Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 77

Tiêu Sơn nhìn về phía thiếu nữ xinh đẹp mặc một bộ quần áo màu hồng đang nhìn về phía mình cười thì trong lòng của Tiêu Sơn quả thật có chút vị gì đó khó hiểu. Hắn cười khổ không biết thế nào. Thiếu nữ áo đỏ lên tiếng cười nói: "Tiêu Ngọc biểu muội!" Có vẻ như Tiêu Ngọc có chút quen thuộc với thiếu nữ này. Hai người đều nhìn về phía nhau trong ánh mắt mang theo thù địch.

Tiêu Ngọc chỉ nhàn nhạt đáp lại, trong lời nói mang theo địch ý: "Nhã Phi tiểu thư!"

Thiếu phụ đưa tay mời thiếu nữ vào trong phòng cười nói: "Nhã Phi tiểu thư mau trở vào!" Nhưng khi nhìn thấy được Tiêu Sơn đã tỉnh dậy. Thiếu phụ thấy vậy kinh hoàng mở to mắt. Thiếu phụ hốt hoảng chạy vào bên trong, khuôn mặt mừng rỡ như điền. Hai dòng nước mắt có chút ươn ướt hô lên: "Sơn Nhi, ngươi... ngươi cũng đã tỉnh rồi sao! Thật tốt quá... Thật tốt quá..." Nói xong thiếu phụ ôm trầm lấy hắn mà khóc rống lên.

Hai thiếu nữ thấy vậy có chút vui mừng đặc biệt là xúc động trước cảnh này. Thiếu nữ mặc áo đỏ mỉm cười nhìn về phía thiếu nữ mặc áo trắng nói: "Tiêu Ngọc biểu muội chẳng lẽ muội không hoan nghênh ta tiến vào hay sao? Hay là ta không được hoan nghênh ở đây a!?"

Dường như bị nói trúng tim đen, thiếu nữ chỉ nhìn về phía thiếu nữ áo đỏ khẽ cau mày. Mặt nàng hơi nghếch lên sau đó xoay người lạnh lẽo lên tiếng nói: "Vào đi!?" Thiếu nữ áo đỏ trên miệng xuất hiện nụ cười giễu cợt. Có vẻ so sánh ý nghĩ của thiếu nữ mười tám tuổi này so với nàng còn kém xa. Thực sư so xa xa kém nàng, muốn trở thành đối thủ của nàng là không thể nào. Nhã Phi tiến vào với nụ cười vô cùng tự tin. Tiêu Sơn đầu đầy hắc tuyến, mồ hôi bắt đầu chảy ra.

Thiếu nữ mặc áo đỏ đột ngột con mắt lóe ra chút kim quang, lời nói của nàng không ngờ lại trở nên giống như có ma lực. Thiếu nữ đột nhiên lên tiếng nói: "Bá mẫu, người có thể để ta ở lại cùng với Tiêu Sơn biểu đệ một chút hay không?"

"Cái này!?" Thiếu phụ thấy vậy có chút nghi vấn quay sang nhìn về phía thiếu nữ. Đột nhiên đôi tiếp xúc với đôi mắt của thiếu nữ. Thiếu phụ trở lên có gì đó không đúng. nàng cảm giác được tinh thần của mình trở nên mê man giống như một kẻ say rượu vậy.

Âm thanh như ma âm kia lại lên tiếng cười nói: "Bá mẫu ta chỉ muốn ở cùng với Tiêu Sơn biểu đệ, ta có việc nói chuyện riêng với hắn một chút mà thôi!" Tiêu Ngọc lúc này không ngờ thiếu nữ này lại yêu cầu quá đáng như vậy. Mấy ngày nay nàng tận tình đều chăm sóc Tiêu Sơn có lý nào lại như vậy? Hiện nay hắn nhưng mới tỉnh dậy, nàng còn muốn thật tốt bồi thường cùng nói chuyện phiếm với hắn nhưng thiếu nữ này vừa đến đã muốn dành thời gian riêng với hắn rồi! Làm gì có lý này chứ? Đến tột cùng hai người có quan hệ gì!?

Thiếu phụ nghe thấy vậy trên khóe miệng xuất hiện một nụ cười. Thiếu phụ đứng dậy nói: "Được rồi, hì, hì... Nhã Phi tiểu thư ở lại đây đi!" Nói xong thiếu phụ tiến về phía Tiêu Ngọc sau đó kéo lấy tay của thiếu nữ lên tiếng nói: "Ngọc Nhi chúng ta đừng làm phiền hai người họ mau ra ngoài đi!?"

"Không được, bá mẫu, ta..." Nói đến đây Tiêu Ngọc cực kỳ không phối hợp. Nàng tuyệt đối không muốn để hai người bên cạnh nhau. Ai biết hai người ở lại bên nhau xảy ra chuyện gì chứ. Nữ nhân này tuyệt đối là yêu tinh. Một cực đại mỹ nhân yêu tinh, một hồ ly tinh không ai không biết, toàn bộ Ô Thản thành không có người đàn ông nào không động đậy trước sắc đẹp của nàng. Đến lớn đầu như lão gia gia nhà nàng còn đỏ mặt khi gặp Nhã Phi nếu như để Tiêu Sơn ở một mình với nàng có trời mới biệt được chuyện gì xảy ra. Như vậy Tiêu Ngọc nhất quyết không muốn chuyện này xảy ra. Thiếu nữ cắn răng một cái muốn tìm ra ý kiến ở lại thì bất chợt một âm thanh vang lên.

"Tiêu Ngọc biểu muội, ta chẳng qua là muốn ở cùng Tiêu Sơn biểu đệ một chút. Cái này không có phiền chứ!?" Trong nháy mắt Nhã Phi lóe ra một chút ánh sáng. Tiêu Ngọc vừa đối mặt với đôi mắt của Nhã Phi tựa giống như gặp phải đả kích nghiêm trọng. Thiếu nữ tâm thần thất thủ, ánh sáng tiến vào trong mắt của nàng. Thiếu nữ trở nên trầm mê. Nhã Phi cười, trên miệng đôi môi hơi kéo lên xuất hiện một nụ cười như hồ mị như yêu tinh trên khuôn mặt xinh đẹp kia, nụ cười này hoàn toàn muốn hớp hồn mọi nam nhân: "Tiêu Ngọc biểu muội hy vọng muội cho chúng ta thời gian riêng tư một chút!"

Tiêu Ngọc hơi thẫn thở gật đầu nói: "Được!" Nói xong thiếu nữ cùng với thiếu phụ hai người tiến ra khỏi cửa. Hai người nhẹ nhàng dùng tay đóng lại cửa sau đó đi ra ngoài.

Tiêu Sơn ngồi dậy, hắn dùng hai tay xoay xoay kiểm tra một chút thân thể của mình. Sau đó hắn nhìn về phía thiếu nữ cười khổ nói: "Nhã Phi ngươi đúng là không ngoan a! Đến mẫu thân của ta ngươi cùng dùng pháp thuật lên họ là sao?" Thiếu niên nhìn về phía thiếu nữ quả thật là muốn vỗ lên mông nàng của nàng mấy cái vô cùng lớn.

Thiếu nữ cười, trên khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt câu hồn đầy ướt át hơi hấp háy, nàng bước về phía hắn. Sau đó thiếu nữ ngồi xuống bên cạnh, chiếc mỏ nhỏn màu đỏ chu ra oán trách nói: "Ta chẳng qua chỉ muốn chúng ta có chút thời gian bên nhau mà thôi! Ngươi đã ngủ cả tháng rồi chúng ta chưa từng nói chuyện a!" Nói xong thiếu nữ nhẹ nhàng đưa ngón tay lên ngực của hắn vuốt ve nhẹ nhàng. Sau đó thiếu nữ vuôt ve toàn thân hắn một chút nàng muốn tiến tới khu vực thần bí thì bị một cánh tay túm lấy. Nàng ranh mãnh cười nói: "Hì, hì... ta chỉ muốn kiểm tra nó một chút mà thôi! Ta muốn đảm bảo nó an toàn ngày sau ta nhưng cần nó sinh bảo bảo a!"

"Ngạch!" Thiếu niên cười khổ sau đó nhìn nàng nói: "Nhã Phi! Ta hiện giờ là một người bệnh đấy nhé! Ta nhưng là một người bệnh a! Ngươi không thể như vậy câu dẫn ta được chứ!?" Đột nhiên bụng của thiếu niên bắt đầu sôi lên òng ọc. Hắn nhẹ nhàng đưa lên bụng xoa xoa sau đó nói: "Nhã Phi ta rất đói ngươi có thể nhờ người mang một chút đồ ăn vào hay không!?" Nói xong hắn nhìn về phía cửa một cái.

Thiếu nữ mặc áo đỏ thấy vậy cười khanh khách nói: "Ta biết mà! Sau khi ngươi tỉnh dậy chắc hẳn sẽ rất đối thế nên ta đã chuẩn bị sẵn mọi thứ..." Nói xong từ trữ vật giới chỉ nàng lấy ra một bát cháo hoàn toàn nóng hổi. Thiếu nữ cầm trên tay bát cháo dùng một chiếc thìa nhẹ nhàng múc lên một ngụm cháo bắt đầu nhẹ nhàng thổi phù phù. Trên bát cháo khói vẫn còn bốc lên nghi ngút...

Tiêu Sơn nhìn về phía thiếu nữ sau đó hắn lên tiếng hỏi một câu rất khó hiểu: "Nhã Phi ngày nào ngươi cũng nấu sẵn cho ta sau đó mang đến sao?" Hắn nói ở đây rất rõ ràng.

Thiếu nữ lắc lắc đầu cười nói: "Không phải, chẳng qua hôm nay là may mắn mà thôi! Không phải hôm nào ta cũng nấu cháo!" Tiêu Sơn nhìn về phía bàn tay của nàng vẫn còn vết trắng nõn. Mấy vết trắng này so với làn da bên ngoài trắng hơn. Nói đúng hơn là những vết trắng này hình như là những vết cắt do da thịt liền lại không hình thành sẹo để lại. Thấy Tiêu Sơn nhìn mình chằm chằm như vậy còn tưởng hắn nhìn về phía bộ ngực của mình thì hai má thiếu nữ ửng đỏ nói: "Ngươi đúng là tiểu sắc lang vừa mới tỉnh dậy mà đã muốn. Hừm..."

Tiêu Sơn cười khổ thầm nghĩ trong lòng: "Thật là một nữ nhân ngốc!"

Thiếu nữ mỉm cười nhìn hắn. Thiếu nữ đã thổi khiến cho thìa cháo hoàn toàn nguội. Nàng nhẹ nhàng nhấm nháp một chút thấy vừa miệng của mình thì đưa về phía miệng của thiếu niên. Thiếu niên há miệng ra muốn nhận lấy miếng cháo thì thiếu nữ đột nhiên xoay miếng cháo lại há miệng bỏ tọt vào miệng của mình. Thiếu niên thấy vậy mở to tròn con mắt sau đó khó chịu chán nản nói: "Nhã Phi, ngươi đây là đang bắt nạt người có bệnh đấy nhé có tin hay không ta đánh đón người a!"

Thiếu nữ trên miệng xuất hiện một nụ cười có phần tà ác. Nàng đặt bát cháo lên cái kệ bên cạnh. Ngay sau đó hai tay ôm lấy đầu của thiếu niên. Thiếu niên tò mò thì đôi môi đỏ thắm ướt át của thiếu nữ đã tiến tới kề lên miệng của hắn. Thiếu niên cảm giác có chút kinh ngạc. Nhưng ngay sau đó chiếc lưỡi thơm tho, mềm mại như bún của thiếu nữ tiến vào trong miệng của hắn. Hai con du long bắt đầu dây dưa. Thiếu niên cảm nhận được từ chiếc lưỡi thơm tho mang theo một chút mùi vị của cháo, mùi thơm của nước miếng từ miệng của thiếu nữ truyền sáng tiến vào trong miệng của hắn. Hắn bắt đầu vừa mút lấy lưỡi của nàng đồng thời hút luôn nước cháo cùng với nước miếng thơm tho của nàng.

Sau hơn nửa ngày hai người mới dứt ra. Thiếu nữ hai má ửng hồng, khuôn mặt xinh đẹp giống như thoa lên một tầng son đỏ mỏng, hai mắt mê ly đầy nước, đôi môi khêu gợi ướt át, thiếu nữ hơi thở hồng hộc nóng hổi. Nàng mỉm cười nhìn về phía thiếu niên nói: "Thế nào cháo này vị không tệ đấy chứ!?" Thiếu niên cười khổ lắc lắc đầu thật sự không thể nói nổi tiểu yêu tinh này nữa!? Trò này mà tiểu yêu tinh này cũng nghĩ ra được.

Nói xong thiếu nữ lại lấy một miếng cháo tiếp tục bỏ vào miệng bắt đầu tiếp tục cho hắn ăn bằng cách dùng miệng của mình. Thiếu nữ khuôn mặt càng ngày càng đỏ, tiếng thở càng ngày cáng gấp rút, Nói xong nàng trục tiếp ngồi lên người của hắn. Đột nhiên thiếu nữ cảm giác được có cái gì đó cứng cứng đâm vào mông của nàng. Thiếu nữ thấy vậy cười không thèm để ý. Nàng còn liên tục di chuyển mông trên đó để phần bí hiểm của nàng liên tục vân vê trên vật cứng dài đó. Chỉ là để cho tiểu huyệt động tạo ra một cái khi liên tục vân vê trên vật cứng ấy thông qua mấy lớp vải mà thôi. Thiếu niên thân thể run lên nhìn về phía thiếu nữ. Hắn khó chịu mắng: "Tiểu yêu tinh!"

Có vẻ như lời mắng của hắn không những không làm cho nàng tức giận mà nụ cười của nàng càng ngày càng mê người hơn, thiếu nữ hơi thở hồng hộc một chút sau đó cúi áp xuống hắn lại dùng miệng giúp hắn mớm cháo. Còn phần mông của nàng liên tục di chuyển lên xuống để phần tư mật nhất của nàng bắt đầu cọ về phía cây đại bổng của hắn. Thiếu niên càng ngày càng nóng, thân thể trở lên khô không khốc. Hai người bắt đầu tiến hành hôn nhau khá lâu. Cũng không biết qua bao lâu cho đến khi bát cháo ăn gần hết.

Thiếu nữ nhìn về phía quần của mình bực tực nói: "Sơn chỗ này của ta ướt nhẹp rồi a!" Nói xong thiếu nữ trực tiếp kéo đồ lót của mình ra. Sau đó ném xuống dưới đất bắt đầu ôm hôn lấy hắn. Thiếu niên hoàn toàn bị mụ mẫm hắn bắt đầu ôm lấy thiếu nữ mà trườn bàn tay khắp thân thể của nàng. Thiếu nữ lột bỏ toàn bộ quần áo trên thân thể của mình. Một thân thể hoàn toàn lõa lồ trước mặt của hắn. Thiếu nữ nhìn về phía hắn mị nhãn nhơ tơ.

Thiếu niên hai mắt giống như bốc hỏa nhìn về phía thân thể của nàng. Một thân thể trắng nõn hồng hào, đường cong như ma quỷ. Bộ ngực trắng tròn, hai hạt anh đảo hồng đỏ thắm, hoàn toàn lộ trong không khí. Hai vú cao ngất đón gió hoàn toàn bỏ qua cái gì gọi là vạn vật hấp dẫn của Niuton. Cặp vũ phong mãn ngước thẳng trước mặt của hắn. Thiếu nữ trong tay xuất hiện mấy món thức ăn hoa quả. Sau đó nàng đem thứ này đặt trên nhũ hoa của nàng, ánh mắt hít lại nhìn về phía thiếu niên cười nói: "Đến món tráng miệng nga..."

Bộ dạng của nàng hoàn toàn cực độ dâm đãng, dâm đãng từ trong xương cốt ra. Thiếu nữ mị mị cười nói: "Ai bảo ngươi một tháng rồi không động đến ta. Hôm nay kiểu gì ngươi cũng chỉ thuộc về ta thôi!"

Tiêu Sơn cười khổ cố nén dục hỏa trong lòng nói: "Nhã Phi, ngươi đang đùa với lửa a! Ngươi không sợ ta đè người xuống hung hăng mà cưỡng bức a!"

Nhã Phi cười hì hì ngửa người ra để hở nơi tư mật của mình. Bàn tay kéo xuống phía dưới đó, một mảnh rừng rậm màu đen cùng với làn da màu hồng. Hai cánh hoa đã hơi tách ra, nước trắng trong cùng với keo rỉ ra mang theo mùi hương mê người. Hai ngón tay nàng kẹp ở hai cánh hoa cố tình tách chúng ta để cho tiểu huyệt động hở miệng ra lớn hơn. Tiêu Sơn hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ lỗ vào bên trong rõ ràng là một nơi hồng hào, phía xâu bên trong còn có một lớp màng. Thiếu nữ giống như con rắn liên tục uốn éo: "Vậy ngươi còn không đến! Nhưng nhớ a, nếu như dùng thứ đó đút vào chỗ này..." Thiếu nữ dùng ngón tay vân vê ở cửa huyệt động nàng sau đó nói: "Không cho phép ngươi dùng trên người nữ nhân khác!"

Tiêu Sơn hai mắt đỏ ửng, hắn dùng thiên hà nguyên lực bắt đầu điên cuồng vận chuyển. Hắn nén lại dục hỏa của mình sau đó méo mó nhìn về phía Nhã Phi nói: "Nhã Phi ngươi đây là đang câu dẫn ta a! Hô... Ngươi đây là đang trừng phạt ta sao?"

"Hừ..." Thiếu nữ bỏ tay ra tại hai cánh hoa vẫn lưu trữ nước khá là nhiều. Nàng bó tới về phía hắn, bàn tay vuốt lên má của hắn hắn nói: "Nếu như ta không câu dẫn ngươi! Nếu như ta không trừng phạt ngươi a! Vậy nói với ta, tiểu sắc lang ngươi sẽ còn trêu trọc bao nhiêu nữ nhân đây! Đừng nói với ta Tiêu Mị, Tiêu Tuyết Nhi, Tiêu Huân Nhi cùng với Tiêu Ngọc cùng với ngươi không có quan hệ gì đấy nhé!?" Thiếu nữ trong giọng nói mang vị chua lè lè có thể nhận đấy. Thực sự nàng so với bất cứ nữ nhân nào đâu có kém gì đều có phần hơn. Nàng không có đôi chân trắng, cao mê người như Tiêu Ngọc, không có vẻ đáng yêu như Tiêu Mị, không có sự thanh thuần như Tiêu Tuyết Nhi, không có sự cao quý cùng với tiểu ma nữ của Tiêu Huân Nhi nhưng về vẻ đẹp, về sự mỹ lệ, hấp dẫn cùng với thành thục nàng hơn đứt hắn. Lần nào muốn nàng cũng có thể khiến hắn cương cứng lên giống như hận không thể đâm mạnh thứ ấy vào tiểu huyệt động của nàng vậy, giống như không chà đạp khiến cho nàng rên rỉ cầu thua thì không thôi vậy. Ài đáng tiếc tên này hoa tâm quá mức.

Thiếu niên cười khổ, hắn dùng bàn tay túm lấy cặp ngực của nàng bắt đầu xoa bóp. Thiếu nữ bị hắn chộp lên ngực thì run lên, giống như toàn bộ cả cơ thể của nàng mang theo một dòng điện. Cả người nàng tê giật miệng khẽ rên lên cực kỳ dâm đãng: "A, ư, ứ,,." Cả người thiếu nữ trở nên ửng đỏ. Thiếu niên không có ý nghĩ nào hắn ngẩng đầu lên há miệng ra bắt đầu tiến vào một hạt anh đào của nàng. Trên cặp vú của nàng đang để một miếng hoa quả. Hắn há miệng lên liếm thứ đó vào miệng. Vừa ăn hắn vừa chơi đùa với cặp ngực của nàng đồng thời chiếc lưỡi của hắn liên tục liếm láp lấy hai hạt anh đào ửng đỏ của Nhã Phi. Nhã Phi rên lên ngày một đứt quãng ngày một gấp gáp: "Ư, ư..."

Thiếu niên bị hai tay của thiếu nữ ôm lấy đầu của mình ấn vào ngực. Thiếu nữ ngửa mặt lên trời bắt đầu rên rỉ. Sau một lúc hắn đã ăn hết thức ăn thì nàng mới kéo đầu của hắn ra sau đó nhìn về phía hắn cười nói: "Ăn rất ngon sao!?"

Thiếu niên mỉm cười đáp nói: "Rất ngón nhưng đáng tiếc là không có sữa a! Nếu như có một ít thì thật tuyệt!"

Nghe thấy mấy lời này thì thiếu nữ hai má ửng đỏ. Nàng thầm mắng trong lòng: "Tiểu hỗn đản ngươi lại muốn trêu trọc lão nương!" Nhưng nàng chỉ mìm cười hì hì nói: "Muốn chỗ này của ta có sữa a! hì hì... cũng không quá khó nga! Ngày hôm nay là ta đến ngày đó!" Thiếu nữ vuốt ve đầu của thiếu niên sau đó nói: "Nếu như hôm nay ngươi phun vào trong người của ta. Ta rất dễ mang bảo bảo như vậy sau chín tháng ta nhưng sẽ có sưa a!"

Nghe thấy vậy đầu của Tiêu Sơn đầy mồ hôi và hắc tuyến. Hắn lắc lắc đầu nói: "Không nói những thứ này..." Nói xong hắn ôm lấy thiếu nữ sau đó bắt đầu hôn lên miệng của nàng. Hắn xoay người Nhã Phi để nàng tựa lưng vào ngực của hắn. Thiếu nữ ngước đầu lên bắt đầu hôn lấy hắn. Một tay hắn bắt đầu xoa bóp bộ ngực phong mãn của Nhã Phi, một tay bắt đầu hướng về phía tư mật của Nhã Phi bắt đầu xoa bóp. Thiếu niên thở dài trong lòng: "Xoa bóp cũng có thể, sờ cũng có thể... Ài, còn mỗi việc không cho ta đút thứ đó vào trong người đây là tra tấn ta sao. Đây là thiên đường hay địa ngục đây!?"

Nhã Phi hôn hắn sau cùng bắt đầu rên rỉ, thiếu nữ thở ra hồng hộc: "Ư, ư... Nghe nói Mị cốt thể chất chỗ đó của ta bất cứ nam nhân nào thử qua cũng nghiện nga! A a.... Hộc hộc... bất quá... Ta.. cũng chỉ dành cho... riêng ngươi a... a... nha!" Nhã Phi nằm trong ngực của hắn bắt đầu thở ra hồng hộc: Sau đó hai tay của nàng túm lấy tay của hắn bóp chặt hơi kéo ra để cho chúng không nghịch ngợm nơi mẫn cảm của nàng nữa. Thiếu nữ hồng hộc nói: "Sơn ngươi thích Nhã Phi sao?"

Tiêu Sơn gật đầu nói: "Ân..."

Thiếu nữ hai má ửng đó lên tiếng nói: "Vậy ngươi thích thân thể của Nhã Phi sao? Thích dùng cái đó mạnh mẽ đâm vào trong người của Nhã Phi sao?"

Tiêu Sơn cười khổ sau đó không phản nói: "Có chút!"

Thiếu nữ sau đó tiếp tục hỏi: "ngươi yêu Tiêu Huân Nhi, hoặc Tiêu Ngọc, Tiêu Mị hay Tiêu Tuyết Nhi so với Nhã Phi hơn sao!?"

Tiêu Sơn rơi vào ngẫm nghĩ sau đó nói: "Ta không biết nhưng có lẽ tình cảm mà ta dành cho ngươi mạnh mẽ hơn họ!? Có lẽ là như vậy!?"

Nhã Phi mỉm cười hạnh phúc sau đó nói: "Hì, hì... ngươi có thể tiếp tục sờ chúng nếu muốn!" Nói xong nàng kéo tay hắn vào những nơi tư mật của mình sau đó dặn dò nói: "Ngón tay có thể tiến vào bên trong nhưng không cho ngươi làm rách nó đâu đấy nhé! Ta muốn dùng tiểu đệ đệ của ngươi phá thân của ta cơ!,,,"

"Ách" Tiêu Sơn cười khổ lắc đầu nói: "Được rồi!"

"Rầm!" Bất ngờ cánh cửa bật ra. Một thiếu nữ khuôn mặt đỏ ửng vì tức giận, hai ngọn nhũ phong đón gió phập phùng trong gió. Thiếu nữ tức giận ngón tay chỉ về phía hai người đang nằm trên giường. Giọng đầy tức giận cùng với đau khổ nói: "ngươi... ngươi... hai người các ngươi... Tiêu Sơn... tại sao... ngươi... lừa ta... lừa ta..." Nói xong thiếu nữ xoay người quay đầu bỏ chạy.

Tiêu Sơn nhìn về phía Nhã Phi hai hàng lông mày cau lại. Nhã Phi cười nói: "Chàng đừng nhìn ta! ta nhưng không có biết được gì! Ai biết được cô ấy phá được mê hoặc của ta cơ chứ!?"

Tiêu Sơn nhìn về phía Nhã Phi hắn càng nhìn về phía Nhã Phi càng nghi vẫn. Nhưng hắn không tiện chất vấn sau đó nói: "Được rồi Nhã Phi mau trở về đi!"

Nhã Phi biết tình hình bây giờ không tốt lắm sau đó xoay người rời đi: "Nam nhân các ngươi không những háo sắc mà còn không biết phân biệt phải trái!" Nói xong nàng lấy một bộ quần áo mới thay vào trên người sau đó xoay người rời đi. Thiếu niên nhìn về phía bóng của nàng. Hắn không biết suy nghĩ gì. Thiếu niên cười khổ lắc lắc đầu.

Hắn lúc này cầm lấy quần lót đã ướt nhẹp dịch củ nàng. Ở phía bên trong quần lót lưới này còn có mấy còn lông màu đen. Cùng với đó là chiếc áo lót lưới màu đen vô cùng hấp dẫn. hắn đưa lên mũi ngửi ngửi mấy hơi sau đó lẩm bẩm: "Chẳng lẽ không phải nàng cố ý!" Thật sự chuyện này Tiêu Sơn đã trách lầm Nhã Phi. Nhã Phi hoàn toàn không biết chuyện này xảy ra.

Sau khi Tiêu Ngọc bị Nhã Phi khống chế cùng với thiếu phụ bước ra ngoài. Tinh thần có chút mê man. Nhưng trong thân thể của nàng lại xuất hiện một nguồn năng lượng vô cùng lạnh lẽo. Một nguồn khí lạnh tồn tại trong đan điền. Nó liên tục hàng ngày di chuyển trong thân thể của nàng. Chính Tiêu Ngọc cùng không biết tại sao? Chỉ là sau khi cải tạo song đan điền cờ thể của nàng hoàn toàn biến đổi. Nàng không tu tập được đấu khí nhưng nguồn năng lượng trong cơ thể của nàng lại liên tục chuyển động. Chúng hấp thụ thiên địa linh khí trong không khí liên tục dần dần lớn mạnh. Chính nàng không ngờ thực lực của mình lại đạt đến đẳng cấp gọi là đấu giả... Chính mấy ngày nay nàng toàn bộ ở bên cạnh hắn mà không có phát hiện ra mà thôi.

Khi nàng bị Nhã Phi thôi miên mặc dù cấp bậc hai bên chênh lệch khá lớn nhưng Tiêu Ngọc có nguồn khí lạnh này khiến cho đầu óc của nàng trở nên thanh tỉnh lại. Tiêu Ngọc quay trở lại căn phòng của Tiêu Sơn ai ngờ lại nghe thấy được tiếng rên khá lớn của nữ nhân nàng tức giận xông thẳng vào vừa đúng lúc thấy được bàn tay của hắn đang ở nơi tư mật của Nhã Phi mà sờ nắn bóp không kiêng kị. Hơn nữa bộ mặt của tên sắc lang ấy tỏ ra thích thú vô cùng, thiếu nữ thì động tình tỏ ra hứng thú.

Tiêu Ngọc chạy ra ngoài dùng tay đấm đá vào cây tức giận mắng: "Đồ háo sắc, đồ giả dối, đồ lửa đảo... khốn kiếp... gian phu dâm phụ!"

Oanh! Ngay một cái cây khá lớn bị chưởng lực của nàng đánh lát. Trên thân cây tại vết thương nàng đánh lên còn xuất hiện một tầng băng mỏng lạnh thấu xương. Thiếu nữ kinh ngạc nhìn về phía bàn tay của mình.

Tiêu Sơn xoay xoay chiếc quần lót nhìn về phía lớp keo đang bám dính lên đó. Hắn há miệng đưa chiếc lưỡi lên đó liếm một cái. Sau đó khe khẽ lẩm bẩm: "Chẳng lẽ ta đã trách nhầm nàng!" Sau đó hắn lắc lắc đầu thở ra một hơi: "Tình cảm ngày một rắc rồi... Hài, trêu trọc Tiêu Ngọc không sai? Đáng tiếc chỉ có chút yêu thích chứ chưa phải thực sự là tình yêu..." Tiêu Sơn nhún nhún vai bất đắc dĩ sau đó hắn lại đưa chiếc quần lót của Nhã Phi đưa lên múi tiếp tục hít ngửi. Hành động của hắn hoàn toàn giống một tên biến thái. Cực độ biến thái chân chính......

Mấy ngày nay hắn tìm cách kiếm tìm Tiêu Ngọc nhưng không ngờ tiểu tức phụ này lại khóa một mình trong phòng. Thi thoảng trong phòng lại phát ra tiếng khóc thúc thít. Đại trưởng lão đối với hắn tiến hành hỏi tội. Bất đắc dĩ Tiêu Sơn bực mình rú lên một tiếng vô cùng lớn: "Ta vẫn là xử nam đấy nhé! Ta còn chưa làm gì Tiêu Ngọc đây!" Nói đến vấn đề này sau ngày hôm sau hắn may mắn mới tiến vào phòng của Tiêu Ngọc. Hôm đó hình như lão đầu nói chuyện với tôn nữ của mình việc gì đó khiến hình như vô nàng khai khiếu. Ai biết chuyện gì xảy ra...

Thiếu phụ ngồi trong phòng nhìn về phía thiếu niên giống như quan tòa nhìn một kẻ tội phạm nói: "Này, tiểu tử mau nói cho mẫu thân biết chuyện giữa ngươi và Nhã Phi là sao!?"

Thiếu niên hoàn toàn ra vẻ vô tổi: "Sao là sao!? Mẫu thân người nói chuyện gì thế!?"

Thiếu phụ hừ mũi nhẹ khinh bỉ nói: "Con nghĩ qua mắt được mẫu thân sao? Đúng nói mấy vết nước trên tấm chăn mà con ngủ là vết nước bình thường đấy nhé!? Hừm, hừm... từng này tuổi như mâu thân vậy mà tiểu tử ngươi muốn qua mặt mẫu thân hay sao?" Nói xong thiếu phụ đưa bàn tay lên gõ vào đầu hắn một cái làm cho hắn bất đắc dĩ phải dùng tay xoa xoa đầu: "Tiểu quỷ tốt nhất là ngoan ngoãn cho mẫu thân một chút. Dù ngươi có là một luyện dược sư nhưng không được quá đáng a..."

Nói đến đây thiếu phụ bắt đầu bô bô mà nói rất dài làm cho Tiêu Sơn hoàn toàn không hiểu được: "Hừ, nam nhân ai mà chả có một đời phong lưu. Nhưng nhớ không nên phụ lòng các cô gái tốt. Hài, Nhã Phi nàng cũng là một cô gái tốt. Nàng nhưng ngày nào cũng đến đây thăm ngươi. Hơn nữa còn tặng vô cùng nhiều quà. Tiêu Mị tiểu thu hình như cũng không có quên ngươi. Tiêu Huân Nhi tiểu thư vẫn thường đến thăm ngươi. Tiêu Ngọc thì ngày đêm túc trực chăm sóc ngươi. Tiểu quỷ xem ngươi gây ra họa gì a!?"

Tiêu Sơn cười khổ, mặt hắn méo mó sau đó vờ vô tội nói: "Người nói gì vậy!? Làm sao có chuyện đó được chứ? Mặc dù con rất đẹp trai bất quá đây tính cách của con mẫu thân thấy xem có mấy nữ nhân trong gia tộc ưa hài nhi đâu? Làm sao có chuyện ở đâu mà Tiêu Mị, Huân Nhi với chả Nhã Phi cùng Ngọc Nhi? Mẫu thân hài nhi hoàn toàn không hiểu!?"

"Cốp!" Thiếu phụ gõ mạnh lên đầu của hắn mắng mỏ: "Còn giả vờ ngu ngốc với ta. Ngươi đúng là... Hừ... hừ..." Thiếu phụ nhìn về phía hắn sau đó cảnh cáo nói: "Mấy người ta đều là nữ nhân tốt! Duy chỉ có Tiêu Tuyết Nhi ta không đồng ý nhưng ta thấy Huân Nhi tiểu thư, Tiêu Ngọc tiểu thư, Nhã Phi tiểu thư đều là nữ nhân tốc, Tiêu Mị không xấu... Tiểu tử không nên phụ họ!?"

Thiếu niên méo mó mặt nói: "Mẫu thân ngươi muốn ta cưới hết họ vào nhà hay sao!?"

"Hừ" Thiếu phụ hừ lạnh sau đó cười gian manh nói: "Tiểu tử có phần thông minh ra một chút rồi đấy! Lại nói hài tử của ta đường đường là một tứ phẩm luyện dược sư có cái gì không được đây..." Nói xong thiếu phụ vuốt mà thiếu niên một cái làm cho hắn rùng mình co rụt lại. Vẻ mặt của thiếu phụ cười cực kỳ dâm đãng nói: "Nga, mẫu thân nhưng là mẫu thân xem trọng Nhã Phi tiểu thư, ngươi đầy đặn nhất là bộ ngực, cặp mông phong mãn nhất là chỗ đó cò hơi cao cao vểnh lên. Sau này nhất định là sinh ra bảo bảo hắn là rất tốt a! Chính là một nữ nhân trong việc kia rất giỏi a..."

Thiếu niên cười khổ, đầu đầy những hạt đỗ to tướng. Thiếu phụ trước mặt hắn biến thành sắc nữ chân chính. Thiếu phụ cười nói: "Thế nên Sơn Nhi mẫu thân rất mong có mấy đứa nội tôn bế đây này!" Thiếu nữ híp mắt nhìn về phía thiếu niên nói: "Ngươi biết phải làm gì chứ tiểu tử!?"

Thiếu niên đầu đầy mồ hôi. Hắn thấy kể ra nữ nhân cũng quái là. Nữ nhân ở thế giới này cực độ quái lạ. Hài nhi của mình mà kiếm được nhiều thê tử thì vui vẻ như mở cờ trong bụng còn phu quân của mình mà có thêm nữ nhân khác là nổi sung lên ăn dấm đúng là quái lạ mà. Thiếu niên cười khổ sau đó nói thẳng: "Vậy mẫu thân muốn ta làm thế nào đây? Nhỡ họ không đồng ý thì sao!?"

"Cốp!" Lại một cái gõ đầu rõ to của thiếu phụ lên đầu của hắn. Thiếu nữ tặc lưỡi nhìn về phía hài tử ngu ngốc của mình mắng: "Ngươi đúng là không có đầu óc. Ngươi không hiểu một chút nào về phụ nữ. Chẳng lẽ ngươi không biết dùng kế. Ngươi chỉ cần lén lút qua lại với họ để cho bụng họ to lên như vậy họ đều phải trở thành nữ nhân của ngươi rồi! Như vậy ta là có nội tôn bế rồi! Đừng nói cho ta biết ngươi không biết làm cho họ bụng to lên đấy nhé!?"

Thiếu niên đầu to như cái đấu. Thế nào mẫu thân của hắn trong vấn đề này còn rõ ràng hơn hắn đây. Đây rõ ràng là vạch đường cho hươu chạy. Việc này cũng nghĩ ra được. Nếu như làm cho Nhã Phi bụng to có thể giữ được nàng thì hắn lúc này đã không còn là xử nam nữa. Thiếu niên bất đắc dĩ gật gù nói: "Mẫu thân hài nhi đã biết!"

Thiếu phụ cười hì hì nói: "Tiểu tử có chút đầu óc rồi đấy!?" Nói xong thiếu phụ đi ra bên ngoài để mặc thiếu niên cười khổ lắc đầu ở bên trong phòng. Nhưng tựa hồ không để cho thiếu niên yên thiếu phụ lên tiếng nói: "Mau mau sinh một bảo bảo đi, mẫu thân ta còn muốn lên chức nãi nãi a!?" (nãi nãi là bà bà)
Bình Luận (0)
Comment