng hơi có cảm giác kỳ lạ nào đó. Cảm giác thích thú. Bàn chân nàng khẽ chuyển động, đột nhiên một cảm giác nóng, thõng chướng trống rỗng và đau rát từ hạ thể truyền đến. Hổ Gia kêu lên đau đớn: “A…”

Từ hạ thể của nàng truyền lên, mặc dù hiện giờ nó không xưng nữa đồng thời ở dưới hai cánh hoa vẫn còn một chút bột trắng nho nhỏ hiển nhiên thể hiện ra Bạch Thanh Ngọc đã bôi thuốc cho nàng. Tuy nhiên Hổ Gia cũng có phần bực tức mắng: “Ngươi, ngày hôm qua làm ta làm gì mà điên cuồng như vậy. Thật sự khốn kiếp…”

Ba!

Một âm thanh nhỏ vang lên. Bàn tay của Bạch Thanh Ngọc vỗ mạnh lên cặp mông trắng tròn săn chắc của Hổ Gia. Cặp mông rung lên, Hổ Gia cảm giác được cú vỗ mông này khá mạnh khiến cho nàng đau đớn phát ra tiếng kêu: “A!”

Vẻ mặt Bạch Thanh Ngọc mang theo trất vấn nói: “Còn dám chất vấn ta! Nàng chẳng nhẽ không nhớ được điều gì!”

Vẻ mặt của Hổ Gia mang theo ngạc nhiên, đầu của nàng hơi lắc lắc. Trí nhớ hiện về. Hổ Gia đột nhiên mở miệng hỏi: “Ta, ta nhớ được hình như bị Bạch Hạm bỏ thuốc vào ly trà sau đó hôn mê. Ta, ta… làm sao lại ở nơi này!”

Ba, ba, ba… Lại vài cái vỗ mông khiến cho Hổ Gia cảm giác hạ thể cùng mông truyền lên đau đớn.

Hổ Gia phát hiện được ánh mắt cực kỳ tức giận của Bạch Thanh Ngọc. Nếu là trước kia thì nàng sẽ hét âm lên: “Hung gì mà hung…” Tuy nhiên hiện giờ nàng lại giống như con cừu non cúi đầu xuống không dám nhìn hắn.

Bạch Thanh Ngọc lên tiếng nói: “Nàng còn.. hừ… thực là đáng bị ăn đòn. Ta không phải cảnh báo nàng phải cẩn thận với Bạch Hạm hay sao? Ta không phải đã nói nàng cần phải cách xa ả ta hay sao?” Trong giọng nói mang theo tức giận cùng trất vấn.

“Ta…” Hổ Gia ngẩn người ra không có mở được miệng.

Thấy vậy Bạch Thanh Ngọc đem mọi việc kể ra cho Hổ Gia. Nghe xong câu chuyện thì khuôn mặt Hổ Gia trở nên xám xịt. Thấy được khuôn mặt của Hổ Gia như vậy thì Bạch Thanh Ngọc sao không biết nàng nghĩ gì, hắn đột nhiên nói: “Khỏi cần lo! Mặc dù nó có chút chiếm nàng tiện nghi nhưng cái đồ dơ bẩn kia còn chưa đút vào nàng a!”

Bàn tay của Bạch Thanh Ngọc vuốt ve hạ thể của Hổ Gia một cách nhẹ nhàng. Hai má của Hổ Gia ửng đỏ, thân mình hơi run lên. Ngón tay nhỏ của hắn tách hai cánh hoa của nàng ra đâm vào bên trong huyệt nhỏ một chút. Hắn mỉm cười nói: “Chỗ này của nàng chỉ được phép ta đút vào mà thôi. Sao ta có thể để cho bất cứ thứ gì đút vào nơi này chứ?”

Lời nói cực kỳ thô tục và bỉ ổi nhưng Hổ Gia lại thở phào một hơi. Nàng cảm giác được u ám trong lòng xua tan. Tuy nhiên vẫn còn có cái gì đó đè nặng trong lòng nàng. Bạch Thanh Ngọc vuốt ve cặp mông của nàng đem thân thể của nàng ôm vào trong lòng: “Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra ta cũng sẽ vẫn ở bên cạnh nàng.” Nói xong bàn tay hắn vuốt ve tóc của nàng một chút, đối mặt với Hổ Gia. Đôi môi đỏ của hắn trực tiếp hôn lên cặp môi đỏ mọng của Hổ Gia.

Hổ Gia cảm giác được tình cảm nồng ấm của Bạch Thanh Ngọc, lưỡi của nàng bắt đầu đáp lại công kích của hắn. Sau hơn một phút thì hai người mới tách ra. Hổ Gia thở hồng hộc, trên miệng vẫn lưu lại chút dịch nước trong. Bạch Thanh Ngọc lại tiếp tục nói: “Dù cho nàng có bị Hợp Viên làm gì đi nữa thì ta vẫn yêu nàng vẫn sẽ ở bên nàng…” Nói xong hắn cười cực kỳ dâm đãng nói: “Ta yêu chính là tính tình ương bướng của nàng, thích hồ nháo của nàng… sách… sách… đặc biệt là tiếng kêu cực kỳ dâm đãng lúc nàng đạt được cực đỉnh a!”

Nghe được lời này thì Hổ Gia vừa xấu hổ lại vừa tức giận, bàn tay đưa ra đánh vào ngực của Bạch Thanh Ngọc vài cái. Những cú đánh hoàn toàn là đánh yêu không có bất cứ lực lượng nào. Nàng trừng mắt nhìn hắn nói: “phu quân, ngươi thực sự lưu mạnh a!”

Bạch Thanh Ngọc mỉm cười nhìn về phía Hổ Gia tràn đầy yêu thương: “Cuối cùng thì nàng cũng chịu gọi ta một tiếng phu quân. Xem ra mấy chục lần ta cật lực cày cấy trên người nàng không phải uổng phí a!” Hổ Gia chưa kịp tức giận thì Bạch Thanh Ngọc lại nói tiếp: “Mấy ngày nữa ta sẽ qua chỗ lão già… à phó viện trưởng cầu thân nhé!”

Hổ Gia cũng không có đáp lại chỉ ngoan ngoãn rúc vào ngực của hắn. Nàng cảm nhận được hơi thở nam tử khiến nàng cực kỳ thoải mái. Cảm giác cực kỳ bình yên khi tựa vào bộ ngực săn chắc của hắn. Hai má của nàng đỏ lên, Hổ Gia rúc vào trong ngực của Bạch Thanh Ngọc. Khóe miệng của nàng cong lên hình nửa vầng trăng, nàng nộ ra một nụ cười hạnh phúc.
Bình Luận (0)
Comment