Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 94

Trên lưng chim ưng, dần dần lâm vào im lặng, cả hai người đều chậm rãi hồi tưởng lại sự kích thích trong lần đi tầm bảo này. Sau khoảng nửa giờ phía trước xuất hiện một đám lều trắng ở phía xa. Trời hiện giờ là mùa đông mặc dù thời gian tính rất muộn nhưng trời vẫn còn tối. Tiêu Sơn cùng với Tiểu Y Tiên đều so với đám lính đánh thuê của Lang Thủ dung bình đoàn đều sớm hơn nhiều.

Bởi vì trên không trung lên không khí khá là lạnh, hai tay Tiểu Y Tiên khẽ ôm lấy cơ thể. Cả cơ thể của nàng run lên. Bất chợt một chiếc áo lớn quàng lên cơ thể của nàng. Thiếu nữ ngẩng đầu thì thấy được thiếu niên đang dùng hài tay đặt chiếc áo rét lên người của nàng. Thiếu nữ thấy vậy hai má hơi đỏ lên nói: “Cảm ơn!”

Tiêu Sơn nhìn về phía khu vực có lều trại, hắn nhìn về phía Lam Ưng tò mò hỏi: “Các ma thú họ chim không phải về đêm thường nhìn không rõ đường hay sao!?”

Tiểu Y Tiên hai tay túm lấy áo chùm vào cơ thể sau đó thở ra một hơi, một hơi của nàng biến thành sương khói, thân thể thiếu nữ khe khẽ run lên. Nàng nói: “Lam Ưng là loại ma thú nhất giai thường hoạt động vào ban ngày nhưng chúng vẫn có khả năng hoạt động vào ban đêm. Mắt của chúng có thể nhìn trong đêm giống như các loại động vật hoạt động trong đêm vậy!”

Thiếu niên xấu xí khoanh tay lên người, hắn lúc này chỉ ở thân cởi trần, hắn khoanh tay trước ngực sau đó nhìn về phá trước nói: “Tiên Nhi, nàng thật hiểu biết!”

Tiểu Y Tiên tò mò nhìn về phía thiếu niên đang mặc một bộ y phục mỏng manh. Hơi thở của hắn phun ra khói trắng đang đứng ngạo nghễ khoanh tay trên lưng đón gió. Đôi môi đỏ mọng hấp háy của thiếu nữ hỏi: “Ngươi không lạnh hay sao!?”

Tiêu Sơn mỉm cười, hắn nhún nhún vai nói: “Ta là đi khổ tu như vậy chút này lạnh thì có thấm gì!?” Thật ra tên này đang nói dối, nói dối trắng trợn. Hắn không lạnh không sai. Nhưng đây chính là biểu diễn trước mặt Tiểu Y Tiên rõ ràng trong nhẫn trữ vật giới chỉ của hắn có rất nhiều y phục. Tiêu Sơn sau đó bình thản nhìn nàng mỉm cười một cách hòa ái: “Hơn nữa nếu như để cô chịu lạnh vậy chẳng thà để ta bị lạnh như vậy ta không cảm thấy đau lòng a!”

Tiểu Y Tiên đâu có phải là kẻ ngốc, hai má hơi ửng đỏ nhưng con mắt của nàng ánh lên ánh sao nhìn về phía hắn lên tiếng hỏi: “Lúc ngươi thay quần áo ta đoán được ngươi hẳn phải có trữ vật giới chỉ đi! Trong đó chắc chắn có không ít quần áo đúng không!?”

“Ha” Tiêu Sơn cười ha một tiếng. Sau đó hắn đưa một ngón tay chỏ lên đầu gãi gãi nói: “Cái này xem ra ta bị khám phá khổ nhục kế a! Hắc, hắc….” Tiêu Sơn đành cười trừ cũng không có tiếp tục lên tiếng nói.

Tiểu Y Tiên sau đó nói: “Ngươi lấy quần áo rét trong trữ vật giới chỉ của ngươi mặc vào đi! Nếu không ta cũng sẽ không mặc y phục của ngươi!” Nói xong Tiểu Y Tiên cởi y phục của hắn ra đưa cho hắn. Tiêu Sơn bất đắc dĩ lấy từ trong trữ vật giới chỉ ra một y phục sạch sẽ khác khoác lên người của mình. Tiểu Y Tiên mới mặc lên y phục của hắn, thiếu nữ nói: “Lam Ưng không thể hạ gần trại được như vậy sẽ có người phát hiện sự tồn tại của nó!”

Tiêu Sơn gật đầu cũng không có nói gì thêm. Hắn đạp chân đứng trên cao nhìn xuống. Hai người tìm một chỗ thoáng đãng gần chỗ đóng trại của đoàn hái dược liệu hạ xuống phía dưới. Con chim ưng từ từ đáp xuống. Tiêu Sơn từ trên chim ưng nhảy xuống phía dưới. Hắn đưa tay ra đối với Tiểu Y Tiên. Tiểu Y Tiên cũng không từ chối vươn tay xuống bắt lấy tay của hắn.

Nhưng ai ngờ trong lúc này hắn cũng muốn chiếm tiện nghi của nàng. Thiếu niên xấu xí lúc này ngay lập tức kéo nàng vào lòng rồi bộ mặt vẫn hiên ngang vô cùng chính nghĩa nói: “Cẩn thận một chút!”

Có vẻ như hắn không muốn bỏ nàng ra, thiếu nữ đỏ ửng, hai rặng mây đỏ kéo dài đến tận mang tai, nàng rãy rụa nói: “Tiểu hỗn đản, còn không buông ta ra!”

Tiêu Sơn ngẩn người ra: “Nga” Sau đó hắn đành để nàng thoát khỏi vòng tay của hắn. Trong lòng của hắn có cảm giác có chút tiếc nuối. Thiếu nữ hai má ửng đỏ, nhìn vô cùng đáng yêu. Tiêu Sơn vừa rồi khi ôm nàng vào trong lòng hắn cảm nhận được mùi hương thơm ngát của cơ thể nàng. Đó là một mùi hương nhẹ nhàng không giống như Nhã Phi đó là một mùi hương đậm đà. Đối với nữ nhân thích loại mùi hương nhẹ nhàng yêu trên tinh thần nhiều hơn yêu về thể xác.

Yêu trên tinh thần, đối với nữ nhân này các nàng về nhu cầu ân ái không quá cao. Quan trọng là đời sống tinh thần ngươi đáp ứng được với các nàng như vậy tình yêu của hai người vẫn trở nên tươi đẹp. Yêu trên thể xác đó chính là nữ nhân có yêu cầu dục vọng thân thể rất cao, nếu như ngươi không đáp ứng được nhu cầu của các nàng về việc ân ái như vậy tình yêu cũng sẽ xuất hiện một vài vấn đề nho nhỏ. Nữ nhân yêu về mặt thể xác không có nghĩa là nàng không trung tình chỉ nói rõ nàng có nhu cầu về mặt thể xác lớn hơn so với việc muốn thỏa mãn bằng mặt tinh thần.

Hai người nhanh chóng trở lại trại của mình, Tiêu Sơn cũng bình thản trở về trướng bồng của mình. Tiểu Y Tiên cũng nhanh chóng trở lại trở lại trướng bồng thay một bộ y phục màu trắng sau đó khoác lên một y phục màu trắng dày lên người của mình. Tiêu Sơn sau khi trở lại lều của mình, hắn mỉm cười sau đó ho khục khụa bắt đầu ho ra màu.

Đám người dung binh khoảng hai mươi người cầm đầu dẫn theo Mục Tam quay lại nơi hạ trại. Có hai lý do Mục Tam quay lại nơi này đó chính là hai mươi người nếu đi bộ trở lại Thanh Sơn trấn như vậy tổn thất không nhỏ. Thứ hai sau khi trở lại đây chí ít có khoảng hơn sáu mươi người dù Tiêu Sơn có trở lại đây hắn cũng không thể làm gì được. Dù là đấu sư đấu với sáu mươi người, Mục Tam nghĩ Tiêu Sơn cũng không ngu ngốc mà đối đấu với họ trong lúc này. Sáu mươi người quá đủ để giết chết đấu sư.

Mọi người bắt đầu lục đục tỉnh dậy, lúc này Tiểu Y Tiên bắt đầu bước ra. Thiếu nữ hô lên: “Bắt đầu thu trại!” Mấy tên lính đánh thuê Lang Thủ dung binh đoàn cùng với Mục Tam đều nhìn về phía Tiểu Y Tiên. Họ biết rõ danh vọng của Tiểu Y Tiên ở Thanh Sơn trấn rất cao thế nên dù trở lại đây họ cùng với Lang Thủ dung binh đoàn hoàn toàn không thể làm gì nàng.

Tiểu Y Tiên mỉm cười nhìn về phía đám người kia. Sau khi thu dọn Tiểu Y Tiên nhìn về phía hai mươi người kia thì tò mò hỏi: “Xin hỏi thiếu đoàn trưởng Mục Lực không có ở đây sao!?”

Mục Tam kia chỉ mỉm cười cung kính đối với Tiểu Y Tiên nói: “Tiểu Y Tiên y sư, thiếu đoàn trưởng của chúng ta có một chút việc bận nên đã cùng với mười huynh đệ khác quay trở về Thanh Sơn trấn trước rồi!”

Một số người kinh hãi hô lên: “Cái gì!?”

Mục Tam mỉm cười chỉ đáp lại nói: “Lần này là thất trách của Lang Thủ dung binh đoàn chúng ta. Các vị yên tâm hai mươi huynh đệ chúng ta vẫn sẽ hộ tống các vị an toàn hơn nữa sau khi trở về chúng ta nhất định sẽ cho Vạn Dược trai của mọi người một câu trả lời hợp lý!” Nghe thấy vậy mọi người cũng gật đầu không có nói gì tiếp.

Tiểu Y Tiên chỉ mỉm cười hòa nhã cũng không có tiếp tục nói gì. Có vẻ như đó chính là đóng kịch nhưng không có ai muốn xé cái mặt này ra khiến cho vở kịch rách nát cả. Họ chẳng qua cứ như vậy đảm bảo vở kịch diễn ra một cách vô cùng bình thường.

Bất chợt trong vòng chốc lát mọi người đã thu thập xong lều vải nhưng có vẻ có một chiếc lều cũng chưa có thu vào. Tiểu Y Tiên tò mò nhìn về phía chiếc lều kia sau đó lên tiếng hỏi: “Chiếc lều kia là của ai vậy!?”

Một đại hán cao lớn lên tiếng nói: “Tiểu Y Tiên y sư là của vị tiểu huynh đệ trẻ tuội tham gia với chúng ta. Hình như hắn đã đổ bệnh!” Nhắc đến tiểu huynh đệ trẻ tuổi ở đây ngoài Tiêu Sơn còn có ai nữa chứ. Tất cả khi nghe thấy Tiêu Sơn như vậy thì đều cau mày tỏ ra khó chịu nhưng khi nghe thấy hắn đổ bệnh đều cảm giác có chút vui mừng.

Tiểu Y Tiên lên tiếng nói: “Để ta vào đó thử xem!” Nói xong thiếu nữ đi vào trong trướng bồng. Thiếu nữ tiến về phía hắn thấy được hắn phun ra một ngụm máu, từ miệng của hắn chảy ra máu. Thiếu nữ kinh hãi vội vàng bắt mạch nhưng thấy hắn không có mạch. Trán của hắn lúc này nóng vô cùng. Thiếu nữ lo lắng vội vàng dùng vài vị thuốc khiến cho hắn giảm sốt.

Tiêu Sơn khuôn mặt đỏ ửng nhìn về phía Tiểu Y Tiên, giọng vô cùng khàn khàn hỏi: “Là cô!”

Tiểu Y Tiên lo lắng hỏi: “Onii-chan, ngươi làm sao vậy!?”

Tiêu Sơn lắc lắc đầu mỉm cười nói: “Ta không có sao!? Đúng rồi hai mươi tên lính đánh thuê của Lang Thủ dung binh đoàn đã trở về rồi sao?” Thiếu nữ nghe thấy vậy gật đầu một cái. Tiêu Sơn cố gắng đứng dậy nhưng thân hình hắn lảo đảo ngay sau đó muốn ngã thì Tiểu Y Tiên vội vàng ôm lấy hắn. Tiêu Sơn lên tiếng nói: “Vậy cô nói với bọn chúng là tôi chỉ bị trúng phong hàn nhẹ thôi nhé!”

Nghe thấy vậy Tiểu Y Tiên ngẩn người, nàng cắn răng nói: “Ngươi đúng là tên ngốc, ngày hôm qua ngươi vẫn khỏe mạnh tại sao hôm nay lại như vậy!?”

Tiêu Sơn cười khổ nói: “Ngày hôm qua ta dùng bí thuật nên hôm nay bị cắn trả chứ thực ra mạnh mẽ gì đâu!?”

Nghe thấy vậy Tiểu Y Tiên cắn răng nói: “Vậy tại sao hôm qua ngươi không nói rõ như vậy ta sẽ đem ngươi đi đến một nơi khác trốn…” Nói đến đây Tiểu Y Tiên cảm giác vô cùng lo lắng, nàng nói: “Để ta mang ngươi cho Lam Ưng để nó đưa ngươi đến một nơi an toàn. Nếu ngươi trở về Thanh Sơn trấn lúc này ngươi nhất định sẽ chết trong tay Mục Xà!”

Tiêu Sơn cười khổ phất tay nói: “Đừng quá lo lắng! Khi trở về Thanh Sơn trấn thì tình trạng của ta cũng khá hơn. Đến lúc đó ta tự có thể bảo vệ được tánh mạng của mình. Ngươi đừng quá lo lắng. Hơn nữa để ngươi ở lại một mình ta không quá an tâm. Khục…” Tiêu Sơn phun ra một ngụm máu.

Tiểu Y Tiên vội vàng dùng khăn tay lau đi miệng máu của Tiêu Sơn. Chiếc khăn thơm trắng nõn của nàng lúc này đã bị chuyển thành màu đỏ. Thiếu nữ cắn hàm răng mắng: “Tên hỗn đản này!?”

Tiêu Sơn mỉm cười lắc lắc đầu nói: “Ta đã nói không sao mà! Ngươi dù có đuổi đi ta cũng không đi đâu được chứ!? Ta nhất quyết phải cùng với người cùng nhau trở về Thanh Sơn trấn!” Tiêu Sơn ý của hắn đã quyết, thiếu nữ không có cách nào thay đổi, Cuối cùng nàng cắn răng quyết định lần này dù có phải đối mặt với Mục Xà nàng cũng nhất quyết phải bảo vệ hắn đến cùng.

Hai người bước ra khỏi căn lều, thiếu niên xấu xí với khuôn mặt nhợt nhat, bước đi phù phiếm, hắn mỉm cười nói: “Xin lỗi các vị huynh đệ đã làm các vị chờ đợi rồi!”

Mục Tam nhìn về phía Tiêu Sơn, ánh mắt của hắn nheo lại. Sau đó hắn mỉm cười đáp lại: “Hahaha, Bất Bại huynh đệ không có việc gì là tốt rồi!” Sau đó hắn đứng nhìn về phía mọi người nói: “Đúng rồi, mọi người chúng ta vẫn là nhanh lên đường trở về Thanh Sơn trấn đi thôi!”

Mọi người bắt đầu dọn dẹp hành lý đi về. Tiêu Sơn với khuôn mặt nhợt nhạt cùng dẫm cước bộ đi theo. Trên quãng đường Tiểu Y Tiên cố ý gần hắn chăm sóc cho hắn. Thấy vậy ánh mắt của đám lính đánh thuê đều phún ra lửa nhìn về phía hắn. Mục Tam có chút tò mò nhìn về phía Tiểu Y Tiên hỏi: “Tiểu Y Tiên y sư, không biết Tiêu Sơn tiểu huynh đệ bị bệnh gì vậy!?”

Nghe thấy thế Tiểu Y Tiên khuôn mặt trắng bệch nhưng sau đó nàng cố gắng lấy lại bình tĩnh nói: “Hắn không có việc gì chẳng qua chỉ bị phong hàn mà thôi!”

Mục Tam thấy vậy, khóe miệng của hắn hơi nhếch lên nói: “Vậy sao!?”

Tiểu Y Tiên nghe thấy vậy giật mình, cả người của nàng toát ra mồ hôi. Lần này dù thế nào nàng cũng nhất định tìm cách bảo hộ được hắn. Tiểu Y Tiên cắn răng nhìn về phía Tiêu Sơn. Bất chợt Mục Tam tiến về phía đám lính đánh thuê sau đó thầm nói cái gì đó với mấy tên này. Thấy vậy mấy tên gật đầu. Thiếu niên xấu xí thấy vậy thì khóe miệng chỉ nhếch lên một cái rất nhỏ.

Trên đường có một số ma thú nhất giai tìm đến đám người họ, nhưng Tiêu Sơn đều cố ý tránh né. Mục Tam đều thỉnh hắn hy vọng hắn xuất thủ. Tiêu Sơn lấy cớ thể lực của hắn không được khỏe lên không có ý định xuất thủ. Thấy vậy Mục Tam chỉ gật đầu cũng không tiếp tục nói gì. Mục Tam sau khi quay đầu đi, khóe miệng của hắn nhếch lên, trong ánh mắt của hắn xuất hiện hàn quang.

Mọi người lúc này tiến trở về Thanh Sơn trấn. Họ trên đường cũng không gặp quá nhiều nguy hiểm. Mọi người sau khi nhìn thấy được ở phía xa Thanh Sơn trấn nho nhỏ xuất hiện thì có chút mừng rỡ. Chỉ cần thêm một chút nữa họ có thể trở lại Thanh Sơn trấn được rồi. Bất chợt một đám lính đánh thuê đều có ký hiệu của Lang Thủ dung binh đoàn mà cầm đầu là một trung niên nhân khuôn mặt âm trầm cùng giữ tợn. Phía sau hắn là khoảng năm mươi người.

Mấy người lính đánh thuê đều giật mình kinh hãi, toàn bộ số người này đều là lực lượng tinh nhuệ của Lang Thu dung binh đoàn. Mà vị trung niên nhân cười trên một con ngựa đen cầm trong tay một thanh trương thương có vẻ mặt âm trầm kia chính là Mục Xà đoàn trưởng của Lang Thủ dung bình đoàn nghe nói thực lực đạt đến tam tinh đấu sư. Bên phải hắn là một nam tử gầy gò cầm thiết côn đang đứng ở đó chính là Cam Mộ nhị đoàn trưởng của Lang Thủ dung binh đoàn nghe nói thực lực đạt đến cửu tinh đấu giả. Bên trái hắn là một thanh niên có tuổi nhưng có chút tuấn tú chính là Hách Mông nghe nói thực lực đạt đến bát tinh đấu giả.

Đám người lính đánh thuê dung binh đoàn cưỡi ngựa chạy về phía đám người hái thuốc. Thấy vậy đám người hái thuốc đều cau mày nghi hoặc. Mục Xà cầm đầu đi đến nhưng cũng phải có chút khách khí. Mấy người trong lính đánh thuê trực thuộc lính đánh thuê Lang Thủ dung binh đoàn đều cung kính chắp tay nói: “Đoàn trưởng, Nhị đoàn trưởng, Tam đoàn trưởng…”

Cầm đầu Mục Xà con mắt âm trầm nhìn về phía Tiểu Y Tiên sau đó nhìn về phía mọi người hỏi: “Trong các ngươi ai tên là Bất Bại!”

Mọi người nghe thấy vậy ngẩn người sau đó quay về phía thiếu niên xấu xí đứng cạnh Tiểu Y Tiên. Thiếu niên xấu xí ho khan lên tiếng nói: “Khụ, khụ… không sai chính là ta. Ngươi chính là Mục Xá đi! Ta cũng không ngờ ngươi lại đến tận đây a!”

Mục Xà cắn chặt hàm răng nói: “Đừng có nói nhảm, chính ngươi giết nhi tử của ta cùng với mười người trong Lang Thủ dung binh đoàn ta!?”

Mọi người nghe thấy vậy giật mình nhìn về phía Tiêu Sơn. Trong con mắt đều xuất hiện sự kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn nhếch miệng cười nói: “Không sai chính là ta…”

Nghe thấy vậy trong ánh mắt của Mục Xá bắn ra sự oán độc, hắn nhìn về phía Tiêu Sơn, con mắt của hắn hiện lên những tơ máu đỏ ửng. Hắn nắm chặt trường thương. Tiểu Y Tiên có chút hốt hoảng hỏi: “Mục Xà đoàn trưởng, ngươi đây là muốn làm gì? Ngươi tại sao lại ngăn cản đoàn hài thuốc chúng ta trở về Thanh Sơn trấn đây? Chẳng lẽ các hạ không để Vạn Dược trai vào mắt!”

Mục Xà âm trầm cười nhìn về phía Tiểu Y Tiên nói: “Tiểu Y Tiên, cô đừng có mang Vạn Dược trai ra uy hiếp ta! Hắn tựa hồ không liên quan gì đến Vạn Dược trai đi!” Mục Xà với vẻ mặt âm trầm đưa thương lên chỉ về phía Tiêu Sơn. Ánh mắt hắn oán độc nói: “Chính hắn giết chết nhi tử của ta. Hôm nay hắn nhất định phải chết!”

“Hừ” Tiểu Y Tiên hừ lạnh một tiếng sau đó cười nói: “Hắn là ân nhân cứu mạng của ta hôm nay ta nhất định phải bảo vệ hắn!”

Tiêu Sơn nghe thấy vậy giật mình nhìn về phía Tiểu Y Tiên. Hắn mím mím đôi môi của mình. Đứng bên cạnh hắn Cam Mộ nghe thấy cười đầy dâm đãng nhìn về phía đám thiếu nữ đặc biệt đôi mắt hắn lướt qua thân hình của Tiểu Y Tiên nói: “Đại ca, làm gì cần nhiều lời với hắn. Nếu như kẻ nào chống đối cứ giết hết! Đại ca đã đột phá tứ tinh đấu giả rồi còn sợ chúng hay sao? Nếu như chúng ta cứ giết chết họ toàn bộ ở đây sau đó đem đám nữ nhân này toàn bộ a…” Nói đến đây Cam Mộ liếm liếm môi vẻ mặt đầy dâm đãng nói: “Như vậy hai đoàn trưởng kia cũng làm gì được chúng ta đây. Đại ca ngươi đã là tứ tính đấu sư rồi. Ta cũng đã nửa bước tiến vào đấu sư, đến đấu sư chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!”

Nghe thấy vậy bên cạnh Hách Mông cũng gật đầu phụ họa. Mặt hắn vô cùng dâm đãng quét qua tất cả nữ nhân tại Vạn Dược trai đặc biệt với Tiểu Y Tiên. Nhưng sau đó Mục Xà thoáng suy nghĩ một chút nói: “Chúng ta sẽ không làm khó đoàn hái dược liệu chỉ cần các vị giao ra tên Bất Bại kia. Ta sẽ coi như các vị không có bất cứ liên quan gì tới hắn! Các vị có thể tiếp tục trở về Thanh Sơn trấn a”

Mọi người nhìn về phía Tiêu Sơn, trong con mắt của họ đã chán ghét Tiêu Sơn vô cùng nếu như giao Tiêu Sơn ra họ không ngần ngại gì mà còn có chút vui mừng. Khuôn mặt của Tiêu Y Tiên đỏ ửng lên, bộ ngực phập phùng. Tâm trạng của nàng vô cùng lo lắng. Nàng biết hôm nay Tiêu Sơn khó mà trốn thoát. Tiểu Y Tiên thầm mắng trong lòng: “Tiểu hỗn đàn này, ngươi là tên ngu ngốc, ngu ngốc…”

Nói xong Tiểu Y Tiên lấy ra một chiếc kèn lá vội vàng thổi lớn lên. Mọi người nghe thấy vậy vội vàng quay về phía Tiểu Y Tiên. Ngay sau đó có một con Lam Ưng bay đến trên bầu trời. Mục Xà hét lên: “Muốn chạy trốn sao!? Tất cả bao vây họ lại cho ta!?”

Tiểu Y Tiên hô lên: “Ta cầm chân bọn họ, ngươi nhanh chóng tìm cách nhảy lên Lam Ưng sau đó trốn khỏi đây. Đám người này cũng không dám làm gì ta?” Khuôn mặt của Tiểu Y Tiên chứa đầy lo lắng nhìn về phía Tiêu Sơn. Đồng thời nàng kéo tay về phía hắn.

“Quác” Từ trong cánh rừng một con chim ưng màu xanh bay ra. Nó đập nhẹ vỗ cánh bay về phía Tiểu Y Tiên.

Mục Xà hô lên, ngón tay hắn đồng thời chỉ về con chim ưng nói: “Bắn tên cho ta!”

Vút! Vút…

Con Lam Ưng thấy được đám người tiến về phía này thì đều giật mình kinh hãi. Nó không giám hạ xuống bởi vì Mục Xà đã ra lệnh dùng tên bắn với mình. Tiểu Y Tiên cắn hai ham răng phát ra âm thanh ken két hô lên: “Hỗn đản!”

Tiêu Sơn mỉm cười quay lại nhìn về phía Tiểu Y Tiên, hắn đưa bàn tay lên vuốt ve khuôn mặt của Tiểu Y Tiên hỏi: “Nàng đây là đang lo lắng cho ta sao!?”

Tiểu Y Tiên cắn chặt hai hàm răng lại sau đó nói: “Tiểu hỗn đản, giờ này ngươi còn nói những lời ngu ngốc này sao!?” Mặt nàng trắng bệnh như không còn giọt máu nào. Đám lính đánh thuê cùng với mấy người trong đoàn đều nhìn về phía Tiểu Y Tiên cùng với Tiêu Sơn cảm giác có gì đó là lạ. Nhưng rõ ràng hai người này có cái gì đó với nhau. Nhiều người thầm hận rõ ràng bản thân mình chí ít cũng đẹp trai hơn hắn một ít cớ sao Tiểu Y Tiên lại chọn hắn một tên xấu xí vô cùng.

Tiêu Sơn liếm liếm môi nhìn về phía đám lính đánh thuê sau đó hắn lên tiếng với Tiểu Y Tiên nói: “Lát nữa nàng cẩn thận một chút! Ta không thể bảo vệ được nàng để đám lính đánh thuê này bảo vệ nàng đi!” Nói xong hắn bước ra khỏi vòng tròn. Đám lính đánh thuê của đoàn người hái thuốc bị vây vội vàng rút ra vũ khí nhìn chằm chằm về phía đám người đang bao vây.

Tiêu Sơn bước ra ngoài với bước chân phù phiếm hắn nhìn về phía Mục Xà cười lạnh nói: “Mục Xà đoàn trưởng ngươi là một đấu sư đúng không!?”

Nghe thấy vậy Mục Xà cười lạnh, ánh mắt băng hàn nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Tiểu tử ta không thể không bội phục tính cách của ngươi. Ngươi đã giết chết nhi tử của ta vậy mà cũng dám cùng với đám người lính đánh thuê này trở lại đây. Ta không biết ngươi ngu xuẩn còn hay là có đảm lượng nữa!?”

Phanh!

Một âm thanh vang lên, một đòn đấm của Tiêu Sơn thẳng về hướng người của một tên lính đánh thuê đang bao vây lấy cả đám dung binh. Tên lính đánh thuê này bị đánh bay. Trên người hắn ngã theo một vòng cung, miệng phun ra máu tươi. Tiêu Sơn liếm khóe miệng lao về phía Mục Xà, hắn dẫm lên trên mặt đất đồng thời tung ra một quền ẩn chứa ngón lửa mang theo kình khí đánh vào con ngựa, đồng thời hét lên một tiếng: “Cút xuống ngựa cho ta…”

Mục Xà thấy vậy nhảy bật khỏi lưng ngựa, đồng thời hắn cả người bao bọc một lớp khí màu xanh nhạt. Mục Xà vung ra một thương chém về phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn nhảy bật sang một bên đồng thời vung quyền ra đánh về phía Mục Xà. Mục Xà vung thương lên chém về phía kình khí mà Tiêu Sơn đã đánh ra. Hai người nhanh chóng bị đẩy lùi. Mục Xà lùi về phía sau ba bước, Tiêu Sơn lui về phía sau bốn bước.

Mọi người nhìn về phía Tiêu Sơn, con mắt há hốc mở ra. Mục Xà âm trầm nhìn về phía thiếu niên xấu xí. Đấu khí trong cơ thể dưới sự thúc dục của sát ý bắt đầu điên cuồng vận chuyển, bên ngoài thân thể, đấu khí màu xanh nhạt từ từ hiện ra, cuối cùng hình thành một lớp màng mỏng bao bọc ngoài cơ thể.

Đem đấu khí thúc giục hóa thành lớp màng năng lượng là dấu hiệu của cường giả đấu sư. Loại màng năng lượng này, không chỉ tăng cường phòng ngự, tốc độ, công kích của chủ nhân mà còn có thể hấp thụ năng lượng từ bên ngoài chuyển vào trong cơ thể, giúp bổ sung tiêu hao của chủ nhân. Cho nên mỗi đấu sư khi chiến đấu, động tác đầu tiên chính là triệu hồi cái màng này ra. Nó chính là khôi giáp của đấu sư nhưng chưa hoàn chỉnh chỉ đến khi nào đạt đến cấp bậc đại đấu sư, đấu khí khôi giáp mới chính mình hoàn chỉnh.

Tiêu Sơn liếm liếm môi nhìn về phía Mục Xà nói: “không tệ, thật là phấn khích!”

Mục Xà nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Ngươi bị thương là giả!?”

“Ngươi nói xem!?” Tiêu Sơn nhún nhún vai sau đó chỉ về phía Mục Xà nói: “Ngươi tốt nhất nên đơn đả độc đấu với ta đi!? Như vậy tránh cho thuộc hạ dưới tay ngươi bỏ mạng vô ích!”

Mục Xà cười lạnh nói: “Ta tại sao phải đấu một mình với ngươi đây!?” Hắn quát lạnh về phía mọi người, tay phất ra nói: “mọi người tất cả lên!? Ai dám cãi lệnh giết không tha!?” Sau đó hắn quát lớn về phía Tiêu Sơn nói: “Tiểu tử ta hôm nay ngươi hãy lấy mạng của người bồi cho nhi tử của ta đi!”

Tất cả đám lính đánh thuê đều tấn công về phía Tiêu Sơn. Trong tay của Tiêu Sơn xuất hiện một quả cầu lửa, nó rít gào quay tròn sau đó hắn ném về phía mọi người. Một tiếng oanh nổ lên một đám bị đẩy nùi, một số người bị ngọn lửa bốc lên đốt thành người lửa. Mùi thịt cháy khét lan tỏa ra xung quanh.

“Xèo, xèo…”

“Aaaa…” Tiếng gào thét khắp nơi vang lên. Tiêu Sơn hét lớn: “Kẻ nào dám lên chết! Mục Xà ta thật xấu hổ cho các huynh đệ ở đây khi có một đoàn trưởng như ngươi. Ngươi làm như vậy chẳng khác nào đưa họ vào chỗ chết cả!” Nói xong hắn lao về phía Mục Xà.

Mục Xà đáng đứng phía sau vài tên lính đánh thuê. Nhưng những tên lính đánh thuê này đều chỉ có thực lực đấu giả mà thôi. Tiêu Sơn hoàn toàn dùng lực lượng của thân thể oanh thành thịt nát. Hơn nữa hắn giết hoàn toàn là hành hạ đối phương để não tương các loại bắn ra nhằm hù dọa mấy người lính đánh thuê này. Nhất thời đám lính đánh thuê Lang Thủ dung binh đoàn không có dám tiến công.

Đám lính đánh thuê cùng với mấy người trong đoàn hái thuộc Vạn Dược trai đều thu cảnh này vào mắt. Tất cả đều há hốc miệng kinh hãi nhìn về phía cảnh này. Họ thực sự không tin được Tiêu Sơn lại liều lĩnh như vậy. Rõ ràng đứng trước một đám người đông như vậy còn có cả một tam tinh đấu sư nữa.

Một người lính đánh thuê trong đội hái thuốc hô lên: “Người này tu luyện đấu khí thuộc hỏa hệ sao? Thực lực thật là cường hãn! Thật sự rất mạnh a! Trong các hệ đấu khí thì hỏa hệ nghe nói có sức tấn công mạnh nhất!”

Một người khác bên cạnh tên lính đánh thuê này gật đầu phụ họa nói: “Hỏa hệ là trong một trong các hệ có sức tấn công mạnh nhất! Nhưng đấu khí hệ hỏa tính kéo dài không lâu. Nghe nói Mục Xà đoàn trưởng là đấu khí hệ mộc, Nhị đoàn trưởng Cam Mộ cũng là đấu khí mộc hệ nếu đánh về lâu về dài, tam đoàn trưởng Hách Mông có đấu khí hệ thổ tính kéo dài mạnh hơn nữa phòng thủ vô cùng manh mẽ, càng đánh kéo dài hẳn Lang Thủ dung binh đoàn càng có lợi!”

Hiển nhiên lần này Mục Xà muốn đánh một trận kéo dài. Mục Xà hét lên một tiếng: “Cam Mộ, Hác Mông hai người còn không giúp ta!?” Mục Xà tuyệt đối không muốn lật thuyền trong mương. Hắn đồng thời hét lên một tiếng nói: “Ai giết được tên này Mục Xà ta hứa cho hắn trở thành tứ đoàn trưởng của Lang Thủ dung binh đoàn cộng thêm hai mươi vạn kim tê!” Mọi người nghe thấy thế giật mình nhao nhao muốn tiến lên.

Tiểu Y Tiên không nhịn được hét lớn: “Hỗn đản! Vô sỉ!?”

Tiêu Sơn điên cuồng hét lên một tiếng: “Ai muốn tham gia nơi này chết!” Hắn hét vô cùng lớn.

Nhưng có vẻ như đám Lang Thủ dung binh đoàn bị tiền tại làm cho mù mắt. Một người sau đó lao về phía Tiêu Sơn chém xuống, một đao này mang theo kình khí màu tử sắc nhàn nhạt có dấu hiệu của lôi điện. Tiêu Sơn xoay người lại vung ra một cước hoàn toàn bằng lực lượng thân thể đá bay người lính đánh thuê này.

Cam Mộ trong tay cầm một thanh côn sắt vô cùng lớn vung lên đanh về phía Tiêu Sơn. Hắn vụt xuống vai của Tiêu Sơn, cả thanh côn sắt lúc này bọc một lớp đấu khí màu xanh nhạt sau đó đấu khí chuyển thành màu đen. Cả thanh côn sắt đập vào thân thể của hắn phát ra tiếng oanh minh như đập vào đá vậy.

Côn sắt bị đánh cho bật ngược lại. Tiêu Sơn cả người run lên, thân thể của hắn cường hoành không có bị côn sắt đánh cho bị thương nặng nhưng không có nghĩa là sẽ không bị ảnh hưởng gì. Hắn cảm giác cả người có chút đau nhức hắn xoay người lại tung ra một cú đấm thẳng về phía bụng của Cam Mộ khiến cho hắn bị đánh bay.

Mục Xà nhân cơ hội này vung thương lên, đấu khí màu lục nhạt của hắn tập trung vào cây thương, trên cây trường thương bắt đầu phát ra đấu khí màu xanh lá cây. Mục Xà xoáy cây thương đâm thẳng về phía cổ của Tiêu Sơn. Tiêu Sơn vừa rồi thất thủ hắn muốn xoay người thì đồng thời bị cây thương rạch trên cổ một vết thương sâu khiến máu phụt ra khỏi cổ.

Tiểu Y Tiên khuôn mặt trắng bệch nhìn cảnh này. Nàng có chút lo lắng nhưng lúc này bị đám người vây quanh không có cánh nào chạy ra được giúp hắn. Dù có ra được thì sao đi giúp với thực lực của nàng sao? Tiểu Y Tiên nhìn về phía đám người lính đánh thuê không thấy có bất cứ ai dám nhìn nàng. Không có bất cứ ai đáp lại ánh mắt cầu cứu của nàng. Tiểu Y Tiên thở dài lắc đầu. Nàng biết đây là chuyện hiển nhiên…

Một người trong đám lính đánh thuê kinh hô lên tiếng: “Thân thể người này sao lại cường hãn như vậy!? Thực sự là cường hãn rõ ràng không dùng đấu khí bao bọc cơ thể lại mạnh mẽ đến mức này!”

Một người hít một hơi lạnh sau đó lên tiếng nói: “Thân thể so với nhị giai ma thú a!”

Tiêu Sơn cảm giác được ở phía cổ có chút đau nhói. Hắn vung tay lên đấm thẳng về phía Mục Xà. Mục Xà vung trường thương lên đánh bật tay hắn ra đồng thời hắn vung trưởng thương chém về phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn lách người ra đồng thời hắn dùng tay muốn túm lên cây thương nhưng đúng lúc này phía sau lưng một người vung quyền lên đánh về phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn cảm giác có gì có chút nguy hiểm. Nếu như hắn còn có linh hồn lực thì tốt.

Quyền này mang theo đấu khí màu trắng giống như màu thạch nhũ. Quyền này oanh kích lên người của Tiêu Sơn. Tiêu Sơn cảm giác được lúc này mới xoay người lại dùng quyền đối quyền đẩy lùi quyền oanh kích của người kia. Quyền này đánh ra thuộc về Hách Mông. Hách Mông không biết lúc nào đã về phía sau hắn tung ra một quyền. Nhưng bị Tiêu Sơn đánh bật ngược lại, cả miệng hắn phun ra một ngụm máu bị trấn thương không nhẹ chút nào.

Xoẹt!

Nhân cơ hội này đầu thương của Mục Xà cắt ngang rạch sau lưng của Tiêu Sơn một vết thương dài vô cùng sắc bén. Tiêu Sơn cảm giác sau lưng đau nhói, máu từ phía sau lưng của hắn phun ra ướt đẫm quần áo. Ngay sau đó từ trên đầu của hắn Cam Mộ không biết lúc nào đã đập xuống phái dưới.

Tiêu Sơn lăn xuống phía dưới. Ngay lập tức Mục Xà nhảy về phía hắn truy kích vung ra mấy chục thương đâm về phía hắn. Tiêu Sơn cảm giác lúc này có chút khó khăn. Hắn đánh giá quá cao mình rồi. Nếu như hắn có linh hồn lực có thể dễ dàng đánh với nhiều người cũng như đơn đả độc đấu nhưng hắn không có. Trong đầu của Tiêu Sơn nhớ đến một thứ đó chính là Bạo Viêm đan, nhưng ngay sau đó hắn phủ định đi thứ này.

Mục Xà vung trường thương từ trường thương quét ra một vệt sáng màu xanh lá cây chém về phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn nhảy lên không trung khá cao, vệt chém màu xanh lá cây rơi vào đất phát ra một tiếng oanh nho nhỏ. Ngay phía dưới đất hình thành một cái rãnh dài. Tiêu Sơn trên không trung tập trung một hỏa cầu, hắn ném mạnh xuống phía dưới đất.

Oanh!

Một tiếng âm thanh phát ra trầm thấp. Phía dưới đám lính đanh thuê ngay lập tức bị đẩy lùi. Tiêu Sơn đáp huỵch xuống đất. Mục Xà thấy vậy lao về phía Tiêu Sơn liên tục đâm về phía hắn. Mục Xà phủ trên trường thương một loại đấu khí màu xanh nhạt, hắn liên tục đâm ra không biết bao nhiêu kích chắc hẳn là trong vài giây đâm ra tận mười kích. Tiêu Sơn hừ lạnh một tiếng hắn nhảy lùi về phía sau, bàn tay của hắn xuất hiện một quả cầu lửa điên cuồng xoay tròn. Hắn nhanh chóng ném về phía Mục Xà.

Mục Xà đâu phát là kẻ ngốc hắn vung trường thương chém ngang, một vệt ánh sáng bay về phía quả cầu lửa phát ra âm thanh trầm thấp. Một tiếng nổ lớn vang lên tên lính đánh thuê nào ở giữa vụ nổ đều sẽ bị đánh bay. Mục Xà nhìn quả cầu lửa vô cùng kinh hãi, hắn nhưng không ngờ thực lực của đối phương mạnh mẽ như vậy. Nếu như quả cầu lửa bắn về phía hắn, hắn hẳn phải chết không nghi ngờ gì.

Ngay lập tức Mục Xà hét lên nói: “Cam Mộ, ta cùng với ngươi liên minh chế phục tiểu tử này nếu hắn sống sót thì ngày tàn của Lang Thủ dung binh đoàn sẽ nhanh chóng đến!”

Tiêu Sơn ngông cuồng hét lớn: “Đến đây đi, chỉ có các ngươi làm đá mài dao ta mới có thể trở nên mạnh mẽ được!? Đến đây đi…” Mục Lực cũng không nói nhảm cùng với Cam Mộ ngay lập tức lao về phía Tiêu Sơn. Lần này hắn nhất định phải giết chết Tiêu Sơn. Dù gì thù hận cũng đã gây ra không sớm thì muộn nếu như để đối phương lớn lên ngày sau chính là ngày kết thúc của Lang Thủ dung bình đoàn.

Đám lính đánh thuê lúc này hoàn toàn không dám xen vào cuộc chiến của ba người. Thực lực của họ rất nhỏ bé, nếu như mình tham gia mà chết đến khi đó còn có lợi gì. Lợi ích so với cái mạng quan trọng hơn sao!? Mục Lực hoàn toàn tiến vào cùng với Tiêu Sơn điên cuồng giáp lá cà. Cam Mộ vung ra một gậy hắn lần này xoáy tròn cây gậy giống như đầu thương đâm về phía Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn lách người đi đồng thời nhảy lên hắn muốn lấy đà trên không trung làm chuẩn bị. Nhưng ngay sau đó Mục Xà ở dưới vung lên thanh trường thương một vết cắt màu lục hình bán nguyệt bắn về phía Tiêu Sơn. Mục Lực cười lạnh nhìn về phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn do không có điểm tựa nên cả người bị vệt sáng đánh bay theo một đường cong rơi xuống phía dưới đất. Trên người hắn lại xuất hiện một vết thương ở trước ngực sâu hoắm, cả người chảy ra đầy máu tuoi.

Phía dưới đất bởi vì thân thể của hắn rơi xuống mà phát ra âm thanh nhỏ nhẹ, bụi tung mờ mịt. Cam Mộ và Mục Xà nhanh chóng đuổi lên. Mục Xà vung trường thương lên chém mạnh xuống phía dưới. Tiêu Sơn lăn người một cái. Trương thương màu xanh nhạt mang theo kình khí tạo ra ở một khe rãnh dài trên đất.

Tiêu Sơn vừa lăn người được một cái Cam Mục đã vung một gậy lên đập mạnh về phía người của hắn. Vết đập này không ngờ đập vào vết thương trên người của thiếu niên xấu xí khiến cho hắn bị trấn đau đớn cả miệng máu phun ra ngoài. Hắn lăn thêm vài cái. Đồng thời Mục Xà nhảy đến dùng trường thương xoáy tròn đâm xuống người hắn. Tiêu Sơn lật người bật dậy nhảy lùi về phía sau.

Trương thương xoay tròn đâm vào nền đất phát ra một tiếng oanh minh vô cùng lớn.

Cam Mộ ngay lập tức vung một gậy chém ra, gậy này mang theo kính khí bắn về phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn đặt hai tay lên chắn đỡ. Kình khí đanh vào hai tay của hắn phát ra âm thanh trầm thấp to lớn. Mục Xà lao về phía hắn vung ra một thương đâm vào giữa ngực của Tiêu Sơn. Tiêu Sơn lắc người nhưng vẫn bị thanh trường thương đâm vào bả vai. Hắn đồng thơi vung ra một quyền mang theo ngọn lửa mạnh mẽ đấm lên người của Mục Xà.

Cả người Mục Xà bị đánh bay, miệng phun một ngụm máu tươi. Cả người hắn lộn ra phía sau lê dài trên đất. Cam Mộ thấy vậy hét lên một tiếng lao về phía Tiêu Sơn dùng côn vụt về phía ngang hông của Tiêu Sơn nơi mà vai của hắn đang bị thương. Hành động này có chút vô sỉ nhưng trong chiến đấu chỉ có thắng thua không có vô sỉ. Tiêu Sơn cố gắng nhịn đau đớn dùng thân thể ngạnh kháng đồng thời vung ra một quyền đấm mạnh về phía bụng của Cam Mộ. Cam Mộ ngay lập tức bị đánh bay.

Nhưng có vẻ kình lực vừa rồi không quá mạnh mẽ. Tiêu Sơn thở ra hồng hộc. Trong tay hắn xuất hiện một quả cầu lửa bắn điên cuồng mà quay tròn. Mọi người lại dùng mình về loại đấu kỹ này. Mục Xà thấy vây nhanh chóng dứng dậy. Tiêu Sơn ném về phía Cam Mộ một quả cầu lửa. Ngay lập tức Mục Xà chém ra một vệt sáng màu xanh nhạt oanh kích lên quả cầu.

Oanh!

Cả người Cam Mộ vẫn bị dư lực chấn bay. Cả người của hắn đã bị thương này thương thế càng nặng hơn. Tiêu Sơn nhìn về phía vết thương của mình. Vết thương đang từ từ khép lại nhưng cả người của hắn mệt mỏi, sắc mặt của hắn trắng bệch, hắn thở ra hồng hộc. Mục Xà nhìn về phía hắn như nhìn thấy quái vật. Mục Xà biết dù việc này hôm nay thế nào cũng đã kết xuống thù oán, hắn nhất định phải giết chết Tiêu Sơn. Hắn đoán Tiêu Sơn dùng bí pháp gì đó nhanh chóng khôi phục thương thế mà thôi bởi vì khuôn mặt của Tiêu Sơn đã hoàn toàn bán đứng hắn.

Mục Xà tuyệt đối không thể để cho Tiêu Sơn nghỉ ngơi được. Hắn lao về phía Tiêu Sơn sau đó lại xuất hiện một trận chiến giáp lá cà. Mục Xà vung cây thương lên bởi vì thân thể của Tiêu Sơn lúc này đã mệt mỏi tốc độ tránh đòn có chút trật vật. Mục Xà lại có lợi thế về độ dài vũ khí. Mục Xà quét lên bụng của Tiêu Sơn một vết thương dài.

Tiêu Sơn nhảy giật lùi lại, các vết thương của hắn lúc này tốc độ đều khôi phục chậm chạp hơn nhiều. Mục Xà có chút kinh ngạc nhưng hắn cũng nhận thấy điều này. Kinh nghiệm chiến đấu của tiểu tử này quá ít nói chính xác là gần như không có. Mục Xà lại vung một thương lên chém về phía Tiêu Sơn, hắn rạch trên tay của thiếu niên xấu xí tạo ra một vết rách vô cùng sâu hoắm,

Ngay lúc này Mục Xà lại quét về phía Tiêu Sơn một kích. Tiêu Sơn vung nắm đấm lên về phía Mục Xà đánh vào trường thương của hắn. Cả thân thể của Tiêu Sơn bị đánh bay còn người của Mục Xà chỉ lùi vài bước. Tiêu Sơn trật vật đứng dậy. Mục Xà không từ bỏ cơ hội vung trường thương lên quạt ra một vết màu xanh lục bắn về phía Tiêu Sơn.

Tiêu sơn nhảy lụi lại ngay lập tức trên chân của hắn bị rạch ra một vết thương sâu hoắm vết thương nhanh chóng liền lại nhưng cả người hắn đứng không vững trên đất mà ngã huỵch xuống. Trần đấu này xem ra hắn đã thua. Hắn thua vị từ phụ, hắn tuyệt đối không nghĩ mình thua dễ dàng như vậy. Mục Lục thở ra hồng hộc, hắn cũng vô cùng mệt mỏi. Lúc này trời bắt đầu có gió thổi, những hạt mưa tí tách bắt đầu rơi.

Mặc dù đây là mùa đông không có nghĩa là mùa đông sẽ không có mưa. Thi thoảng mùa đông sẽ xuất hiện vài cơn mưa nhưng chúng không ngắn. Mục Lực thấy được trời mưa thì phá lên cười nói: “Hahahaha… tiểu tử xem ra ông trời cũng đối đấu với ngươi a! Lần này ta sẽ cho ngươi thấy được kết quả đối đấu với Lang Thủ dung binh đoàn ta…” Mục Lực âm trầm nhìn về phía Tiêu Sơn, Tiêu Sơn đang trật vật từ từ đứng dậy. Hắn thở ra hồng hộc. Mục Lực tin tưởng trong trời mưa lúc này thì hệ hỏa đấu khí của Tiêu Sơn hoàn toàn bị ảnh hưởng. Bởi vì mấy tên kia nói cho hắn biết được Tiêu Sơn là đấu khí hệ hỏa. Hơn nữa trong chiến đấu Tiêu Sơn sử dụng lửa mặc dù không cảm nhận được đấu khí hắn đoán Tiêu Sơn che dấu.

Tiêu Sơn sử đụng lửa bởi vì trong tình hình khô nóng này muốn dùng nước là cực kỳ khó khăn. Hắn cười khổ lắc lắc đầu. Hắn nhìn về phía Mục Xà sau đó vẫy tay nói: “Đến đây đi!”

Muc Xà cười lạnh nói: “Tiểu tử ngươi muốn chết a!” Nói xong hắn điên cuồng lao về phía Tiêu Sơn. Toàn bộ đấu khí truyền vào trong cây thương khiến cho cây thương biến thành màu xanh lá cây sáng choang. Hắn chạy cực nhanh về phía Tiêu Sơn đồng thời hắn nhảy lên dùng toàn lực bổ về phía Tiêu Sơn. Trong sát na thời gian như ngừng lại.

Tiểu Y Tiên cảm giác cổ nghẹn lên, nàng hét lên một tiếng: “Không!” khá to và rõ ràng.

Tiêu Sơn cười lạnh, trong tay hắn lúc này xuất hiện một quả cầu nước điên cuồng xoáy tròn. Mục Xà thấy vậy kinh hãi nhìn về phía này, hắn cảm giác có chút không ổn. Không phải hắn chỉ có đấu khí hệ hỏa sao? Tại sao trong tay hắn cảm giác là một quả cầu nước? Nhưng lúc này hắn đã không thể làm gì nhiều hắn chỉ biết vung lên cây trường thương mà vụt xuống. Tiêu Sơn cũng gào lên một tiếng hắn toàn lục thi triển vung bàn tay mang theo quả cầu nước bắn về phía Mục Xà.

Oanh!

Một tiếng vang lên cùng với một tiếng hét thảm: “Aaaa…” . Một người bị đẩy lùi cùng với một cái ảnh bay ra. Tiêu Sơn lúc này lùi vài bước. Một cánh tay của hắn thõng xuống phía dưới. Cánh tay này hình như đã hoàn toàn phế. Hắn ngạo nghễ đứng đó nhưng miệng phun ra máu tươi. Hắn ngước nhìn về phía trước. Lúc đó thân hình Mục Xà bị đánh nát bay ngước lại hướng đó. Cả thân hình hắn biến thành huyết nhân rách nát đánh bay về phía sau.

Bịch!

Một âm thanh vang lên. Mọi người nhìn trợn tròn con mắt bởi vì cả người của Mục Xà hoàn toàn bị đánh nát một bên người, cả người không có chút hơi thở nào hẳn đã chết. Khuôn mặt một bên bị rạch nát như tương. Mọi người há miệng to có thể đút được cả quả trứng vào đó. Tiêu Sơn đứng đó ngạo nghễ quét mắt nhìn về phía đám lính đánh thuê Lang Thủ dung binh đoàn nói: “Thế nào muốn đánh tiếp sao? Tất nhiên các ngươi có thể giết được ta nhưng ta dám cả số người chết sẽ vượt quá bảy thành. Nếu như các ngươi rời khỏi Lang Thủ dung binh đoàn ta coi như là chưa có chuyện gì? Tất nhiên các ngươi có thể tham gia vây giết ta không ngại nhưng vì tính mạng của mình có đáng hay không!?”

Tiêu Sơn liếm liếm mép sau đó nói tiếp: “Ta muốn biết các ngươi cần tiền tài hay là tính mạng mình trước đó hay suy nghĩ kỹ một chút!?” Ánh mắt của Tiêu Sơn biến thành giống như một con hổ bị thương nhìn về phía đám sơn dương mà không hề sợ hãi chút nào. Đám người lính đánh thuê cả người run lên.

Cam Mộ thấy vậy vội vàng hô lên tiếng nói: “Các huynh đệ đừng tin hắn nếu chúng ta không giết chết hắn còn để hắn sống sao? Nếu như hắn sống hôm nay sao lại không tìm chúng ta chứ!?” Cam Mộ biết người như hắn rất khó có thể được tha chết. Đám lính đánh thuê nghe thấy thế giật mình.

Hách Mông lúc này cũng trật vật mà phụ họa: “Đúng vậy mọi người mau giết hắn đi!”

Tiêu Sơn hít một hơi thật sâu sau đó hắn lớn tiếng nói: “Ta xin lấy danh nghĩa thề nếu như hôm nay lời này có sai tuyệt đối bị thiên lôi đánh chết, thi cốt vô tồn bất quá…” hắn chỉ về phía hai tên Hách Mông và Cam Mộ nói: “Chỉ hai người này ta tuyệt đối không tha. Các vị lính đánh thuê dung binh đoàn hãy nghe ta nói một câu. Hiện giờ các vị làm như vậy có đáng hay không? Nếu ta là các vị hiện giờ nhất định hãy chạy về lang thủ dung binh đoàn tổng bộ lấy đi toàn bộ tài sản ở đó. Hiện giờ lang thủ dung binh đoàn không có bất cứ ai phòng hộ nữa rồi! Nếu như các vị trở về đó nhất định sẽ lấy được không ít kim tê. Sau này có tiền rồi các vị có thể cao bay xa chạy cũng không phải làm cái nghề lính đánh thuê nguy hiểm này nữa! Vậy tội gì phải mạo hiểm giết ta ở đây. Làm như vậy đáng hay sao”

Nghe thấy vậy mấy người lính đánh thuê nhìn nhau. Ngay sau đó cả đám nhao nhao gật đầu. Một người ngay lập tức nhảy lên ngựa chạy vội về phía Thanh Sơn trấn hy vọng sẽ được kiếm lợi. Thấy vậy mấy tên lính đánh thuê cũng rối rít trở về không thèm để ý hai vị nhị và tam đoàn trưởng đang nằm dưới đất. Xem ra đám Lang Thủ dung binh đoàn này chả tốt đẹp gì? Không có một người nào hảo tâm trung thành với các đoàn trưởng cả.

Ngay cả mấy kẻ trong đám hái thuốc cũng muốn rục rịch chạy về để ăn ké với đám người kia. Ai chẳng biết Lang Thủ dung binh đoàn cất chứa không biết bao nhiêu tài nguyên đi. Tiêu Sơn liếm liếm môi cười lạnh bước về phía hai người kia. Hai người kia chật vật cầu xin nói: “Xin đại nhân, cầu xin đại nhân tha cho mạng chó của tiểu nhân. Tiểu nhân có mắt không tròng không nhìn nhận được sai lầm đã chọc vào đại nhân. Ô… ô… cầu ngài tha mạng. Tiểu nhân nguyện làm con chó trung thành của ngài…”

Tiêu Sơn lắc đầu nhìn về phía hai người. Hắn chỉ về phía hai người đồng thời nhìn về phía đám người lính đánh thuê đang cùng với đội hái thuốc nói: “Các vị ai giúp ta một tay dọn dẹp bọn họ đi. Ta không muốn làm bẩn tay đúng rồi toàn bộ đồ của họ sẽ thuộc về các vị. Ta đoán trên người họ cũng không ít đồ có giá trị đi…”

Tiêu Sơn xoay người nhìn về phía đám người lính đánh thuê. Một người ngay lập tức đứng ra nói: “Đại nhân để cho ta…”

“Đại nhân để ta…” Một người lại đứng ra sau đó lại thêm mấy người khác. Xem ra hai người này tại Thanh Sơn trấn cũng không có gì tốt đẹp.

Mấy người lính đánh thuê cầm đầu đi đến. Hai người run rẩy cố gắng lùi về phía sau Cam Mộ kinh hô lên: “Đừng! Đừng! Các ngươi muốn tiền đúng không. Ta cho các ngươi, ta… ta cho các ngươi chỉ cần các ngươi tha chết cho ta là được!”

Hách Mông run rẩy cũng vội vàng lên tiếng nói: “Đúng vậy chúng ta cho các ngươi…” Nói xong hắn xem xét đồ trên người nhanh chóng đưa mọi thứ ra ngoài.

Một đại hán xấu xí lên tiếng trước nói: “Hách đoàn trưởng, Cam đoàn trưởng không biết các vị có nhớ đến mười năm trước có một đôi huynh muội tiến vào trấn này hay không?” Hai mắt của đại hán này trở nên ửng đỏ, hắn cầm trong tay thanh đại đao lên tiếng nói: “C.mẹ nó chứ, ngày này không ngờ lại đến sớm như vậy. Trọng Long ta cứ nghĩ cả đời này không có cơ hội trả thù các ngươi nhưng đúng là ông trời có mắt mà! Hahaha, đúng là ông trời có mắt…”

Đại hắn gằn cười một tiếng: “Lúc đó hai người các ngươi đúng là cầm thú đem muội muội của ta gian dâm sau đó giết chết không thương tiếc. Ta cũng vị thế mà bị đánh cho thừa sống thiếu chết may mắn sống sót nhưng là…” đại hán tiếp tục nói: “để báo thù ta cũng đã tự rạch mắt của mình vài nhát đao để cho các ngươi không ai nhận ra ta nữa. Ta muốn báo thù, ta muốn giết hai tên súc sinh báo thù cho muội muội của ta… Hahaha, ông trời có mắt, ông trời có mắt!”

Một người cầm kiếm chỉ về phía hai tên đoàn trưởng tiếp tục nói: “Còn ta nữa!? Ngay cả người nữ nhân ta yêu nhất cũng bị các ngươi gian dâm. Sau đó ta phát hiện ra các ngươi bắt ép cô ấy phải thông dâm với các ngươi. Các ngươi dùng tính mạng của ta ra bắt người nữ nhân ta yêu nhất phải phục vụ các ngươi. Hahaha, ta chờ ngày này đã lâu cuối cùng cũng đã đến!”

Vẻ mặt của hai tên đoàn trưởng trở nên xanh mét…

Tiêu Sơn xoay đầu hướng về phía Tiểu Y Tiên mỉm cười. Tiểu Y Tiên nhìn về phía hắn, trong con mắt của nàng xuất hiện sự phức tạp. Trong đó là yêu, là sợ cùng với nhiều cảm xúc khác. Tiêu Sơn đi về phía nàng, hắn đưa bàn tay đầy thương tích đã khôi phục lại vết thương, nhưng trên đó vẫn đọng lại máu khô dù nước mưa xả xuống cũng không rửa sạch. Tiêu Sơn nhẹ nhàng đưa tay lên sờ vào mặt của Tiểu Y Tiên, hai mắt của Tiểu Y Tiên không hiểu là mưa còn là nàng đang khóc. Tiêu Sơn mỉm cười nói: “Ta cuối cùng cũng sống sót! Tiên Nhi… Được nhìn thấy nàng thực sự ta rất vui! Rất vui…”

Nói xong cả người hắn cảm giác một cơn buồn ngủ đến, đó chính là căng thẳng về phía tinh thần. Hắn muốn được nghỉ ngơi. Hắn muốn nghỉ ngơi một giấc thật tốt. Tiêu Sơn nhẹ nhàng ngã về phía trước. Tiểu Y Tiên vội vàng ôm lấy thân thể của hắn. Thiếu nữ ôm chặt lấy hắn, trong phút giây ngắn ngủi nàng cứ tưởng nàng sẽ mất đi hắn không ngờ nàng cũng không có mất đi hắn, hắn vẫn có thể sống sót ngã vào ngực của nàng.

Tiêu Sơn chỉ nhớ rõ đó là một cám giác vô cùng mêm mài, vô cùng thoải mái. Đầu hắn gối vào thứ gì đó thật là mềm mại. Tiêu Sơn cảm giác được thứ này ấm áp như vòng tay mẹ yêu.
Bình Luận (0)
Comment