Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 366

Bộ dạng của Tiêu Ngọc như vậy quả thực dọa người. Nhất thời khuôn mặt của Tiêu Sơn trở nên tái nhợt lại. Hắn không nghĩ đến Tiêu Ngọc tu vi tiến nhanh, căn cơ không ổn định. Không nghĩ tới Tiêu Ngọc sau khi gia tộc bị diệt vong lại dẫn phát tâm ma nhanh như vậy. Thực sự làm cho Tiêu Sơn phản ứng không kịp.

Tiêu Ngọc hiện giờ chẳng phân biệt được địch ta nữa. Trong lúc này Tiểu Y Tiên đã hoàn toàn trở thành địch nhân của nàng. Bàn tay Tiêu Ngọc đưa thanh kiếm màu xanh bốc ra hàn khí ngút trời mà trực tiếp chém về phía Tiểu Y Tiên. Một đám khí lạnh lần này biến thành một đám bông sen nhỏ kèm theo ánh sáng lấp lánh bắn về phía Tiểu Y Tiên.

Hiển nhiên Tiểu Y Tiên ngay lập tức nhảy lùi lại về phía sau. Bàn tay của nàng đảo thành một vòng tròn. Bàn tay chỉ thẳng về phía trước. Nhất thời đám khí lấp lánh trung quanh bàn tay của nàng trực tiếp hóa thành những điểm sáng. Ngay sau đó từ vòng tròn lấp lánh biến ảo ra một con rồng lửa. Rồng lửa trông vô cùng sống động trực tiếp rương nanh múa vuốt lao về phía đám chùm hoa sen bằng băng bắn về phía mình.

Oành! Oành! Oành!

Khi mà con rồng lửa quẩy đuôi, cả thân mình nó lao về phía đám sương chữa những bông hoa sen bằng khí lạnh ngưng tụ xinh đẹp kia thì phát ra những tiếng nổ mạnh. Những đám hoa sen va chạm vào con rồng lửa phát ra những tiếng nổ lớn. Lửa và băng tranh phong cực kỳ ác liệt.

Đám băng bị đốt hòa tan thành nước đồng thời hóa thành khí bốc ra trong không khí nghi ngút. Khi mà đám bông sen băng va chạm vào con rồng lửa thì chúng nổ tung. Chúng hóa thành từng mảnh băng cực kỳ sắc bén bắn ra bốn phía. Mảnh băng cực kỳ sắc bén và lạnh lẽo. Dưới ánh sáng phản chiếu chúng phát ra bảy màu vô cùng xinh đẹp và mê người nhưng cũng mang theo sự nguy hiểm.

“Aaaa...” Đám băng mặc dù bị con rồng khu trừ khá nhiều nhưng đám đệ tử ở gần đó không ngờ lại bị liên lụy. Tiếng la hét đau đớn vang khắp nơi. Những môi băng sắc nhọn, nhỏ bé cùng với số lượng vô cùng nhiều bắn ra tung tóe đã ghim vào cơ thể của họ. Từng vòi máu nhỏ như kim châm trực tiếp xuất hiện trên cơ thể họa.

Trên người họ xuất hiện những tia máu vô cùng nhỏ. Tia máu chảy ra nhanh chóng đem y phục trên cơ thể họ nhuộm đỏ. Một đám đệ tử ngay lập tức nhảy lùi về phía sau.

Khóe miệng Cát Diệp trở nên co quắp. Hắn không nghĩ ra được hai thiếu nữ này nhỏ tuổi như vậy mà đã có thực lực vượt qua bọn họ. Họ mới bao nhiêu tuổi đây? Không tới hai mươi tuổi đi. Không tới hai mươi tuổi lại có thực lực đạt đến mức đấu vương dù Cát Diệp cũng không nhìn ra được tu vi của họ là như thế nào đạt được. Chẳng lẽ hai thiếu nữ này luyện công ngay từ trong bụng hay sao?

“Ầm”

Thân mình Tiêu Sơn trực tiếp hạ xuống phía dưới. Tốc độ của hắn quá nhanh khiến cho bàn chân của hắn trực tiếp dẫm mạnh trên mặt đất. Một âm thanh rung chuyển vang lên, nó từ ví trí của Tiêu Sơn chấn động truyền ra. Từ vị trí hắn dẵm chân xuống xuất hiện vết nứt như mạng nhện. Vết nứt lan ra chằng chịt khắp nơi.

Mấy đệ tự nghe được âm thanh này thì giật mình tỉnh lại. Họ thấy được một thanh niên cả người thương thế cực kỳ chật vật. Toàn thân của hắn trở thành màu đỏ giống như người máu. Hắn với dáng vẻ hiên ngang dẫm chân trên mặt đất. Khóe miệng hơi nhếch lên, đôi mắt trở nên âm trầm.

Thân mình người thanh niên tóc bạch kim bắn đi với tốc độ cực kỳ nhanh. Hắn quát lên một tiếng nói: “Tiên Nhi, để đó cho ta!”. Toàn thân người thanh niên không ngờ lại trực tiếp phát ra ánh sáng năm màu xinh đẹp. Một bộ khôi giáp năm màu tinh tế mặc lên trên cơ thể của hắn.

Lời Tiêu Sơn vừa rơi vào tai của Tiểu Y Tiên thì nàng ngay lập tức sau khi va chạm với Tiêu Ngọc một lần. Thân mình của nàng trực tiếp nhảy lùi về phía sau. Bộ dạng của nàng trở nên cực kỳ cảnh giác. Ánh mắt Tiểu Y Tiên chăm chú quan sát trung quanh.

Tiêu Sơn trực tiếp phóng về phía Tiêu Ngọc. Vậy mà trong lúc này Tiêu Ngọc bất kể đó là ai. Nàng không nhận ra được người nào là địch người nào là hữu. Chỉ cần tất cả mọi người đều đứng trước mặt của nàng thì hắn đều là kẻ địch của nàng. Mà kẻ địch của nàng thì cần phải tiêu diệt. Đôi mắt của nàng đã biến thành màu đỏ cùng với những tia máu trông vô cùng dữ tợn.

Cảm nhận được người tấn công về phía mình thì Tiêu Ngọc trực tiếp xoay người lại. Kiếm của nàng trực tiếp đâm ra. Ngay lập tức đoàn khí lạnh phùn ra. Nó hóa thành hàng chục thanh kiếm băng tuyệt đẹp bắn vút về phía Tiêu Sơn.

Bang, bang, bang...

Vậy mà làm cho mọi người không nghĩ đến được đám băng trực tiếp khảm nạm lên cơ thể của Tiêu Sơn. Đáng tiếc nó va đập lên cơ thể của Tiêu Sơn phát ra những tiếng đinh tai nhức óc. Chúng trực tiếp đập mạnh vỡ tan thành những mảnh băng vụn bắn tung tóe khắp nơi. Tiêu Sơn vọt thẳng về phía Tiêu Ngọc.

Tiêu Ngọc hiển nhiên không biết sợ hãi là gì. Nàng bây giờ chẳng khác nào giống như một cỗ máy chỉ muốn giết chóc. Bàn tay nàng trực tiếp vung lên, cả thanh kiếm phát ra ánh sáng màu xanh ngọc bích mạnh mẽ. Tiêu Ngọc trức tiếp dùng toàn lực chém xuống phía dưới.

Đáng tiếc dù Tiêu Ngọc lâm vào tâm ma sẽ khiến cho thực lực của nàng để cao mấy thành nhưng cũng giảm đi tính linh hoạt của Tiêu Ngọc. Ngoài ra tu vi của Tiêu Sơn cùng với nàng vốn đã chênh lệch. Tiêu Ngọc muốn đả thương Tiêu Sơn có lẽ có một tia khả năng nhưng muốn đem hắn bị thương nặng hoặc giết chết hắn chắc chắn không thể nào được.

Bặp! Bàn tay của nàng trực tiếp bị nắm lấy. Tiêu Ngọc cảm giác được từ bàn tay của nàng chém xuống bị một bàn tay khác trực tiếp nắm lấy. Một tiếng quát mang lên theo âm thanh vô quen thuộc vang lên: “Ngọc Nhi, mau tỉnh lại!” Thoáng thất thần một cái, bàn tay của nàng phát ra cảm giác tê dại. Thanh kiếm trực tiếp rơi xuống phía dưới.

Vút! Thanh kiếm phát ra ánh sáng màu xanh lam lấp lánh trực tiếp bị nguồn kình lực mà Tiêu Sơn điều khiển đem thanh kiếm bắn thẳng về phía một vách đá ở xa nơi đó. Thanh kiếm mang theo tiếng xé gió bắn xuyên qua đám người đệ tử đang vây quanh Tiêu Ngọc. Khuôn mặt của đám đệ tử trở nên cực kỳ sợ hãi mặc dù không có bất cứ ai bị thương bởi chiêu này.

Tuy nhiên khi mà thanh kiếm bay gần bọn họ khiến cho bọn họ có cảm giác cực kỳ lạnh lẽo. Một cảm giác lan tràn đến toàn thân thân. Trong không khí vẫn phát ra cảm giác rét lạnh khi mà thanh kiếm xẹt qua.

Phập! Oanh! Rắc, rắc...Thanh kiếm trực tiếp đâm xuyên qua một thân cây chắn trên đường của nó. Nó trực tiếp phá ra trên thân cây để lại trên thân cây một cái lỗ cực kỳ lớn. Mà khiến cho mọi người hoảng hồn là gần như toàn bộ thân cây bị đóng băng. Phủ bên trên lớp gỗ gây là một lớp băng mỏng.

Thanh kiếm vẫn không có ngừng lại. Nó trực tiếp phá vỡ đá. Từ chỗ mà nó đâm vào bắt đầu phát ra những tiếng rạn nứt. Thanh kiếm trực tiếp đâm ngập cán của mình. Thân mình toàn bộ đâm sâu về phía bên trong. Âm thanh rắc rắc phát ra. Hàn khí lan tràn, băng nhanh chóng lan ra trung quanh. Nó tạo ra lớp sương nhè nhạ bao bọc mặt trên của lớp đá. Do nhiệt độ bị lạnh đột ngột lên toàn bộ tảng đá lớn nhanh chóng bị nứt ra. Chúng rạn vỡ chằng chịt giống như mạng nhện.

Bàn tay của Tiêu Ngọc nắm lấy nhưng nàng vốn không có chịu thua. Cơ thể Tiêu Ngọc được bao bọc bởi một lớp áo giáp băng tuyệt đẹp. Không nghĩ tới trong lúc này bộ áo giáp băng lại trực tiếp biến thành một đám chông bằng băng sắc nhọn chọc thẳng vào người Tiêu Sơn.

Băng, băng... Những mũi nhọn đánh lên bộ áo giáp bảy màu của Tiêu Sơn không ngờ lại trực tiếp bị đánh tan. Tiêu Sơn trong lúc này vòng tay kéo lấy tay của Tiêu Ngọc. Bàn tay hắn trực tiếp đem Tiêu Ngọc ôm vào trong người. Cho dù hiện tại cơ thể của nàng bị bao bọc trong một bộ áo giáp bằng băng lởm chởm giống như một con nhím.

Tiêu Ngọc cảm giác được mình tựa vào một lòng ngực cực kỳ ấm áp mà quen thuộc. Tinh thần của nàng thoáng thanh tỉnh. Âm thanh trầm ấm vang lên trong đầu của nàng: “Ngọc Nhi đủ rồi, nàng làm như vậy đối với gia gia nàng cùng những tộc nhân như vậy là quá đủ. Họ biết Ngọc Nhi đang vì họ mà làm những điều này. Họ trên trời có linh thiêng thì hẳn họ đã đủ vui mừng vì những điều mà Ngọc Nhi đã làm.”

Âm thanh trầm ấm vang vào tai nàng, Tiêu Ngọc nhất thời trở lên thanh tỉnh. Bộ áo giáp băng trên cơ thể của nàng nhanh chóng từ từ tan giã. Một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt lên trên lưng của nàng. Tâm thân của Tiêu Ngọc nhất thời trở lên buông lỏng. Trái tim nàng giống như được giải thoát khỏi gông xiềng. Nàng đột nhiên phát ra tiếng khóc vô cùng lớn: “Ô, ô, ô...” Đầu Tiêu Ngọc trực tiếp đầu nhập trong ngực Tiêu Sơn.

Bàn tay nhẹ nhành xoa lưng Tiêu Ngọc, Tiêu Sơn đem bộ áo giáp tín ngưỡng trực tiếp chiệt tiêu. Tiêu Ngọc áp sát vào ngực Tiêu Sơn. Nàng cảm giác được mùi vị và sự ấm áp từ cơ thể Tiêu Sơn tỏa ra. Mùi hương và sự ấm áp này khiến cho nàng trở nên buông lỏng. Toàn bộ nước mắt Tiêu Ngọc đem ngực Tiêu Sơn ướt đẫm. Hắn cảm giác của mình đã hoàn toàn thẫm đấm nước mắt của Tiêu Ngọc.

Tiểu Y Tiên trực tiếp hướng về phía hai người đi tới. Nhất thời đám người đệ tử Vân Lam tông sợ hãi trực tiếp tách ra để cho nàng một con đường đi tới. Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng vươn ra bàn tay chạm vào vai Tiêu Sơn. Tiêu Sơn chỉ quay ra nhìn nàng một chút, hắn mỉm cười gật đầu một cái.

Tiếng khóc Tiêu Ngọc vô cùng thảm thiết trực tiếp vang vọng khắp nơi. Vân Lăng cảm giác được toàn thân ê ẩm. Hắn trực tiếp đứng bên cạnh Cát Diệp, một tay thõng thoài, một tay bưng kín ngực của mình. Cát Diệp trực tiếp rút ra một viên đan dược bỏ vào miệng của Vân Lăng.

Vân Lăng đem đan dược nuốt một cái, sau đó hắn nhìn về phía Cát Diệp một cái thì Cát Diệp thở dài một hơi lắc lắc đầu. Vân Lăng thấy được Cát Diệp như vậy thì khẽ cắn răng một cái. Hắn trực tiếp ngồi xuống tại chỗ điều công chữa trị thương thế. Cát Diệp đem một đám thuốc bột bôi lên trên vết thương của Vân Lăng.

Đôi mắt Tiêu Sơn trong lúc này liếc về phía đám người Cát Diệp. Hắn khẽ cắn nhẹ răng một cái. Nhất thời đám đệ tử vô cùng hoảng sợ. Một số người trong lúc này trực tiếp xoay người bỏ chạy. Ngay sau đó ba bốn năm người cũng trực tiếp la hoảng lên: “Aaa... đừng... đừng giết tôi!” kế tới họ xoay người bỏ chạy với tốc độ vô cùng nhanh.

Hít một hơi thật sâu, ánh mắt Tiêu Sơn chăm chú nhìn về phía Cát Diệp một cái. Hắn lên tiếng hỏi: “Cát Diệp, chuyện này thực sự không phải do Vân Lam tông làm!?”

Cát Diệp đang chữa trị thương thế cho Vân Lăng. Hắn lúc này bởi vì Tiêu Sơn mở miệng hỏi mà cũng phải dừng lại việc chữa trị. Cát Diệp với vẻ mặt biểu lộ cực kỳ phức tạp, tức giận có, oán hận có, thở dài có, bi ai có... Hắn nhìn về phía Tiêu Sơn mà đáp lại với giọng nói đầy ai thán: “Vân Lam chúng ta thực sự không làm việc này. Tiểu huynh đệ ngươi nghĩ thử xem, nếu như ngươi là chúng ta, ngươi sẽ làm gì đây. Ngươi sắp trở thành trượng phu của tông chủ. Chúng ta dù ngốc đến mấy cũng sẽ không lựa chọn thời gian này ra tay.”

Tiểu Y Tiên nhìn về phúa Cát Diệp sau đó nhìn về phía Tiêu Sơn một chút rồi gật đầu một cái. Thực sự nàng cũng cảm giác được trong việc này có nhiều nghi vẫn. Tiêu Ngọc trong lúc này đang nằm trong ngực Tiêu Sơn vội vã quay đầu lại, nàng với vẻ mặt phẫn hận lập tức mở miệng chất vấn: “Vậy tại sao toàn bộ người Tiêu gia chúng ta bị chết dưới loại đấu kỹ kiếm. Tại sao trong tay tộc trưởng chúng ta lại có mảnh vải của Vân Lăng... Chẳng nhẽ tất cả những chứng cớ đó còn là giả được hay sao?”

Khóe miệng Cát Diệp mở ra, hắn thở dài ra một hơi. Hắn biết hiện giờ bất kể là về tình về lý lẫn cả lực lượng thì đám người bọn họ đều không nắm giữ được trong tay. Hắn trực tiếp mở miệng nói: “Chúng ta biết chúng ta nói gì đi nữa thì các ngươi cũng không tin. Nếu như vậy xin các vị cứ ra tay đi. Tuy nhiên...” Ánh mắt Cát Diệp quay về phía đam đệ tử mà thở dài lên tiếng cầu xin: “Những người bọn họ đều là đệ tử trẻ. Bọn họ hoàn toàn vô tội. Họ chẳng qua chỉ nhận nhiệm vụ áp tải hàng tới Tiêu gia. Ta hy vọng tiểu huynh đệ có thể tha cho họ một mạng.”

Ánh mắt Tiêu Ngọc trong lúc này nhìn thấy được bộ dạng sợ hãi cùng với vẻ mặt cầu xin của những tên đệ tử còn lại ở đây. Trong lòng của nàng cảm giác được cơn giận thực sự giảm đi một chút. Vậy mà nàng không nghĩ đến trong đám người lại có một số người đứng ra. Một nam nhân có chút gầy gò và xấu xí trực tiếp đứng ra nói: “Ngài Cát Diệp, mạng nhỏ của ta chính là do ngài cứu. Chính ngài cũng đưa ta vào Vân Lam tông. Nếu như không có ngài chắc chắn ta đã chết ngoài đầu đường xó chợ. Hôm nay mạng của ta sẽ là của ngài. Ai muốn lấy mạng của ngài vậy hãy bước qua xác của ta.”

Thân mình của tên nam đệ tử gầy gò này run lên, hắn trực tiếp hướng về phía Cát Diệp đi tới. Toàn thân hắn run lên lẩy bảy. Tuy nhiên hắn vẫn cắn răng bước về phía chỗ Cát Diệp. Hắn dùng thân mình gầy gò đang run rẩy vì sợ hãi mà chắn trước Cát Diệp.

“Ngày xưa mẫu thân ta nhờ có ngài mới có thể sống sót. Ta cũng sẽ tuyệt đối không để ngài gặp chuyện. Ai muốn giết ngài vậy phải bước qua xác của ta!” Một tên nam nhân cao lớn với râu rậm rạp trực tiếp bước về phía bên cạnh tên nam nhân gầy gò.

Một người nam nhân có chút lớn tuổi nói: “Trưởng lão Vân Lăng, ngươi năm xưa vì cứu tôn tử ta một mạng mà bị thương nặng. Hôm nay ta tuyệt đối sẽ không để ai động lấy các ngươi!” Toàn thân hắn đứng chắn trước hai người.

“Ta nữa”

“Ta nữa”

Vậy mà không nghĩ tới một đám hơn chục người lại có khí phách trực tiếp đứng chắn trước người Cát Diệp và Vân Lăng. Hai người cực kỳ kinh ngạc nhìn về phía hai người. Cát Diệp cắn nhẹ răng một cái nói: “Các ngươi... các ngươi cần gì phải làm như vậy?”

Một tên nam nhân đang đứng chắn trước Cát Diệp trong đoàn người phẫn hận nói: “Ta tin tưởng hai vị, ta tin rằng Vân Lam tông chúng ta không có làm điều này. Ai muốn động đến hai người vậy phải bước qua xác của chúng ta.”

Một người trong đó cũng tức giận, ánh mắt đầy phẫn hận nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Không nghĩ tới nữ thần y lại là người như vậy. Ta cứ nghĩ được ngài chính là người biết phân biệt phải trái kia. Mạng của ta được ngài cứu. Nếu như hôm nay ngài muốn lấy lại vậy thì đến đây đi. Ta tuyệt đối sẽ không nháy mắt một cái nhưng ngài muốn lấy mạng hai người họ, ta tuyệt sẽ không để ngài được toại nguyện.”

“Đúng vậy, cả ta nữa...” Một tên nam nhân khác ở trong đám người phấn khích dâng vũ khí lên hô.

Tiêu Sơn hoàn toàn bị ngạc nhiên. Hắn cứ nghĩ trên đời này phần lớn người đều là tham sống sợ chết. Cái đại lục đấu khí này chính là cường giả vi tôn, cá lớn nuốt cá bé. Ngươi không có trí tuệ, không có thực lực, không có may mắn, chỉ cần ngươi xẩy chân thì chính là chết không có chỗ trôn. Tình cảm huynh đệ, tỷ muội, phu thê không đáng một đồng. Chỉ cần lợi ích đủ lớn thì ngay cả phụ tử và phu thê cũng có thể phản bội thành thù. Họ chưa phản bội thành thù bởi vì lợi ích chưa đủ lớn mà thôi. Xu cát tị hung chính là bản năng của loài người. Tuy nhiên bây giờ Tiêu Sơn mới biết được mình đã nhầm, trên đời này vẫn có những người trọng tình trọng nghĩa, vẫn có những con người có máu nóng.

Đôi mắt Tiêu Sơn nhắm lại thật lâu. Một lúc sau thì hắn mở ra đôi mắt, hắn quay sang Tiểu Y Tiên nói: “Tiên Nhi, nàng mau trị thương cho bọn họ đi!” Tiểu Y Tiên mím môi một cái, nàng quay về phía Tiêu Sơn một cái. Cả hai người nhìn về phía nhau nhẹ nhàng gật đầu.

Kết quả thành gia khiến cho tất cả mọi người đều bất ngờ. Tiêu Sơn trực tiếp đem chận đấu này dừng lại. Hiện giờ cả đám người Vân Lam tông cũng bị thương khá nhiều. Tiểu Y Tiên cũng không quản ngại mệt mỏi đem thương thế của bọn họ chữa khỏi.

Tiêu Sơn bắt đầu ngồi với hai người Cát Diệp và Vân Lăng hỏi chuyện của bọn họ. Thực sự thì đám người Vân Lăng chỉ chấp hành mệnh lệnh mà lão tông chủ Vân Sơn giao phó cho bọn họ. Bọn họ không biết được hai vật đó có tác dụng gì. Tiêu Sơn nhăn mày lại, hắn đang ngồi trên một cái bệ đá hướng về phía Cát Diệp và Vân Lăng hỏi: “Hai người thực sự không nhớ gì sao?”

Đôi mắt Vân Lăng và Cát Diệp đều nhìn về phía nhau. Vân Lăng mở miệng nói: “Lão phu lúc đó không cảm nhận được bất cứ điều gì cả. Đúng rồi, lão phu chỉ cảm giác được một trận gió thổi qua. Ngay sau đó đôi mắt mơ màng. Mình trực tiếp rơi vào giấc ngủ.”

Cát Diệp có chút kinh ngạc, ngay sau đó hắn đáp lại: “Ta cũng vậy, ta chỉ cảm giác được một cơn gió nhẹ sau đó mình mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Ta cũng không có cảm nhận được gì khác biệt cả.”

Đôi mắt Tiêu Sơn nheo lại, hắn mở miệng nói: “Được rồi, bất kể thế nào chúng ta hãy trở về Vân Lam tông một chuyến. Ta sẽ mang hai vị tới Vân Lam tông để tìm hiểu việc này. Nếu như Vân Lam tông quả thực không làm việc này vậy chúng ta nhất định làm ra bồi tội nhưng nếu như việc này quả thực do Vân Lam tông làm vậy thì ta chắc chắn đến lúc đó sẽ không bỏ qua. Bất kể có Vân Vận hay không có, nếu việc này do Vân Lam tông làm thì đừng trách ta đem gà chó cũng không lưu lại.”

Hai lão già nhìn về phía nhau cười khổ gật đầu. Lão già Vân Lăng trực tiếp chắp tay nói: “Xin tin tưởng chúng ta, chúng ta tuyệt đối không làm việc này. Lão phu lấy tính mạng của mình ra đảm bảo!”

Bàn tay Tiêu Sơn phất phất ra, hắn lên tiếng nói: “Được rồi!” Đầu Tiêu Sơn trực tiếp quay về phía trước nhìn. Tiểu Y Tiên trong lúc này đã tràn ngập mồ hôi khắp toàn thân. Mồ hôi đem quần áo nàng ướt đẫm. Từng đường cong mê người xuất hiện. Đáng tiếc hiện giờ bất cứ ai ở đây cũng không có tâm tình nhìn nhiều một chút.

Tiêu Sơn tò mò lên tiếng hỏi: “Tiên Nhi, có thể hay không triệu hồi mấy ma thú trở về nơi này?”

Bàn tay Tiểu Y Tiên đưa lên lau mồ hôi trên trán. Đôi mắt nàng hơi chớp nhẹ nhìn về phía Tiêu Sơn. Nàng tò mò lên tiếng hỏi: “Phu quân chàng muốn làm gì?”

Tiêu Sơn hít một hơi, ngay sau đó hắn liếc về phía Tiêu Ngọc ở phía xa. Hắn thấy được Tiêu Ngọc lẳng lặng đừng ở xa, ánh mắt nàng hoàn toàn không nhìn về phía này. Tiêu Sơn thở dài một hơi nói: “Dùng Tiểu Long Nữ đi. Thân mình Tiểu Long Nữ hẳn đủ để đem đám người này trực tiếp mang về Vân Lam tông.”

Đôi mắt xinh đẹp thanh tú động lòng của Tiểu Y Tiên hơi chớp vài cái. Nàng hơi suy tư một cái sau đó gật đầu đồng ý. Nàng trực tiếp hướng về phía một khoảng chỗ trống bước đi. Ngay lập tức Tiểu Y Tiên sử dụng năng lực triệu hồi ma thú đã ký kết khế ước với mình.

Phanh!

Vậy mà không nghĩ tới cảnh tượng làm cho Tiêu Sơn giật mình. Một con giao long màu tím khổng lồ. Toàn thân chứa đầy thương thế. Vảy của nàng trực tiếp bị chóc ra một mảnh lớn. Máu thịt dầm dề. Mặc dù máu đã khô nhưng có thể thấy được vết thương đang bết máu kiền ra, có thể nhìn thấy được xương ở bên trong. Thương thế vô cùng dọa người.

Tiểu Y Tiên lo lắng hổ lên: “Tiểu Long Nữ chuyện gì thế này?” Hiển nhiên Tam Trảo Tử Sắc Giao Long đã rơi vào tình trạng hôn mê không có bất cứ phản ứng nào đối với lời Tiểu Y Tiên nói.
Bình Luận (0)
Comment