- Đại tỷ, muội không thích hắn, muội có thể không đi được không?
Hồng y nữ tử cất tiếng nói với Thanh y nữ tử.
- Không được.
Thanh y nữ tử nói:
- Công Tông công tử này cái gì cũng tốt, tuấn lãng bất phàm, lại là đại trưởng lão cảu dược môn, ngũ phẩm trung giai Luyện dược sư, muội còn gì mà không vừa lòng, nếu muội không đáp ứng, cha nhất định sẽ tức giận.
Thanh y nữ tử nói như vậy hồng y nữ tử đành phải theo chân, tuy nhiên trong mắt của nàng có một vẻ ủy khuất, vô cùng thương tâm khiến cho Nhạc Thành phải giật mình.
- Các ngươi đừng nhìn, đi theo ta, Tam tiểu thư đúng là mạng khổ.
Sau khi hồng y nữ tử cất bước, lão giả liền nói với ba người Nhạc Thành, sau đó dẫn bọn họ đi vào trong đình viện. Đình viện này vô cùng tao nhã dị thường.
- Quang thúc, tam tiểu thư vì sao lại mạng khổ, nàng là Chu gia tam tiểu thư, tại sao lại khổ?
Nhạc Thành kỳ quái khỏi Quang thúc.
- Các ngươi không biết chuyện nhà Chu gia, trong này rất phức tạp, các ngươi vừa mới tới đừng để mình liên lụy vào.
Quang thúc nhìn Nhạc Thành nói:
- Tam tiểu thư tên là Chu Hàm, thanh y nữ tử kia chính là Chu Tuyết, hai người mặc dù là tỷ muội nhưng mẫu thân của tam tiểu thư chét sớm, cho nên ở Chu gia cũng không có địa vị gì lớn, không khỏi bị ủy khuất, các ngươi về sau nên ít biết tới chuyện của Chu gia, miễn phiền hà tới mình.
- Đa tạ Quang thúc.
Nhạc Thành mỉm cười, hắn nhận ra Quang Thúc này đang có hảo ý nhắc nhở mình.
- Được rồi, nơi này có mấy gian phòng, các ngươi cứ tùy tiện chọn một gian mà ở, dù sao đình viện này trướckia chỉ có tam đại tiểu thư, có thêm ba người các ngươi thì càng tốt hơn.
Trước sự sắp xếp của Quang thúc, Nhạc Thành tùy tiện chọn một gian phòng, Khiếu Thiên Hổ và Tử Điện Mãng thì ở bên cạnh hắn. Nhạc Thành nghĩ thầm ở nơi đây cũng tốt, nếu có chuyện gì phát sinh thì mọi người cũng không chú ý tới mình.
Cuối cùng cũng đã tiến vào trong Chu gia, Nhạc Thành cũng yên tâm, chuyện kế tiếp là hắn phải hiểu rõ hơn Chu gia mới được.
Nhạc Thành ở trong đình viện một thời gian đã quen với hoàn cảnh của đình viện, sau đó bầu trời trở nên tối sầm, diện tích đình viện rất lớn, ở bên trong có mấy chục phòng, cộng thêm hồ nước và hon non bộ, Nhạc Thành phải đi nửa canh giờ mới quan sát hết.
Hắn đang định đi tới phòng tu luyện thì Chu Hàm trong bộ đồ màu đỏ đã tiến tới.
- Nhạc Thành, ngươi dắt ngựa của ta tới, ta muốn đi ra ngoài một chút.
Chu Hàm nói với Nhạc Thành, trong mắt tựa hồ như có gì đó ủy khuất.
- Tam tiểu thư, nhưng bây giờ trời đã tối rồi.
Nhạc Thành nói với Chu Hàm.
- Không có gì, ta muốn đi giải sầu, ngươi mau dắt ngựa tới đây, ngươi cũng đi theo ta chứ?
Chu Hàm nói.
Nhạc Thành đưa mắt nhìn Chu Hàm sau đó cũng mang Khiếu Thiên Hổ và Tử Điện Mãng dắt ngựa ra.
Bởi vì lo sợ người của hắc ám thần điện cho nên Nhạc Thành không dám tùy tiện ra ngoài, vạn nhất gặp phải hắc y nhân lần trướcthì thê thảm rồi, mình không phải là đối thủ của hắn.
Cách Chu gia một khoảng rộng là một bãi sông. Lúc này một bóng hình xinh đẹp ngồi trên một con tuấn mã không ngừng phóng nhanh, tựa như là để phát tiết gì đó.
- Chu Hàm này thật sự là xinh đẹp, đặc biệt là ngồi trên ngựa tư thế thật là oai hùng, quả thật là mê chết người.
Nhìn Chu Hàm ở trên ngựa, Nhạc Thành lẩm bẩm nói.
Một giờ sau, Chu Hàm mới dừng lại, khuôn mặt nàng thở ra từng luồng hơi.
- Quả là nóng bỏng mê người.
Nhạc Thành lầm bầm nói, nước miếng cũng muốn chảy ra, ánh mắt của hắn nhìn vào bộ ngực sữa thật sâu bên trong.
- Nhạc Thành, ngươi dẫn ngựa về đi, chúng ta trở về.
Chu Hàm cũng không phát giác ra ánh mắt của Nhạc Thành dừng lại ở bộ ngực của mình, cất tiếng nói với hắn.
Sắc trời đã tối đen, chỉ là đối với Nhạc Thành hiện tại mà nói thì nó không có vấn đề gì, tu vi của Nhạc Thành hiện tại đã có thể nhìn đêm tối như ban ngày.
Trên đường đi, Chu Hàm cũng yên lặng mà đi, không nói một câu, nhìn ra trên khuôn mặt của nàng có một vẻ ưu sầu không tan.
- Tam tiểu thư, hình như tâm tình của tiểu thư không được tốt.
Nhạc Thành cất tiếng hỏi, nhìn thấy Chu Hàm, trong lòng hắn không kìm được có một cảm giác thương hoa tiếc ngọc.
Chu Hàm xoay người nhìn Nhạc Thành rồi lập tức nói:
- Làm sao ngươi biết nhiều vậy?
Nhạc Thành thầm nói:
- Hừ ngươi nói vậy không phải là thừa sao, ai cũng nhìn ra ngươi ủy khuất thế nào, chỉ là chưa khóc mà thôi.
- Tam tiểu thư, nếu như tiểu thư muốn khóc thì cứ khóc, khóc rồi tâm tình sẽ tốt hơn.
Nhạc Thành cất tiếng nói.
- Ta khong thể khóc, từ khi mẫu thân của ta qua đời đã không có điều gì khiến ta khóc nữa, ngươi nghĩ rằng Chu gia tam tiểu thư có thể khóc sao?
Chu Hàm nói với Nhạc Thành.
- Một số người hâm mộ tiểu thư nhưng tiểu thư thì không hề muốn làm Tam tiểu thư, tiểu thư chỉ muốn được tự do.
Nhạc Thành cất tiếng trả lời.
Nghe thấy lời nói của Nhạc Thành, Chu Hàm không kìm được mà nhìn hắn mỉm cười:
- Ngươi thật sự là một tứ phẩm luyện dược sư tới Chu gia kiếm cơm sao?
- Tam tiểu thư nghĩ tại hạ là người thế nào?
Nhạc Thành mỉm cười.
- Ta cũng không biết, rốt lại ta nhìn thấy trên người của ngươi rất đặc biệt và kỳ quái.
Chu Hàm nói:
- Được rồi, chúng ta đi thôi, sàng ngày mai ngươi tới gặp Quang thúc lấy dược liệu, giúp ta luyện chế một viên đan dược tứ phẩm.
Sau đó Nhạc Thành quay trở lại phòng của mình, lúc này sắc triờ đã tối, đêm nay không có gì đặc biệt, Nhạc Thành cũng chuyên tâm ở trong mà tu luyện.
Sáng ớm hôm sau, Nhạc Thành đi cùng với Quang thúc tiến vào kho dược liệu nhận một đống dược liệu luyện chế đan dược tứ phẩm. Nhìn thấy kho dược liệu này, Nhạc Thành động tâm không thôi.
Luyện chế đan dược tứ phẩm đối với Nhạc Thành hiện tại mà nói đã không còn là vấn đề gì lớn, một canh giờ chưa trôi qua hắn đã mang đan dược tứ phẩm tới cho Chu Hàm. Theo như lời nói của Quang thúc thì Nhạc Thành biết ở Chu gia có không ít luyện dược sư, sau khi luyện chế xong được bán ở cửa hàng Chu gia để tiêu thụ.
Luyện dược sư ở Chu gia ít nhất cũng đã ngoài tam phẩm, cao nhất là một ngũ phẩm cao cấp Luyện dược sư được Chu gia mời đến, người này địa vị vô cùng cao, ngoài ra Chu gia cũng không thiếu ma pháp sư và đấu sư.
Ngoại trừ việc buôn bán đan dược bên ngoài, Chu gia ở Dược thành cũng mở không ít cửa hàng, nghe nói đó là do các trưởng lão Dược môn âm thầm hỗ trợ.
- Tam tiểu thư có ở bên trong không, tại hạ là Nhạc Thành, tam tiểu thư muốn đan dược tứ phẩm, hiện tại tại hạ đã luyện chế xong rồi.
Nhạc Thành sau khi luyện chế xong, mang đan dược tới phòng của Chu Hàm.
- Nhạc Thành, ngươi vào trong đi.
Thanh âm từ bên trong của Chu Hàm truyền ra.
- Kẹt kẹt.
Nhạc Thành nhẹ nhàng đẩy cửa ra, sau đó thanh âm của Chu Hàm một lần nữa truyền tới:
- Đóng cửa lại đi.
- Tam tiểu thư, đan dược đã luyện chế xong rồi.
Nhạc Thành cất tiếng nói với Chu Hàm, hôm nay Chu Hàm mặc một bộ váy dài, vô cùng nóng bỏng, so với hôm qua thì còn vũ mị hơn.
- Ừ, để ta xem xem.
Chu Hàm tiếp nhận viên đan dược trong tay của Nhạc Thành rồi cẩn thận đánh gái, tuy nàng là một đấu sư nhưng đối với đan dược có nghiên cứu không tệ, nàng cất tiếng nói với Nhạc Thành:
- Không tệ, đúng là tứ phẩm sơ giai đan dược rất tốt, ngươi hẳn là đã đột phá tới tứ phẩm trung giai luyện dược sư rồi phải không?
- Đúng thế.
Nhạc Thành đành phải cười khổ trả lời.