Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 92

Bước đi trong không khí an tĩnh này hơn mười phút đồng hồ, ngay lúc Tiểu Y Tiên thật sự có chút không chịu được cái loại yên tĩnh cùng với hắc ám khiến cho người ta muốn phát điên này, thì thiếu niên trước mặt đột nhiên dừng cước bộ.

“A” Thiếu nữ không kịp phản ứng. Theo tốc độ bước nhanh không kịp dừng bước, nàng đâm xâm vào sau lưng của thiếu niên xấu xí trước mặt. Trên ngực nàng hai khối thịt cao ngất kia bị ép vào lưng của hắn trở thành một khối thịt vô cùng mềm mại. Tiêu Sơn hít một hơi thầm nghĩ: “Tiểu ny tử này, bộ ngực thật là mềm mại a, không to như Nhã Phi nhưng lại mềm mại hơn nhiều. Còn có cao ngất, chẳng lẽ nàng cũng học được bỏ qua định luật vạn vật hấp dẫn”

Tiếp xúc thân mật khiến cho Tiểu Y Tiên khuôn mặt đỏ bừng lùi nhanh từng bước, tức giận xấu hổ nói : “Ngươi làm gì thế ?”

Lúc trước tiếp xúc với một phiến mềm mại nọ, đồng dạng cũng làm cho Tiêu Sơn cảm giác được lòng nhộn nhạo. Hắn cảm giấy được tiểu ny tử này càng ngày càng khả ái. Tim của Tiêu Sơn rõ ràng đập nhanh mạnh hơn trước đó. Đó là một cảm giác vô cùng kỳ diệu cảm giác này giống với của hắn dành cho Tiêu Huân Nhi nhưng yếu ớt hơn nhiều. Hắn sờ nhẹ lên trái tim sau đó lắc đầu nói: “Không có gì!” Hắn dùng cây đuốc quơ quơ phía trước thì thấy một cửa đá nói: “Tịt đường rồi!”

Nghe vậy, Tiểu Y Tiên mày đen cau lại, tiến đến hai bước nhìn cánh cửa đá, trầm ngâm nói : “Sau cửa đá, chắc hẳn mục đích của chúng ta ở đó sao? Nếu là vị tiền nhân ở nơi này tạo ra sơn động, ta nghĩ hắn hẳn sẽ không làm ra con đường rõ thế này để tiến vào.”

Tiêu Sơn đưa cây đuốc cho Tiểu Y Tiên sau đó hắn tiến đến cửa đá gõ gõ vài tiếng sau đó hắn đi lùi lại vài bước. Đột nhiên hắn xoay người chạy đến tung mình lên không trung xoay người đá một cước vô cùng mạnh. Cước này phát ra một tiếng rung chuyển khá mạnh mẽ. Tiếng nổ ầm vang lên.

Tiểu Y Tiên nghe thấy vậy kinh ngạc nói: “Ngươi làm gì vậy!?”

Tiêu Sơn nhún nhún vai nói: “Ta kiểm tra độ chắc chắn của cửa đá ấy mà! Loại này khá dầy đấy không đạt đến đấu sư coi như xong!”

“Chỉ biết cậy mạnh, xem trên cửa đá là quang mang màu vàng, nơi này rõ ràng là có bố trí Thổ hệ cơ quan thuật, chỉ cần tỉ mỉ tìm một chút, muốn mở ra cũng không quá khó khăn.” Tiểu Y Tiên đưa tay chạm vào cửa đá, sau đó chậm rãi di động lên.

Tiêu Sơn cảm giác tò mò hỏi: “Ngươi cũng xem cơ quan hay sao? Ta nhớ hình như Mộc hệ và Thổ hệ mới chuyên am hiểu mấy thứ cơ quan này chứ!?”

“Chỉ là đã từng xem qua một vài bộ sách liên quan đến cơ quan thuật mà thôi, không nói là tinh thông, bất quá dùng để dò xét một chút thì không có vấn đề gì.” Tiểu Y Tiên tuỳ ý trả lời, động tác trên tay vẫn liên tục như trước, không bị trì hoãn.

Thiếu niên thấy vậy lắc lắc đầu cũng không nói gì. Đầu óc của hắn vẫn còn có chút choáng váng. Hắn dùng một chiếc khăn trắng nhanh chóng đưa vào lỗ mũi của mình sau đó nhẹ nhàng lau đi. Hắn bây giờ đấu óc thật là đau, hắn muốn duy nhất đó chính là nhanh chóng phá cửa đá sau đó tìm cách trở về rồi ngủ một giấc thật tốt. Đây là ước mơ duy nhất của hắn lúc này.

Trên vách đá, mơ hồ thấy một ít dấu vết khắc, mặc dù hiện tại những dấu vết này đã mơ hồ, nhưng Tiêu Sơn vẫn có thể nhìn ra trên đó là những hình ảnh người, có lẽ những ảnh người này hẳn là chủ nhân sơn động lưu lại. Bất chợt âm thanh vui mừng của Tiểu Y Tiên vang lên: “Tìm được rồi.”

Nhìn cánh cửa đá từ từ di chuyển, Tiêu Sơn tò mò quay sang nhìn Tiểu Y Tiên hỏi: “Hey, tiểu ny tử sao cô biết được đây là cơ quan mở cửa mà không phải cơ quan bẫy a!”

Tiểu Y Tiên hất cằm trắng như tuyết lên nói: “Trực giác của phụ nữ!” Cùng với cánh cửa đá lùi vào, hào quang nhàn nhạt từ bên trong cửa đá phát ra, đem toàn bộ vùng hắc ám phụ cận xua tan đi, không lưu lại chút nào. Nhìn con đường sáng sủa bên trong cửa đá, Tiểu Y Tiên khẽ cười cười, nhưng sau đó lại lùi ra hai bước, ngạo nghễ ngước nhìn hắn nói: “mời vào!”

Tiêu Sơn cầm lấy một viên đá sau đó thử ném vào bên trong. Viên đá lăn lông lốc phát ra âm thanh khá là kêu. Sau đó cũng không thấy có cơ quan gì khởi động ra.

“Ngươi đúng là một tên cẩn thận quá.” Tiểu Y Tiên có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

Tiêu Sơn dùng bàn tay xoa xoa huyệt thái dương sau đó lên tiếng nói: “Được rồi vào đi thôi!” Hắn nhanh chóng bước tiến vào bên trong. Tiểu Y Tiên cũng vội vàng đuổi theo. Hai người bước vào cánh cửa đá, không gian trước mắt chợt trở nên rộng rãi hơn.

Trong cửa đá là một thạch thất rất lớn, thạch thất nhìn qua có chút đơn giản và trống trải. Trên vách tường có sử dụng Nguyệt quang thạch để chiếu sáng xung quanh. Tại vị trí trung ương trong thạch thất, có một cái ghế ngồi, trên ghế ngồi là một bộ khô cốt, đầu của khô lâu bị vùi ở dưới sâu, rơi xuống chỗ xương bắp đùi trắng bệch. Bộ dạng này kết hợp với không khí an tĩnh ở đây, nhìn qua rất có chút mùi vị âm trầm.

Y đang ngồi phía trước một tảng đá, trên tảng đá có bày biện chỉnh ba chiếc hộp đá.

Mặt khác, tại ba góc còn lại trong thạch thất, hiển nhiên chất đống không ít kim tệ ánh vàng rực rỡ cùng với lượng lớn tài vật quý giá, kim tệ số lượng lớn như vậy sợ rằng không dưới mấy chục vạn.

Tiêu Sơn ánh mắt đảo về một khu vực cuối cùng, ở đó có một cái sân hoa nhỏ bị bùn đất đùn đẩy lên, trong sân hoa, từ các loại hoa cỏ trồng trọt trong đó, một cỗ dị hương lượn lờ bay ra. Nhìn về phía chỗ này Tiểu Y Tiên cùng với hắn không khỏi mắt sáng lên. So với đống kim tê lấp lánh kia thì đống hoa cỏ bình thường này là dược liệu cao cấp còn quý hơn chúng nhiều.

“Tử Lam Diệp, Bạch Linh Tham Quả, Tuyết Liên Tử,...”

Đôi mắt đẹp ngơ ngác nhìn sân hoa cỏ nho nhỏ đó, đọc tên một đám đại biểu cho sự quý hiếm khó tìm của những dược liệu cao cấp. Từ cái miệng nhỏ hồng nhuận của Tiểu Y Tiên, len lén mở ra.

“Băng Linh Diễm Thảo.” Tiêu Sơn khẽ lẩm bẩm.

Trên lá của gốc cây này phân ra hai màu hồng bạch rõ rệt, màu trắng chỉ xuất hiện ở bên trên, bao trùm một chút những vật thể giống như băng tinh,mà màu hồng lửa kia mặc dù xuất hiện ở phía dưới, nhưng lại giống như một đoàn hoả diễm đang cháy bình thường, hai loại thuộc tính cùng màu sắc hoàn toàn trái ngược nhau lại kì dị sinh trưởng trên một gốc cây thực vật, quả nhiên là vô cùng thần kì.

Nhàn nhạt sương mù lượn lờ quanh thân của gốc cây này, nhìn qua có vài phần cảm giác như đang được bao bọc bởi cầu vồng. Gốc thảo dược kì dị này có tên là Băng Linh Diễm Thảo, thế giới bên ngoài rất khó tìm thấy, mà một trong những loại dược liệu cao cấp Tiêu Sơn chưa từng bao giờ biết đến. Hắn chỉ quan sát cùng với nghe thấy nó qua tư liệu của luyện đan thiên chứ không nghĩ gặp phải nó. Tên của nó trong luyện đan thiên đó chính là âm dương băng hỏa song đồng thảo.

Loại dược liệu này trong một số đan dược chính. Nó là nguyên liệu chính luyện chế một loại đan dược có tên là âm dương ngưng đan. Tác dụng đảm bảo an toàn cho một tu chân giả ngưng kết kim đan nâng cao tỉ lệ thành công hơn nữa sau khi ngưng kết thất bại tu vi cũng không có bị thụt lùi.

“Ngươi cũng nhận ra thứ này ?” Nhìn thấy Tiêu Sơn đang hưng phần nhìn chằm chằm Băng Linh Diễm Thảo, Tiểu Y Tiên không khỏi có chút kinh ngạc nói.

Tiêu Sơn mỉm cười sau đó tiến tới mấy loại dược liệu. Tiêu Sơn vừa dùng tay miết mấy loại dược liệu một chút sau đó bình thản lên tiếng nói: “Mấy loại dược liệu này cũng khá chân quý, cô thích vẫn là lấy đi ta không quá cần thiết!” Hắn suy nghĩ một chút đến Nhã Phi nhưng hắn cảm giác không quá cần thiết bởi vì loại thể chất đặc biệt của Nhã Phi đánh vào kim đan gần như tỉ lệ thất bại không có.

Nghe thấy vậy Tiểu Y Tiên kinh ngạc mở to con mắt nhìn về phía hắn nói: “Ngươi, ngươi không muốn một chút những thứ này sao!?”

Tiêu Sơn lắc lắc đầu nói: “Không cần! Mấy thứ này dù sao cũng là của cô! Ta không quá hứng thú. Mấy thứ này còn không đánh động được ta!” Nói xong hắn lại nhìn về phía mấy cây dược thảo, Tiểu Y Tiên để ý đến hắn thấy được hắn bàn tay chỉ vuốt lên trên mỗi cây dược thảo một chút.

Tiểu Y Tiên thấy được trong bàn tay của hắn xuất hiện hạt giống, sau đó đám hạt giống của mấy cây này nhanh chóng mất đi. Tiểu Y Tiên thấy vậy tò mò hỏi: “Ngươi không lấy dược liệu , ngươi chỉ thu thập hạt giống của đám cây dược liệu này, tiểu hỗn đản ngươi đừng nói với ta ngươi định đem về trồng đấy nhé!”

Tiêu Sơn cười đáp: “Tiểu ny tử, cô thật là thông minh! Không hổ là thê tử của ta a!” Hắn đồng thời híp mắt nhìn về phía Tiểu Y Tiên

Nghe thấy vậy Tiểu Y Tiên ngơ ngẩn người ra, sau đó nói: “ngươi thực sự học qua nhận biết dược liệu!” Tiêu Sơn gật đầu, Tiểu Y Tiên thấy vậy nói: “Ta thực sự nghi ngờ ngươi có phải đã học nhận biết dược liệu hay không? Ngươi thực sự không phải là kẻ ngốc a! Ngươi có biết mấy cây dược liệu này cần bao nhiêu năm mới có thể trưởng thanh hay không!?”

Tiêu Sơn nhún nhún vai, hắn cũng không có cho nàng ý kiến. Hắn lúc này đã gieo trồng đống dược liệu của mình vào mảnh đất xanh kỳ lạ. Từ trong trữ vật giới chỉ hắn lấy ra một chiếc xẻng con ném cho Tiểu Y Tiên. Tiểu Y Tiên nhìn về phía hắn với ánh mắt tò mò. Tiêu Sơn nhìn về phía nàng chăm chú. Tiểu Y Tiên đang ngồi xuống đào mấy cây dược liệu thì nàng cảm giác được có ánh mắt đang nhìn về phía nàng. Thiếu nữ quay đầu lại bất chợt gặp ánh mắt si mê của thiếu niên xấu xí nhìn nàng.

Mặt của thiếu nữ không khỏi đỏ lên, hai má phớt hồng. Trái tim của nàng giống như nai con nhảy loạn. Nàng không thể tự chủ mà thầm nghĩ: “Hắn cũng không quá xấu a! Hơn nữa, chẳng lẽ… chẳng lẽ hắn yêu thích ta mới từ bỏ hết mấy thứ này a!” Thấy ánh mắt của hắn đang nhìn chăm chú về phía mình, má của thiếu nữ đỏ ửng như ứ huyết, nàng hẵng giọng mắng: “Tiểu hỗn đản, tại sao ngươi nhìn ta như vậy!?”

Tiêu Sơn xoay đầu lại, hắn gãi gãi mũi không giám nhìn thẳng vào mặt mình. Hắn nói: “Không có gì, chỉ là có lúc cô rất khả ái và đáng yêu chỉ là như vậy thôi!” Thiếu niên xấu xí phẩy phẩy tay nói: “Được rồi cô cứ tiếp tục công việc của mình đi!”

Thiếu nữ nghe những lời này thì khuôn mặt đỏ bừng. Nàng nhanh chóng xoay người đi để tránh hắn thấy vẻ xấu hổ của mình. Thiếu nữ không cẩn thận dùng cây xẻng phạt ngang mất một gốc cây dược thảo. Thấy cây dược thảo bị chiếc xẻng nhỏ chà đạp. Khuôn mặt của nàng trở nên ngơ ngẩn sau đó liên tục dùng xẻng đâm xuống đất, miệng liên tục lẩm bẩm những từ khó hiểu rất nhỏ: “tiểu hỗn đản, tiểu hỗn đản, tại ngươi, tại ngươi…”

Tiêu Sơn tiến tới một chiếc bàn đá, hắn thấy trên bàn đá đặt ba chiếc hộp sắt khá là cũ kỳ. Bàn tay nhẹ nhàng đặt lên trên ổ khóa. Khi bàn tay hắn sờ soạng ở cái ổ khoá, chỗ chạm tay vào lại thoáng có chút ấm áp, lập tức không khỏi khẽ cau mày. Trải qua năm tháng thời gian dài như vậy mà vẫn còn giữ được độ ấm, rõ ràng không phải là kim loại bình thường, cho nên nếu dùng biện pháp mạnh mẽ để mở, có lẽ là khó mà thực hiện được.

Tiêu Sơn khoanh tay lại sau đó xoay đầu lại phía bộ xương. Bộ xương lúc này đã khá là cũ kỹ. Hắn thấy dưới bàn tay của bộ xương khô đặt một chùm chìa khóa có ba thìa màu đen. Chùm chìa khóa này thòng lọng qua ngón tay của bộ xương. Hơn nữa dưới bàn tay hình như đặt một mảnh giấy da gì đó.

Tiêu Sơn nhẹ nhàng rút ra mảnh giấy da dưới ngón tay của bộ xương. Hắn lật ra thấy nó khá cổ hơn nữa còn là một mảnh hoa văn hình như vẽ một bản đồ. Trên bản đồ có ấn ký của một bông hoa lửa. Tiêu Sơn cảm giác được ở đây có lưu chữa chút lực lượng linh hồn. Tiêu Sơn tùy tiện ném nó vào không gian giới chỉ màu đen của mình.

Hắn tiến về phía chùm chìa khóa sau đó kéo chùm chìa khóa ra. Ngay sau đó là một tiếng rắc vang lên. Ngón xương tay do đã lâu năm lên bị Tiêu Sơn kéo lìa ra khỏi thân thể của bộ xương khô. Tiêu Sơn cười khổ, hắn nhanh chóng lắp ngón xương này vào cho bộ xương sau đó đối với bộ xương khô bắt đầu tiến hành lễ.

Cầm cái chìa khoá đi đến trước bàn đá, Tiêu Sơn xoay xoay chìa khóa trong tay, hắn quay về phía Tiểu Y Tiên, nàng đang có vẻ hoàn toàn tập trung vào việc đào dược thảo, nói : “Tiểu ny tử đã xong chưa, đến đây đi cùng ta xem thứ này một chút!”

“Chờ chút!” Tiểu Y Tiên nhanh chóng thu một đống dược liệu này vào bình ngọc sau đó đặt chúng trước ngực tiến về phía trước. Thiếu nữ đăth mười một chiếc bình lên bàn, nàng nhìn về phía Tiêu Sơn đẩy năm chiếc bình cho hắn, thiếu nữ nói: “Năm thứ này cho ngươi!”

Tiểu Y Tiên thấy vậy bĩu môi nhanh chóng thu năm bình ngọc lại. Nàng thấy tên này có bệnh không thu dược liệu mà lại đi lấy hạt giống của mấy loại cây này làm gì.

Tiêu Sơn phì cười lắc lắc đầu phẩy tay, hắn đưa chìa khóa ra sau đó nói: “Ta mở được chưa!?”

“Mở đi.” Liếc nhìn Tiêu Sơn một cái, Tiểu Y Tiên nhanh chóng thu mấy chiếc bình ngọc vào trong lồng ngực, nhất thời vòng eo mảnh khảnh trở nên đầy đặn hơn rất nhiều. Tiêu Sơn lắc lắc đầu.

Tiêu Sơn đưa một chiếc chìa vao. Sau đó đút được một nửa thì chiếc thìa khựng lại. Hắn mở miệng: “Không phải cái này!” Sau đó hắn rút chìa trước ra sau đó lấy ra một chiếc khác nhanh chóng đút vào bên trong. Hắn từ từ vặn chiếc chìa khó. Lần này có vẻ đúng là chìa này thì phải.

“Cạch!” Một âm thanh nhỏ vang lên. Tiêu Sơn cười nhìn về phía Tiểu Y Tiên nói: “Thành công mỹ mãn!”

“Mau mở ra đi.” Tiểu Y Tiên trên mặt cũng hàm chứa nét cười, có chút vội vàng liền thúc giục nói.

Hắn thấy vậy gật đầu. Hắn xoay cái hộp lại ngược phía sau của hắn. Sau đó hắn dùng tay nhẹ nhàng kéo chiếc hộp ra. Hắn không hy vọng mấy loại ám khí phóng ra chút nào. Hắn dù gặp khí độc cũng không sợ, sợ nhất là ám khí mà thôi. Nhưng có vẻ như hắn lo lắng thừa. Nắp hộp bị mở ra, sau một lúc không có phản ứng gì, Tiêu Sơn quay đầu lại nhìn về phía Tiểu Y Tiên mỉm cười, hắn lúc này nhìn thấy Tiểu Y Tiên ở bên cạnh hai tay đang khoanh trước ngực, ánh mắt lạnh lẽo nhìn mình, nhún vai : “Tiểu ny tử nàng có thể dùng ánh mắt khác nhìn ta được không đây hả!.”

“Nếu đem ngươi bỏ vào trong một núi ma thú, ta nghĩ ngươi nhất định có thể sống so với bên ngoài còn linh hoạt hơn, bởi vì những mà thú này, đối với sự cẩn thận như vậy của ngươi thì chẳng làm gì nổi.” Tiểu Y Tiên lạnh nhạt mở miệng.

Tiêu Sơn gãi gãi mũi nhìn về phía nàng hỏi: “Ta có thể coi như đó là một câu châm chọc ví von ta chẳng khác gì ma thú không vậy!?”

Tiểu Y Tiên cười vui vẻ nói: “Coi như ngươi còn chút đầu óc!” Tiểu Y Tiên đi đến bên cạnh bàn đá, ánh mắt hướng vào bên trong hộp đá trên bàn. Có chút sửng sốt rồi khuôn mặt cười mừng rỡ, vươn tay ngọc vào bên trong lấy ra một quyển trục cổ xưa nhiều màu sắc.

Tiêu Sơn nhìn về phía quyển trục nói: “Thứ gì đây!?”

“Một quyển độc kinh ghi lại cách làm thế nào để phối chế độc dược.” Tiểu Y Tiên đưa thất thải (bảy màu) quyển trục đó qua, cười dài nói.

Tiêu Sơn nhíu mày nhìn về phía dòng chữ nhỏ trên quyển trục, hắn mở miệng nói: “Thất thải độc kinh là độc sư sao?”

Tại Đấu Khí đại lục, cũng chỉ có những vị y sư mới có thể chế tạo một số ít độc dược để phòng thân, mà trên đại lục, người ta gọi đó là các Độc sư, bất quá địa vị của các vị Độc sư so ra còn kém kém hơn Luyện dược sư rất nhiều.

“Có lẽ vậy đi, thứ này ngươi cũng không thể cùng ta chia sẻ được, bởi vì nguyên nhân trời sinh thuộc tính, ta không thể trở thành một gã Luyện dược sư được, cho nên cũng chỉ có thể làm được mấy thứ này.” Nói đến đây, trên mặt của Tiểu Y Tiên hiện ra một tầng ảm đạm, hiển nhiên tối hi vọng trong lòng nàng là có thể trở thành một gã luyện dược sư.

Tiêu Sơn phẩy phẩy tay nói: “Cô là nữ tử vốn cần một thứ như thế này để bảo vệ mình, ta cũng không tranh dành với cô” Nhìn Tiểu Y Tiên khuôn mặt ảm đạm, Tiêu Sơn thấy vậy tò mò hỏi Tiểu Y Tiên nói: “Tiểu ny tử chẳng lẽ cô rất muốn trở thành luyện dược sư hay sao?”

Tiểu Y Tiên nghe thấy vậy khuôn mặt của nàng ảm đạm, nàng nói: “Luyện dược sư là ngành nghề mà bất cứ ai trên đại lục cũng muốn trở thành! Đáng tiếc thể chất của ta xác định cả đời này không thể trở thành luyện dược sư rồi!”

Tiêu Sơn mỉm cười lắc đầu nói: “Đừng suy nghĩ quá nhiều! Biết đâu sẽ có một ngày cô sẽ trở thành một luyện dược sư thật sự đây!” Tiểu Y Tiên thấy vậy chỉ mỉm cười với hắn. Nàng biết quá rõ về thể chất của nàng, thể chất của nàng cả đời không thể trở thành luyện dược sư. Nàng nghĩ hắn nói ra những lời này chẳng qua là đang an ủi nàng mà thôi.

Thiếu nữ lắc đầu chỉ về phía hộp thứ hai sau đó nói: “Cảm ơn ngươi!”

Tiêu Sơn gãi gãi mũi sau đó nói: “Tiểu ny tử, nàng vẫn là thu hồi thứ trên tay của mình đi! Ta đã nói rồi ở cái động này không có bất cứ thứ gì có thể đánh động được ta đây!” Tiêu Sơn nhún nhún vai sau đó nhìn nàng cười nói: “So với mọi thứ ở cái động này, có lẽ ngươi đối với ta quý giá hơn nhiều!”

Nghe thấy vậy khuôn mặt Tiểu Y Tiên rồi hiện lên vẻ xấu hổ, Tiểu Y Tiên mở tay ra, một nhúm bột phấn màu xanh biếc đang nằm trong đó.

“Ta...” Bị Tiêu Sơn phát hiện ra, Tiểu Y Tiên khuôn mặt đỏ ửng, ấp a ấp úng không nói lên lời.

Tiêu Sơn lắc lắc đầu cười nói: “Một nữ tử cùng với một nam nhân tầm bảo mà nói có phòng vệ vẫn là đương nhiên. Ta cũng không trách cô!”

“Cảm ơn.” Cảm kích thốt ra một câu cảm ơn, Tiểu Y Tiên đem bột phấn màu xanh đang cầm trong tay cất đi.

Tiêu Sơn lắc đầu chỉ vào chiếc hộp thứ hai nói: “Ta mở nhé!” Tiểu Y Tiên gật đầu. Tiêu Sơn từ từ đút vào trong áo. Tiêu Sơn vừa tiến hành mở khóa hắn cũng không quên hỏi: “Nè thứ bột đó là gì!?”

“Đây chỉ là một dược thảo hỗn hợp làm từ Tuý Long thảo cùng một vài loại dược thảo có tác dụng thôi miên chế tạo thành thôi, chỉ cần uống cái này vào trong cơ thể, có khả năng khiến cho người ta ngủ mê mệt trong nửa ngày, bất quá mấy cái loại độc dược dạng phấn này cũng chỉ là cái đơn giản, chỉ cần một người hơi có thực lực một chút, đều có thể sử dụng đấu khí mà áp chế độc tính, thậm chí là bức ra khỏi cả cơ thể.” Tiểu Y Tiên có chút không ý tứ nói.

Tiêu Sơn lắc đầu cười nói: “Xem ra nàng vẫn còn nhân tính a! Vậy mà ta cứ tưởng nàng sẽ đầu độc ta bằng xuân dược, âm dương song tu đan, thất tình lục dục hương hay như loại cửu đỉnh âm dương đan cơ đấy!” Tiêu Sơn giễu cợt nói.

Nghe thấy mấy loại thuốc này, tất cả loại này đều là xuân dược cực mạnh. Hai má Tiểu Y Tiên ửng đỏ nói: “Tiểu hỗn đản, ngươi không thể ăn nói giống người bình thường được a!”

“Ha” Tiêu Sơn chỉ ha một tiếng cũng không có đáp lại câu khác. Hắn vặn chiếc chìa khóa.

“Cạch” chiếc hộp đá vốn đóng chặt kia liền chậm rãi mở ra. Hắn lần này lại làm y như chiếc hộp kia. Thấy ánh mắt của Tiểu Y Tiên nhìn về phía hắn, Tiêu Sơn hô lên: “Ai biết cái trước không có cơ quan thì cái này sẽ không có đây!?” Nói xong hắn chờ một chút không thấy có phản ưng gì khác. Hắn mới xoay người lại nhìn thấy quyển trục màu đen. Tiêu Sơn nhíu mày lên tiếng nói: “Lại là quyển trục!”

Vươn tay cầm lấy quyển trục màu đen bên trong hòm ra, Tiêu Sơn cẩn thận quan sát một lúc, cuối cùng dừng lại tại dòng chữ nhỏ bên trên quyển trục : Huyền giai cao cấp phi hành đấu kĩ : Ưng Chi Dực.

Hắn phì cười nói: “Phi hành đấu kỹ sao!?”

“Phi hành đấu kỹ? Là vật gì thế ?” Cũng là lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, Tiểu Y Tiên trong nháy mắt trở nên nghi hoặc, nàng từng nghe qua về công kích đấu kỹ, phòng ngự đấu kỹ, thân pháp đấu kỹ, nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy phi hành đấu kỹ.

Tiêu Sơn đáp lại nói: “Là một đấu kỹ có thể giúp cô bay lượn trên trời”

“Phi hành? Không phải chỉ có Đấu Linh cường giả hoặc người có thiên phú mới miễn cưỡng có thể bay hay sao?” Nghe vậy Tiểu Y Tiên cả kinh, thần tình đầy mê hoặc.

Trên Đấu khí đại lục, muốn phi hành trên mặt đất, chỉ có là đấu linh hoặc người mạnh hơn mới có thể tiến hành phi hành trong một khoảng cách ngắn. Còn khi thực lực đạt tới Đấu Vương hoặc Đấu Hoàng, liền có thể dễ dàng phóng xuất đấu khí ra bên ngoài, ngưng tụ thành hai cánh năng lượng, có thể giúp bọn họ thoát được lực hút của mặt đất, bay trong không trung.

Phi hành, đủ khả năng hấp dẫn nhiều cường giả lao đến tranh đoạt.Thực lực mặc dù mạnh, nhưng gần chưa đạt đến cấp độ Đấu Vương, thì dưới tình huống này nếu có thể tìm được phi hành đấu kỹ, thì độ trân quý không cần phải nói nữa.

Mà nghe nói muốn luyện chế loại đấu kỹ này cần đem cánh của loại ma thú cấp năm trở nên mới có khả năng luyện chế được.

Tiểu Y Tiên nhìn về phía quyển trục sau đó mở miệng nói: “Thứ này ngươi cầm lấy đi!”

Tiêu Sơn lắc đầu sau đó ném cho Tiểu Y Tiên, hắn bình thản nói: “Công pháp của ta tu luyện có chút đặc biệt. Thứ này chưa chắc đã hữu ích! Vẫn là tặng cho cô để cô nhiều thêm phần bảo mạng đi!” Tiêu Sơn hắn không nói dối, hắn tu luyện thuộc về tu chân mà không phải đấu khí. Chỉ cần thực lực của hắn đạt đến kim tinh kỳ lúc đó có thể luyện chế phi hành pháp bảo.

Nghe thấy vậy Tiểu Y Tiên hỏi lại: “ngươi thực sự không cần!?” Tiêu Sơn gật đầu một cái. Tiểu Y Tiên nhìn về phía hắn hỏi: “Tại sao ngươi lại tốt với ta như vậy!?”

Tiêu Sơn nhún nhún vai cười nói: “Không biết!” Hắn cau mày nói: “Có lẽ là muốn chiếm đoạt trái tim của ngươi đi!” Nghe thấy vậy Tiểu Y Tiên có chút ngơ ngác. Tiêu Sơn giật mình, ánh mắt hắn mở to mang theo sự đề phòng, hắn quát nhẹ: “Có người tới!”

“Cái gì?” Nghe vậy Tiểu Y Tiên cũng đồng dạng kinh sợ, liền lắc lắc đầu nói : “Không có khả năng, nơi này chỉ có hai người chúng ta biết!”

Tiêu Sơn xoa xoa đầu sau đó nói: “ta tuyệt đối không nhầm. Có vài chục người đang tới đây! Chết tiệt, cái đầu…” Hắn dùng hai ngón tay xoa xoa ở hai huyệt thái dương. Tiêu Sơn mở miệng nói: “Còn không cút ra đây cho ta, Mục Lực ngươi đến rồi còn không cút nhanh ra!”

“A a, thật là thú vị, Tiểu Y Tiên, Bất Bại huynh đệ không ngờ các ngươi lại tìm được nơi như thế này!” Hơn mười đạo nhân ảnh chậm rãi từ bóng đêm ngoài cửa bước vào, tiếng cười nhàn nhạt quen thuộc, bên trong thạch thất vang lên đầy đắc ý.

“Mục Lực.” Nghe âm thanh này, Tiểu Y Tiên nhất thời nghiến chặt hàm răng.

Chỗ cửa đá tối đen, mười đạo nhân ảnh chậm rãi từ bóng đêm ngoài cửa đi vào. Một đạo nhân ảnh từ phía sau đi ra, cuối cùng tại ánh trăng chiếu rọi trên mặt đất, lộ ra diện mục, đúng là đội trưởng của Lang Thủ dong binh đoàn, Mục Lực.

Ánh mắt đầu tiên của hắn là đảo qua đống kim tệ kim quang lập loè bên trong thạch thất, trong mắt Mục Lực đã xẹt qua một tia tham lam, liếm liếm môi, liếc mắt nhìn qua chiếc hộp đá mà hai người đang mở, không khỏi mỉm cười nói : “Thật có lỗi đã quấy rầy hai vị.”

Tiêu Sơn tò mò nhìn về phía Mục Lực hỏi: “ngươi thế nào theo được chúng ta đến đây! Trên đường ta đã xóa đi hết dấu vết không có lý gì người lại tìm được chúng ta đến đây. Hơn nữa ta cũng xem xét không có người theo sau a!”

Mục Lực mỉm cười đáp lại: “Ban đầu ta chỉ muốn tìm cách giết chết ngươi mà thôi! Ai ngờ đêm tối ngươi lại cùng lẻn ra ngoài với Tiểu Y Tiên…” nói đến đây Mục Lực lại tiếp tục nói: “Ngươi hẳn nên nhớ đến vài giờ trước ta còn xưng huynh gọi đệ với ngươi chứ? Lúc đó chính là lúc ta diễn kịch a! Diễn kịch rất giống đi! Ta lúc đó đã bôi lên người ngươi một chút phấn”

“Loại phấn này có mùi hương đặc biệt. Tại một buổi đấu giá ta mua được một con côn trùng khá đặc biệt chỉ cần rắc loại phấn này lên người đối phương sau đó đem con côn trùng này ra nó sẽ tự dò đường tiến tới nơi phát ra mùi hường này…” Trong tay mục lực xuất hiện một con côn trùng khá là lớn.

“ngươi là một tên hỗn đản!” Mày liễu dựng đứng, Tiểu Y Tiên mắng một câu. Sau đó nàng quay sang nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Tất cả là ngươi gây ra!”

“Thật có lỗi, mấy thứ này đối với Lang Thủ dong binh đoàn chúng ta quá mức trọng yếu, chỉ cần có được nó là chúng ta có thể dễ dàng thu thập tất cả các thế lực trong Thanh Sơn trấn, đến lúc đó mới đủ tư cách phát triển thực lực ra bên ngoài. Trong mắt ta không bao giờ nghĩ cực hạn chỉ nằm trong cái thôn nho nhỏ này.” Mục Lực nhàn nhạt nói.

“Đem tất cả giao cho ta đi Tiểu Y Tiên, ta vốn rất có cảm tình với ngươi, ngươi nên hiểu rõ, chỉ cần ngươi đi theo ta, đến sau này ta chưởng quản Lang Thủ dong binh đoàn, tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi.” Giương ánh mắt đầy thâm tình nhìn Tiểu Y Tiên, thanh âm của Mục Lực chợt trở nên nhu hoà.

“Đi theo ngươi? Ta hiện tại nói chuyện cùng ngươi đã thấy ghê tởm lắm rồi.” Thanh âm đầy trào phúng của Tiểu Y Tiên vang lên, có chút không coi hắn ra gì.

Mục Lực cười cười, trong mắt hiện lên một tia âm lãnh, nhẹ giọng nói : “Không việc gì, vậy ta sẽ cưỡng ép bắt ngươi ở bên cạnh ta.” Nói xong, ánh mắt Mục Lực di chuyển sang Tiêu Sơn nói: “Tiểu tử chỉ trách ngươi quá ngông cuồng. Ngươi đã chọc vào người ngươi không nên chọc…”

Tiêu Sơn châm chọc nhìn về phía Mục Lực nói: “bằng vào Lang thủ dung binh đoàn đến một đại đấu sư cũng không có!?”

“Ít nhất là giết ngươi rất dễ dàng.” Mục Lực cười tươi nhưng sát ý lẫm liệt. “Đem tất cả mọi thứ giao ra đây, ta sẽ cho ngươi chết được nguyên vẹn.” Hai tay khoanh trước ngực, Mục Lực âm lãnh nhìn về phía Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn cười nói: “Bằng vào thực lực của các ngươi!?”

Mục Lực ôm cánh tay đứng giữa cánh cửa đá, thần tình đầy cợt nhả, trong lòng có cảm giác như mèo vờn chuột. “Nói thật là ngươi rất có thiên phú, nhưng bây giờ ta nhất định phải giết chết ngươi. Nói thật sau này ta rất sợ ngươi trả thù, cho nên để tránh gặp phải tình huống làm cho ta khó ăn khó ngủ như vậy phát sinh, hôm nay ngươi phải phải chết ở chỗ này.” Những ngón tay nhẹ nhàng gõ lên cánh tay, Mục Lực mỉm cười nói. Hắn từ nhỏ đã được phụ thân dạy bảo, mặc kệ sau này trêu chọc đến người nào, nếu có cơ hội nhất định phải đuổi cùng giết tuyệt, tuyệt đối không thể để đối phương một chút cơ hội trả thù nào cả.

Tiêu Sơn mỉm cười nói: “Ta rất thích tính cánh của ngươi bởi vì ngươi cũng giống ta muốn diệt có phải diệt tận gốc. Ngươi nói không sai bởi vì sau đây toàn bộ Lang Thủ dung binh đoàn sẽ bị ta quấy long trời lở đất, gà chó ta cũng không tha cho!” Tiêu Sơn vẻ mặt bắt đầu trở nên âm trầm.

“Rất bội phục ngươi, dưới tình huống này mà còn có dũng khí hướng địch ý về phía chúng ta, đồng thời càng khiến ta quyết tâm sâu sắc giết chết ngươi tại chỗ này.” Mục Lực cười nói, trong mắt cũng tràn ngập sát ý.

Tiêu Sơn cười, hắn khoanh tay vào trước ngực cười ngạo nghễ nói: “Bằng vào thứ thuốc độc mãn tính mà ngươi bỏ vào rượu của ta!?”
Bình Luận (0)
Comment