Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 324

Tại trên một quãng đường tối và hẹp, đám người này chính là người để lại Tiêu Tuyết Nhi trả lại. Nam nhân trong đoàn hướng về phía nam nhân cầm đầu tức giận lớn tiếng khó hiểu nói: “Đội trưởng, ngươi vì sao lại làm như vậy. Hắn chẳng qua chỉ là một tiểu tử chưa dứt sữa mà thôi! Tại sao cần phải nhường nữ nhân cho hắn?”

Một người khác đi bên cạnh người nam nhân này cũng lớn tiếng phản bác: “Đúng vậy! Mấy trưởng lão trong cốc cũng không có ý định chia sẽ chúng ta. Họ còn đề ra cái gì món ngon giữ lại sau cùng mới ăn. Mấy nữ nhân xinh đẹp đều đang bị giam hơn nữa còn chưa có phá xử nữ. Thật con mẹ nó… Toàn bộ hàng hạ cấp mấy lão cũng không tha. Mấy lão chơi chán rồi vứt cho chúng ta! Bây giờ được tứ trưởng lão khai ân có món ngon một chút lại bị người dành đi… Khốn kiếp…”

Ánh mắt người nam nhân cầm đầu nhìn về phía mấy tên hộ vệ này thì trong ánh mắt nam nhân cầm đầu xuất hiện vẻ khinh thường cùng khinh bỉ. Hắn lên tiếng nói: “Ngu xuẩn! Các ngươi đều là óc heo cả. Loại nam nhân như các ngươi đều suy nghĩ bằng nửa người dưới hay sao? Các ngươi không nhìn tuổi tác của hắn sao? Tuổi nhỏ như vậy đã là đại đấu sư thất tinh. Người như vậy mặc dù không nhiều, không ít cũng coi như là thiên tài đi…”

“Những chẳng lẽ các ngươi không nhìn ra hắn đi với ai sao? Hắn đi với Tề trưởng lão. Trong khi hắn lên mặt chúng ta thì Tề trưởng lão nhất thời im lặng chờ đợi giống như chờ chúng ta sẽ xử lý hắn cho Tề trưởng lão vậy!”

Thấy vậy thì người thanh niên khác nói: “Đội trưởng, vậy thì chúng ta cần gì phải cố kỵ hắn. Chúng ta ngay lập tức xử lý hắn luôn đi. Ta xem nữ nhân bên cạnh hắn chính là đạo sư của học viện Già Nam đi. Ta chưa từng hưởng thụ qua cái cảm giác được chơi nữ nhân lại là đạo sư của học viện Già Nam…”

Bốp!

Bàn tay nam nhân cầm đầu trực tiếp đánh vào ót của người nam nhân vừa nói câu này. Ánh mắt nam nhân cầm đầu trừng về phía người nam nhân này. Trong giọng nói nam nhân cầm đầu tràn ngập coi thường và khinh bỉ: “Đầu ngươi bị bò đá hả? Ngươi không biết nếu như người mà Tề trưởng lão muốn xử lý liệu có cần đám người như chúng ta ra tay hay không? Rõ ràng Tề trưởng lão cố ý khiến cho chúng ta xích mích với hắn. Người thanh niên này dù ta chưa từng bao giờ nhìn thấy trước đây nhưng vị trí chắc chắn không bình thường. Nếu như chúng ta dây vào người không nên dây đến lúc đó được không bù mất… Tề trưởng lão cùng với hắn cả hai chúng ta đều không thể động vào tốt nhất là tránh xa đi!”

“Chỉ là một nữ nhân mà thôi! Chờ Ma Viêm cốc không là Hắc Hoàng tong lớn mạnh đi nên các ngươi còn thiếu nữ nhân để chơi hay sao? Một đám đầu heo!” Nam nhân cầm đầu không kiêng kỵ hướng về phía đám người kia mở miệng, lời nói tràn ngập khinh bỉ. Nói xong người nam nhân cầm đầu phất tay đi về phía trước,

Ánh mắt Bạch Thanh Ngọc liếc nhìn về phía lão già mặt đỏ mặc y phục màu vàng nhạt, đôi mắt Bạch Thanh Ngọc trở nên lạnh lẽo. Đôi môi Bạch Thanh Ngọc hơi mím lại hắn lên tiếng hỏi: “Tề trưởng lão, ngươi đang đối đầu với ta sao?”

Hai mắt lão già hơi híp lại, hắn chỉ mỉm cười đưa bàn tay lên vỗ vỗ đầu của mình sau đó cười với Bạch Thanh Ngọc nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi nói gì vây? Lão phu không hiểu ngươi nói gì cả! Ngươi phải biết lão phu cao tuổi rồi nên trí nhớ không được tốt, không nhớ rõ đường là chuyện rất bình thường”

Đôi môi Bạch Thanh Ngọc mím lại, hắn hít một hơi lên tiếng nói: “Sau này có lẽ ta sẽ trở thành một luyện dược sư của Hắc Hoàng tông!” Nghe được lời này thì Tiêu Tuyết Nhi có vài phần kinh ngạc tuy nhiên nàng cũng không có lên tiếng. Bạch Thanh Ngọc lên tiếng nói: “Tề trưởng lão, vừa rồi vãn bối có gì mạo phạm với Tề trưởng lão xin trưởng lão đại nhân đại lượng tha thứ. Các nàng đối với ta rất quan trọng. Nếu Tề trưởng lão ra tay cứu giúp ta sau này nhất định sẽ không quên ơn Tề trưởng lão!”

“A, a…” Thấy Bạch Thanh Ngọc hạ mình như vậy thì Tề Sơn cảm giác được cực kỳ thỏa mái. Bạch Thanh Ngọc đến có lẽ sẽ rất nhanh chiếm lấy vị trí của lão nhưng dù sao thì lão nghĩ sau này hai người còn chung đụng khá dài. Hai bên chưa chắc không thể hợp tác. Dù sao Tề Sơn coi như đánh mặt Bạch Thanh Ngọc một lần coi như cảnh cáo hắn rằng không phải tiềm lực mạnh được tông chủ coi trọng là muốn làm gì thì làm tai Hắc Hoàng tong này.

Bàn tay lão già mặt đỏ đưa lên vuốt ve râu của mình, lão lên tiếng nói: “Sau này tiểu huynh đệ ngươi ra nhập Hắc Hoàng tông, chúng ta sẽ vì Hắc Hoàng tông mà ra sức.”

Hai tay Bạch Thanh Ngọc chắp lại, hắn hướng về phía Tề Sơn nói: “Bạch Thanh Ngọc nguyện để Tề Trưởng lão làm người dẫn đầu sau này Tề trưởng lão chỉ đông ta tuyệt đối không dám đi tây. Hy vọng Tề trưởng lão sau này có thể dẫn dắt một kẻ vãn bối như ta!”

“Hahaha… được, được!” Tề Sơn cảm giác được mục đích của mình đã đạt đến một phần, hắn sảng khoái đáp ứng Bạch Thanh Ngọc nói: “Các ngươi đi theo ta đi!”

Bốn người lòng và lòng vòng cuối cùng đến được một căn phòng có cửa khá lớn. Hai người đang canh ở cửa liên tục thò tay của mình xuống hạ thể vuôt ve. Tuy nhiên thấy đám người đi đến thì ngay lập tức giật mình. Cả hai người ngay lập tức hành lễ: “Tề trưởng lão!”

Từ trong phòng phát ra âm thanh: “Nào gào khóc đi, nhanh cầu xin đi! Nhanh nào…” Kèm theo đó là tiếng xé rách quần áo phát ra từ cánh cửa.

“Tốt lắm!” Tề trưởng lão gật đầu hướng về phía hai người nam nhân kia. Hắn lên tiếng nói: “Đại khách khanh trưởng lão đang ở trong đó sao?”

Một người trong đó chắp tay sau đó lên tiếng nói: “Vâng tứ … đại khách khanh trưởng lão đang ở nơi đó. Hơn nữa ngài ấy còn mang theo hai nữ nhân tiến vào nơi đó!” Ánh mắt người nam nhân canh cửa này khẽ liếc vào trong đó sau đó nhỏ giọng nói.

Bạch Thanh Ngọc cắn hai hàm răng lại sau đó muốn tiến vào bên trong. Hắn rõ ràng nghe được tiếng khóc nức nở của nữ nhân phát ra. Ngay lập tức hai người canh phòng đề phòng ngăn cản lại: “Đứng lại!”

Ngay lập tức bàn tay Tề Sơn phất nhẹ với hai người hộ vệ nói: “Đây là luyện dược sư tuổi trẻ Bạch Thanh Ngọc. Hắn mới đến Hắc Hoàng tông chúng ta. Mặc dù hắn tuổi còn rất trẻ nhưng đã là một luyện dược sư tứ phẩm!”

Nghe thấy lời này thì nhất thời hai người hộ vệ nhìn về phía nhau. Ngay sau đó hai người chắp tay quỳ xuống với Bạch Thanh Ngọc nói: “Đại nhân, xin thứ lỗi vì đã mạo phạm đại nhân!”

Bạch Thanh Ngọc quát nhẹ một tiếng: “Mở ra ta muốn đi vào!”

“Việc này!” Hai người hộ vệ nhất thời nhìn về phía nhau không biết phải nói gì cho đúng.

Bạch Thanh Ngọc trực tiếp đẩy cửa đi vào. Nhất thời hắn nhìn thấy cảnh tượng có chút giận dữ. Bàn tay già nua của một lão già với mái tóc vừa đen vừa trắng. Trên mặt thì xuất hiện nụ cười thích thú và cực kỳ dâm đãng. Phía trên giường là một thiếu nữ bị lão già dâm đãng và vô sỉ đè ở trên giường.

Một thiếu nữ mặc một thân y phục màu đỏ, khuôn mặt có vài phần xinh đẹp nhưng trên mặt tràn ngập nước mắt, mái tóc màu nâu xinh đẹp đã bị rối tả tơi, bộ ngực đầy đặn bị bàn tay lão già túm lên trên, vòng eo mảnh khảnh, kiều đồn vểnh cao mà mượt mà. Bàn tay dâm đãng của lão già đang vuốt ve cặp mông của nàng còn miệng hắn đang bú trên một bên ngực cao vút của nàng. Hắn mực cho nàng kêu lên, gào khóc liên tục dùng tay đánh vào đầu của lão. Xem ra lão già này rất thích chơi trò cưỡng bức hiếp dâm.

“Tuyết Ny!” Ánh mắt Nhược Lâm khi nhìn thấy được thiếu nữ bị lão già đè lên người liên tục bú ngực của nàng như vậy thì kinh hãi hô lên.

Tuyết Ny thấy được Nhược Lâm tiến vào thì giống như người chết đuối vớ được cọng cỏ cứu mạng. Hai mắt của nàng tràn đẫm ra lệ nóng, nàng hô lên: “Ô, ô… Đạo sư Nhược Lâm! Mau, mau cứu ta… ô… ô…”

Đầu lão già quay lại thì thấy được bốn người đi với nhau trong đó cầm đầu là lão già mặt đỏ mặc y phục màu vàng nhạt. Lão già già nua tóc bạc này từ từ đứng dậy. Trong lòng lão lúc này tràn ngập tức giận. Lúc mà hắn hứng lên nhất thì lại bị người khác mạnh mẽ đánh gãy.

Hắn lên tiếng nói: “Tề trưởng lão…” Ánh mắt hắn quét về phía mấy người thì có chút kinh ngạc bởi sự xuất hiện của Tề Trưởng lão cùng với ba người khác một nam và hai nữ. Nam nhân thì hắn không quen biết nhưng nữ nhân thì hắn khá quen thuộc. Một người đã bị hắn chơi qua vứt cho đám thuộc hạ còn một người thì hắn tranh dành nhưng bị thiếu tông chủ Mạc Nhai đưa đi nên hắn cũng đành chịu thua.

Hai tay lão già mặt đỏ chắp lại: “Đại khách khanh trưởng lão, lão phu phụng mệnh tông chủ đến đưa tiểu huynh đệ Bạch Thanh Ngọc tới đây! Hắn có việc cần nói chuyện với đại khách khanh trưởng lão!” Nói xong Tề Sơn quay sang nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc.

Bạch Thanh Ngọc chắp tay lại với lão già tóc bạc vẻ mặt bỉ ổi nói: “Đại khách khanh trưởng lão. Ta là luyện dược sư tứ phẩm mới gia nhập vào Hắc Hoàng tông. May mắn được tông chủ trọng dụng. Hiện giờ tông chủ hứa với ta có vài người nữ nhân thuộc về ta mà Tuyết Ny, nàng ta là một người trong số đó. Ta hy vọng đại khách khanh trưởng lão có thể cắt đi thứ mình yêu nhường lại cho ta!”

Nghe được lời này thì khuôn mặt của lão già có chút bàng hoàng. Hắn nhìn về phía Tề Sơn thấy được Tề Sơn cũng không có nói gì. Theo như người thanh niên này nói ra thì nếu như với tuổi của hắn mà đạt đến luyện dược sư tứ phẩm vậy thì thiên tư này… Lão già có chút trầm ngâm, trong lòng cũng đánh chút chủ ý. Ngay sau đó hắn mỉm cười nói: “Không sao? Chỉ là một nữ nhân mà thôi! Kiếm đâu mà chả có. Nếu như tiểu huynh đệ Bạch Thanh Ngọc đã thích nàng ta, lão phu sẽ nhường nàng ta cho ngươi…”

Ánh mắt lão già nhìn về phía nữ nhân lõa thể, trong lòng có chút không đành lòng. Cây côn th*t của hắn đã sẵn sàng lên đạn có thể đâm vào huyệt động nữ nhân này bất cứ khí nào. Mặc dù có bị chút khó chịu khi không được chơi thiếu nữ bốc lửa này tuy nhiên sống nhiều năm như vậy thì lão còn biết cái gì bỏ được cái gì không. Lão già cười hướng về phía Bạch Thanh Ngọc nói: “Yên tâm, nàng ta hoàn toàn còn là hoàn bích thân. Tiểu huynh đệ có thể mang nàng ta đi!”

Hai tay Bạch Thanh Ngọc chắp lại sau đó hướng về phía lão già tóc bạc kia lên tiếng nói: “Đa tạ khách khanh trưởng lão đã cắt đi thứ mình yêu thích. Ngày sau Bạch Thanh Ngọc nhất định sẽ cảm tạ!”

Trên khuôn mặt lão già xuất hiện một nụ cười bình thản, lão phất nhẹ tay nói: “Được rồi! Tiểu huynh đệ ngươi khách khí rồi! Sau này nếu như ngươi có gặp được việc gì hoặc ai trong đây gây khó khăn cho ngươi thì ngươi cứ tìm lão phu. Lão phu nhất định sẽ giúp ngươi giải quyết!”

Hai tay Bạch Thanh Ngọc chắp lại, người hơi khóm xuống nói: “Đa tạ đại khách khanh trưởng lão!”

Bạch Thanh Ngọc trực tiếp dẫn đi về phía Tuyết Ny. Tuyết Ny mở to mắt kinh ngạc nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc. Nàng muốn mở miệng nói gì đó những lại không thể mở lời được. Tuy nhiên ngay sau đó Bạch Thanh Ngọc vươn tay ra đem một chiếc khắn lớn quấn lấy thân thể Tuyết Ny sau đó bế bổng nàng lên. Hắn đồng thời cũng mỉm cười hướng về phía lão già nói: “Đa tạ đại khách khanh trưởng lão” Lão già chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Bạch Thanh Ngọc hướng về phía lão già Tề Sơn nói: “Phải tiếp tục làm phiền Tề trưởng lão nữa rồi!”

Tề Sơn mỉm cười thỏa mãn gật đầu nói: “Không có gì! Dù sao sau này chúng ta là người một nhà!”

Bạch Thanh Ngọc trực tiếp mang Tuyết Ny, Nhược Lâm, Tiêu Tuyết Nhi và Tề Sơn nhanh chóng đến những nơi khác đem đám nữ nhân lấy ra. Những người này đều là bạn thân của Tiêu Ngọc cũng như có vài phần quen biết với Bạch Thanh Ngọc. Bạch Thanh Ngọc cảm giác có chút vô lực bởi những người mà hắn tới thì đám nữ nhân này không ngờ đang cùng với mấy lão già hoặc người có địa vị cao trong Hắc Hoàng tông tiến hành giao hoan. Hắn muốn cứu cũng không kịp rồi.

Tuy nhiên may mắn là ở trong ngục có một số nữ nhân khá là xinh đẹp vẫn không có sao? Những người này đều là do thiếu chủ Mạc Nhai chọn trúng nên được giữ lại. Mạc Nhai muốn từ từ nhấm nháp nên các nàng vẫn chưa có bị chơi qua. Có lẽ trong lòng Bạch Thanh Ngọc có chút phân biệt đối xử với những nữ nhân xinh đẹp hơn bởi vì các nàng nếu như bị đám người cầm thú này phá hủy thì trong lòng Bạch Thanh Ngọc có chút thương tiếc. Tuy nhiên Bạch Thanh Ngọc phát hiện một điều thú vị là trong đám người lại có một nữ nhân tóc bạch kim trông vô cùng xấu xí. Bởi vì nàng quá xấu xí nên không được đám người để ý đến. Mắt Bạch Thanh Ngọc nheo lại. Hắn cảm giác được đó không phải là bộ mặt thật của nữ nhân này tuy nhiên hắn cũng lười để ý đến nàng. Xem ra nữ nhân cũng có những người rất thông minh.

Thấy được Bạch Thanh Ngọc dẫn theo một đám thiếu nữ, Tề Sơn ho khan vài tiếng sau đó lên tiếng nói: “Tiểu huynh đệ, lão phu khuyên ngươi một câu. Ngươi tuổi trẻ huyết khí phương cương là chuyện rất bình thường. Tuy nhiên tinh lực đặt lên người nữ nhân quá nhiều cũng không tốt!”

Đôi môi Bạch Thanh Ngọc mím lại, hắn quay đầu nhìn về phía đám thiếu nữ ở phía sau thì lẳng lặng lên tiếng nói: “Đây chẳng qua là giao dịch giữa ta và tông chủ Mạc Thiên Hành. Dù sao tông chủ Mạc Thiên Hành chắc chắn sẽ kiểm soát mạng của ta. Ta không e ngại… Các nàng đều là nữ nhân mà ta yêu thích cũng có người là bằng hữu của ta. Nếu như đến các nàng ta cũng không thể bảo vệ được thì sao có thể nói gì đến cái truy đuổi trở thành một luyện dược sư cao cấp!”

Nhất thời đám người thiếu nữ phía sau đều nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc với ánh mắt nóng bỏng. Không biết trong lòng họ nghĩ gì tuy nhiên có một số nữ nhân, mắt đã bắn ra ánh sao?

Bất chợt Tề Sơn mở to con mắt của mình, hắn kinh ngạc hô lên: “Có cường giả tập kích Ma Viêm Cốc!?”

Trong lòng Bạch Thanh Ngọc thở dài một hơi nói: “Đến rồi sao?”

Lơ lửng trên đỉnh đầu tổng đàn Ma Viêm cốc là một lão già quần áo tiên phong đạo cốt. Mái tóc trắng, râu dài. Khuôn mặt hạc phát đồng nhan đang đứng trên đỉnh đầu của một con rồng. Đúng hơn là ma thú thất giai Tam Trảo Tử Sắc Giao Long. Đứng đằng sau lão già là một thiếu nữ mặc y phục màu xanh lam khá là xinh đẹp. Trên đôi mắt còn lưu lại chút nước, hai má hồng hào. Vẻ diễm quang của thiếu phụ bắn ra khắp nơi.

Một nam nhân khác mặc y phục mau xanh da trời, hắn cực kỳ đẹp trai đang khoanh tay đứng ở phía trước. Ngoài ra còn có hai nam nhân khác cũng cực kỳ mạnh mẽ một nam nhân khá đẹp trai mặc y phuc màu đen. Một nam nhân cao lớn có phần thô mặc hoàng bào. Cả đám người đều lấy vị trí lão già trung tâm làm cầm đầu.

Khí thế của cả đám người tỏa ra nhanh chóng uy áp lan tràn khắp cốc làm cho cả Ma Viêm cốc bị khí thế chèn ép có vài phần khó thở.

Vút, vút, vút…

Vài bóng đen ngay lập tức bay ra. Cầm đầu là một lão già mặc y phục màu vàng kim theo sau hắn là một thanh niên khá tuấn tú có vài phần nữ tính mặc y phục màu trắng. Ngoài ra còn vài lão già khác. Mỗi lão già cũng có thực lực đấu hoàng cao cấp. Xem ra chiến lực không đồng nhất nhưng cũng khá là mạnh mẽ.

Thấy được đội hình của lão già tiến tới thì lão già tiên phong đạo cốt chỉ mỉm cười nhẹ nhàng vuốt râu của mình. Ánh mắt lão già mặc y phục màu vàng kim co rút lại. Hắn nhìn về phía năm người và một con ma thú, trong năm người thì có ba người tỏa ra hơi thở khủng bố, hơi thở lại giống hệt với ma thú. Tuy mấy hơi thở này chỉ là đấu hoàng đỉnh phong nhưng rõ ràng có một chân bước vào đấu tông.

Con người lão già mặc y phục liên tục co quắp: “Một ma thú Tam Trảo Tử Sắc Giao Long thất giai sơ kỳ. Một nam nhân có thực lực đấu tông nhất tinh. Hai đấu hoàng đỉnh phong cùng với hai người không nhìn rõ thực lực. Nhất là lão già kia… Đội hình này…” Ngay lập tức lão làm ra phản ứng, bộ dạng cực kỳ cung kính lên tiếng nói: “Tiền bối, không biết tiền bối giá lâm Hắc Hoàng tông có gì chỉ giáo?”

“Hử!?” Bộ mặt lão già tiên phong đạo cốt kia xuất hiện chút ngạc nhiên. Ánh mắt nhìn về phía lão già mặc y phục màu vàng kim hỏi: “Lão phu nhớ rõ được đây là Ma Viêm cốc mà lão già Địa Ma Lão Quỷ làm tông chủ mới đúng. Từ khi nào nó biến thành địa bàn của Hắc Hoàng tông rồi?”

Lão già mặc y phuc màu vàng kim nhẹ nhàng đáp lại lời lão già tiên phong đạo cốt cực kỳ cung kính nói: “Tiền bối, ngài chắc không biết tại mấy ngày trước ta đã đánh bại Địa Ma Lão Quỷ. Hiện giờ Ma Viêm cốc đã thuộc về Hăc Hoàng tông chúng ta!”

“Nga” Đầu lão già tiên phong đạo cốt nhẹ nhàng gật xuống. Hắn mỉm cười nói: “Thì ra là vậy a!”

Lão già mặc y phục màu vàng kim cung kính tiếp tục hỏi: “Không biết quý tính đại danh của tiền bối? Không biết ngài đến Ma Viêm cốc này có việc gì! Ta có thể giúp gì cho tiền bối?”

Lão già tiên phong đạo cốt mím mím môi vài cái sau đó lên tiếng nói: “Chuyện này… Ài… Lão phu tên Hồng Quân. Ngươi có thể gọi lão phu một tiếng Hồng Quân lão tổ. Năm xưa lão phu nợ học viện Già Nam một cái ân tình. Bởi vì một số lượng học viên cực kỳ lớn của học viện Già Nam bị người Ma Viêm cốc toàn bộ bắt. Kết quả là đám bất tử kia đến làm phiền lão phu đến đây thứ nhất chính là đem đáo người kia an toàn trở về thứ hai chính là duỗi tay đem Ma Viêm cốc tiêu diệt!”

Nghe được lời này thì đám người ở đây nhất thời nhìn về phía nhau, ánh mắt co giật. Trong đám người ở phía sau đoàn người của lão già mặc y phục màu vàng kim thì có một lão già khác chính là Tam trưởng lão của Ma Viêm cốc đã đầu nhập vào Hắc Hoàng tông. Thân mình lão già này run lên khi nghe được lão già tiên phong đạo cốt nói.

Mạc Thiên Hành cũng không ngờ được đám người học viện Già Nam lại mời được một đám người mạnh mẽ như vậy làm hậu thuẫn. Mạc Thiên Hành chắp tay lên tiếng hướng về phía lão già tiên phong đạo cốt nói: “Thật không dấu diếm gì tiền bối Hồng Quân, chuyện này chúng ta mới biết được từ đám người Ma Viêm cốc. Bởi vì chưa kịp xử lý nên dẫn đến có một số đệ tử của học viện gặp phải chuyện. Chuyện này cũng do một phần thất trách của chúng ta…”

“A” Nghe được lời này thì lão già tiên phong đạo cốt cau mày lại.

Mạc Thiên Hành tiếp tục nói: “Tiền bối xin yên tâm, ta nhất định sẽ cho tiền bối một câu trả lời thích đáng!”

Lão già tiên phong đạo cốt nhăn mặt lại sau đó lên tiếng nói: “Vậy ngươi làm thế nào để cho lão phu một cái công đạo đây?”
Bình Luận (0)
Comment