Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 313

Mái tóc bạch kim nhẹ nhàng bay trong gió, ánh mắt người thanh niên ngước nhìn về phía một cánh cửa lớn. Ở canh gác ở bên cánh cửa có hai người thanh niên ngoài hai mươi tuổi đang canh gác. Tuy nhiên khi thấy được người thanh niên thì hai người này nhất thời xuất hiện một nụ cười. Đôi mắt hai người híp lại, họ ngay lập tức tò mò lên tiếng hỏi: “Bạch huynh…”

Hai tay người thanh niên chắp lại hành lễ nói: “Từ huynh và Lỗ huynh, hai vị khách khí rồi!”

“Hahahaha…” Nhất thời cả hai người đều xuất hiện một nụ cười sảng khoái. Một người tiến tới vỗ vào bả vai của người thanh niên có tóc bạch kim này, đồng thời tò mò hỏi: “Bạch huynh ngươi lần này lại ra khỏi trấn Hòa Bình tiến vào vực Hắc Giác để rèn luyện sao?”

Một người ở bên nói nhỏ: “Nghe nói Bạch huynh sắp trở thành tôn nữ tế của phó viện trưởng chúng ta?”

Khóe miệng Bạch Thanh Ngọc hơi cong lên, hắn mỉm cười nói: “Ân, xác thực có chuyện này?”

“Vậy phải chúc mừng Bạch huynh rồi!” Cả hai người với vẻ mặt nịnh nọt mỉm cười đáp lại.

Đôi môi Bạch Thanh Ngọc mấp máy, hắn nhìn về phía hai người hỏi: “Không biết Từ huynh và Lỗ huynh có nghe đến việc đoàn người của đạo sư Nhược Lâm bị đám người Ma Viêm cốc phục kích?”

Người thanh niên có vài phần béo tốt họ Lỗ kia nhẹ nhàng lắc đầu tặc lưỡi nói: “Sao chúng ta không biết chứ? Không chỉ riếng đám người của đạo sư Nhược Lâm còn một vài người của các đạo sư khác bị đám người Ma Viêm cốc bắt giữ. Đáng giận mà! Mấy tên khốn kiếp Ma Viêm cốc chẳng lẽ coi học viện chúng ta không người? Lão tử mà bắt được vài đứa trong đó lão tử không đem chúng bầm thây vạn đoạn mới không ngươi giận… hừ… hừ…” Trên mặt của người thanh niên béo tốt họ Lỗ này mang theo vẻ tức giận.

Trên mặt người thanh niên gầy gõ cầm một cái trường thương lắc lắc đầu cười khổ nói: “Thôi đi lão Lỗ! Ta nói ngươi này… Thực lực chưa tới đại đấu sư của ngươi chẳng bù nhét kẽ răng cho người ta. Cẩn thận người ta đem người làm thịt cũng nên. Sợ rằng ngươi còn chưa đem họ thịt thì ngươi đã bị họ ăn hài cốt cũng không còn ấy chứ!”

Ánh mắt Bạch Thanh Ngọc quét qua người thanh niên họ Lỗ thấy được khóe miệng hắn liên tục co quắp. Trên khuôn mặt Bạch Thanh Ngọc xuất hiện một nụ cười rất bình thản. Hắn tò mò lên tiếng hỏi: “Không dám dấu diếm Lỗ huynh và Từ huynh, lần này ta phụng mệnh phó viện trưởng ra ngoài hỗ trợ điều tra việc này xin hai Từ huynh và Lỗ huynh giúp đỡ…”

“Bạch huynh khách khí rồi!” Hai người mỉm cười đáp lại. Người thanh niên béo tốt họ lỗ mở miệng nói: “Chúng ta cũng không biết nhiều nghe nói có ba ban do ba đạo sư dẫn dắt lần này ra ngoài học viên không ngờ bị người Ma Viêm cốc phục kích. Nghe nói người phục kích lần này là tứ trưởng lão của Ma Viêm cốc, thực lực đã đạt đến đấu hoàng đỉnh phong. Thời điểm này quan hệ của Ma Viêm cốc cùng với học viện Già Nam đã hết sức căng thẳng.”

Hai hàng lông mày giống như vẽ của Bạch Thanh Ngọc hơi cau lại hắn tò mò lên tiếng hỏi: “Hai vị học huynh không biết Ma Viêm cốc nằm ở địa danh nào? Ngoài ra khu vực đó có địa hình như thế nào? Thực lực của Ma Viêm cốc tương đổi ra sao? Bạch Thanh Ngọc nhất định sẽ hậu tạ!” Nói đến đây Bạch Thanh Ngọc rúi vào tay hai người mỗi người một bình đan dược.

“Ấy, ấy…” Hai người vội vã đưa tay đẩy lại. Ngay sau đó họ mở miệng nói: “Bạch huynh ngươi khách khí rồi! Đây là chức trách chúng ta phải làm…” Với thân phận Bạch Thanh Ngọc thì không cần đưa đến thứ gì thì họ cũng cần phải nịnh bợ Bạch Thanh Ngọc. Tuy nhiên thực sự thì Bạch Thanh Ngọc không muốn nợ họ thế nên mới làm như thế.

Người thanh niên họ Từ dùng tay xoay nhẹ trường thương sau đó tặc lưỡi nói: “Ma Viêm cốc chính là một khu vực Cốc nằm ở phía Tây Bắc của vực Hắc Giác. Với tốc độ của ma thú phi hành cũng cần phải có một ngày mới tới. Trong cốc được bao quanh bởi các núi lửa. Bởi vì trướng khí răng khắp nơi nên tại ban ngày cũng chẳng khác nào ban đêm. Độc hỏa tràn ngập khắp nơi. Những người của Ma Viêm cốc đều phải dùng một lượng lớn đan dươc để cầm cự trước khi tiến vào cốc”

“Ngoài ra đám người này thế lực cũng không hề yếu hơn so với học viện của chúng ta. Nghe nói tông chủ Ma Viêm cốc là Địa Ma Lão Quỷ đã đạt đến đấu tông tứ tinh cách đây đã vài năm. Mặc dù nhiều năm như vậy rồi có lẽ lão già này đã lên tới đấu tông ngũ tinh so với mấy vị trưởng lão trong nội viện cũng không kém chút nào. Dưới tông chủ là bốn vị trưởng lão mỗi người đều có thực lực đấu hoàng đỉnh phong. Hơn thế nữa họ còn thu gom một đám cường giả ở bên ngoài nhập cốc thường thường tạo thành một bộ phận chuyên đánh cướp trên vực Hắc Giác. Đám người này cũng hay thường chặn đánh người của học viện Già Nam chúng ta!”

Con mắt to của người thanh niên họ Lỗ hơi mở lớn, sau đó miệng cũng có vài phần kinh ngạc tò mò hỏi: “Bạch huynh, ngươi chẳng lẽ định đến Ma Viêm cốc?” Nghe được lời này người thanh niên họ Từ kinh ngạc nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc.

Khóe miệng Bạch Thanh Ngọc xuất hiện một nụ cười khổ, hắn mở miệng nói: “Không sai? Hai vị học huynh đúng là ta có ý này?”

Nhất thời hai người nhìn về phía nhau sau đó khe khẽ thở dài một hơi. Người nam nhân béo tốt họ Lỗ mở miệng nói: “Bạch huynh ta khuyên huynh nếu như ngươi muốn đi vẫn làm chuẩn bị cho tốt!”

Con ngươi của Bạch Thanh Ngọc hơi ngước lên, hắn nhíu mày hỏi: “Lỗ huynh, Từ huynh ta đã sớm chuẩn bị rất tốt! Lần này ta đi chẳng qua chỉ là dò xét mà thôi! Không đến nỗi… Xem vẻ mặt hai vị sư huynh thì hình như… còn có việc sao?”

“Khụ, khụ…” Người nam béo tốt họ Lỗ mở miệng nói: “Nghe nói trong số đám người trưởng lão có một số người có sở thích biến thái. Lấy vẻ tuấn tú của Bạch huynh chúng ta chỉ e sợ là…”

Khóe miệng Bạch Thanh Ngọc co quắp. Hắn biết ở địa cầu cũng có một loại nam nhân cùng với nữ nhân có sở thích đồng tính luyến ái. Mặc dù Hổ Gia cũng có chút đồng tính luyến ái nhưng nàng chưa bao giờ có hành vi vượt phép cả. Hiện giờ thì chí ít nàng cũng yêu thích Bạch Thanh Ngọc. Tuy nhiên hiện giờ để cho Bạch Thanh Ngọc gặp phải tình trạng này cảm giác hắn nổi hết cả da gà lên.

Nói thế nào nhỉ? Nếu như ngươi là nam nhân chuyển đối giới tính thành một cô gái xinh đẹp yêu kiều. Nếu như thấy được ngươi trần truồng ta là nam nhân cũng bị câu khởi hứng thú. Ta cũng sẽ đè ngươi ra mà tiến hành giao hoan. Tuy nhiên trong lúc giao hoan người đột nhiên nói ngươi đã từng là nam nhân. Câu này nói ra thì nhất thời khiến cho người có cảm giác nôn mửa và nổi da gà.

Lần này không ngờ Bạch Thanh Ngọc muốn đến Ma Viêm cốc tiến hành giải cứu người lại gặp phải tình trạng như thế này? Quả thật làm cho người không lạnh mà thấy trong lòng đảm hàn và rét run. Khóe miệng Bạch Thanh Ngọc liên tục co quắp.

Hai tay Bạch Thanh Ngọc chắp lại đối với hai người mỉm cười nói: “Đa ta Lỗ huynh và Từ huynh đã trợ giúp. Hai bình đan dược phá chướng đan chuyên để đột phá cảnh giới đại đấu sư này, nó không dám chắc có thể giúp người đột phá đại đấu sư đạt đến mười thành nhưng có thể nâng cao thêm ba thành thành công. Xin hai vị học trưởng nhận lấy…”

“A” Nhất thời hai người mở miệng kinh ngạc. Phải biết hai người đã đạt đến đấu sư cửu tinh nhiều năm, tích lũy đã đầy đủ. Hiển nhiên lần này họ muốn bế quan trùng kích cảnh giới. Khi ánh mắt Bạch Thanh Ngọc liếc qua hai người này mới lấy ra hai lọ đan dược hỗ trợ họ. Thấy được đan dược có tác dụng như vậy thì nhất thời trên khuôn mặt hai người xuất hiện một nụ cười đầy thân thiện. Cả hai người đều vươn tay ra, thanh niên họ Từ nói: “Nếu Bạch huynh có lòng như vậy chúng ta khước từ quả thực khách khí rồi! Sau này nếu như có việc gì khó khắn, hai chúng ta nhất định sẽ không từ nan…”

“Phải, phải!” Thanh niên họ Lỗ cười liên tục gật đầu như gà mổ thóc.

Bạch Thanh Ngọc liếc mắt nhìn về phía họ cười một nụ cười thân thiện. Mấy người lính gác khác thì nhìn về phía bên này đều đỏ mắt đều muốn chào hỏi Bạch Thanh Ngọc một phen. Tuy nhiên khi đám người đến thì ngay lập tức Bạch Thanh Ngọc chắp tay với hai người kia nói: “Hai vị học huynh ta có việc gấp xin cáo từ…”

“Vậy chúng ta không làm phiền Bạch huynh nữa!” Một người trong hai người mở miệng nói.

Bạch Thanh Ngọc chớp nhẹ đôi mắt. Thân hình hắn lóe lên, thân hình quỷ mị giống như cái bóng nhanh chóng thoắt ẩn thoắt hiện. Ngay một lúc thì thân hình hắn đã biến mất. Hắn hướng thẳng về hướng phía Tây Bắc mà đi.



Một người thanh niên khác mặc một thân quần áo màu đen bóng nhẫy để hở bộ ngực trần cực kỳ săn chắc. Từng khối thịt cuồn cuộn đồng thời làn da lại trắng hồng giống như nữ nhân. Trên con mắt của hắn xuất hiện một tia kiên nghị và độc ác. Hai con mắt nhẹ nhàng nheo lại.

Thân hình của hắn đang đứng trên lưng của một con giao long khổng lồ màu tím bay vút đi. Bất chợt hắn mở miệng hỏi: “Tiểu Long Nữ… Ta xem đấu khí ngươi tiêu hao hầu như không còn vẫn là biến lại thành hình người đi. Ta sẽ để Thanh Viêm ra ngoài!”

“Vâng!” Con giao long mở miệng khàn khàn đáp lại. Ngay sau đó thân mình nó lóe lên biến thành một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp khiến cho bất cứ nam nhân nào cũng phải mê mẩn. Mái tóc dài màu tím xõa dài trên vai của nàng. Khuôn mặt xinh đẹp tới yêu mị. Thân thể nàng lơ lửng trong không trung. Nàng vội vã dùng một chiếc khăn nhẹ nhàng che lấy thân thể của mình.

Người thanh niên có mái tóc bạch kim mặc y phục màu đen nhẹ nhàng phất tay ra. Ở trong không khí một con chim ưng khổng lồ xuất hiện. Nó vỗ cánh lơ lửng trong không khí. Từ miệng hắn phát ra tiếng hót cao vút. Nó mở miệng nói: “Chủ nhân, người mau lên đây đi!”

“Được!” Người thanh niên nhẹ nhàng đáp lại. Thân mình cô gái cũng nhanh chóng bay thẳng lên ngồi ở trên đó.

Bàn tay người thanh niên nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng của con chim ưng khổng lồ rồi nói: “Thanh Viêm, hết tốc lực phóng về phía trước. Sau khi ngươi tiêu hao hết đấu khí ta sẽ thả ra Hắc Nha”

“Vâng!” Con chim ưng khổng lồ có móng vuốt màu vàng kim nhẹ nhàng đáp lại lời. Ngay sau đó thân mình hắn phóng vút đi giống như một mảnh sao bằng. Tốc độ của nó khiến cho không gian ở xung quanh đất bắt đầu chập chùng.

Ngồi trên lưng của con chim ưng khổng lồ, người thiếu nữ nhanh chóng thay một bộ y phục sau đó ngồi xuống nhanh chóng hấp thu đấu khí khôi phục lại đấu khí đã mất. Vừa rồi rõ ràng nàng di chuyển với tốc độ vô cùng kinh khủng. Tốc độ này đủ để trong vài giờ hao hết toàn bộ đấu khí của nàng.

Họ đi chỉ mất đến nửa ngày thì ngay lập tức gặp một thanh niên có mái tóc màu bạch kim, khuôn mặt đẹp trai đến yêu dị. Khi thấy người thanh niên này thì ngay lập tức Tiêu Sơn mở miệng nói: “Dừng lại để cho hắn lên!”

“Vâng!” Thanh Viêm ngay lập tức đáp lại. Ánh mắt Thanh Viêm nhìn về phía người thanh niên này thì hơi cau lại. Tại sao người thanh niên này lại cho hắn cảm giác như chủ nhân vậy. Hắn cũng không hiểu lắm. Rõ ràng Thanh Viêm nhìn ra được người thiếu niên này chỉ có thực lực đại đấu sư tam tinh mà thôi. Tại sao lại cho hắn cảm giác vô cùng quái dị giống như nhìn thấy Tiêu Sơn vậy.

Người thanh niên có mài tóc bạch kim tuấn tú so với Tiêu Sơn cao hơn không biết bao nhiêu lần. Ngay cả Tiểu Long Nữ cũng phải ngước nhìn về phía hắn vài lần. Sau khi hóa hình sống với loài người một đoạn thời gian thì Tiểu Long Nữ cũng bắt đầu thay đổi thẩm mỹ quan lấy loài người làm tiêu chuẩn. Hiển nhiên mức độ tuấn mỹ của nam nhân này khiến cho nàng động lòng. Nói đúng hơn là nàng muốn giao phối với người thanh niên này sau đó sinh sản ra hậu đại.

Bàn chân người thanh niên này chỉ lẳng lặng bước tới bên cạnh Tiêu Sơn sau đó nhắm mắt lại ngồi khoanh chân bắt đầu hô hấp hồi phục lại đấu khí. Tiêu Sơn quát nhẹ: “Thanh Viêm tiếp tục bay về phía Tây Bắc với tốc độ nhanh nhất!”

“Vâng!” Con chim ưng há miệng nhả tiếng người. Thân mình nó bay vút về phía trước với tốc độ nhanh hơn vài phần.

Tại khu vực tổng bộ của Ma Viêm cốc…

Một nam nhân mặc hắc bào từng bước từng bước đạp đến về phía một con đường bằng đá. Ở phía trước hắn là một lão già mặc y phục màu nâu cũ đưa bàn tay ra hướng về phía một tường đá. Ở tường đá này không ngờ lại dấu một cái cơ quan nho nhỏ. Bàn tay hắn nắm lấy một viên đá kéo ra. Ở trong để ra một cái lỗ nhỏ.

Ngón tay lão già ấn về phía cái lỗ này. Nhất thời ở trong không khí phát ra âm thanh rất nhỏ. Nếu như không phải người có tai thính rất khó bắt được âm thanh này phát ra. Nhất thời phía dưới chân của họ đột nhiên xuất hiện một cái hố. Cả hai người rơi vào trong hố. Ngay sau đó cái hố lại đóng lại.

Ở phía dưới tối đen chỉ có một cái đèn khá lờ mờ do đá Nguyệt Quang phát ra. Bàn tay lão già nắm lấy đá Nguyệt Quang sau đó mỉm cười cùng với người nam nhân mặc áo bào đen kia nói: “Đại nhân, mời ngài đi theo chúng ta!”

Người nam nhân mặc áo bào đen nhẹ nhàng gật đầu một cái. Hẳn lẳng lặng đi sau lưng lão già mặc áo bào nâu cũ kỹ này. Lão già mặc bộ đồ nâu cũ đưa hắn đi lòng vòng một chuyến. Một số lượng lớn cơ quan được hắn mở ra. Ngay sau đó hắn dừng lại ở một vách tường bằng đá. Khi bàn tay hắn ấn vào thì tường đá hiện ra một cái cửa lớn.

Bàn tay lão già mặc áo bào nâu cũ kỹ kia đưa ra đối với người nam nhân mặc áo bào đen này nói: “Đại nhân mời ngài đi theo ta!”

Hai người bước vào phía bên trong. Nhất thời đôi mắt của người nam nhân mặc áo bào đen nheo lại. Ở phía bên trong là một không gian rộng lớn. Hơn nữa trong không gian này còn để la liệt các loại sản phẩm dược liệu, công pháp, đấu kỹ v.v… Đồng thời còn có các loại khoáng sản quý hiểm. Nếu bất cứ ai nhìn thấy những thứ này thì chắc chắn đều sẽ trợn mắt há hốc miệng vào vì số lượng khổng lồ của các vật quý giá ở đây.

Thân mình nam nhân mặc áo bào đen che kín cả người chỉ mở miệng nói: “Tốt rồi! Ngươi ra ngoài đi!”

Đầu lão già mặc y phục màu nâu cũ gật đầu nói: “Vâng thưa đại nhân!”

Sau khi lão già rời khi khá xa thì người nam nhân mặc áo bào đen này quét qua đám vật phẩm ở đây một chút. Hắn thử dùng linh hồn lực quét qua những lời này. Ngay sau đó hắn cười: “Khắc, khặc… nó đây rồi!”

Bàn tay hắn đưa ra, từ đống vật phẩm bắn ra một cái viên ngọc. Ánh mắt người nam nhân mặc áo bào đen này chăm chú nhìn về phía viên ngọc. Đó là một viên pha lê thì đúng hơn. Một viên pha lê hoàn toàn trong suốt hình tròn. Ở trong có hình một con hổ giống như đang sống vậy. Nó đi lại lại, cả người toát ra uy vũ.

Hai tay người nam nhân mặc áo bào đen này siết chặt lại. Nhất thời khí tràng phát ra, cả mặt đứt bị nứt vỡ. Một số đồ ở gần hắn bị khí tràng của hắn chấn vỡ. Tuy nhiên khi hắn mở ra thì thấy viên ngọc vẫn nằm gọn trong tay hắn mà không có chút sứt mẻ gì. Trên mặt hăn xuất hiện một nụ cười nói: “Khắc, khặc… Không sai là đồ thật. Viên ngọc có chứa một trong mười hai con giáp. Lần này điện chủ Hồn điện giao cho công việc không ngờ lại tìm hiểu về công pháp tu chân đồng thời manh mối của mười hai viên ngọc tương ứng với mười hai con giáp. Mặc dù công pháp tu chân không có cách nào lấy được nhưng nay ta thu lại được viên ngọc có chứa hình con hổ. Chỉ là có hay không giao cho chủ nhân còn là giao cho người của Hồn Điện. Trước báo cáo với chủ nhân rồi nói sau!”

Tại trong đại điện của Ma Viêm cốc, một lão già mặc áo màu vàng kim ngồi trên bảo tọa đầy xương cốt. Phía dưới của hắn là vài người. Một lão già mặc y phục màu vàng kề bên cạnh tò mò hỏi: “Tông chủ, không biết vị đại nhân kia đến tột cùng muốn gì? Ngài muốn tài phú của Ma Viêm cốc hay sao?”

Đầu lão già mực y phục màu vàng kim lắc nhẹ đồng thời cũng than khẽ nói: “Việc này ngươi không cần biết! Chúng ta không quản nhiều như vậy. Có người giúp chúng ta đánh chiếm mở rộng địa bàn là được. Hiện giờ chúng ta thế lực mở rộng gấp rưỡi chỉ trong vài tháng ngươi còn hy vọng điều gì nữa?”

Đôi môi tái nhợt của lão già mặc y phục màu vàng nhạt mấp máy: “Tông chủ, ngài chẳng lẽ không biết loại đấu kỹ cùng với cách ăn mặc của người kia rất có khả năng là…”

“Hừ…” Bất chợt từ miệng của lão già mặc y phục màu vàng kim phát ra. Hắn lạnh giọng cảnh cáo nói: “Tề Sơn, việc các thế lực mạnh mẽ từ Trung châu đến đây là rất bình thường. Vị đại nhân kia không muốn để lộ tính danh là rất bình thường. Chúng ta không có việc gì tốt nhất ngoan ngoãn làm đúng chức trách của mình. Ta là đấu tông cường giả không sai. Tuy nhiên ngươi cũng rõ ở vực Hắc Giác này ta chính là cường giả hùng trấn một phương nhưng nếu như ta đi vào Trung Châu thì ngay cả cái rắm cũng không bằng. Ngươi hiểu điều đó chứ?”

Từ trên mặt của lão già mặc y phục màu vàng kim nhẹ nhàng phát ra âm thanh trầm thấp. Lão già Tề Sơn khe khẽ gật đầu. Điều này sao hắn không thể hiểu được. Nếu như có thế lực đằng sau từ Trung Châu hỗ trợ hiển nhiên thế lực của họ sẽ mở rộng. Tuy nhiên đám người ở đây cũng phải biết ngoan ngoãn một chút nếu không sợ rằng ngay cả c*t cũng không có mà ăn.

Nam nhân mặc y phục màu đen ngay lập tức thu một số đồ quý giá vào trong không gian giới chỉ của mình. Thân mình của hắn nhanh chóng bước ra khỏi căn phòng này. Bởi vì lão già mặc y phục màu nâu nhạt vẫn còn chờ đợi nên hắn cũng không ngại đi cùng với người này một lượt.

Đám người Hắc Hoàng tông khi thấy được nam nhân mặc áo bào đen thì nhất thời vẻ mặt nịnh nọt và cung kính nói: “Đại nhân!”

Đấu người nam nhân mặc áo bào đen này nhẹ nhàng gật xuống, từ trong chiếc áo bào màu đen kia phát ra tiếng khàn khàn nói: “Được rồi! Lần này các ngươi làm không tệ. Tuy nhiên lần giao dịch này của chúng ta đã hết. Ta sẽ thay đổi một chút ký ức của toàn bộ các ngươi về ta. Đến lúc đó chúng ta không còn nợ nhau bất cứ cái gì!”

Mấy người nhìn về phía nhau sau đó gật đầu nói: “Đại nhân, chúng ta hiểu!”

“Tốt lắm! Từng người tới đây!” Nam nhân phát ra tiếng khàn khàn. Hiển nhiên hắn không ngu gì giết người rồi. Nếu như giết người có lẽ sẽ không còn chút manh mối nào nhưng nếu làm như thế chẳng phải chọc cho người để ý sao? Chỉ có mấy thằng ngu mới làm như thế. Hắn chỉ cần sửa đổi ý nghĩ của đám người này như vậy đám người này không có chết vậy thì cũng bớt người để ý hơn nhiều. Đồng thời dù đối thủ có tìm được manh mối cũng không dò la ra được cái gì.
Bình Luận (0)
Comment