Đương nhiên Trương Vệ Đông nhớ mình từng nói câu này, nghe vậy không thể làm gì khác hơn là nhún nhún vai bất đắc dĩ nói: "Được rồi, chuyện này nếu như giáo sư Tần không hỏi tới thì trước tiên tôi sẽ giấu giùm cô. Tuy nhiên, cô phải nhớ rõ lời vừa nói, sau này không được nói tôi nhìn lén cô..."
"Thành giao!" Tô Lăng Phỉ nghe vậy cực kỳ mừng rỡ thở phào nhẹ nhõm, không chờ cho Trương Vệ Đông nói hết câu đã vội vàng ngắt lời.
Trương Vệ Đông thấy rốt cục có thể thoát khỏi sự dây dưa của cô nàng này thì trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhớ lại từ đầu đến giờ mình chưa kiểm tra cẩn thận máy tính xách tay của Tô Lăng Phỉ, bèn chỉ chỉ cái máy tính trên bàn hỏi: "Cái này bị hư thật rồi sao?"
Trương Vệ Đông không đề cập tới máy vi tính thì thôi, vừa nói tới thì trong lòng Tô Lăng Phỉ thù mới hận cũ lại dâng lên, chỉ là bây giờ bị Trương Vệ Đông nắm nhược điểm trong tay nên không dám nổi giận với hắn, chỉ đành trút giận lên cái máy vi tính, nhấn mạnh vào nút khởi động.
Máy vi tính vẫn bình thường không có phản ứng!
Tô Lăng Phỉ nhìn màn hình đen, nhớ đến việc từ hôm nay mình phải làm việc bất kể ngày đêm, còn phải lời hay ý đẹp trước mặt vị phó tổ trưởng này, trong lòng vừa hận vừa muốn khóc.
Tại sao ngàn đao không giết chết hắn cho rồi đi!
"Đúng là không có phản ứng, xem ra hỏng thật rồi!" Trương Vệ Đông liếc mắt nhìn màn hình, không tim không phổi nói.
Tô Lăng Phỉ rất muốn nhấc chân đá ngã văng ra đất, sau đó đạp mấy đạp lên khuôn mặt trắng nõn kia một cách tàn nhẫn nhất.
"Phí lời." Tô Lăng Phỉ cuối cùng vẫn không dám nhấc chân đạp Trương Vệ Đông, chỉ dùng dằng cầm lấy máy tính xách tay để trên bàn.
"Chờ chút, để tôi kiểm tra thử." Trương Vệ Đông đột nhiên đoán rằng máy vi tính tuy rằng không có phản ứng nhưng chưa chắc là phần cứng bên trong bị hỏng, chưa biết chừng mấy cái mạch bị lỏng ra mà thôi.
"Anh còn có thể sửa máy tính?" hai mắt Tô Lăng Phỉ sáng ngời, hỏi.
"Chưa hề." Trương Vệ Đông ăn ngay nói thật.
Tô Lăng Phỉ vừa nghe suýt chút nữa tức giận đến mức cầm máy tính trong tay ném vào đầu Trương Vệ Đông. Cô nãi nãi hôm nay đã xui xẻo quá trời rồi, tiểu tử ngươi còn muốn trêu chọc cô nãi nãi để tiêu khiển.
"Vậy còn kiểm tra cái rắm." tuy rằng không đập máy vi tính xuống, nhưng trong miệng Tô Lăng Phỉ vẫn tuôn ra một câu thô tục không hợp với thân phận và tướng mạo của nàng chút nào.
"Kiểm tra một chút cô cũng không có mất cái gì, nói không chừng tôi may mắn hơn cô, nhấn một cái nó khởi động luôn thì sao!" Trương Vệ Đông cũng có thể hiểu được tâm tình của Tô Lăng Phỉ, không chút tức giận nói.
Cũng phải, cho dù ai sắp phải tăng ca bất kể ngày đêm một tháng trời thì tâm tình cũng sẽ không tốt hơn chút nào.
Tô Lăng Phỉ vừa nghe suýt chút nữa tức giận trợn mắt sùi bọt mép, miệng của tiểu tử này sao lại chanh chua như vậy? Vận may tốt hơn mình? Chuyện này có liên quan đến may mắn cái rắm gì đó sao?
Tô Lăng Phỉ không nhịn được mà phun một câu thô tục thêm lần nữa, nhưng mà lần này là ở trong lòng.
"Được, nếu anh kiên trì như vậy thì anh cứ kiểm tra đi." tuy vậy dù nói thế nào, nếu Trương Vệ Đông kiên trì muốn xem thì Tô Lăng Phỉ cũng không dám từ chối, hơn nữa nàng cũng muốn nhìn thử, tiểu tử này dựa vào cái gì nói vận may của hắn tốt hơn nàng.
Trương Vệ Đông cầm lấy máy vi tính xách tay sau đó để trên bàn, tiếp theo đặt tay mình lên trên, vô số tia chân nguyên lực tức khắc thăm dò từng ngóc nghách linh kiện bên trong.
"Đây chính là kiểm tra của anh hả? Quả nhiên lợi hại nha, quá cao minh!" Tô Lăng Phỉ thấy Trương Vệ Đông chỉ lấy tay đặt bên trên máy, dáng vẻ đó không giống kiểm tra máy tính mà giống như mặc niệm tiễn vong máy tính thì đúng hơn, bèn liếc mắt giễu cợt nói.
Trương Vệ Đông không để ý tới Tô Lăng Phỉ, tiếp tục kiểm tra, rất nhanh hắn đã phát hiện ra máy tính xách tay thì ra đúng là chưa hỏng, chỉ là linh kiện hơi lỏng một chút.
Nếu chỉ là linh kiện lỏng, vậy với Trương Vệ Đông thì cách một lớp sửa lại như cũ chỉ là chuyện đơn giản.
Chân lực khẽ động, sửa chữa tất cả.
"Được rồi!" Trương Vệ Đông khẽ dựa người ra sau ghế, một mặt nói nhẹ nhàng, sau đó ngón tay từ từ ấn nút khởi động.
"Xì! Nếu làm như vậy cũng được, em sẽ cùng anh..." Tô Lăng Phỉ khinh thường, bĩu môi nói. Nhưng chữ phía sau còn chưa kịp nói ra, cả người Tô Lăng Phỉ lập tức hóa đá, con ngươi lồi ra, ngây ngốc nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
Màn hình thật sự sáng lên!
"Mẹ nó!" đến nửa ngày sau Tô Lăng Phỉ mới khó khăn nuốt xuống một ngụm nước miếng, phun ra hai chữ rất rung động có lực.
Thấy giáo viên đại học mỹ nữ như Tô Lăng Phỉ cũng có thể tuôn ra câu nói vô sỉ hạ lưu như giang hồ, Trương Vệ Đông bó tay nhìn Tô Lăng Phỉ.
Đây chính là tố chất của giảng viên đại học sao?
"Nhìn cái gì? Chưa từng thấy người đẹp sao?" bây giờ Tô Lăng Phỉ mới phát hiện ra lúc này mình phun ra một câu rất thô tục, mặt cười hơi đỏ lên, oán giận trừng mắt nhìn Trương Vệ Đông một cái, sau đó nắm một cái lấy máy vi tính, đi như bay trở về bàn của mình.
Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Tô Lăng Phỉ liền ngay lập tức lấy USB ra chuẩn bị sao lưu lại một phần tài liệu.
Hô! Nhìn văn kiện từng cái từng cái đang sao chép, cuối cùng toàn bộ được lưu vào USB, cả người Tô Lăng Phỉ thả lỏng ra, thở dài một cái nhẹ nhõm, cả người ung dung lâng lâng.
"Thấy vận may của ta không tệ chứ?" thấy số liệu thí nghiệm không bị mất đi, tâm tình của Trương Vệ Đông cũng tốt đẹp, không nhịn được xoay người đắc ý tranh công nói.
Hiện giờ cả người Tô Lăng Phỉ đang ung dung thoải mái, nghe Trương Vệ Đông tranh công như thế, lại nhìn thoáng qua sắc mặt đắc ý của hắn, tâm tình như rớt xuống ngàn trượng.
"Hừ!" Tô Lăng Phỉ liếc Trương Vệ Đông một cái, không thèm chú ý.
Thấy loại thái độ này của Tô Lăng Phỉ, Trương Vệ Đông không nhịn được lẩm bẩm một câu: "Lấy oán trả ơn như vậy, biết trước lúc này không sửa."
"Sửa cái gì? Buồn cười, ấn như vậy cũng gọi là sửa, vậy chắc cao thủ máy tính đầy đường quá." Tô Lăng Phỉ thấy Trương Vệ Đông vẫn làm ra vẻ, tự cho mình là cao thủ máy tính thật sự, ngọn núi lửa ngột ngạt kìm nén trong lòng rốt cục phun trào, tỏ rõ khinh thường giễu cợt nói.
Tuy rằng phương pháp của Trương Vệ Đông không thể lộ ra, nhưng nhìn thấy Tô Lăng Phỉ lấy oán trả ơn còn chế giễu, trong lòng Trương Vệ Đông cũng rất khó chịu, con ngươi đảo một vòng liền nói: "Thật sao? Có bản lĩnh cô khởi động lại máy tính lần nữa thử xem?"
"Xì, ấu trĩ! Ngươi vẫn còn nghĩ rằng ngón tay của ngươi có tác dụng hả?" (Lúc này đã trở mặt nên không gọi là anh nữa - Nguyệt ) Tô Lăng Phỉ cười khẩy nhìn Trương Vệ Đông tuy nhiên để chứng minh sự ấu trĩ của Trương Vệ Đông, nàng vẫn tắt máy.
Thấy Tô Lăng Phỉ tắt máy tính rồi, ngón tay Trương Vệ Đông vô tình chạm nhẹ vào máy vi tính một cái, trong mắt lóe qua một tia cười gằn giảo hoạt.
"Nhìn cho kỹ nè, Trương Vệ Đông Trương phó tổ trưởng." Tô Lăng Phỉ hoành tráng nói, sau đó giơ ngón tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng ấn xuống nút khởi động.
Màn hình đen thui!
"Ạch!" khuôn mặt trào phúng dào dạt đắc ý của Tô Lăng Phỉ biến thành há hốc mồm.
"Tại sao như vậy chứ? Mới nãy còn được mà!" Tô Lăng Phỉ tất nhiên không tin có ma, liên tục nhấn nút khởi động máy, nhưng mà máy tính không hề có một chút phản ứng.
Trương Vệ Đông thấy vậy giả vờ kinh ngạc nói: "Đúng rồi, lúc nãy rõ ràng là mở được, bị cô ấn xuống một cái thì hư luôn? Vận may của cô đúng là thối hơn người ta nha!"
"Ngươi!" Tô Lăng Phỉ nổi giận, nhưng lại không có cách nào phản bác vì mới vừa rồi đúng thật là lên ngon lành, nhưng nàng ấn xuống thì hư nữa.
"Ta làm sao?" Trương Vệ Đông biết mà còn hỏi.
Tiểu tốt mà dám khè cán bộ, ta không tin không trị được cô.
"Ngươi đến ấn vào." Tô Lăng Phỉ đương nhiên không phục, chỉ vào máy tính xách tay nói.
"Ta ấn vào? Thôi, đi một ngày đàng học một sàng khôn, ta không có ngu, mới hồi nãy có lóng tốt giúp ai đó sửa máy vi tính, ai đó không những không cảm kích mà còn chế nhạo nói người giống ta đầy đường. Cô nghe thử coi, nói cái gì vậy nhỉ? Ai, thời đại này giang hồ hiểm ác, lòng người khó lường, thôi tốt nhất là ít làm việc tốt một chút." Trương Vệ Đông nghe vậy khinh thường, chép miệng xoay người đi.
Đương nhiên Tô Lăng Phỉ biết người nào đó mà Trương Vệ Đông ám chỉ chính là nàng, trong lòng tất nhiên tức điên. Nhưng mà thua Trương Vệ Đông như vậy nàng không cam tâm, không còn cách nào khác là nhịn cơn giận trong lòng xuống, đưa tay vỗ vỗ nhẹ lên vai Trương Vệ Đông, lời ngon tiếng ngọt nói: "Thầy Trương à, phiền anh tới đây chút đi mà?"