- Thương thế của ta quá nặng, chỉ sợ không tới kịp gia tộc.
Yêu Huyên một lần nữa thổ ra một ngụm máu tươi, sắc mặt ngày càng trở nên tái nhợt.
- Vậy phải làm sao bây giờ, nữ vương bệ hạ, có biện pháp gì cười người hay không?
Tiểu Lân sốt ruột hỏi.
- Không có biện pháp gì cứu ta, trừ phi ta có thể thuận lợi tiến hóa, ngươi mau gọi hắc y thanh niên ở trên xe ngựa kia tới cho ta.
Yêu Huyên cất tiếng nói, lần này nàng bị thương quá nặng, cộng thêm nguy hiểm tiến hóa trước mắt, xem ra không kiên trì tới gia tộc được.
- Người kia có thể cứu người sao? Nô tỳ đi đây.
Tiểu Lân nhanh chóng rời khỏi xe ngựa, nàng cũng không biết tại sao nữ vương lại gọi người kia tới, tuy nhiên chỉ cần có một chút cơ hội cứu sống nữ vương nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
- Nếu như ta đoán không lầm thì hắn hẳn là một luyện dược sư, có lẽ sẽ có cách khiến cho mình ổn định thương thế.
Tiểu Lân nhảy xuống xe ngựa, Yêu Huyên lẩm bẩm nói, lần này thương thế của nàng nằm ở linh hồn, lúc nàng tiến hóa chính là lúc linh hồn của nàng yếu nhất cho nên mới khiến cho đối thủ có được tiên nghi.
- Tiên sinh, xin mời đi theo ta, tiểu thư nhà ta mời tiên sinh.
Nhạc Thành đang ở trên xe ngựa tu luyện thì đột nhiên thấy xe ngựa lắc lư, hắn mở mắt ra nhìn thì thấy nha hoàn Tiểu Lân đang ở ngoài đó.
- Có chuyện gì không?
Thần sắc của Nhạc Thành hơi biến đổi, trong lòng hắn cũng không muốn có quan hệ gì với Yêu Huyên này cho nên cảm thấy hơi không thích hợp.
- Có chuyện trọng yếu cần nhờ tiên sinh giúp đỡ.
Tiểu Lân cất tiếng nói, thần sắc khong khỏi có chút lo lắng.
- Được rồi, xin mời dẫn đường.
Nhạc Thành thầm nghĩ đối phương nếu muốn gây bất lợi cho mình thì cũng không cần phải mời mình đi cho nên liền theo Tiểu lân lên trên xe ngựa của Yêu Huyên.
Vừa lên trên xe ngựa của Yêu Huyên Nhạc Thành liền hoảng sợ, chỉ thấy sắc mặt của nàng trắng bệch, khóe miệng còn có một vết máu chương khô, bằng vào trực giác của Nhạc Thành thì hắn biết được nàng bị tổn thương linh hồn.
- Ngươi là Luyện Dược sư?
Nhạc Thành vừa tiến lên trên xe ngựa, Yêu Huyên đã chăm chú nhìn hắn, sau đó lại vô lực cúi đầu xuống.
- Xem như là thế đi, thương thế của Yêu Huyên tiểu thư vốc ùng nặng.
Nhạc Thành khẽ gật đầu, nhìn thấy dáng vẻ của Yêu Huyên, người đả thương nàng nhất định là một người vô cùng lợi hại.
- Ta bị thương linh hồn, ngươi có biện pháp nào giúp ta không?
Yêu Huyên nhìn Nhạc Thành nói, chỉ cần có thể ổn định thương thế cho đến khi tới tộc thì mình đã được cứu rồi.
- Cái này tại hạ còn phải xem trước một chút.
Nhạc Thành chần chừ nói, vốn hắn không muốn có nhiều liên lụy với Yêu Huyên nhưng nhìn thấy thương thế của nàng phía trước hắn nếu như không giúp thì Yêu Huyên sẽ không kiên trì được bao lâu nữa.
- Được rồi ngươi tới đi.
Yêu Huyên cất tiếng nói:
- Nếu như ngươi có thể giúp được ta, ta sẽ thưởng cho ngươi, còn nếu như không giúp được thì chắc chắn phải chết.
- Ngươi…
Nhạc Thành không ngờ Yêu Huyên lại trở mặt nhanh như vậy, trong lòng có hơi hối hận nhưng hiện tại chạy trốn cũng không còn kịp.
- Ngươi còn không kiểm tra thương thế của ta, tốt nhất là có thể giúp ta, nếu không…
Yêu Huyên nhìn chằm chằm về phía Nhạc Thành, khóe mắt hiện ra lãnh ý.
- Ngươi ngồi yên đừng nhúc nhích.
Nhạc Thành khoanh chân ngồi trước mặt Yêu Huyên, linh hồn bị tổn thương không phải là không có cách chữa trị, chỉ là cần phải kiểm tra một chút mới được. Ngồi trước mặt Yêu Huyên, Nhạc Thành cảm nhận được một mùi hương thoang thoảng truyền vào mũi mình.
- Ngươi tốt nhất là đừng động sắc tâm, nếu không sẽ phải chết không nghi ngờ.
Yêu Huyên chú thị Nhạc Thành mà lạnh nhạt nói.
- Cái này nàng cũng biết.
Nhạc Thành lẩm bẩm trong lòng, lập tức hắn trấn định tâm thần, nhanh chóng kết một thủ ấn kỳ lạ.
- Oanh, Yêu Huyên, ngươi chạy không thoát đâu.
Nhạc Thành đang định kiểm tra thương thế của Yêu Huyên thế nào thì bỗng nhiên một tiếng động truyền tới, một thanh âm trầm thấp vang lên, lỗ tai của Nhạc Thành cũng không kìm được mà chấn động.
- Chết tiệt.
Yêu Huyên nghe thấy thanh âm này thì không kìm được mà đại biến sắc mặt, không ngờ lại bị bọn họ đuổi theo, lập tức nàng hướng về phía Nhạc Thành nói:
- Theo sát ta.
Nghe thấy thanh âm trên không trung, mọi người liền xuống xe ngựa, ở phía trước lúc này đã phát sinh một cái hố sâu.
Mọi người đi xuống xe ngựa ngẩng đầu lên nhìn trên trời, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm mà hít một hơi, lúc này Nhạc Thành cũng xuống ngựa đi cùng với Yêu Huyên, chỉ thấy trên không trung có bốn thân ảnh đang bay lượn trong đó có ba người dùng đấu khí ngưng tụ thành cánh đứng ở trên không trung, một người không có dấu vết của đấu khí mà toát ra nồng đậm ma pháp lực, hiển nhiên là một ma pháp sư hỏa hệ.
Nhạc Thành đánh giá những người ở trên không trung, ba người ở bên trái có thể ngưng tụ đấu khí thành đôi cánh, trong đó trên lưng của lão giả màu lam có thực chất hóa, bên cạnh hiện ra một tia. Hai người bên cạnh một người mặc áo màu vàng, một người mặc áo màu xanh, hai người đều khoảng năm mươi tuổi, đều là cao thủ đã ngoài Đấu vương, chỉ có tu vi đấu vương mới có thể ngưng tụ thành đôi cánh mà bay trên không trung như vậy.
Phía bên phải là một ma pháp sư phong hệ tóc vàng, bộ dáng trung niên. Nhạc Thành cảm nhận được thực lực của hắn cũng có tu vi ngũ tinh ma pháp sư.
- Yêu Huyên, ngươi mau theo ta trở về.
Áo lam lão giả cất tiếng nói, linh hồn đã bị trọng thương, không còn là đối thủ của mình nữa.
- Chờ thương thế của ta tốt lên, ta sẽ xé tan ngươi thành từng mảnh nhỏ.
Yêu Huyên lạnh lùng nhìn lão giả áo bào màu lam phía trên, nếu như nàng không bị thương thì chỉ bằng vào bốn người này không phải là đối thủ của nàng.
- Nhưng ngươi không có cơ hội đâu.
Lão giả lập tức nói với ba người bên cạnh:
- Toàn bộ giết sạch, còn nữa đừng để Yêu Huyên chạy thoát.
Ba người bên cạnh lão giả áo lam liền gật nhẹ đầu, bọn họ nhanh chóng bổ nhào từ trên không trung xuống, một ít Đại Đấu sư và Đấu Linh thì làm sao là đối thủ của họ.
- Tiểu thư, người đi mau đi, để nô tỳ chặn bọn họ lại.
Tiểu Lân ngưng trọng thần sắc nhìn lão giả áo lam, kỳ thực nàng cũng biết với tu vi cửu tinh Đấu Linh của mình không phải là đối thủ của đối phương nhưng cũng có thể ngăn chặn đối phương một lúc đủ thời gian để nữ vương trốn thoát.
- Tiểu Lân, ngươi không phải là đối thủ của bọn hắn.
Yêu Huyên hơi thở dài một tiếng, tựa hồ như bất đắc dĩ, đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Lúc này lão giả áo lam cùng với ba người kia đã xuống mặt đất, nhìn tu vi của bọn họ thì bọn dong binh không thể nào là đối thủ. Dương Cương và Chu Hải Minh lúc này cũng đều đã chạy trốn, chỉ còn chiếc xe của Nhạc Thành.