Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 3

Trắng sáng chiếu trên bầu trời, hiện nay Tiêu Sơn hết sức vui vẻ. Hắn vừa luyện đan dược thành công hơn nữa còn dậy cho tên khốn kia một bài học. Tiêu An kẻ mà cướp đi vị hôn thể cũng là người hằng ngày lăng nhục hắn. Hắn cảm giác được thực lực của mình hiện nay mặc dù là Thái dương sơ kỳ chỉ là thời kỳ luyện thể nhưng vẫn so sánh với Tiêu An mạnh mẽ hơn nhiều. Hắn đoán trừng là mình khoảng tám chín đoạn đấu khí gì đó. Nếu như sử dụng thái dương phụ thể không biết uy lực sẽ như thế nào!?

Hắn vừa bước vào thì thấy một âm thanh của một nam nhân trung niên phát ra. Hắn lớn tiếng quát: "Tiện nhân kia, thằng con súc sinh của ngươi ở đâu hả!? Nếu như ngươi không giao hắn ra đây thì đừng trách ta hôm nay sẽ đuổi mẫu tử ngươi ra khỏi Tiêu gia!?"

Giọng phụ nữ run rẩy lên tiếng nói: "Thực sự ta cũng không biết Sơn Nhi hiện nay ở đâu hơn nữa Sơn Nhi đã gây ra tội gì sao!?"

Trung niên nhân quát lớn: "Tiện nhân ngươi còn nói chuyện gì à!? Hôm nay tại dược điếm tên súc sinh nhà người dám đả thương nhi tử của ta. Ngươi còn nói chuyện gì sao?"

Giọng thiếu phụ run lên nói: "Không thể nào Sơn nhi sao có thể đả thương An Nhi được ngài có nhầm lẫn không. Sơn Nhi nó đâu có thể tu luyện đấu khí!"

Trung niên nhân nghe thấy vậy phẫn hận nói: "Tiên nhân làm sao ta biết được? Hắn sử dụng bàng môn tả đạo đả thương nhi tử của ta hôm nay nếu như ngươi không giao ra tên súc sinh kia đừng trách ta ngoan tay!"

"Mẫu thân!" một âm thanh đánh vỡ cuộc nói chuyện của mấy người. Tiêu Sơn nhìn lại người này trung niên khoảng ngoài bốn mươi tuổi, hắn mặc một bộ y phục khá là sang trong. Theo sau hắn là ba bốn hộ vệ. Tiêu Sơn nhíu mày nhìn về phía trung niên nhân. Người này không phải là phụ thân của Tiêu An hay sao. Một thất tinh đấu sư con trai của Tam trưởng lão, người nổi tiếng bao che khuyết điểm cho con trai. Con trai của hắn có tiếng là bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh. Tiêu An ngày thường được phụ thân yêu thương đi đắc tội khắp nơi nhưng hắn không có dám chọc vào mấy dòng chính như Tiêu Viêm, Tiêu Ninh, Tiêu Ngọc... Thế nên thường ngày hắn làm chuyện khi nam bá nữ Tiêu Chiên đều làm một con mắt nhắm một mắt nhở cho qua.

Trung niên nhân nhìn về phía thiếu niên cười gắn nói: "Hahahaha, súc sinh ta cứ nghĩ ngươi sẽ chạy chốn rồi cơ không ngờ ngươi không chạy trốn còn dám ở đây! Giỏi.... giỏi..."

Thiếu phụ quỳ xuống ôm lấy chân của trung niên nhân bắt đầu cầu xin: "Xin ngài, xin ngài tha cho Sơn Nhi mọi tội lỗi của hắn đều do một mình tôi gánh chịu..."

Trung niên đá một cước vào bụng thiếu phụ làm nàng ngã vật ra đất. Miệng phun một bụng máu, ngón tay hắn chỉ vào miệng thiếu phụ quát lớn: "Tiện nhân con trai ngươi đánh trọng thương con ta hôm nay ta nhất định phải đồi lại công đạo!"

"Mẹ" thiếu niên hét lớn, hắn chạy lên ôm đỡ lấy thiếu phụ.

Thiếu phụ phun ra một bụng máu run run lên tiếng nói: "Xin ngài, xin ngài... chỉ cần ngài muốn tôi sẽ đi theo ngài chỉ cần ngài hôm nay tha cho Sơn nhi...!"

Trung niên nhân cười gắn lên một tiếng: "Hahaha, tiện nhân ngươi muốn xin cho nghiệt súc này sao!?" hắn chỉ về phía thiêu niên đang ôm lấy thiếu phụ: "Dù người hôm nay có cầu xin lão tử đến vỡ đầu mẻ chán, dù có dùng thân thể của tiên nhân đi nữa hôm nay cũng đừng hòng ta tha cho tên súc sinh của nhà ngươi..."

Thiếu phụ hai mắt ướt đẫm cố gắng nói bằng giọng nắp bắp nói: "Xin ngài.. chỉ cần ngài tha cho Sơn Nhi chuyện gì tôi cũng chịu..."

"Câm miệng!" trung niên nhâm đạp mạnh thêm một cước vào ngực của thiếu phụ. Thiếu phụ ngã vật xuống đất miệng phun ra thêm một bụng máu.

Tiêu Sơn gào lên một tiếng: "Aaaaa..." hắn điên cuồng hét lớn một tiếng vận toàn lức vào bàn tay công về phía trung niên nhân. Trung niên nhân nở ra một nụ cười thỏa mãn. Hắn ngay lập tức toàn lực công kích về hướng thân thể của Tiêu Sơn. Cả thân thể Tiêu Sơn bị bắn ra xa. Lúc này thiên hà của hắn rung lên mạnh mẽ giống như sắp sụp đổ vậy. Hắn bị đánh bay ra xa phun ra một miệng máu. Cả thân thể hắn lên trên đất tạo ra một cái rãnh đất khá dài. Hắn cố gắng lóp ngóp bò dậy. Lần này xem ra không dùng chiêu đó không được rồi.

Trung niên nam tử kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Sơn, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ kinh hoàng, hắn lớn tiếng nói: "Vẫn không có chết!" Hắn lần này tụ tập đấu khí vào hai nắm đấm cả thân thể hắn bốc ra đấu khí nhàn nhạt. Trên thân thể hắn hình thành một khôi giáp đấu khí. Hắn lao vào phía Tiêu Sơn đột...

Dừng lại!

Một tiếng quát lớn mang theo âm thanh hùng hậu vang lên. Trung niên nhân cùng với Tiêu Sơn giật mình lại thì thấy một trung niên nhân ngoài năm mười, thân hình có chút béo tốt dẫn theo mấy lão nhân phía sau. Hắn mang theo mấy một thanh niên có chút tuấn tú người này Tiêu Sơn có chút quen thuộc hắn chính là con trai thứ ba của Tiêu Chiên tộc trưởng Tiêu Viêm còn người đứng bên cạnh thanh niên là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp. Một loli chính hiệu mặc một bộ y phục bó sát người tôn lên vẻ đẹp vô cùng đáng yêu. Tiêu Sơn cũng không dám nhìn thẳng thiếu nữ này. Thiếu nữ này mặc dù thân phân khá là kỳ lạ nhưng lại được coi như viên ngọc của Tiêu gia Tiêu Huân Nhi.

Nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Sơn nhìn về phía mình Tiêu Huân Nhi không khỏi nhíu mày. Tiêu Sơn ngay sau đó quan sát mọi người, hắn cũng dừng quá trình phát động thái dương phụ thể lại. Hắn thở ra một hơi nhìn xem chuyển gì xảy ra. Tiêu Chiên nhìn về phía Tiêu Sơn sau đó là trung niên nhân lên tiếng hỏi: "Tiêu Uy đây là chuyện gì xảy ra..."

Trung niên nhân cung kính về phía Tiêu Chiến hành lễ nói: "Tiêu Chiên tộc trưởng ngài phải làm chủ cho ta..." nói xong hắn chỉ vào Tiêu Sơn lớn tiếng nói: "Sáng nay không biết tên súc sinh này sử dụng thủ đoạn gì đánh cho An Nhi bị thương lặng mong tộc trưởng trả lại công đạo cho ta..."

Tiêu Sơn hai tay nắm chặt lớn tiếng nói: "Ta không phải là súc sinh!"

Tam trưởng lão phất tay lớn tiếng quát: "Tiêu Sơn có biết phân biệt tôn ti trật tự không thế chúng ta đang nói chuyện đâu đến phận vãn bối như ngươi chen vào!"

Tiêu Sơn hai tay nắm chặt nhìn về hướng tam trưởng lão. Hắn hận a, tại sao hắn không có đủ lực lượng để khiêu chiến tất cả những người ở đây. Chỉ cần hắn có đủ lực lượng thì mẫu thân của hắn đâu hịu ủy khuất thế này. Hắn nhìn về phía mẫu thân đang ngất đi của hắn, hai tay của hắn nắm chặt vào nhau. Hắn rất muốn giết chết tên khốn này nhưng hiện tại hắn không đủ thực lực hơn nữa tam trưởng lão là một đại đấu sư dù hắn có sử dụng thái dương phụ thể cũn không có đảm bảo hắn đánh lại tam trưởng lão. Hắn cũng không biết thực lực khi sử dụng thái dương phụ thể uy lực mãnh như thế nào!

"Được rồi, người đâu mau mang Tiêu Yến đi chữa thương" Tiêu Chiến lên tiếng phân phó mấy hộ vệ. Mấy hộ vệ gật đầu một cái bắt đầu mang theo mẫu thân của Tiêu Sơn nhanh chóng rời đi. Tiêu Chiến nhìn về phía Tiêu Sơn thở dài lên tiếng hỏi: "Tiêu Sơn mau kể cho ta toàn bộ chuyện xảy ra ngày hôm nay!?"

Tiêu Sơn nhìn về phía Tiêu Chiên, hắn cố gắng đè lại sự tức giận trong lòng. Hắn bắt đầu kể lại một cách từ tốn cùng với việc thêm mắm thêm muối hai phụ tử Tiêu Uy đã nhục mã hắn ra sao. Cùng với việc mẫu thân của mình bị Tiêu Uy đánh bị thương như thế nào. Tam trưởng lão thì khuôn mặt trở nên tức giận nhìn về phía Tiêu Sơn. Tiêu Chiên lớn tiếng hỏi: "Tiêu Uy, những lời hắn nói có phải là sự thực!?"

Tiêu Uy một mực phản đối nói: "Tộc trưởng ngài không thể nghe một lời phiến diện từ hắn được. Ngài biết đấy một phế vật không thể tu luyên đấu khí sao có thể đả thương được An Nhi nếu như hắn không thể sử dụng thủ đoạn đê hèn gì đó thì sao có thể đả thương An Nhi!?"

Tam trưởng lão đồng ý với ý kiến của Tiêu Úc, lại một lần nữa khẳng định nói: "Chúng ta sao có thể tin lời của một người như tiểu tử này. Hơn nữa hắn hoàn toàn không thể tu luyện đấu khí theo ta nhận thấy hắn đang nói hoàn toàn là dối trá!"

Tiêu Chiên nhìn khung cảnh này thì suy ngẫm một chút. Tiêu Sơn cười ha ha lớn lên. Tam trưởng lão tức giận quát lớn: "Tiêu Sơn có gì đáng cười sao!?"

Tiếng cười của hắn cũng làm cho mọi người ở đây nhíu mày lại. Tiêu Sơn khó chịu lớn tiếng nói: "Không biết tam trưởng lão có biết trên đời này có một loại tu luyện thể thuật sơ cấp có thể làm cho thân thể con người trở nên mạnh mẽ đánh tốt trụ cột tu luyện đấu khỉ!?" Nhắc đến đâu Tam trưởng lão mới giật mình lại. Nếu như theo Tiêu Sơn nói không sai quả thực mấy loại công pháp này tu luyện thường dùng để đánh tốt trụ cột cho thân thể. Nhưng mấy loại công pháp này chỉ để cho mấy người tu luyện đến cảnh giới đại đấu sư là hết cơ. Hơn nữa tu luyện loại thân thể này vô cùng khắc khổ hơn nữa có được thân thể của đại đấu sư nhưng khiếu chiến với đại đấu sư có thể sử dụng đấu khí phóng ra ngoài hiển nhiên tu luyện thân thể ở đấu khí đại lục không thể nào tốt rồi. So sánh về việc đấu khí phóng ra ngoài lẫn cả về mặt đấu kỹ, sau khi đánh dấu trụ cốt rồi liệu ai còn muốn tu luyện cái thứ gân gà khó nhai này.

Tiêu Sơn tiếp tục câu chuyên nói: "Nếu như ta tu luyện thứ ấy có thành tựu ngài nghĩ với năm đoạn đấu khí của Tiêu An liệu có thể chống lại ta..."

Tam trưởng lão đang muốn phản bác thì đột nhiên Tiêu Chiên ngắt lời: "Lời này cũng không phải giả!" hắn nhìn về phía Tiêu Sơn lên tiếng hỏi: "Ngươi quả thực tu luyện công pháp thể thuật!?"

Tiêu Sơn khẽ khẽ gật đầu: "Không sai!" may mắn hắn tìm được một cái cớ. Lúc này hắn đấm mạnh xuống đất nói: "Tiêu tộc trưởng ngài xem!". Cú đấm của hắn va mạnh vào đất phát ra âm thanh trầm thấp tạo thành một hố nhỏ. Thật ra hắn tu luyện thể thuật cũng không tính là sai. Chẳng qua hắn sợ Tiêu Chiến kiểm tra sẽ phát giác ra cơ thể của hắn có chút không đúng mà thôi. Thế nên hắn phải biểu hiện ra thân thể của mình.

Tiêu Chiên nhìn mấy trưởng lão sau đó ho khan một tiếng: "Cái này chắc là không sai rồi!" sau đó Tiêu Chiên nhìn về phía Tiêu Sơn lên tiếng nói: "Dù nói thế nào thì ngươi cũng đánh trọng thương Tiêu An thế nên ta sẽ phạt cắt trợ cấp ngươi nửa năm ngươi có chịu nhận phạt không Tiêu Sơn!?"

Tam trưởng lão có chút không phục lớn tiếng nói: "Tiêu Chiến tộc trưởng!"

"Khụ khụ..." Tiêu Chiến ho lên một tiếng: "Được rồi tam trưởng lão dù sao chúng ta cũng là đồng tộc thế nên chuyện này bỏ quả đi được không!"

Tiêu Sơn biết được Tiêu Chiến vì mình mà cố gắng làm chuyện to thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thành không có. Tiêu Sơn ngay lập tức hướng Tiêu Chiên nhận lời: "Cảm ơn tộc trưởng, Tiêu Sơn xin lĩnh mệnh!"

Tiêu Chiên phất tay hướng về mấy lão nhân nói: "Được rồi! Chuyện này dừng lại ở đây..." Nói xong hắn kéo theo Tiêu Viêm và Tiêu Huân Nhi rời đi. Mấy trưởng lão cũng theo đó rời đi. Trước khi đi Tiêu Uy cùng với tam trưởng lão không nhịn được mà vứt cho Tiêu Sơn một ánh mặt mang theo đầy sát khí và tức giận. Tiêu Sơn nhún nhún nhếch miệng. Hắn thể trong lòng nhất định sẽ trả cho phụ tử của Tiêu Uy cái giá phải trả gấp đôi. Nhất định ngày đó sẽ đến sớm thôi...

Tiêu Sơn nhanh chóng giảo bước về căn phòng của mình. Sau khi xem xét thương thế của mẫu thân hắn, y sư mới lấy ra một viên đạn dược nhét vào miệng của mẫu thân hắn. Tiêu Sơn nhìn cảnh này mà nén giận trong lòng. Hắn nhất định sẽ có một ngày trả lại cả lời lẫn lãi cho Tiêu Úc. Nhìn thương thế của mẫu thân hắn hai tay của Tiêu Sơn nắm chặt vào nhau, những giọt nước mắt không nhịn được bắt đầu chảy xuống.

Tiêu Yến cảm giác được có những hạt nước nóng lã chã rơi trên khuôn mặt của mình. Nàng từ từ mở mắt ra thì thấy nhi tử của mình đang nhìn mình mà rơi nước mắt. Thiếu phụ đưa bàn tay lên sờ má của hắn mở miệng nói với giọng thì thào: "Sơn Nhi mẫu thân không có sao chỉ cần ngủ một giấc ngày mai nhất định mẫu thân sẽ khỏi hẳn!"

Tiêu Sơn cầm lấy bàn tay run lẩy bẩy của thiếu phụ. Hắn áp bàn tay của thiếu phụ vào má của mình. Bàn tay run rẩy lên khẽ vuốt ve má của hắn. Tiêu Sơn run run giọng nói trong tiếng nức nở: "là hài nhi không tốt... là hài nhi không tốt... hại mẫu thân như vậy!"

Thiếu phụ cười nhẹ lắc lắc đầu nói: "Không phải là nỗi của con!" Thiếu phụ cầm chặt bàn tay của hắn. Thiếu phụ ngước mắt nhìn về phía mấy người Tiêu Chiên thì mở miệng mang dáng vẻ cung kính nói: " Xin các vị tha thứ cho nỗi lầm của Tiêu Sơn. Nó vẫn là một đứa trẻ không hiểu truyện lên mạo phạm An thiếu gia..."

Tiêu Sơn thầm hét lớn trong lòng nói: "Tiêu Úc, Tiêu An, Tam trưởng lão, các ngươi chờ ta. Có một ngày Tiêu Sơn này nhất định sẽ làm cho các ngươi sống không bằng chết. Tiêu Ngọc sẽ có một ngày lão tử sẽ cho ngươi trả giá vô cùng đắt..."

Tiêu Chiên ho khan lên mấy cái: "A, việc này ta đã tìm hiểu được ngọn ngành! Việc này toàn bộ là hiểu lầm thế nên mọi việc cứ dừng lại ở đây đi!"

Nghe thấy thế khuôn mặt của thiếu phụ nhìn về phía mấy trưởng lão. Mấy trưởng lão thì một mặt không biểu hiện gì riêng có tam trưởng lão có chút khó chịu tỏ ra bề ngoài mà thôi. Thiếu phụ nhanh chóng cố gắng đứng dậy khom người tạ ơn, Tiêu Sơn thấy vậy không đành lòng vịn lấy một tay của thiếu phụ. Thiếu phụ hướng về mấy trung niên nhân và lão nhân cúi đầu: "Đa tạ Tiêu tộc trưởng và các vị trưởng lão..." sau đó nàng hướng về phía Tiêu Sơn lên tiếng nhắc nhở: "Sơn Nhi còn không mau hướng Tiêu tộc trưởng và các vị trưởng lão đa tạ..."

Nhìn thấy ánh mắt cầu khẩn của thiếu phụ, thiếu niên trẻ không đành lòng, hắn hơi cúi khom người xuống với mấy lão nhân và tộc trưởng: "Đa tạ tộc trưởng và các vị trưởng lão..."

Tiêu tộc trưởng ngay lập tức nâng đỡ cánh tay của hắn lên. Tiêu Sơn biết mình hiện giờ không có thực lực chẳng khác gì một con kiến cả, nếu cần thiết sẽ bị đè ép, nếu như hắn biểu hiện thái quá khéo có khi bị bóp chết từ trứng nước, ai biết trên đấu khí đại lúc này có những thứ gì.Hắn chỉ vừa mới tỉnh ở đây, chỉ mới vừa chiếm cứ thân thể của thiếu niên này không quá dài một tháng mà thôi. Tốt nhất có lẽ nên chờ đợi, Hắn tin rồi một ngày nhất định hắn sẽ trả cả vốn lẫn lời cho cái gọi là tam trưởng lão và tên phụ tử Tiêu Uy ấy.

Nhìn con mắt mang theo sát khí, tam trưởng lão rùng mình lại. Hắn thầm nói trong lòng: "Chẳng lẽ ta lại sợ một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, kinh mạch đan điền bị phá ư!?" Tam trưởng lão ngay lập tức bỏ đi suy nghĩ của mình trong đầu. Sau khi lời qua lại với những lời khách sáo nhau. Tiêu Chiến mới dẫn đám người đi...

Tiêu Chiến nhìn thành niên trước mặt này ho khan một cái: "Được rồi Sơn Nhi, ta sẽ cho người đến chăm sóc cho mẫu thân cháu, cháu yên tâm đi mẫu thân của cháu đã được y sư khám, ông ấy nói sau một tháng nhất định sẽ có thể rời giường!" Tiêu Chiên vỗ vỗ vào vai của thiếu niên an ủi: "Cháu không tên trách Tiêu Uy thúc thúc, chẳng qua Tiêu Uy hắn quá yêu thương nhi tử mà có phần bao che mà thôi..." Nghe thấy thế Tiêu Sơn gật đầu hiểu ý. Đây rõ ràng là Tiêu Chiên muốn hạ đài cho hắn. Tiêu Chiên nhắc nhở hắn một lần nữa: " cháu có lẽ nên đi nghỉ sớm đi không nên thức quá khuya..."

Tiêu Sơn hướng về phía Tiêu Chiên gật đầu: "Cảm ơn Tiêu tộc trưởng!"

Tiêu Chiên hướng về phía thiếu niên trước mặt này mở lời nói: "Nếu muốn cháu có thể gọi ta một tiếng thúc thúc. Năm xưa phụ thân cháu cùng với ta là bạn sinh tử chi giao thế nên cháu không cần ái ngại..."

Tiêu Sơn nghe thấy vậy khẽ gật đầu. Hắn quả thực có hảo cảm với người đứng trước mặt này. Đơn giản hắn cảm giác được người đan ông này mang cho hắn cảm giác giống như một người bề trên quan tâm tới hậu bối. Có lẽ vì Tiêu Chiên áy náy với cái chết của phụ thân hắn có lẽ cũng vị đáng thương mẫu tử hắn. Dù vì lý do gì đi nữa hắn nhất định sẽ báo đáp ân tình của người này một ngày nào đó. Đây là điều mà Tiêu Sơn đã thể. Mặc dù là ngoại tộc dòng máu chảy của hắn cũng mang một phần Tiêu gia thế nên hắn không ngại sẽ giúp Tiêu gia một tay. Tiêu Sơn có lẽ từ lúc này đã coi hắn như là một phần của Tiêu gia nhưng hắn vẫn rõ ràng Tiêu gia là Tiêu gia, tam trưởng lão là tam trưởng lão. Tiêu Sơn gật đầu hướng về phía Tiêu Chiến: "Tiêu Chiên thúc thúc"

Tiêu Chiên vỗ vỗ đầu hắn an ủi vài lời. Tiêu Sơn hướng về phía Tiêu Chiến nói: "Cảm ơn Tiêu Chiên thúc thúc, cháu muốn trở lại với mẫu thân!"

Tiêu Chiên phất tay nói: "Được rồi cháu trở về đi! Sáng sớm ngày mai ta sẽ đưa người đến chăm sóc cho mẫu thân cháu..."

Tiêu Chiên nhìn thấy thanh niên trước mặt mà thở dài một hơi. Hắn ngẫm nghĩ tiểu hài tử này thật đáng thương. Lúc trước Tiêu tộc gặp đại nạn tại Ô Thản thành, chính phụ thân của thiếu niên này đã cứu mình một mạng. Tiêu Chiến là người có ân tất báo. Hơn nữa hàng ngày nhìn thấy sự cố gắng của hắn cũng làm cho Tiêu Chiên phải thầm khâm phục. Cho đến lúc Tiêu Viêm phạm vào tai họa nhưng người gánh chịu lại là Tiêu Sơn, nghĩ đến đây Tiêu Chiến cảm giác áy náy vô cùng. Tiêu Chiến khẽ lẩm bẩm, có lẽ mình nên cũng cấp để cả đời hai mẫu tử này sống an ổn cả đời như vậy có lẽ mình không thẹn với linh hồn phụ thân hắn, cũng không làm mất thế diện của Tiêu gia.

Nhìn thiếu phụ chìm vào giấc ngủ, Tiêu Sơn nhẹ nhàng kéo chiếc chăn lên cổ của nàng. Hắn bước ra khỏi đình viện tiến về phía căn phòng của mình. Dù sao căn phòng của hắn khá hẻo lánh thế nên hắn cũng không bị người gây cho phiền phức Hôm nay dù sao cũng đã lấp liếm được vụ hắn có thể đánh bại Tiêu An hiện giờ hắn muốn đó là rèn luyện thân thể. Tiêu Sơn lấy ra một chậu nước vô cùng lớn. Hắn từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một bình ngọc màu lam nhạt. Từ miệng chiếc bình từng dòng chất lỏng màu nâu nhạt chảy vào thùng gỗ. Làn nước trong dần dần chuyển sang màu nâu nhàn nhạt.

Hắn nhẹ nhàng chút bỏ quần áo. Thân hình gày gò của Tiêu Sơn làm hắn tặc lưỡi lắc đầu. Hắn vừa bước vào thì cảm giác chân có chút cảm giác tê tê giống như điện giật nhè nhẹ vậy. Hắn bắt đầu ngồi vào trong thùng nước, từng cảm giác tê tê của làn da bị kích thích giống như kiến cắn vậy. Nó làm hắn cảm giác có hơi chút đau rát. Tiêu Sơn cắn răng ngồi trong đó bắt đầu vận chuyển công pháp trong thiên hà quyết. Dược lực của linh dịch bắt đầu thấm vào thân thể của Tiêu Sơn, nhưng thân thể của hắn cảm giác được đau đớn giống như có ròi bọ trong xương vậy... Vô cùng đau đớn.

Hắn cắn răng kiên trì cứ tu luyện trong linh dịch này. Dược lực bắt đầu xâm nhập vào từng thớ thịt và cốt tủy của hắn, hơn nữa khi dược lực xâm nhập vào thịt và xương của hắn thì từng khối cơ thịt và xương cốt của hắn bắt đầu tiết ra mấy chất nhờn đèn xì nhanh chóng bị cơ thể đào thải ra ngoài. Đây vốn là những chất độc tích tũy lâu dài trong cơ thể của hắn. Dược lực giúp hắn bài trừ ra ngoài, nhưng những thứ chất độc hại này vốn bám rất chắc trong xương cốt, huyết dịch và cơ thịt muốn đẩy chúng ra khỏi đó là khó vô cùng. Hơn nữa chúng giống như những con đỉa đói khát hướng vào máu thịt, xương cốt mà bám diết muốn đẩy chúng ra khỏi cơ thể tất nhiên là chuyện thống khổ vô cùng hơn nữa còn làm tổn hại đến xương cốt và máu thịt.

Một quá trình song song xảy ra trong quá trình này. Một lượng lớn chất độc hại bị dược lực ép buộc phải bức khỏi cơ thể gây ra tổn thương cho xương cốt và máu thịt, một phần dược lực lại ngay lập tức chữa trị những tổn thương này. Chính vì thế Tiêu Sơn hiện giờ thống khổ vô cùng vừa ngứa ngáy lại vừa đau rát. Dù sao lần đầu của hắn tất nhiên là vô cùng thống khổ vì lần đầu bao giờ cũng có nhiều chất độc nhất sau này khi cơ thể ít đi độc tố thì quá trình này sẽ nhẹ nhàng vô cùng.

Tiêu Sơn sau hơn hai canh giờ mới mở mắt ra. Hắn nhìn cả trậu nước hiện giờ đã biến thành màu đen xì và tanh hôi vô cùng. Tiêu Sơn không khỏi nhíu mày khó chịu bịt mũi của mình. Hắn cố lê lết cái thân uể oải này đi đổ thùng nước cùng với việc thay mội thùng nước khác làm sạch cơ thể. Tiêu Sơn sau khi tắm song bằng dược dịch không ngờ cơ thể hắn lại trở nên trắng hơn, da dẻ hồng hào hơn nữa kết hợp với mái tóc bạch kim và khuôn mặt anh tuấn rất có thể một số người gọi hắn là mặt trắng nhỏ (tiểu bạch kiếm). sau khi làm xong xuôi mọi chuyện Tiêu Sơn không nhịn được cực độ mệt mỏi tinh thần mà lăn vào giấc ngủ.

Trong màn đêm tại một phòng khác Tiêu gia...

Một thanh niên ngồi khoanh chân lại bắt đầu tu luyên đấu khí sau hơn hai canh giờ hắn mới từ từ mở mắt ra. Nhưng khuôn mặt của hắn rõ ràng không vui hắn mở miệng nói: "Ta thảo tại sao đấu khí của ta lại một lần nữa bị biến mất. Chẳng lẽ Tiêu Viêm ta từ một thiên tại trở thành một phế vật rồi sao?"
Bình Luận (0)
Comment