Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Chương 35

Vốn ông lão cũng chỉ xuất phát từ hiếu kỳ, muốn xem người thanh niên trước mắt tự bào chữa như thế nào. Đến lúc Trương Vệ Đông nói trời đất có ngũ Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, ông lão còn đang suy nghĩ người trẻ tuổi kia còn biết giả thần giả quỷ đấy, nhưng lúc Trương Vệ Đông hời hợt vạch trần việc trong ngũ hành ông lão thuộc Mộc căn, thì ánh mắt ông lão nhìn Trương Vệ Đông đã hoàn toàn khác biệt.

Người có Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, chuyện ấy ông lão biết, thầy bói cũng hay nói mấy thuyết pháp như trong mệnh thiếu Kim, thiếu Thủy gì đấy. Nhưng Trương Vệ Đông lại không nói như vậy, mà trực tiếp nói thẳng cái mạnh nhất của lão. Ngay cả bản thân ông lão cũng không rõ ràng mình mạnh cái nào trong ngũ hành, hoặc là ít cái gì, nhưng ông lão sống cả đời, đương nhiên cái thằng Trương Vệ Đông - đóng cửa- bảy năm này sao có thể so lịch duyệt với ông được. Cho nên, Trương Vệ Đông vừa thuận miệng nói xong, lão nghe được cái tên kia, lập tức tự chấn chỉnh lại thái độ khinh thường hắn của mình.

- Không biết anh bạn trẻ vì sao cảm thấy tôi thiên về Mộc?

Sau khi thay đổi cách nhìn về hắn, ông lão lập tức hỏi, trong giọng nói đã có ý nghe dạy bảo, cách gọi cũng biến từ cậu nhóc thành anh bạn trẻ.

Trương Vệ Đông nghe vậy thì nói:

- Tôi nhìn ra được, còn làm sao thấy thì ông không cần hỏi.

Ông lão dù gì cũng là một phần tử chốn võ lâm, tất nhiên biết rõ việc nghe ngóng về võ công của người khác là trái với quy củ võ lâm, thấy Trương Vệ Đông nói như vậy chẳng những không giận, ngược lại càng không dám coi Trương Vệ Đông là người bình thường nữa. Nhưng lão nào có biết Trương Vệ Đông ăn ngay nói thẳng, nói nhìn ra thì là nhìn ra, đạo lý trong đó lại không thể nói rõ, lập tức nói:

- Ha ha, cậu xem, tôi già đến hồ đồ rồi, suýt chút nữa phá quy củ, xin hãy tha lỗi.

Trương Vệ Đông thấy ông lão không truy hỏi, trái lại còn tự trách và xin lỗi thì ấn tượng về lão lại càng tốt, hắn cười nói:

- Không sao.

Còn về có quy củ hay không, Trương Vệ Đông không để trong lòng.

Thấy Trương Vệ Đông không giận, ông lão do dự một chút, tiếp tục thỉnh giáo:

- Vì sao anh bạn trẻ lại nói chỗ này không hợp để tôi tu luyện? Nếu như không hợp thì ở đâu hợp?

Trương Vệ Đông nhìn quanh một vòng, chỉ vào khu rừng tùng bên phía Đông của hồ Minh Kính. Khu rừng tùng kia chủ yếu là tuyết tùng, đều là cây mới trồng hai, ba mươi năm nay. Mặc dù cây ở đây không thể nói là tráng kiện nhưng xanh um tươi tốt, cũng có sức sống dạt dào. Có điều so với Rừng cây cổ bên này thì thua kém hẳn về mặt cành lá rậm rạp.

Dù ông lão đã sinh vài phần kính trọng với Trương Vệ Đông, nhưng thực sự vẫn còn nhiều nghi vấn. Vừa nghe hắn nói vậy lão liền quan sát rừng tung, lại quay đầu nhìn Rừng cây cổ, cảm thấy bên này đầy cây cao bóng cả, không khí trong lành, là chỗ tu luyện tuyệt hảo, trong lúc vô ý gương mặt lại hiện lên vẻ nghi hoặc.

Trương Vệ Đông chỉ điểm ông lão, một mặt đương nhiên vì thiện tâm, không đành lòng nhìn ông lão đi nhầm đường; một mặt khác từ trong tiềm thức chưa chắc đã không muốn tìm người nói chuyện tu luyện. Dù sao thì Trương Vệ Đông tu luyện bảy năm, cũng đã nhịn bảy năm không nói về chuyện tu luyện. Hiện giờ hắn đã quyết định mở miệng chỉ điểm cho ông lão, tất nhiên không muốn nửa đường mà dừng, vì vậy nói:

- Nếu như ông không tin, có thể sang bên kia xem thử.

Vốn ông lão cũng đang suy đoán Trương Vệ Đông có đoán mò lung tung hay không, nhưng thấy Trương Vệ Đông bảo ông sang đó thử thì lòng hoài nghi lập tức giảm đi hơn nửa, cảm thấy người ta có lòng nhắc nhở mình, mình lại nghi thần nghi quỷ, thật sự không nên, vội vàng nói:
- Đa tạ anh bạn trẻ chỉ điểm, tôi sang đó thử xem.

Trương Vệ Đông đương nhiên tự tin phán đoán của mình, nghe vậy thì nhẹ gật đầu cùng đi với ông lão sang khu rừng tùng phía Đông.

Ông lão thấy Trương Vệ Đông cùng theo thì biết, nếu hắn nói lung tung tuyệt đối sẽ không dám đi theo, đến giờ đã tin tưởng hoàn toàn rồi, bước chân vô ý mà nhanh hơn, hận không thể đứng ngay ở chỗ rừng tùng kia rồi. Cho nên trên đường đụng phải một người đàn ông trung niên tai to mặt lớn cung kính gọi lão là “lão hiệu trưởng”, lão cũng chỉ vội vàng gật nhẹ đầu, coi như là trả lời.

Người đàn ông trung niên kia thấy dường như lão hiệu trưởng có chuyện gì gấp tất nhiên không dám làm phiền, chỉ tò mò kinh ngạc nhìn sang Trương Vệ Đông đi song song với lão hiệu trưởng, còn cười nhẹ với hắn.

Trương Vệ Đông không biết người trung niên này, nhưng thấy ông ta cười tươi gật đầu với hắn thì cũng chỉ đành gật đầu đáp lại, lòng thì tò mò với xưng hô của người trung niên với ông lão, nghĩ thầm, chẳng lẽ ông lão này chính là hiệu trưởng tiền nhiệm đại danh đỉnh đỉnh của đại học Ngô Châu, giáo sư Đàm Chính Minh đây sao?

Bởi vì trong lòng có nghi hoặc, Trương Vệ Đông không nhịn được hỏi:

- Ngài chính là giáo sư Đàm Chính Minh?

Thấy Trương Vệ Đông hỏi mình, ông lão không tiện lãnh đạm, vừa đi vừa gật đầu nói:

- Đúng, sao cậu biết tôi?

Thấy ông lão quả thực là nguyên hiệu trưởng đại học Ngô Châu, lão tiền bối, thầy giáo già trên phương diện kỹ thuật sinh vật, Trương Vệ Đông hơi xấu hổ. Hắn nghĩ thầm, mình là giảng viên mới tới lại bày đặt chỉ điểm cho người thầy giáo lão làng này rồi.

- Thật không biết, nhưng đã xem qua một số luận văn học thuật của ngài.

Trương Vệ Đông thành thật nói.

- Hả?

Đàm Chính Minh có phần kinh ngạc nhìn Trương Vệ Đông một cái nói:

- Cậu chắc mới vào đại học hả? Sao lại đọc luận văn của tôi sớm như thế chứ? Đọc hiểu không?

Trương Vệ Đông cũng không rõ đã là lần thứ bao nhiêu bị người ta hiểu lầm là sinh viên, nghe vậy rất bất đắc dĩ đáp:

- Lão hiệu trưởng, cháu đã tốt nghiệp tiến sĩ rồi, là giảng viên đại học năm nay mới vào trường.

Đàm Chính Minh nghe nói Trương Vệ Đông đã là tiến sĩ, hơn nữa năm nay vào trường làm giảng viên, vốn phải kinh ngạc, nhưng lại nghĩ Trương Vệ Đông còn có thể nhìn ra lão thiên hệ Mộc, lại có thể nhìn ra chỗ cây nhãn lồng cổ thụ kia không thích hợp cho việc tu luyện của mình, chuyện này còn phóng đại hơn việc nói hắn là tiến sĩ trẻ tuổi nhiều, tức thì bình thường trở lại.

Đương nhiên cũng vì biết rõ Trương Vệ Đông là giảng viên trong trường, một chút hoài nghi cuối cùng của lão hiệu trưởng Đàm Chính Minh đối với hắn đều tan thành mây khói.

Đàm Chính Minh vốn còn muốn hỏi Trương Vệ Đông dạy khoa nào, có điều lúc này họ đã đến chỗ rừng tùng kia. Đàm Chính Minh bất chấp câu hỏi trong lòng, sau khi trưng cầu ý kiến Trương Vệ Đông liền đi tới dưới gốc một cây tuyết tùng, tiếp tục đứng tấn, hai tay rủ xuống, bắt đầu tu luyện.

Tu luyện đến trình độ của Đàm Chính Minh thì khí cảm đã rất mạnh. Vừa mới tĩnh tâm tu luyện lập tức cảm thấy hai khu vực có sự chênh lệch, tuy nói chênh lệch không rõ ràng, nhưng qua thời gian dài, sự chênh lệch sẽ rất lớn.

Vừa phát hiện quả nhiên như Trương Vệ Đông nói, Đàm Chính Minh không có thể tĩnh tâm tu luyện nữa, mở hai mắt, cầm hai tay Trương Vệ Đông kích động nói:

- Anh bạn trẻ tên là gì? Làm sao cậu biết tu luyện ở đây tốt hơn chỗ rừng cổ bên kia?
Bình Luận (0)
Comment