Tu Chân Giả Tại Dị Thế

Chương 677 - Hiểm Thu Huyền Huyết Linh Chi

- Thiên Nhãn Nhiếp Hồn.

Yến Hiểu Kỳ lúc này cũng lo lắng cho Nhạc Thành, nàng nhìn thấy Yêu Huyên phát động công kích thì cũng không cam lòng ở phía sau, bắt đầu sử dụng thiên phú mạnh nhất của Vũ Văn gia chính là Thiên Nhãn Nhiếp Hồn.

- Bát Sí linh mãng, Thiên Nhãn Nhiếp Hồn của Vũ Văn gia.

Nhìn thấy bản thể của Yêu Huyên và công kích của Yến Hiểu Kỳ, Bàn Thiên Lão Ma vẫn chưa hết khiếp sợ, bọn họ tới giờ mới được biết thân phận của Yến Hiểu Kỳ và Yêu Huyên.

- Xoẹt xoẹt.

Trong miệng của Yêu Huyên phát ra một luồng quang mang thật lớn, tấn công về phía hồng mang.

- mà Yến Hiểu Kỳ sử dụng Thiên Nhãn Nhiếp Hồn ở trên không trung đã tạo thành một cái động màu lam kinh khủng, một luồng khí cuồng bạo từ miệng của nàng phát ra, luồng quang mang màu đỏ một lần nữa tăng vọt, bao bọc Thiên Nhãn Nhiếp Hồn của Yến Hiểu Kỳ vào trong đó.

Dịch Thiến nhìn thấy Yến Hiểu Kỳ xuất thủ thì lúc này mới biết rằng thực lực của mình và Yến Hiểu Kỳ chênh lệch thế nào, mình không cách nào chạm vào độ cao như vậy.

- Xoẹt xoẹt.

Ở trên bầu trời, Thiên Nhãn Nhiếp Hồn tiêu tán, sắc mặt của Yến Hiểu Kỳ trở nên trắng bệch, Thiên Nhãn Nhiếp Hồn tuyệt đối không thể tạo ra uy hiếp với tiểu cô nương đáng yêu kia.

- Yêu Huyên, Hiểu Kỳ hai người cẩn thận, các nàng mau lui lại đi.

Nhạc Thành nhìn thấy Yêu Huyên và Yến Hiểu Kỳ xuất thủ thì biết rằng các nàng không phải là đối thủ của Huyền huyết Linh chi, thực lực Tụ Khí hậu kỳ, các nàng tuyệt đối không thể nào chống lại.

- Thổ không gian.

Trong tay của Nhạc Thành ngưng tụ một thủ ấn mà đánh ra, hoàng mang của Hạo Thiên Tháp sau đó tràn ngập, đồng thời Nhạc Thành cùng với tiểu cô nương kia biến mất ở trên không trung.

Nhìn thấy Nhạc Thành cùng với tiểu cô nương kia biến mất trên không trung Hỏa Lão cũng không có gì kỳ quái, chỉ có đám người Bàn Thiên Lão Ma và Kim Long, Dịch Thiến, Thượng Quan Uyển Nhi là cảm thấy khó tưởng tượng được.

Mà lúc này hoàng mang thần bí kia đã tràn ngập, thân ảnh của Nhạc Thành đứng trên bầu trời, một mảng lưới màu đỏ bị một lực lượng vô hình thôn phệ.

- Xoẹt xoẹt.

Màn lưới mảu đỏ ở trên không trung nhìn thấy lực lượng khổng lồ kia thì đã từ từ tiêu tán, sau đó rút nhro lại một nửa.

Đồng thời lúc này thần sắc của tiểu cô nương kia nổi lên nghi hoặc, thân thể của nàng hóa thành hồng mang chớp động nhào về phía Nhạc Thành, trong tay thi triển một lực lượng khổng lồ.

- Xoẹt.

Ở trên mặt đất, một đạo quang mang chói mắt trở nên tràn ngập, hoàng mang cũng trói buộc tiểu cô nương vào trong đó, đây chính là không gian lực lượng của Nhạc Thành.

- Bảo vật của ngươi rất lợi hại, nếu không phải là nhờ bảo vật này thì ngươi cũng không thể đánh lại ta.

Bị hoàng mang cuốn lấy, cô gái đánh giá xung quanh rồi nói với Nhạc Thành.

- Ngươi đi theo ta, ta sẽ lưu mạng cho ngươi để ngươi được tu luyện, có một ngày ngươi sẽ phi thăng, được không?

Nhạc Thành khẽ nói với tiểu cô nương.

- Loài người các ngươi nói đều không đáng tin, ăn ta có rất nhiều chỗ tốt, ngươi làm sao bỏ được, hơn nữa linh khí này ta từ bỏ, ta tiếp tục ở đây tu luyện là được, ta đi trước.

Tiểu cô nương cất tiếng nói với Nhạc Thành, sau đó một mảng hồng mang tràn ngập, hồng mang trong nháy mắt bao trùm lên hoàng mang.

- Xoẹt xoẹt.

Một mảng ba đồng truyền tới, sau đó hoàng mang đã bị hồng mang đè xuống, hoàng mang từ từ trói buộc, Nhạc Thành thấy đầu óc thiếu chút nữa đã trở nên mê muội, bị tiểu cô nương này làm tổn thương thần thức.

- Khóa.

Thủ ấn của Nhạc Thành đánh ra, không gian bắt đầu chấn động vô cùng lớn, ngay sau đó không gian bắt đầu gấp rút co về, một mảng hồng mang trên bầu trời quay lại trên người của Nhạc Thành.

Lúc này không gian cũng chỉ có vài trăm thước lớn nhỏ, mà không gian nơi này, hết thảy đều nằm trong sự khống chế của Nhạc Thành, bất luận kẻ nào cũng không thể chạy trốn ra được.

- Hừ, ta đã nói rồi, ngươi không chống lại ta đâu.

Tiểu cô nương chăm chú nhìn Nhạc Thành, sau đó hồng mang tràn ngập.

Thủ ấn của Nhạc Thành lại biến hóa, đồng thời một mảng thanh mang tràn ngập ra không gian, chẳng qua lúc này sắc mặt của Nhạc Thành đã trở nên tái nhợt, nếu như không nhờ thủ đoạn của Hạo Thiên Tháp thì Nhạc Thành đã không cách nào chống lại được Huyền Huyết Linh chi.

- Ầm ầm.

Một tiếng nổ lớn vang lên, sau đó Nhạc Thành vẫn không cách nào chống lại lực lượng mạnh mẽ của tiểu cô nương này, từ trong miệng của Nhạc Thành phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, mà lúc này không gian vài trăm thước xung quanh đó cũng hóa thành một đạo hoàng sắc quang mang.

- Xoẹt xoẹt.

Một lực lượng kích tán khiến cho mọi người ở trên không trung phải nhanh chóng lui về, xung quanh hơn vạn thước đều bị bao bọc bởi sức mạnh cuồng bạo này.

- Ầm ầm.

Một đạo lực lượng bổ xuống, mọi người sau khi né ra thì lực lượng này đã tràn ngập ở trên không trung, cả ngọn núi như muốn sụp đổ.

- Ta đi, các ngươi không tìm được ta đâu, hừ.

Thanh âm của tiểu cô nương một lần nữa vang lên ở trên không trung.

- Thiên Long Phục Ma trận.

Thân thể suy yếu của Nhạc Thành xuất hiện trên bầu trời, thủ ấn của hắn ngưng kết, nét mặt của hắn trở nên ngưng trọng vô cùng, Nhạc Thành không ngờ thực lực của Huyền Huyết Linh Chi lạ cường hãn như vậy, vượt xa Thanh Sơn lão tổ và Minh La.

Xung quanh bắt đầu bao trùm một mảng mây mù, tiểu cô nương đáng yêu đang cố gắng bỏ chạy thì cảm thấy xung quanh bắt đầu biến đổi không gian, sắc mặt của nàng biên đổi, trên người nàng bố trí một hồng mang thật lớn.

- Hừ, mở cho ta.

Tiểu cô nương chăm chú nhìn xung quanh, cái miệng nhỏ phát ra một tiếng hừ lạnh, sau đó thân thể của nàng hóa thành một đạo hồng mang, mà hồng mang này sau đó hóa thành một con đại điểu nghìn thước.

Con đại điểu tung cánh lên, một luồng khí cuồng bạo bắt đầu lượn lờ, đồng thời con đại điểu cũng vỗ cánh bay lên trên không trung.

- Hạo Thiên Tháp, thu.

Ở giữa không trung, Nhạc Thành quát một tiếng lớn, cùng lúc đó một bóng đen bắt đầu đổ ập xuống.

Bóng đen này chính là Hạo Thiên Tháp biến hóa, mà lúc này Hạo Thiên Tháp xuất hiện khiến cho mọi người trong phương viên mấy trăm dặm đều trợn mắt há hốc mồm.

- Phạch phạch.

Hai con đại điểu sau đó vỗ cánh, hóa thành một thân ảnh bay lên bầu trời.

- Ầm ầm.

Từng tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, so với động đất còn kinh khủng hơn.

Trong ánh mắt vô cùng kinh ngạc của mọi người, bầu trời giống như muốn sập xuống, chỉ thấy trongp hương viên gần trăm dặm đã bị Hạo Thiên Tháp bao phủ.

Thủ ấn của Nhạc Thành sau đó không ngừng biến hóa, sắc mặt của hắn cũng ngày càng trở nên tái nhợt, pháp lực trên người tựa hồ như đã bị tiêu hao không còn gì.

- Hạo Thiên Tháp, thu.

Chỉ trong chốc lát khóe miệng của Nhạc Thành đã nở ra một nụ cười, sau đó thủ ấn của hắn ngưng kết lại, một mảng thanh âm bạo liệt, Hạo Thiên Tháp từ từ hạ xuống mặt đất.

Hạo Thiên Tháp từ từ hạ xuống mặt đất khiến cho tất cả mọi người không thể nào tin nổi.

Chỉ thấy lúc này Hạo Thiên Tháp vừa xuống mặt đất thì có thêm một hắc động.

-o0o-

Bình Luận (0)
Comment