Tư Mã Yên Nhiên, Đỗ Mật Nhi, Âu Dương Phiên Tình ba người nhìn thấy một cô nương xinh đẹp nhào vào một tên xú khí toàn thân dính bùn thì không khỏi cảm thấy kỳ quái, Nhạc Thành ở trong bộ dạng này các nàng nhận không ra.
- Được rồi, Hân Nhi ta tới trước tham gia khảo nghiệm.
Nhạc Thành nhìn thấy mấy nghìn người đang nhìn mình thì nhẹ nhàng gỡ Hân Nhi ở trong ngực ra.
- Ừ biểu ca huynh tiến tới khảo thí đi.
Tô Hân Nhi ngẩng đầu lên nhì Nhạc Thành mà nói:
- Tại sao huynh lại biến ra thành bộ dạng như vậy?
- Để một hồi nữa ta giải thích với muội.
Nhạc Thành cười khổ một cái, tưởng tượng lại chuyện vừa rồi ở trước cửa học viện thì nhịn không được mà cười cười.
- Hàn Nguyệt đại sư, tại hạ không tới muộn.
Nhạc Thành chạy tới gần Hàn Nguyệt mà cười nói.
Hàn Nguyệt nói:
- Nhạc Thành tại sao ngươi lại như vậy?
Hàn Nguyệt nhìn Nhạc Thành mà kinh ngạc nói.
- À, lúc nãy tại hạ vô tình ***ng vào một thân cây sau đó ngã xuống ao.
Nhạc Thành cười cười nói.
- Cái gì mà ***ng vào thân cây, chủ nhân ta rõ ràng chạm vào một nữ nhân tuyệt đẹp, cũng khiến cho nữ nhân đó rớt xuống ao, sau đó không cam lòng mà nhảy xuống cứu người ta.
Tử Điện Mãng khẽ nói bên tai Khiếu Thiên Hổ.
-Chủ nhân cái này là cố ý, chỉ là nữ nhân kia cũng thật hung hăng, nếu chủ nhân không chạy nhanh chỉ sợ đã bị nàng giết sống.
Khiếu Thiên Hổ nói:
- Nhưng nữ tử kia thật là rất xinh đẹp, y phục trên người bị thấm ướt càng khiến cho người ta chảy máu mũi.
- Con sắc trùng này, ngươi đừng nói nữa, nói nữa là sẽ bị phát hiện.
Tử Điện Mãng nói với Khiếu Thiên Hổ.
- Ngươi nói cái gì, bị rớt xuống nước, chuẩn bị khảo thí đi.
Hàn Nguyệt trừng mắt nhìn Nhạc Thành, trong mắt như muốn bốc hỏa vậy.
- Trưởng lão, hắn chính là Nhạc Thành xin nghỉ hai năm, hiện tại hắn đến tham gia khảo thí.
Hàn Nguyệt lập tức nói với lão gia áo đen.
- Là Nhạc Thành, chính là học viên đặc biệt nhất từ trước tới nay sao, ta muốn xem xem thiên phú của hắn thế nào, lúc trước cô nương cam đoan với viện trưởng nói thiên phú của hắn trong vạn người không có tới một, hôm nay ta muốn nhìn hắn thực lực tiến bộ như thế nào.
Lão giả áo đen quan tâm nói.
- Mau tham gia khảo thí đi, chỉ còn một mình ngươi là chưa khảo nghiệm.
Hàn Nguyệt nhìn về phía Nhạc Thành, lại nhớ tới đến chuyện trướckia thì khuôn mặt lại ửng đỏ.
- Thiếu… ta đi trước một bước dọn dẹp một phen.
Nhạc Thành thấy người mình đầy bùn thì xin lỗi nói.
- Xoẹt.
Một tấm tịnh y xuất hiện trong tay Nhạc Thành, tịnh y hóa thành một mảng ánh sáng bao phủ Nhạc Thành bên trong.
Tịnh Y phù chính là một loại phù trước kia ở Hoa hạ Nhạc Thành chế, nó có tác dụng khiên cho toàn thân người ta trở nên sạch sẽ, loại phù này vô cùng dễ luyện, cho dù mấy trăm cái cũng không có vấn đề gì.
Nhìn thấy thủ đoạn kỳ lạ của Nhạc Thành, mấy lão giả xung quanh cũng nghi hoặc không ít, tuy nhiên bọn họ cũng không ngăn cản.
Một lát sau, ánh sáng tán đi, một thân ảnh tuấn lãng bất phàm hiện ra trước mặt mọi người, nam tử này khuôn mặt tuấn lãng, thần sắc cương nghị, đặc biệt là đôi mắt sáng loáng khiến cho người ta phải say mê.
- Người này thật tuấn tú vè đẹp trai, khó trách Tô Hân Nhi vừa rồi chạy tới.
- Không ngờ lại có nam tử tuấn lãng như vậy.
Không ít nữ sinh phía dưới nhìn thấy Nhạc Thành thì thần hồn điên đảo.
- Nhạc Thành, hắn chính là Nhạc Thành, Yên Nhiên, mau nhìn đi, hôn phu của ngươi Nhạc Thành đã tới.
Âu Dương Phiên Tình đột nhiên vội vàng nói với Tư Mã Yên Nhiên.
- Nhạc Thành, hắn thật sự đến đây.
Đỗ Mật nhi nhì nam tử đánh bại nàng phía trên mà lẩm bẩm nói.
Tư Mã Yên Nhiên cũng nhận ra Nhạc Thành, trong lòng nàng liền trở nên mừng rỡ, nhưng một lát sau nàng đã buồn bã lại, hôn ương của nàng với Nhạc Thành dù sao cũng không phải là sự thật, một ngày nào đó cũng sẽ hủy mà thôi. Nàng đến đấu khí học viện tìm hắn, hắn có để ý tới nàng không? Hắn thân mật với cô gái xinh đẹp kia, cô gái đó hẳn là có quan hệ không tầm thường với hắn.
- Yên Nhiên, ngươi làm sao vậy?
Âu Dương Phiên Tình nhìn thấy bộ dạng của Tư Mã Yên Nhiên thì nói:
- Hôn phu của ngươi tới đây, ngươi không vui mừng sao?
Tư Mã Yên Nhiên cười khổ với Âu Dương Phiên Tình, vị hôn phu, hắn thật là hôn phu của mình sao.
- Hàn Nguyệt đạo sư, khảo thí như thế nào?
Nhạc Thành nói với Hàn Nguyệt ở bên cạnh, hai năm không nhìn thấy Hàn Nguyệt hắn cảm thấy nàng thật mê người. ngũ quan tinh mỹ, làn da trắng nõn, mơ hồ có thể nhìn thấy trang phục bên trong.
- Ừ.
Hàn Nguyệt nhìn Nhạc Thành như muốn thất thần, hai năm không nhìn thấy Nhạc Thành giờ đây đã thành thục hơn rất nhiều, trên người có một khí tức nam nhân, cũng bởi vì khí tức này mà Hàn Nguyệt mới thất thần nói:
- Dùng toàn lực của ngươi rót vào máy đo lường, kiểm tra lực lượng của ngươi.
- Tiểu tử, ngươi nhất định không được thua kém người ta, bởi vì ngươi mà viện trưởng đã chỉ trích ta ba tháng.
Hàn Nguyệt cất tiếng nói với Nhạc Thành.
Ở gần ngọc kiểm tra đo lường, Nhạc Thành cũng lẩm bẩm nói:
- Không biết hiện tại thực lực của mình bao nhiêu, cứ xem thử trước đã.
- Xuy.
Chân khí của Nhạc Thành vận chuyển, sau khi hắn đột phá tới Thai Tức kỳ, mỗi lần Nhạc Thành vận khởi chân khí thì thân thể đều hơi biến sang màu vàng nhạt.
-Thịch.
Nhạc Thành ngưng tụ chân khí trên cánh tay, sau đó mạnh mẽ vung một quyền đánh về phía trước.
- Xoẹt.
Màu đen của ngọc kiểm tra không ngừng biến ảo, màu cam mười vòng, màu xanh mười vòng, màu đỏ mười vòng, màu lam mười vòng, màu vàng hai vòng, trời ạ vẫn còn tiếp tục, ba vòng bốn vòng, năm vòng, ngũ tinh Đấu Vương.
- A.
Lão giả áo đen trợn mắt há hốc mồm, người này hai năm nay không tới Đấu khí học viện không ngờ hắn lại có tu vi như vậy.
- Ngũ Tinh Đấu vương, trời ạ tên tiểu tử này tại sao lại có thực lực như vậy?
Hàn Nguyệt nhìn thấy kết quả khảo nghiệm của Nhạc Thành thì cũng kinh ngạc không nói ra lời.
- Ngũ Tinh Đấu vương ngươi đã thông qua, tốt tốt.
Lão giả áo đen hưng phấn nói, một ngũ tinh đấu vương so với một luyện dược sư ngũ phẩm trung giai còn tốt hơn.
- Nhạc Thành mau tới khảo thí linh hồn lực của ngươi đi.
Hàn Nguyệt nói với Nhạc Thành, rồi lập tức chớp mắt với lão giả áo đen:
- Trưởng lão Nhạc Thành là Luyện Dược sư, hắn muốn khảo thí linh hồn lực.
- A, vậy thì kiểm tra một chút.
Lão giả áo đen kích động, vừa là đấu sư vừa là Luyện Dược sư không tí nhưng những người này đều là thiên tài, bất quá Nhạc Thành là Ngũ Tinh Đấu vương, lão giả áo đen không kìm được về phương diện luyện dược Nhạc Thành cũng sẽ mang tới kỳ tích.
- Ừ, ta cũng muốn xem xem bây giờ linh hồn lực của mình thế nào rồi.
Nhạc Thành mỉm cười nói sau đó lại tập trung suy nghĩ, trong mi tâm xuất hiện một luồng sáng màu xanh rót vào máy đo lường, đột ngột trên ngọc kiểm tra liền xuất hiện quang mang.
- Màu cam, màu hồng màu lam màu vàng, màu vàng chói mắt, ngũ phẩm luyện dược sư cao cấp.
Lão giả áo đen nhìn trên ngọc kiểm tra thì kinh ngạc.
May mà lão giả áo đen này không bị bệnh tim nếu không thì đã ngất đi, đồng thời là ngũ tinh đấu vương và ngũ phẩm luyện dược sư cao cấp, thực lực như vậy quả là siêu cấp biến thái.
- A, lần này viện trưởng sẽ không mắng ta.
Hàn Nguyệt phấn khởi lẩm bẩm nói, nàng biết rõ thiên phú của Nhạc Thành nhưng không ngờ trong vòng hai năm mà hắn đã tiên bộ nhiều như vậy, ngũ tinh Đấu vương, xếp trên rất nhiều những học viên cũ, còn có thân phận ngũ phẩm cao cấp Luyện dược sư, quả thực óc thể xếp ở trong hai mươi vị trí đầu tiên trong đám học viên cũ.
- Vân thua hắn một cấp.
Nhìn thấy kết quả khảo thí của Nhạc Thành, Âu Dương Phiên Tình và Đỗ Mật Nhi đều biến đổi thần sắc, cuối cùng bọn họ vẫn thua hắn một cấp.
- Tên Nhạc tiểu tử này đúng là có thực lực ngũ phẩm cao cấp Luyện Dược sư.
Lương Ngọc ở trong đám người chăm chú mà nhìn Nhạc Thành, trong mắt xuất hiện một lãnh ý.
- Thật cường hãn, thực lực thật sự quá mạnh.
- Thật là đẹp trai, ta rất thích.
Một đám nữ sinh nhìn Nhạc Thành mà ánh mắt tràn đầy tình ý, các nàng đã quên đi Lương Ngọc lúc nãy.
- Ngươi tên là Nhạc Thành phải không? Nhạc Thành ngươi trước hết đi xuống đi.
Lão giả áo đen một hồi mới khôi phục lại tinh thần, tin tức này nhất định phải nói ngay với viện trưởng.
Nếu viện trưởng biết không biết sẽ cao hứng đến mức nào nữa.
- Ừ.
Nhạc Thành nhìn thấy những ánh mắt kinh ngạc kia thì cũng không để ý.
Kết thúc khảo thí mọi người liền tản ra, Tô Hân Nhi một lần nữa tới gần Nhạc Thành mà nói:
- Biểu ca, muội còn nghĩ huynh không đến thăm muội.
Nói xong trong mắt của Tô Hân Nhi hiện ra một ánh lệ quang.
Nhìn thấy tiểu ni tử này dáng vẻ đáng thương, khóe mắt mọng nước, Nhạc Thành vô cùng cảm động.
- Đồ ngốc, huynh đã đáp ứng muội là nhất định sẽ làm.
Nhạc Thành khẽ kéo Tô Hân Nhi lại gần mà an ủi.
- Aizzz.
Nhìn thấy dáng vẻ của Nhạc Thành và Tô Hân nhi, Hàn Nguyệt không kìm được mà cảm thấy mất mát, đột nhiên nàng bỗng dưng muốn mình không phải là sư phụ của hắn.
- Nhạc Thành, Yên Nhiên ở chỗ này, ngươi không biết sao?
Một tiếng vang lên, sau đó ba bóng hình xinh đẹp từ từ đi đến.
- Phiên Tình, Mật Nhi, ta không tới, chúng ta trở về đi.
Tư Mã Yên Nhiên bị Đỗ Mật Nhi và Âu Dương Phiên Tình kéo về phía Nhạc Thành và Tô Hân Nhi.
- Yên Nhiên, ngươi không nhìn thấy tên tiểu tử kia ôm nữ nhân khác sao, hắn chính là hôn phu của ngươi đó.
Âu Dương Phiên Tình tức giận nói.
- Đúng thế, Yên Nhiên chúng ta tới giúp ngươi giáo huấn hắn.
Đỗ Mật Nhi oán hận nói.
- A, Yên Nhiên, Đỗ Mật Nhi, Âu Dương Phiên Tình, mọi người tại sao lại ở đây?
Nhìn thấy ba người, Nhạc Thành không kìm được mà nghi hoặc.
- Đại Trùng, chúng ta mau tránh ra một chút bằng không thì thảm rồi.
Tử Điện Mãng nói với Khiếu Thiên hổ.
- Con rắn chết tiệt này, tại sao lại phải khai ra.
Khiếu Thiên Hổ nói với Tử Điện Mãng.
Tử Điện Mãng cười nói:
- Ngươi không thấy ba nữ nhân kia sao, có một người chính là vị hôn thê của chủ nhân, ngươi ở Tả Tinh Đảo ra mắt, bây giờ chủ nhân bị nữ nhân khác kéo đi, ngươi nói hậu quả thế nào, không chừng sẽ có đánh nhau, chúng ta rời đi một chút là hay nhất.
- Con rắn chết tiệt này, sao ngươi không nói sớm.
Khiêu Thiên Hổ thần không biết quỷ không hay rời về phía sau, muốn tránh nơi này càng xa càng tốt.
- Yên Nhiên, tại sao cô nương lại tới Đấu Khí học viện?
Nhạc Thành kinh ngạc nhìn về phía Tư Mã yên Nhiên mà hỏi.
- Làm sao, ngươi không hi vọng Yên Nhiên tới gặp ngươi sao?
Âu Dương Phiên Tình hung hăng trợn mắt nhìn Nhạc Thành, trong mắt hiện ra vẻ tức giận.
- Hừ, chẳng lẽ ngươi không hi vọng vị hôn thê của ngươi tới đấu khí học viện gặp ngươi sao?
Đỗ Mật Nhi lớn tiếng nói với Nhạc Thành, hi vọng cũng cho Tô Hân Nhi nghe thấy.
- Hai nữ nhân này tại sao có vẻ giống như là ta đắc tội với các nàng.
Nhạc Thành suy nghĩ không thông, không hiểu tại sao.
- Biểu ca, huynh có hôn thê khi nào, di trượng có biết không?
Tô Hân Nhi nghe Đỗ Mật Nhi nói biểu ca có hôn thê thì nghi ngờ, biểu ca tại sao lại có hôn thê, chẳng lẽ hai năm qua di trượng chưa nói chuyện đính hôn với biểu ca sao.
- Cái gì, biểu ca?
Sắc mặt của Âu Dương Phiên Tình đột nhiên trở nên không tự nhiên, khuôn mặt đỏ lên.
- Đúng thế, đây là Tô Hân Nhi, biểu muội của ta, các ngươi thì thế nào?
Nhạc Thành bây giờ đã hiểu rõ, khó trách mà mấy nữ nhân này nhìn mình như có cừu quoán, không ngờ là bọn họ vì Tư Mã Yên Nhiên mà bênh vực kẻ yếu, ghen thay cho nàng ta.
- Khục.
Hai người cười khan một tiếng:
- Không có gì, chỉ là biểu muội của ngươi thật là xinh đẹp và tài năng.
Hai nàng náo loạn hồi lâu giờ mới hiểu Nhạc Thành và Tô Hân Nhi là biểu huynh biểu muội.
Nghe thấy được quan hệ giữa Nhạc Thành và Tô Hân Nhi, thần sắc của Tư Mã Yên Nhiên trở nên hơi vui vẻ, sau đó lại hơ lo lắng, bất kể thế nào hôn ước của mình với hắn cũng chỉ là để đối phó với cha, sau khi đi đến học viện Đấu Khí hắn cũng không coi là thật.
- Trời ạ, thật là không có thiên lý
- Ta nhịn không được, ta muốn giáo huấn tên tiểu tử kia.
- Có gan thì ngươi đi đi, ngươi không thấy vừa rồi hắn khảo thí đã có thực lực ngũ tinh Đấu vương hay sao, cùng với ngũ phẩm cao cấp Luyện Dược sư nữa. Người ta dùng một tay cũng có thể đánh ngã ngươi.
Không ít nam sinh nhìn thấy bốn nữ nhân xinh đẹp đều hướng về phía Nhạc Thành thì vừa đố kỵ vừa ghen ghét.
- Yên Nhiên, tại sao cô nương lại tới đây, đã lâu không gặp, cô nương ngày càng xinh đẹp.
Nhạc Thành nói với Tư Mã yên nhiên, cô nương này càng nhìn càng xinh đẹp.
- Ngươi tạm thời đừng có ba hoa, chát a để cho ta tới Đấu Khí học viện là để tu luyện mà thôi.
Tư Mã Yên Nhiên nhìn Nhạc Thành mà nói, kể từ khi Nhạc Thành đi Tả Tinh Đảo nàng mới phát hiện ra vị hôn phu giả này để lại cho nàng nhiều hình bóng sâu như vậy.
- Nhạc Thành, các ngươi đợi chút nữa rồi hãy nói chuyện, ta trước hết thu xếp phòng cho ngươi.
Hàn Nguyệt nói với Nhạc Thành.
Nhìn thấy Nhạc Thành cùng với Đỗ Mật Nhi, Âu Dương Phiên Tình ở cùng một chỗ, dường như quen biết, trong lòng Hàn Nguyệt không khỏi nói:
- Cái này gọi là thiên tài và thiên tài ở cùng một chỗ sao.
- Ừ, vậy phiền Hàn Nguyệt đạo sư.
Nhạc Thành nói với Hàn Nguyệt, ánh mắt của hắn nhịn không được mà quét qua ngực nàng vài lần.
- Biểu ca, vậy huynh đi trước đi, ta chút nữa đi tìm huynh.
Tô Hân Nhi nói sau đó chớp mắt với Tư Mã Yên Nhiên:
- Tỷ gọi là Yên Nhiên tỷ tỷ đúng không, tại sao tỷ lại là hôn thê của biểu ca vây, nói cho muội biết được không?
- Nhạc Thành, ngươi mang theo con mèo gì vậy?
Nhìn thấy Khiếu Thiên Hổ đằng sau lưng Nhạc Thành, Hàn Nguyệt cất tiếng nó, một đại nam nhân mang theo một con mèo, thật là hơi kỳ quái.
- Biểu ca, con mèo này thật đáng yêu, huynh nhặt ở đâu vậy?
Tô Hân Nhi nhìn thấy Khiếu Thiên Hổ thì cất tiếng nói, nữ hài tử đối với tiểu động vật đều vô cùng yêu thương.
,