[Tử Dạ Ngô Ca Hệ Liệt] - Bộ 1 - Độc Tự Sầu

Chương 10

Cổ tay Như Tuyên đảo nhẹ, ngón tay chế trụ mạch môn của Bách Lý Hàn Băng.

“Con không tin!Không thể nào!Không thể như vậy!”, hắn chẩn mạch lần nữa, nhưng trong đầu đã trở nên trống rỗng, không thể nghe thấy gì nữa:”Rõ ràng đã giải được độc, sao có thể…”

“Như Tuyên, ngươi không cần gấp, kì thực ta…”

Bách Lý Hàn Băng hoảng sợ khi nhìn sắc mặt tái nhợt cùng đôi mắt đầy máu, vội vàng nắm chặt bàn tay đang không ngừng run rẩy của hắn. Không ngờ y chưa kịp nói câu nào liền thấy Như Tuyên ho ra máu.

Máu bắn tung tóe trên mặt Bách Lý Hàn Băng, y thậm chí nếm được vị máu tanh nơi khóe miệng. Bách Lý Hàn Băng sững người, đến khi thấy Như Tuyên đổ gục mới khẩn trương đưa tay đỡ lấy.

“Tại sao?”, Như Tuyên hoảng loạn níu chặt tay áo của y, vẫn không ngừng hỏi:”Tại sao vẫn chưa thể giải độc?Không thể nào?Tại sao?Sao lại…”

“Như Tuyên, ngươi đừng nói nữa.”, Bách Lý Hàn Băng nhìn thấy máu tươi không ngừng trào ra từ khóe miệng Như Tuyên, trong lúc cấp bách liền ôm ngang thắt lưng của hắn:”Ta dẫn ngươi đi tìm đại phu, người đừng nói nữa.”

“Không thể nào…không thể nào không có hiệu lực…”, Như Tuyên ngước nhìn y, tự bẩm bẩm một mình:”Thiên hoa ngưng tuyết sao lại không có tác dụng?”

Bách Lý Hàn Băng cắn răng, điểm chân lên lan can, ôm lấy Như Tuyên bay lên không trung hướng về phía trong viện tử.

Như Tuyên chỉ nghe thấy tiếng gió vút qua, cảm giác lạnh lẽo từng chút từng chút xâm nhập vào ngực hắn.

Không quá hai lần chớp mắt, hai người đã vượt qua tầng tầng lớp tớp những mái nhà để đến nơi cần thiết. Nhưng với Như Tuyên thì khoảng thời gian này đủ để thần trí hắn rơi vào hỗn loạn.

Hắn mơ mơ hồ hồ nghe thấy Bách Lý Hàn Băng gọi Ngô Tứ, không hiểu tại sao y lại đưa mình đến tìm Ngô Tứ. Khi ấy vừa cảm thấy Bách Lý Hàn Băng đang gọi Ngô Tứ…nhưng tựa hồ lại có chút không giống…

Hắn cố gắng mở mắt ra, trong tia nhìn mờ ảo xuất hiện một khuôn mặt giống như đã từng gặp qua, chỉ là giống như…Cảm thấy có một trận đau nhức từ sau đầu truyền đến, bức hắn đau đớn tỉnh lại từ trong hôn mê.

Như Tuyên chậm rãi mở mắt, đến khi nhìn rõ mới phát hiện mình đang ở trên một cái sạp, đồng thời cảm nhận được đầu ngón tay lạnh lẽo đang dao động sau gáy.

Cảm giác đau nhức tê người nhè nhẹ truyền đến từ sau gáy, nhưng hắn vẫn dùng lực quay đầu nhìn. Hắn thấy bên ngoài cửa sổ đã tối đen, còn người đứng sau hắn lại là Ngô Tứ!

“Là ngươi…”

“Là ta.”, trong tay Ngô Tứ đang cầm một chiếc ngân châm sáng lóa, nghe thấy tiếng nói liền gật đầu:”Ngươi đã tỉnh rồi.”

“Ngươi là ai?”, Như Tuyên thử dùng sức mới có thể ngồi dậy.

Sở dĩ hỏi như thế, là vì so với “Ngô Tứ” cao nhã thoát tục trong ấn tượng của hắn, người này hoàn toàn không giống. Ánh nến trong phòng sáng sủa, dung mạo cùng trang phục của Ngô Tứ vẫn như thường, nhưng khí chất cao nhã thoát tục ấy dường như đã tiêu biến.

“Thật xin lỗi, ta đã giấu tên thật.”, tựa hồ nhận thấy Như Tuyên bất an, Ngô Tứ cười nhạt:”Tên ta không phải Ngô Tứ, đó chỉ là đồng âm, tên thật của ta là Vô Tư.”

“Dược sư?”, nghe thấy cái tên này, Như Tuyên không khỏi kinh hoàng.

Phải biết rằng “dược sư” có vẻ không hiếm, nhưng danh hiệu khiến người người phải biến sắc, trên đời này chỉ có một nhân vật khó đối phó nhất.

Mà Vô Tư chính là tên của “dược sư” này.

Nghe nói y thuật của Vô Tư có một không hai, đã cao thâm đến mức khó bề tưởng tượng. Có nhiều cách nói vô cùng kỳ diệu, người khác không thể tin được. Hơn thế nữa, mọi người đều biết y tính tình quỷ dị, thủ đoạn dụng độc so với Vô Nhai Các chủ không hề kém cạnh.

Nếu không thích cứu nhân tế thế thì thôi, Vô Tư lại vì nghiên cứu một chứng bệnh hay giải một loại kì độc nào đó mà khiến cho những người đến tìm y chữa bệnh cũng nhiễm phải chứng bệnh hay loại kì độc đó.

Hết lần này đến lần khác, đợi đến khi y chế được giải dược, nhiều bệnh nhân đã đến hồi hấp hối, cứu được rồi thì cũng mất đi nửa tính mạng. Lại không nói đến những thân thể kia đều là hư nhược, đi đời nhà ma cũng không hiếm.

Kẻ thù của y rải khắp thiên hạ, cũng không có cách nào bắt y. Dù không biết võ công nhưng thủ đoạn của y còn lợi hại hơn đao kiếm gậy gộc gấp trăm lần.

“Chẳng trách phương pháp dùng châm của ngươi…”, Như Tuyên nhanh chóng định thần:”Ngươi đến giúp y giải độc phải không?”

“Y cơ bản không hề trúng độc, có gì để cứu?”, Vô Tư lắc đầu:”Ta thấy trong Băng Sương thành này, người thực sự bị độc thâm nhập cốt tủy e rằng chỉ có mình ngươi.”

“Ngươi nói cái gì?”

“Ta nói, Bách Lý Hàn Băng cơ bản không hề trúng độc.”

Vô Tư dường như sợ hắn nghe không rõ, ngữ khí chậm lại, nói rõ ràng từng chữ:”Từ đầu đến cuối, người trúng độc chỉ có mình ngươi, loại độc đó tên là『Bách Lý Hàn Băng』.”

“Nói nhảm!”, Như Tuyên lập tức phản bác:”Y sẽ không gạt ta.”

“Ưm!Ta nói là…”, Vô Tư gật đầu:”Thì ra ngươi đã sớm biết hắn đang gạt ngươi!”

Toàn thân Như Tuyên chấn động, ngẩng đầu nhìn y.

“Những người ta từng gặp qua, hiếm có ai là quân tử chân chính như ngươi.”, Vô Tư thở dài:”Đáng tiếc thế gian vẩn đục này không hề thích hợp với quân tử.”

“Y quả nhiên không hề trúng độc, thì ra…”, hắn nói rồi im lặng, chỉ mở to mắt, đờ đẫn ngước nhìn trần nhà.

Thì ra cảm giác cổ quái nhỏ nhoi đó, không phải vì bản thân đa tâm mà là do hắn đang tự lừa dối mình.

Nhưng ai mà ngờ được, Bách Lý Hàn Băng ngạo thị thiên hạ kia lại…

Từ nhỏ ở bên y, trải qua nhiều năm rồi luôn tưởng bản thân hiểu rõ y hơn ai hết, nhưng hôm nay, trong lúc này đây, còn nói hiểu rõ nữa thì thật mỉa mai.

“Khi ta thấy dáng vẻ của Bách Lý Hàn Băng, liền đoán được y sẽ không thể gạt ngươi.”

Vô Tư đứng bên cạnh cúi đầu nhìn hắn, khóe miệng nở nụ cười không biết là chế giễu hay thương hại:”Trái tim thất khiếu linh lung, sao lại nhìn không thấu thế cục đầy rẫy sơ hở này?”

“Nếu đã không phải là『Đương thời dĩ võng nhiên』của Nguyệt Vô Nhai, vậy độc trên thân y là như thế nào?”

“Kì thực cũng không hẳn là độc dược, có một chút tương tự với『Đương thời dĩ võng nhiên』, ta gọi nó là 『Thử tình khả đãi』”.

“Thử tình khả đãi thành truy ức, chỉ thị đương thời dĩ võng nhiên*.”, Như Tuyên nói mông lung:”Đúng là tên hay.”

“Mặc dù chỉ có một điểm bất đồng rất nhỏ, song trên thế gian này ngoại trừ Nguyệt Vô Nhai e rằng không ai có thể phân biệt được.”, Vô Tư nhấp môi:”Ngươi không cần hoài nghi bản thân, luận về y thuật mà nói, ngươi không hề thua kém ta.”

“Có lời nói này của dược sư ngươi, thật không uổng phí ta khổ học nhiều năm trời.”

Như Tuyên từ trên sạp đứng dậy, Vô Tư thấy hắn muốn rời đi liền hỏi:”Ngươi không muốn biết vì lý do Bách Lý Hàn Băng lại làm như vậy ư?”

“Muốn.” Như Tuyên nghiêng đầu:”Nhưng hiện tại ta vẫn chưa thể bình tĩnh, tạm thời không nghe vẫn tốt hơn.”

“Không thể bình tĩnh?”, Vô Tư cười khẽ:”Sự tình nghịch chuyển như vậy, nhất thời khiến con người ta không thể tiếp nhận, ngươi phải suy nghĩ thông thoáng một chút!”

“Đã quen rồi…”, thấy biểu tình khó hiểu của Vô Tư, Như Tuyên cười đáp:”Nếu ngươi ngày đêm nhẫn nại, lâu rồi thì sẽ quen thôi. Giống như ta khi nãy cảm thấy trời đất đảo lộn, nhưng hiện tại đã tỉnh táo hơn rất nhiều.”

“Nhân sinh tự thị hữu tình si, thử hận bất quan phong dữ nguyệt.* “, Vô Tử thở dài:”Ái tình này, chính là độc dược không thể dính vào!”

Sống lưng Như Tuyên cứng đờ, cả người phòng bị.

“Tất nhiên ngươi che giấu rất giỏi, nhưng khi ngươi yêu một người, mặc cho ngôn ngữ hành động không hề thái quá, song ánh mắt ngữ điệu sao lại không có chút sơ hở?”, Vô Tư lắc đầu:”Đến kẻ đui mù như ta cũng nhận ra, Bách Lý Hàn Băng lại không có động tĩnh gì, sự vô tri vô giác đó thật khiến lòng người lạnh nhạt.”

“Kì thật, như vậy cũng tốt…”

“Tốt?”

“Có gì không tốt?”, Như Tuyên quay lưng về phía y, dùng khẩu khí đạm mạc:”Xem như ta trả ơn, về sau không còn nợ gì y. Ân oán cùng báo, không phải là chuyện tốt sao?”

“Bách Lý Hàn Băng có ơn gì với ngươi, xứng đáng để ngươi thí mạng báo đáp sao?

Như Tuyên đi được vài bước, vì câu nói này mà dừng lại lần nữa.

“Nói là Thiên hoa ngưng tuyết, nhưng ta thấy “tuyết” của “hoa tuyết” kia, nên thay thế bằng từ “huyết” của “huyết tanh” mới đúng.”, Vô Tư bước lên hai bước:”Suy cho cùng Thiên thu hoa cùng Huyết tiên thảo không phải là hiếm thấy, nhưng nếu dung hòa hai loại dược vật tương khắc này là chuyện không hề đơn giản.”

“Không khó như tưởng tượng của ngươi.”

Như Tuyên biết Vô Tư nhất định đã kiểm tra kỹ lưỡng nên cũng không giấu diếm:”Dù độc tính Huyết tiên thảo kì lạ, nhưng đối với đứa trẻ mới sinh không có mấy tác dụng. Nếu hòa trộn với dược vật khác để dùng, đến khi thành niên thì trong máu chỉ còn sót lại một ít thành phần ôn hòa vô hại. Sau đó lại dùng thêm Thiên thu hoa, độc tích sẽ tự nhiên dung hợp trong cơ thể.”

“Nhưng mỗi ngày tỉnh dậy phải chịu đựng máu huyết nghịch lưu trong ba canh giờ, không phải ai cũng làm được.”

Đến một người xem sinh tử nhẹ tựa lông hồng như Vô Tư cũng không khỏi cảm thán:”Một khi ý chí đã kiên định, con người quả nhiên có thể chịu đựng thống khổ vượt qua mọi giới hạn.”

Như Tuyên khẽ nói:”Bất quá chỉ là đau đớn, nhẫn nại chịu đựng rồi cũng sẽ hết.”

Mỗi ngày máu huyết mạch nghịch lưu sẽ thống thổ không chịu được, nhưng lúc này nghĩ lại cũng không có vấn đề gì.

“Ngươi hận y?”, nếu không phải Vô Tư không nhìn được, Như Tuyên sẽ cảm thấy y đang cẩn thận xem xét mình.

“Hận y?Vì đâu mà ngươi nói vậy?”, Như Tuyên cười nhạo:”Tất cả đều do ta can tâm tình nguyện, tại sao lại phải hận hắn?”

“Dựa theo tình hình hiện tại của ngươi, vốn dĩ có thể kéo dài khoảng một năm rưỡi. Nhưng nếu tâm tình chuyển biến thất thường, e rằng không qua nổi mười ngày.”, Vô Tư thương xót nói:”Ngươi nguyện ý vì y thí mạng, đổi lại chỉ là sự dối trá, chẳng lẽ ngươi không hận y?”

“Ta không quan tâm.”, Như Tuyên cười nhạt, tựa hồ không hề lưu tâm:”Cho dù ta sớm biết hắn đang gạt ta, kết quả cùng hiện tại cũng không khác biệt là mấy.”

Vô Tư kinh ngạc vì phản ứng của hắn:”Ta luôn tưởng rằng đến con kiến cũng ham sống chứ.”

“Ta không phải là kiến mà chỉ là một người chết đang hành tẩu ở trên đời này.”, ánh mắt của hắn trở nên xa xăm bất định:”Có lẽ ta vẫn luôn chờ đến ngày hôm nay, từ rất lâu rồi…”

Như Tuyên rời khỏi phòng của Vô Tư, chưa đến cửa tiểu viện đã trông thấy Bách Lý Hàn Băng đứng tại đó.

Bách Lý Hàn Băng nghe thấy hắn mở cửa, nghe thấy tiếng cước bộ nặng nề của hắn nhưng lại không đến đón hắn. Ngay cả khi nhìn thấy sắc mặt trắng nhợt như giấy của hắn, Bách Lý Hàn Băng cũng không lập tức chạy đến dìu hắn.

Không phải là không muốn, nhưng y không biết nếu làm như vậy thì Như Tuyên sẽ có phản ứng như thế nào. Không nói đến phẫn nộ, nhưng nếu Như Tuyên oán hận đau khổ, thì làm thế nào mới tốt?

Do dự cả nửa buổi, rốt cuộc y chỉ gọi hai tiếng “Như Tuyên”.

“Dược sư quả nhiên không hề tầm thường, lại chế được dược vật có triệu chứng tương đồng với『Đương thời dĩ võng nhiên』đến vậy.” Trên mặt Như Tuyên không hề lộ chút oán hận bất mãn, thậm chí cả giọng nói cũng không:”Ta không thể phân biệt được, quả nhiên vẫn còn kém xa.”

“Như Tuyên.”

“Không hổ là Bách Lý thành chủ, ngay cả y cũng mời đến được.”, Như Tuyên cười:”Nghe danh y đã lâu, không ngờ lại trẻ đến thế. Chỉ nhìn vẻ ngoài thì cũng không ai có thể đoán được thân phận của y!Có điều y…”

“Như Tuyên!”, Bách Lý Hàn Băng cao giọng ngắt lời hắn.

Nụ cười của Như Tuyên bỗng dưng tiêu biến. Bách Lý Hàn Băng nhìn thấy nét mặt lạnh lùng của Như Tuyên, nhất thời không biết nói gì. Một lúc sau, Như Tuyên lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

“Ta biết ngươi có lời muốn nói.”, hắn vừa nói vừa mỉm cười với Bách Lý Hàn Băng:”Nhưng ta không muốn nghe gì hết.”

“Như Tuyên, ngươi nhất định phải nghe ta nói hết.”, nhìn thấy hắn cười, tâm tình Bách Lý Hàn Băng càng trở nên trầm trọng:”Sự tình bên trong…”

“Bất luận bên trong có uẩn khúc gì ta cũng không muốn nghe nữa.”, Như Tuyên hạ mắt:”Nếu đã kết thúc rồi, hà tất phải truy xét đến cùng?”

“Như Tuyên, ngươi có hận ta không?”, Bách Lý Hàn Băng hỏi cùng một vấn đề với Vô Tư.

Như Tuyên cũng lắc đầu như lúc hồi đáp Vô Tư.

“Vậy ngươi sẽ tha tứ cho ta chứ?”, Bách Lý Hàn Băng có phần mừng rõ hỏi.

“Ta không làm được.”, Như Tuyên trả lời rất nhanh, đôi mắt sâu thẳm tựa như giếng sâu không chút gợn sóng:”Ngươi không biết ý nghĩa của Thiên hoa ngưng tuyết đối với ta, nên ta không hận ngươi. Nhưng cũng vì thế mà ta lại càng không thể tha thứ cho ngươi.”

“Như Tuyên.”

“Vốn đã chết rồi, nhưng vẫn bị đốt thành tro, nghiền thành bụi. Có một số chuyện không phải chỉ cần nhắm mắt thì có thể quên hết.”

Bách Lý Hàn Băng không hiểu lắm lời Như Tuyên nói, nhưng y thấy rất rõ biểu tình của Như Tuyên. Đó chính là thất vọng…

“Keng ——”, tiếng kiếm sắc gọn vang lên, Như Tuyên kinh ngạc nhìn Bách Lý Hàn Băng rút Băng Sương kiếm ra.

Bách Lý Hàn Băng đảo thân kiếm, đặt phần chuôi vào tay hắn.

“Ngươi muốn gì?”, thanh kiếm băng lạnh thấu xương, hàn khí từ chuôi kiếm truyền đến tay Như Tuyên, nhất thời khiến hắn rối loạn.

“Ta sẽ không né tránh, cũng không vận công kháng cự.”, Bách Lý Hàn Băng bắt lấy tay hắn, hắn để nắm chặt thanh kiếm:”Một nhát hay một trăm nhát, cho đến khi ngươi không còn sức nữa mới thôi.”

“Ngươi nói cái gì?” Như Tuyên muốn buông tay nhưng không ngờ lại bị siết chặt. Tình thế cấp bách buột miệng nói:”Ngươi điên rồi phải không?”

“Cho dù ngươi nói không, ta vẫn hy vọng được ngươi tha thứ, nên mới làm một việc để ngươi tha thứ.”

“Mau buông tay ra.”, Như Tuyên sợ y sẽ dùng kiếm tự đâm, liều mạng dùng tay còn lại bẻ gãy đầu ngón tay của y:”Ta không rảnh để phát điên với ngươi.”

Cuối cùng Bách Lý Hàn Băng cũng buông tay, khi Như Tuyên vừa thở phào nhẹ nhõm liền cảm thấy trong tay nhẹ hẫng, trong nháy mắt Bách Lý Hàn Băng đã thu hồi thanh kiếm.

“Ngươi không nghe ta giải thích cũng được, chỉ cần ngươi tha thứ cho ta.”, Bách Lý Hàn Băng cất kiếm vào vỏ bên hông:”Dù ngươi muốn lấy mạng ta, ta cũng không oán trách.”

“Ngươi nghiêm túc chứ?”

“Đúng vậy.”, Bách Lý Hàn Băng nghiêm túc nhìn hắn.

Như Tuyên nhìn thanh trường kiếm sáng loáng kia không chớp mắt, hiểu rằng chỉ cần gật đầu, y tám phần sẽ không do dự mà tự đâm.

“Vì cái gì?”, Như Tuyên lui lại một bước:”Bách Lý Hàn Băng, vì sao…lẽ nào ngươi muốn bức ta đến khi phát điên mới chịu dừng tay?”

“Từ khi bắt đầu tiến hành chuyện này, ta đã có chuẩn bị.”, ánh mắt của Bách Lý Hàn Băng còn sáng rực hơn kiếm:”Đây là ta nợ ngươi, ngươi muốn ta bồi thường như thế nào cũng được.”

Hàng lông mi dài rủ bóng trên khuôn mặt bạch ngọc của Bách Lý Hàn Băng, rõ ràng đến chói mắt.

“Ngươi không hề biết gì, có lập trường gì mà nói với ta như thế?”

Như Tuyên vừa lắc đầu vừa lùi lại:”Những thứ ta đã đánh mất, ngươi cơ bản không hề biết.”

“Ta biết mình đã làm tổn thương ngươi…”

“Ta bị thương, đâu chỉ có trong lòng!”, Như Tuyên khàn giọng:”Khi ngươi đối xử với ta như vậy, có do dự không, có biết đến hậu quả như thế nào hay không?Bách Lý Hàn Băng, khi nào ngươi mới hiểu được, có những thứ đã đánh mất rồi sẽ vĩnh viễn mất đi, không thể lấy lại được nữa!”

Trong ánh mắt hắn có quá nhiều nỗi thống khổ không thể nói nên lời, Bách Lý Hàn Băng nhất thời ngây người.

Như Tuyên cúi đầu, nhìn thấy bóng mình hòa vào bóng của cành liễu rủ trên mặt đất, gió lay liễu động, như thể cắt hắn thành trăm ngàn mảnh vỡ…

“Rất dễ…”

“Ngươi nói gì?”, Bách Lý Hàn Băng nghe không rõ.

“Giờ ta mới hiểu.”, Như Tuyên ngẩng đầu:”Muốn hủy đi tất cả, kì thực rất dễ.”

Hắn thản nhiên vung tay áo lên…Bách Lý Hàn Băng có thể thấy rõ nắm bột nhạt màu tỏa ra từ đầu ngón tay của hắn, nhưng vì quá bất ngờ nên không kịp né tránh, có điều đã kịp thời ngưng lại hô hấp.

“Vô dụng thôi, dù ngươi có lập tức ngưng hô hấp cũng vô dụng.”, Như Tuyên bước ra từ trong bóng râm của cành liễu:”Dược này chỉ cần tiếp xúc với da thịt liền phát huy tác dụng.”

“Như Tuyên, ngươi muốn gì?”

“Không phải ngươi muốn ta tùy ý xử trí sao?Nhưng nếu ngươi hối hận, bây giờ vẫn còn kịp.”, Như Tuyên cười nhạt:”Ta biết ngươi vẫn còn sức, dựa vào công lực của ngươi, loại dược vật này không thể hoàn toàn phát huy tác dụng. Hiện tại ngươi có thể giết ta, nhưng chỉ cần do dự trong phút chốc thì sẽ không còn cơ hội nữa.”

“Ta có thể nào…”, Bách Lý Hàn Băng đột nhiên cảm thấy bất an:”Nếu ta đã nói thì tuyệt không hối hận, ngươi hà tất phải hạ dược lên người ta?”

“Đừng vội khẳng định.”, Như Tuyên chậm rãi lắc đầu:”Đừng nói tuyệt đối sẽ không, trên đời này hầu như không có việc gì là tuyệt đối sẽ không xảy ra.”

Bách Lý Hàn Băng bỗng dưng mở to hai mắt, thanh kiếm trong tay rơi xuống đất. Ý thức của y hết sức tỉnh táo, nhưng lại không thể không chế hành động.

“Loại dược này có thể không chế hành động cửa ngươi, nhưng vẫn giữ cho ngươi được tỉnh táo, như vậy là tốt nhất.”

Như Tuyên đứng trước mặt Bách Lý Hàn Băng, dùng tay mơn trớn những lọn tóc của y, tháo rời mảnh vải buộc tóc, suối tóc đen tuyền xõa xuống, phủ một bên vai của Bách Lý Hàn Băng, sau đó hắn nói:”Kì thực ta luôn cảm thấy ngươi không buộc tóc sẽ đẹp hơn, chí ít cảm giác khó lòng tiếp cận sẽ giảm đi không ít…”

Trông thấy Bách Lý Hàn Băng ngã xuống, Như Tuyên mở rộng hai tay ôm y vào lòng.

————————

*Thử tình khả đãi thành truy ức, chỉ thị đương thời dĩ võng nhiên: trích từ “Cẩm sắt” của Lý Thương Ẩn (người Hà Nội, Hoài Châu (nay thuộc Tầm Dương, phủ Hoài Khánh, tỉnh Hà Nam, Trung Quốc), xuất thân trong một gia đình quan lại nhỏ sa sút), ông là thi nhân xuất sắc nhất vào cuối thời Đường)

Tuy đề thơ là “Cẩm sắt” nhưng trong thơ không hề tả vật, chẳng qua chỉ là theo lệ cũ của thơ cổ mà đặt tên có hai từ này, thực chất làm mượn “sắt” để nói lên ẩn ý của một bài thơ vô đề.

Cẩm sắt

Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền

Nhất huyền nhất trụ tứ hoa niên

Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp

Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên

Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ

Lam điền nhật nõan ngọc sinh yên

Thử tình khả đãi thành truy ức

Chỉ thị đương thời dĩ võng nhiên.

Đàn gấm (dịch thơ: vương thanh)

Đàn gấm, năm mươi sợi ảo huyền

Từng dây, từng trục gọi hoa niên

Trang sinh, mộng sớm mơ hồn bướm

Thục đế, ọ̀ng xuân gửi tiếng quyên

Trăng sáng, lệ châu nḥa Bích Hải

Nắng hanh, khói ngọc tỏa Lam Điền

Tình này ôn lại còn thương cảm

Một thuở đau lòng chữ nợ duyên

*Nhân sinh tự thị hữu tình si, thử hận bất quan phong dữ nguyệt: trích từ “Vương lâu xuân” của Âu Dương Tu (tên tự là Vĩnh Thúc hiệu “Tu Ông” là nhà thơ thời Tống ở Trung Quốc).

Ngọc lâu xuân kỳ 1

Tôn tiền nghĩ bả quy kỳ thuyết,

Vị ngữ xuân dung tiên thảm yết.

Nhân sinh tự thị hữu tình si,

Thử hận bất quan phong dữ nguyệt.

Ly ca thả mạc phiên tân khuyết,

Nhất khúc năng giáo trường thốn kết.

Trực tu khán tận lạc thành hoa,

Thuỷ cộng xuân phong dung dị biệt.

Ngọc lâu xuân kỳ 1 (Người dịch: mailang)

Trước ly tính chuyện về nhà,

Ngại ngùng chưa nói, xuân đà biến suy.

Thế nhân là giống tình si,

Hận này đâu phải tại vì gió trăng.

Chia tay ngại khúc ly ca,

Một chương đã đủ xót xa ngậm ngùi.

Thử trông thành Lạc hoa rơi,

Gió mưa xuân cũng dễ thời biệt ly.
Bình Luận (0)
Comment