Tu Chân Tu Duyên Chỉ Vì Nàng

Chương 3

"Như thế nào, hiện tại đã biết bổn tiểu thư lợi hại chưa! Cho các ngươi không đếm xỉa ta!"

-----------
Thư Khinh Thiển vận linh lực, tay phải bổ ra một chiêu kiếm, mang theo một đạo kiếm khí bén nhọn, vô cùng mãnh liệt công kích tới những người kia.

Ba vị Kim Đan kỳ tu sĩ cuống quít tránh né, Hạ Viêm vì muốn che chở Hạ Tâm Nghiên động tác hơi chậm, ống tay áo bị lột bỏ một mảnh, tay trái lập tức tuôn ra một mảnh huyết hồng.

Hắn một thân mồ hôi lạnh cả kinh. Kiếm thật nhanh, nếu không phải mình cao hơn nàng hai giai đoạn, chỉ sợ tay trái đã bị chém xuống. Đưa Hạ Tâm Nghiên ra khỏi phạm vi công kích, Hạ Viêm toàn bộ tinh thần ứng phó Thư Khinh Thiển. Tiểu cô nương này thật không đơn giản. Chỉ là trong nội tâm thập phần kinh ngạc, tiểu cô nương này thoạt nhìn chỉ có mười bảy mười tám tuổi thế nhưng đã bước vào Kim Đan sơ kỳ, thiếu niên thiên tài như thế vì sao chưa từng nghe nói qua.

Hạ Tâm Nghiên càng cảm thấy khó mà tin nổi, nàng cư nhiên là tu sĩ Kim Đan kỳ, chỉ một chiêu kiếm liền thương tổn được Hạ Viêm. Lẽ nào nàng là một lão nhân cố ý giả trang thành tiểu cô nương? Phải biết rằng Hạ Viêm Kim Đan mạt kỳ đã sắp được tám mươi tuổi, bởi vì tu luyện nên thoạt nhìn chỉ mới ba mươi tuổi, nàng đây giả trang cũng hơi quá trẻ đi!

Bên này Hạ Tâm Nghiên tức giận nghĩ, bên kia Thư Khinh Thiển đã cùng Hạ Viêm đánh cho thiên hôn địa ám. Thư Khinh Thiển lấy một địch ba vô cùng gian nan, nếu không có kiếm pháp tinh diệu quỷ quyệt, thân pháp đặc biệt nhanh, lại thêm vào Hạ Viêm chẳng hề hạ sát thủ, Nguyệt Ảnh kiếm trong tay chính là thượng phẩm tiên cấp binh khí, đã sớm bị thua rồi. Chỉ là đối mặt ba cao thủ Kim Đan kỳ linh lực cũng mau tiêu hao hầu như không còn.

Văn Hiên Văn Uẩn Nhi hai người tuy là Trúc Cơ mạt kỳ nhưng phối hợp rất ăn ý. Nhưng kinh nghiệm đối địch cơ hồ bằng không, lại lấy ít địch nhiều, đã liên tục bị thương. Hai đóa kiều hoa liền bị vùi dập khốc liệt.

Bên kia Thư Khinh Thiển tốc độ rõ ràng chậm lại, thật vất vả tránh thoát một đao của Hạ Viêm, trước mặt lại bị một cao thủ Kim Đan kỳ khác chưởng vào bên vai trái, nặng nề ngã trên mặt đất, khóe miệng tràn ra một tia máu, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

Văn Hiên Văn Uẩn Nhi thấy thế quýnh lên, bị chế trụ không dám nhúc nhích.

Hạ Tâm Nghiên tranh thủ thời gian ngăn thủ hạ động thủ lần nữa, nhíu nhíu mày, thản nhiên nói: "Như thế nào, hiện tại đã biết bổn tiểu thư lợi hại chưa! Cho các ngươi không đếm xỉa ta!"

Nhìn thấy ba người sắc mặt trắng bệch, trên người vết máu loang lổ, lại nghĩ chính mình có phải là có chút quá đáng rồi.

Kỳ thật nàng cũng không nghĩ sẽ hạ thủ với bọn họ, chỉ là biểu ca biểu tỷ trong nhà đi rừng Tuyệt Tích lại chết sống không cho nàng đi theo. Nhìn dáng vẻ hai người kia hưng phấn hả hê, lại cố ý nói móc nàng, làm nàng một bụng tức giận. Muốn mang Hạ Viêm đi xem xem, nhưng hắn lại thao thao bất tuyệt thuyết giáo một tràng, cái gì mà lão gia không cho, cái gì mà rừng Tuyệt Tích quá mức nguy hiểm, tổn hại rất nhiều tu sĩ. Thế biểu ca biểu tỷ bọn họ làm sao liền đi rồi, cũng không có gặp chuyện gì. Vừa mới nhẫn nhịn nổi giận trong bụng, rồi lại nghe Thư Khinh Thiển nói, giống như đập vỡ đê xả lũ, nhóm lửa thùng thuốc nổ. Lại thêm vào tính tùy ý vô cùng của nàng, lập tức không quan tâm phát tiết ra. Không thể không nói Thư Khinh Thiển bọn họ cũng là rất xui xẻo gặp phải một vị cô nãi nãi như vậy, đúng là họa trên trời rơi xuống.

Thư Khinh Thiển chậm rãi đứng lên, xóa đi vết máu bên môi, nuốt vào một viên tụ linh đan, đứng ở đó trầm lặng nhìn Hạ Tâm Nghiên. Nếu không phải nét mặt tái nhợt, căn bản không nhìn ra nàng đã trải qua một phen ác đấu.

Hạ Tâm Nghiên nhìn Thư Khinh Thiển, lén nói thầm, nữ nhân này làm gì còn có thể lãnh tĩnh như vậy, thật giống như không phải đang giả vờ.

Nàng có chút chột dạ nhìn bọn họ, nhưng đột nhiên trong bụng lại có suy tính, nói: "Đừng có nhìn bổn tiểu ... ta như thế. Nếu muốn ta buông tha các ngươi cũng được, chỉ cần đáp ứng với ta một điều kiện, ta liền bỏ qua chuyện cũ."

Văn Uẩn Nhi vô cùng căm tức, nói giống như là các nàng không phải, rõ ràng là nàng cố ý tìm cớ. Nàng càng nghĩ càng giận, hung hăng trừng mắt với Hạ Tâm Nghiên, vừa định đem những lời còn chưa có mắng xong ra mắng tiếp đã bị Thư Khinh Thiển cản lại.

Thư Khinh Thiển cau mày hỏi: "Điều kiện gì?"

Văn Uẩn Nhi gấp giọng nói: "Thư tỷ tỷ, chúng ta không có gì để nói với người như thế, tỷ đừng tin nàng. Có bản lĩnh thì giết ta đi!" Văn Hiên ở bên cạnh cũng sốt ruột, ai biết nàng muốn nói điều kiện gì?

Hạ Tâm Nghiên rất hứng thú nhìn Văn Uẩn Nhi, gương mặt xinh xắn tinh xảo kia bởi vì phẫn nộ mà đỏ bừng lên, có vẻ đặc biệt đáng yêu.

Nàng trêu đùa: "Ngươi đáng yêu như thế, ta dĩ nhiên không nỡ giết. Hay là học Thư tỷ tỷ của ngươi một chút, không cần phải xúc động như vậy. Điều kiện của ta rất đơn giản: theo ta đi vào rừng Tuyệt Tích."

"Tiểu thư, ngàn vạn không thể, chỉ bằng mấy người bọn họ đi rừng Tuyệt Tích quá nguy hiểm. Ta đã đáp ứng với gia chủ trông coi tiểu thư, tuyệt đối không thể để cho tiểu thư đi vào!" Hạ Viêm gấp gáp nói.

"Hừ, ngươi có thể không đi. Một mình ta cùng các nàng đi vào. Hôm nay ta không đi không được, chỗ cha ta ta sẽ đi giải thích, ngươi dẫn bọn hắn trở về!" Hạ Tâm Nghiên có chút bực bội nói.

Lại không kiên nhẫn hỏi Thư Khinh Thiển: "Ngươi rốt cuộc có đáp ứng hay không? Nếu sợ chết thì quỳ xuống nhận sai đi, ta sẽ cho các ngươi rời đi."

Thư Khinh Thiển nghe vậy nhíu nhíu mày. Chuyện bên trong rừng Tuyệt Tích tuyệt đối không phải chuyện giật gân, nhưng nàng có lý do không thể không đi, có đáp ứng hay không không sao cả. Nhưng Văn Hiên Văn Uẩn Nhi hai người này thực lực chỉ có Trúc Cơ, hơn nữa xem ra kinh nghiệm thực chiến lại rất là khiếm khuyết, nếu tiến vào bên trong sợ là vô cùng nguy hiểm. Mà nàng hiện tại cũng phát hiện Hạ Tâm Nghiên tuy rằng thô bạo, nhưng tựa hồ cũng không phải là người đại gian đại ác.

Nàng nhẹ nhàng nói: "Ta đồng ý điều kiện của Hạ tiểu thư, nhưng Văn Hiên cùng Văn Uẩn Nhi thực lực còn dưới Kim Đan, đi rồi cũng không giúp được gì, mong rằng Hạ tiểu thư để bọn họ rời đi. Hơn nữa ta còn muốn khuyên Hạ tiểu thư cân nhắc cho kỹ, chuyện về rừng Tuyệt Tích tuyệt đối không phải không có lửa mà lại có khói, hy vọng ngươi không phải bởi vì nhất thời hứng trí mà tạo thành sai lầm lớn."

"Ta đã sớm đã suy nghĩ kỹ, không cần các ngươi nhiều lời. Còn về phần hai tên kia, ta cảm thấy đùa rất vui, không mang theo sẽ rất nhàm chán." Hạ Tâm Nghiên vừa mới còn vẻ mặt không kiên nhẫn, nói đến đây ngược lại cười đến có chút không có hảo ý.

Văn Uẩn Nhi nhìn nàng rất là không vui: "Cái gì đùa rất vui? Ngươi nghĩ chúng ta là khỉ sao? Bất quá Thư tỷ tỷ, chúng ta không thể để tỷ một mình theo người như thế đi vào, hơn nữa ta cũng muốn đi mở mang một chút, tỷ đừng nghĩ bỏ qua ta."

Văn Hiên vốn vẫn luôn đảm nhiệm vai đầu gỗ cũng đột nhiên mở miệng nói: "Đúng thế, hai chúng ta sẽ không bỏ tỷ."

Thư Khinh Thiển nghe thế rất là cảm động. Các nàng quen biết mới có mấy canh giờ, xem như bèo nước gặp nhau, nhưng hai sư huynh muội kia lại chấp nhận cùng nàng đi mạo hiểm. Người trọng tình trọng nghĩa như thế bây giờ rất hiếm thấy, nhưng Thư Khinh Thiển cũng không tính nhượng bộ, dù sao đây cũng không phải là chuyện đùa, nàng cũng không muốn bọn họ có nguy hiểm gì.

Hạ Tâm Nghiên ở một bên thấy bọn họ bộ dáng tình nghĩa thắm thiết, không hiểu sao có chút phiền lòng, cũng có chút hâm mộ, lạnh lùng nói: "Các ngươi đừng tiếp tục lằng nhằng nữa, nếu không cũng đừng nghĩ có thể đi. Hoặc là để mạng lại, hoặc là tranh thủ thời gian đi vào."

Trực tiếp ngăn Hạ Viêm lần nữa mở miệng ngăn cản, nàng bước nhanh về hướng rừng Tuyệt Tích, chỉ để lại một câu: "Ta sẽ không vào sâu bên trong, chỉ muốn ở bên ngoài xem thôi." Nàng biết rõ những người này sẽ theo kịp, với họ không hiểu sao nàng lại tin tưởng như thế.

Hạ Viêm rất là bất đắc dĩ, thấy thế lập tức dẫn người đuổi theo, cũng không quên thuận tiện mang theo Thư Khinh Thiển các nàng. Thư Khinh Thiển thế nhưng lại là một hảo thủ, thêm một người, tiểu thư liền an toàn thêm một phần.

Đợi khi mọi người đã tập trung đủ, Hạ Tâm Nghiên chậm lại, mang theo một nhóm người từ từ tiến vào trong rừng. Đại tiểu thư vô cùng hứng thú, từ nhỏ được nuôi trong lồng vàng bây giờ có cơ hội tận mắt nhìn thấy yêu thú yêu tính mười phần. Tuy gặp phải yêu thú nhiều lần tập kích nhưng có Hạ Viêm ở đây, đại tiểu thư hoàn toàn không lo lắng.

Tuy nói Văn Hiên Văn Uẩn Nhi cũng là lần đầu tiến vào rừng Tuyệt Tích, nhưng từ sư phụ sư huynh cũng đã nghe không ít, đối với nguy hiểm vẫn có ý thức nhất định.

Bọn họ rõ ràng phát giác càng vào trong cảnh giới yêu thú càng cao, nếu như càng tiến vào sâu, sợ rằng cả Hạ Viêm cũng ứng phó không được, chỉ có thể ngóng trông đại tiểu thư sớm xem chán rồi. Điều duy nhất khiến bọn họ hơi hơi yên tâm chính là đại tiểu thư kia không còn làm khó bọn họ nữa, ngược lại còn hăng hái cùng bọn họ nói đông nói tây, một chút cũng không xem bọn họ là địch nhân. Hơn nữa đụng phải yêu tu hơi lợi hại, nàng cũng sẽ cho thuộc hạ bảo vệ bọn họ. Ngoại trừ thích trêu chọc Văn Uẩn Nhi, thật sự cũng không đáng ghét như trước.

Thư Khinh Thiển sau khi thấy không cách nào ngăn cản Văn Hiên Văn Uẩn Nhi, chỉ có thể coi như không có gì, vẻ mặt trầm tĩnh đi ở phía trước. Nhìn như nhàn nhã không gợn sóng, thật ra đã đem thần thức phóng tới cực hạn, trăm trượng xung quanh hết thảy đều bị thần thức của nàng bao phủ.

Bất quá ở trong mắt Văn Hiên Văn Uẩn Nhi, Thư tỷ tỷ chính là thập phần bình tĩnh thản nhiên, chỉ có hai bọn họ tinh thần căng thẳng. Cùng có vẻ thản nhiên đó, chỉ có Hạ đại tiểu thư nghé con mới đẻ, không, là nghé con phát điên. Thư tỷ tỷ lợi hại như vậy, nhất định là thâm tàng bất lộ. Trời biết tay Thư Khinh Thiển trong tay áo đã nắm chặt, tùy thời chuẩn bị mang theo hai người bọn họ chạy trốn.

Văn Uẩn Nhi ở trong lòng oán giận Hạ Tâm Nghiên. Nữ nhân này thực sự không hiểu ra sao, ban đầu nổi khùng đem bọn họ cưỡng ép còn chưa tính, hiện tại xem ra cũng không giống người xấu, nhưng tại sao lúc nào cũng thích đùa cợt nàng, dọc theo đường đi không biết qua bao nhiêu gian nan. Chỉ có thể hy vọng có thể nhanh kết thúc chuyến đi thảm thương này, hơn nữa mong rằng không gặp phải nguy hiểm gì.

Hạ tiểu thư không hề để ý đến ánh mắt mang đầy oán niệm phía sau, không ngừng sưu tầm linh thảo. Vườn thuốc trong nhà nàng có rất nhiều linh thảo, nàng nghĩ có thể hay không tìm được một ít ở rừng Tuyệt Tích. Cùng một loại linh thảo, nhưng cảm giác hái ở rừng Tuyệt Tích so với vườn thuốc ở nhà thật bất đồng.

Đột nhiên, Thư Khinh Thiển dừng lại đồng thời thấp giọng kêu: "Dừng lại!"

Hạ Viêm sửng sốt ngưng thần dò xét, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng.

Hạ Tâm Nghiên mặc dù có chút càn quấy thô bạo, lúc này cũng biết sự tình không ổn. Dù sao có thể làm cho Thư Khinh Thiển cùng Hạ Viêm biến sắc, khẳng định không phải là chuyện dễ đối phó.

Hạ Viêm vung tay, thủ hạ lập tức bảo vệ Hạ Tâm Nghiên. Thư Khinh Thiển cũng lui về phía sau cùng Văn Hiên bọn họ đứng lại với nhau.

Tất cả mọi người lấy ra vũ khí, đề cao cảnh giác, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm phía trước.

Chỉ chốc lát sau, kèm theo một tiếng hổ gầm kinh thiên động địa, một thân ảnh to lớn hạ xuống trước mặt mọi người, làm bụi đất đầy trời.

Chờ sau khi mọi người lui lại, bụi đất tiêu tán, nhất thời cùng hít sâu một hơi. Trước mắt là một linh hổ đầu trắng, thân hình to lớn hơn người, hai răng nanh bên miệng sắc bén như dao, tỏa ra ánh sáng trắng âm lãnh. Không hề nghi ngờ, nếu bị nó cắn trúng, trên người liền thêm hai lỗ.

Nửa thân trước của nó nằm thấp xuống, một đôi mắt hổ màu nâu nhìn chằm chằm tu sĩ trước mặt, trầm giọng phát ra tiếng gầm. Trong lòng nó tràn đầy hận ý, chính là bọn tu sĩ tự cho là đúng này xông vào rừng Tuyệt Tích chém giết yêu thú, cướp lấy nội đan, linh huyết linh cốt. Hôm nay nhất định phải cho bọn họ nếm được tư vị bị tàn sát. "Bọn loài người đáng chết kia, hôm nay nhất định phải bắt các ngươi trả giá thật nhiều!" Nói xong há mồm phun ra một đám lửa.

Đám người Thư Khinh Thiển kinh hãi, vội vã né tránh. Linh hổ này là yêu tu, cư nhiên có thể miệng nói tiếng người, hẳn là ở Hóa Hình kỳ tương đương với nhân tộc Nguyên Anh kỳ tu sĩ.

Thư Khinh Thiển ngự lên phi kiếm bản mệnh, vung ra một cái lôi phù Kim Đan sơ kỳ. Thân thể linh hổ quá lớn, tốc độ Thư Khinh Thiển lại nhanh, lúc bị lôi phù bổ tới da lông nó đều dựng đứng lên, mặt cháy khét một mảnh.

Thừa dịp này Hạ Viêm cùng hai vị tu sĩ Kim Đan kỳ khác cùng vận linh lực xông tới linh hổ hung ác.

Thư Khinh Thiển cấp tốc bay quanh linh hổ, kiếm khí bén nhọn bổ vào những nơi nó không phòng bị, đồng thời quát những người dưới Kim Đan kỳ: "Các ngươi mau chóng rời đi, linh hổ này đã tương đương với cảnh giới Nguyên Anh rồi, các ngươi lưu lại đây sẽ chỉ chịu chết!"
--------------------

Bình Luận (0)
Comment