- Cái này không sao.
Yêu Huyên trả lời, hiện tại nàng không có cách nào đánh chết Khiếu Thiên hổ chỉ là những cái khác thì cũng không có vấn đề gì.
- Vậy là được rồi.
Nhạc Thành mỉm cười, hắn vốn cho rằng tọa kỵ của mình ít nhất cũng phải là mãnh thú ngoài bát giai nhưng mà hiện tại cưỡi một mãnh thú lục giai xem ra cũng không tệ.
- Hai cái nhân loại các ngươi còn chạy trốn ở nơi nào.
Khiêu Thiên Hổ đã nhanh chóng lao tới, đôi mắt lấp lóe tinh quang.
- Chết chắc rồi.
Đôi mắt của ma pháp sư tứ cấp lộ vẻ hoảng sợ nhìn con mèo nhỏ chính là Khiếu Thiên hổ.
- Ta không chạy, ta đang chờ ngươi.
Nhạc Thành nói với Khiếu Thiên Hổ, có Yêu Huyên là hậu trường ở sau lưng, Nhạc Thành hiện tại không hề hoảng sợ.
- Ngươi ở đây chở ta làm gì?
Khiếu Thiên Hổ nghi hoặc nhìn Nhạc Thành, không kìm được mà đánh giá hắn.
Khuôn mặt của Nhạc Thành cùng với tứ cấp ma pháp sư kia liền hiện lên một vẻ kinh ngạc.
- Ta đang muốn có một tọa kỵ, ngươi miễn cưỡng hợp cách.
Nhạc Thành khẽ cười nói.
- Cái gì, muốn ta làm tọa kỵ của ngươi, nhân loại đáng chết, ngươi muốn chết.
Khiếu Thiên Hổ nghe thấy lời nói của Nhạc Thành thì nổi giận, thân ảnh hiện lên một quang mang, đột ngột đánh về phía hắn.
- Xích.
Đúng lúc tứ cấp ma pháp sư cho rằng Nhạc Thành chắc chắn phải chết thì một thân ảnh lục sắc hiện ra trước mặt Nhạc Thành,
Lục sắc thân ảnh này là một cô gái tuyệt sắc hai mắt có một khí tức yêu mị, chính là linh hồn của Yêu Huyên ngưng tụ mà thành.
“Xích” Cổ tay trắng của Yêu Huyên liền giương lên, tạo thành một lá chắn trong suốt phía trước.
- Ngươi là ai?
Thân hình Khiếu Thiên Hổ trực tiếp phá vỡ một hòn đá cự đại trên mặt đất.
- Ngươi ngay cả Hóa Hình Đan cũng không dùng, thật là đáng buồn.
Yêu Huyên nhìn thoáng qua Khiếu Thiên Hổ trước mắt.
- Ngươi là ma thú, còn là linh hồn thể.
Khiếu Thiên Hổ đánh giá Yêu Huyên một lát, dựa vào thực lực của nó nó có thể nhận ra tình huống của Yêu Huyên mà cả giận nói:
- Một cái linh hồn đã muốn ngăn cản ta, thật là nực cười.
- Cho dù hiện tại ta chỉ là linh hồn thể cũng đủ để đối phó với ngươi.
Sắc mặt của yêu Huyên hơi thay đổi, trong tay ngưng tụ thành một mảng lục mang chói mắt.
- Vậy thử xem xem.
Khiếu Thiên hổ rít gào lên một tiếng, thân hình bỗng nhiên cấp tốc, núi đá xung quanh bị nó ép thành từng đá vụn.
- Cái này.
Tứ giai ma pháp sư nhìn thấy thì đột nhiên kinh ngạc không nó ra lời, hai người đành phải trốn đi.
- Bang bang...
Tiếng phá hủy ở trong hạp cốc không ngừng vang lên, vô số đá vụn trước sự công kích của Yêu Huyên và Khiếu Thiên Hổ trở nên bay lạc. Nhạc Thành cuối cùng cũng nhận ra thực lực của Yêu Huyên, hiện tại cả hai người bất phân thắng bại.
- Yêu Huyên, ngươi không cần dây dưa với Khiếu Thiên hổ, chỉ cần ngươi vây hãm hắn vào bên trong là được.
Nhạc Thành dùng thần thức nói với Yêu Huyên.
- Tiểu tử ngươi cho rằng dễ dàng thật đó.
Yêu Huyên tức giận truyền âm đối với Nhạc Thành, đối phó với Khiếu Thiên Hổ nàng đã vô cùng cố gắng.
Nghe được câu trả lời của Yêu Huyên Nhạc Thành cũng thè lưỡi không nói gì, hiện tại mình đối phó với Khiếu Thiên Hổ một chiêu đã bị nó đánh chết.
Yêu Huyên cùng với Khiếu Thiên Hổ kịch chiến khiến cho hạp cốc trở nên bừa bộn, tất cả các đỉnh núi đều bị phá tan thành từng mảnh nhỏ, hố sâu xuất hiện khắp nơi, tứ cấp ma pháp sư nhìn thấy trận kịch chiến này thì sợ hãi núp sau lưng Nhạc Thành.
Tuy hắn cũng là ma pháp sư tứ cấp nhưng ở trước mặt lục giai ma thú hắn chỉ giống như là con mèo nhỏ vậy, không đáng nhắc tới.
- Ầm
Một tiếng vang lên, Yêu Huyên dùng một chưởng đẩy lui Khiếu Thiên Hổ xong thân thể bị lui mấy chục thước. Bởi vì đang ỏ trong linh hồn thể cho nên nàng không thể sử dụng thiên phú của mình, dần dẫn đã rơi vào thế hạ phong.
- Rống, ngươi đánh không lại ta đâu.
Khiếu Thiên Hổ hướng về phía Yêu Huyên trên không trung mà gầm thét lên, hắn đã cảm thấy khí tức của Yêu Huyên đã dần dần yếu đi.
“Xích” Toàn thân Khiếu Thiên hổ ngập tràn mọt mảng quang mang màu vàng, tứ chi bốc lên một màn công kích cường đại hướng về phía Yêu Huyên.
- Thật không?
Yêu Huyên lạnh lùng quát một tiếng sau đó toàn thân tràn ngập lục mang, cả người dùng một quả cầu lục sắc nghênh hướng.
“Ầm”
Hai luồng lực lượng vô hình đánh vào nhau, rung động trước không trung, tạo thành dòng nước xoáy cực đại, sau đó thân hình của Yêu Huyên đột ngột bay mấy chục thước, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Thân hình của Khiếu Thiên Hổ bay đi mấy chục thước, cắm về phía hạp cốc sau lưng, lúc này Khiếu Thiên Hổ không cách nào di động, một vòng tròn thanh sắc hướng tới đầu của hắn.
- Rống.
Khiếu Thiên Hổ rít gào một tiếng, thân hình nhất thời không nhúc nhích được, cũng không có cách nào tránh né, lập tức một mảng kim quang phát ra, ngăn đón về phía quang quyển thanh sắc.
“Xích”
Một màn không thể tưởng tượng được xuất hiện, quang quyển thanh sắc xông vào trong mi tâm của Khiếu Thiên Hổ, buộc trên cổ của nó.
- Đáng chết, đây là cái gì?
Cảm thấy quang quyển ở trên cổ, Khiếu Thiên Hổ vô cùng kinh ngạc.
- Yêu Huyên, mau trở lại.
Nhìn thấy ma thú đã bị vây hãm, Nhạc Thành thở ra một hơi, gọi Yêu Huyên trở về.
Sắc mặt của Yêu Huyên trở nên tái nhợt, hiện tại nàng đã không còn chút sức lực nào.
Nghe thấy thanh âm của Nhạc Thành, nàng nhanh chóng trở về thân thể của hắn, nàng biết rõ Nhạc Thành nhất định nắm chắc mới nói như vậy.
Nhạc Thành khoanh chân lại mà ngồi, một thủ ấn quỷ dị được ngưng kết, toàn thân tỏa ra một thanh mang nhàn nhạt, mà lúc này luồng thanh mang quang quyển bao quanh Khiếu Thiên Hổ đã được rút nhỏ xuống.
- A thật là khó chịu.
Trên người Khiếu Thiên Hổ nổi gân xanh, mà tứ cấp ma pháp sư ở sau lưng Nhạc Thành cũng sợ hãi nhìn cảnh tượng trước mắt.
- Xích.
Thân thể của Khiếu Thiên Hổ lập tức nhỏ đi giống như là con mèo, kỳ quái chính là vòng vây hãm của hắn nhỏ đi gắt gao siết chặt lấy cổ của nó.
- Tên tiểu tử chết tiệt, ngươi đang làm trò quỷ gì đó.
Khiếu Thiên hổ nhìn Nhạc Thành vô cùng quỷ dị, trừng mắt nhìn hắn, lập tức giãy dụa như muốn đánh Nhạc Thành.
- Là ta, mạng của ngươi đã ở trong tay ta, ta tùy thời có thể giết ngươi.
Nhạc Thành nói với Khiếu Thiên Hổ.
KHốn thú quyển chính là thứ mà tu chân giả ở hoa hạ chế tạo ra để thu phục yêu thú, khống chế linh hồn của nó, chỉ cần bị vây hãm trong Khốn Thú quyển, thần thú cũng không thể phản kháng huống chi là ma thú trên Huyền Thiên Đại lục.
Thủ ấn trên tay của Nhạc Thành không ngừng biến hóa, Khiếu Thiên hổ nhỏ lại giống như là một con mèo, không ngừng lăn lộn trên mặt đất, trên người nổi lên đầy gân xanh.
- Thu.
Nhạc Thành khẽ quát một tiếng, một thanh mang nhàn nhạt bao vây Khiếu Thiên hổ.
Thu phục lục giai ma thú cũng không dễ dàng như vậy, Nhạc Thành tính toán rằng để Khiếu Thiên hổ này khó chịu một chút, mười ngày nửa tháng sau nó sẽ thành thật khuất puhcj mình.
- Trời ạ.
Nhìn thấy Nhạc Thành đem ma thú lục giai Khiếu Thiên Hổ nhỏ thành con mèo sau đó bỏ vào trong không gian trữ vật, tứ giai ma pháp sư giống như là gặp quỷ, tình huống trước mắt khiến hắn không thể tiếp nhận nổi.
- Được rồi, Khiếu Thiên Hổ đã bị ta thu phục, huynh có thể đi.
Nhạc Thành nói với tứ cấp ma pháp sư, Nhạc Thành cũng muốn về sơn động của mình.
- Cái này, vị đại nhân này, có thể để ta đi cùng được không?
Tứ cấp ma pháp sư nhìn Nhạc Thành, thần sắc bối rối, nói chuyện ấp a ấp úng, vối hắn định gọi Nhạc Thành là huynh đệ, nhưng nhìn thấy Nhạc Thành thu phục lục giai ma thú thì hắn đâu còn có can đảm gọi là Nhạc huynh đệ.