[Tử Dạ Ngô Ca Hệ Liệt] - Bộ 1 - Độc Tự Sầu

Chương 2

Đi ngang qua Nhạc Dương, tất nhiên phải đến Nhạc Dương Lâu.

Vệ Linh Phong dù không phải là văn nhân thi sĩ, nhưng cũng xuất thân là con cháu dòng dõi thế gia, khó mà vứt bỏ thú vui phong nhã. Mỗi lần đến Nhạc Dương đều đến Nhạc Dương Lâu một chuyến, nhìn xa xăm về phía Động Đình hồ sắc nước như hòa với trời đất.

Lần đầu Vệ Linh Phong đến Nhạc Dương Lầu, ước chừng khoảng hai mươi năm trước.

Huynh trưởng lớn hơn hắn hai mươi mấy tuổi, khi đó vẫn còn khỏe mạnh. Huynh trưởng dịu dàng xoa đầu hắn, dặn dò nên cố gắng lên, nói rằng tương lai Vệ gia đều trông cậy vào hắn.

Nói như thế là vì Vệ Linh Phong từ nhỏ đã thông minh hơn người, y thư điển tịch đều xem qua nhiều lần, học thuộc lưu loát. Hơn nữa, ý chí hắn kiên nghị hơn người thường, chỉ cần hạ quyết tâm làm một chuyện, hắn sẽ không bao giờ lùi bước cho đến khi thành công mới thôi.

Vệ Linh Phong khi ấy tuổi còn nhỏ, cũng cho rằng chỉ cần kiên trì đến cùng thì không chuyện gì trên đời có thể làm khó được hắn.

Vệ Linh Phong khi ấy nghĩ rằng việc gì cũng có thể làm được, lần đầu tiên nhìn ra Động Đình hồ từ vị trí này, đối diện với sóng nước mênh mông, miệng đọc “Tích văn Động Đình thủy, kim thượng Nhạc Dương Lầu” *, trong lòng không khỏi hăng hái, tràn đầy ý chí giúp người.

Cho tới khi đến Nhạc Dương Lầu lần hai đã xấp xỉ gần mười năm trôi qua.

Vệ Linh Phong mười bảy tuổi lần thứ hai đến Nhạc Dương Lầu một thân một mình, tâm tàn ý lạnh. Ý chí to lớn gì đó đều bị thay thế bởi lòng đầy sầu muộn, chỉ nghĩ rằng dưới hồ này sâu bao nhiêu, nếu như thả người nhảy xuống, có phải sẽ gạt bỏ tất cả để thoát khỏi nơi hồng trần thế tục này được không, rời xa mọi phiền não…

“Sắp tới dịp thờ tế hồ thần, hiện tại người đến đây rất đông.”, một vị công tử thiếu niên bên cạnh có lòng nhắc nhở:” Vị lão tiên sinh đây, người cẩn thận tránh bị người khác đụng phải, hồ này rất sâu đó!”

Vệ Linh Phong mỉm cười cảm tạ, lui về phía sau vài bước.

Nghe thấy tiếng xôn xao xung quanh, đứng giữa dòng người qua lại, Vệ Linh Phong nghĩ, mười năm sau nữa, dù cho cảnh còn người mất, Nhạc Dương Lầu vẫn là người người vãng lai như cũ!Chỉ là khi ấy, bản thân sẽ thay đổi như thế nào nữa?

Đây là lần thứ ba Vệ Linh Phong đến Nhạc Dương Lầu, năm nay hai mươi tám tuổi, không chỉ cảm thấy thiều hoa đã qua, thậm chí đến thân thể lẫn tâm can đã nhiễm bụi trần ai.

Vệ Linh Phong đứng một hồi lâu, chuyển thân thuận theo dòng người đi xuống lầu dưới.

Vừa chạm hai bước, đám người đông đúc đột nhiên hỗn loạn, Vệ Linh Phong sợ bị xô ngã, hoang mang nép vào vách tường mà đi.

Không biết ai dùng lực đẩy hắn, cước bộ Vệ Linh Phong bị đẩy lùi về sau mấy bước, thân thể gầy yếu va vào tay vịn, cả thân người rơi xuống Động Đình hồ.

Chuyện xảy ra đột ngột, Vệ Linh Phong kì thực không kịp phản ứng, khi ý thức được thì đã rơi khỏi Nhạc Dương Lâu, chỉ còn cách mặt nước hai ba trượng. Hắn chỉ có thể nhắm mắt, đợi bản thân chạm đến mặt nước băng lạnh thấu xương.

Ngay lúc ấy, một thân người bất chợt nhảy ra từ bờ đê bên hồ.

Kẻ ấy điểm vài bước trên mặt nước liền tiếp cận đến bên Nhạc Dương Lâu, đưa tay đỡ lấy Vệ Linh Phong ôm chặt vào lòng, sau đó xoay người tung lên…liên tiếp những động tác nhẹ nhàng thanh thoát như mây bay nước chảy.

Nhìn thấy mọi người bắt đầu vỗ tay lấy làm kì lạ, kẻ đó đã đưa Vệ Linh Phong về đến bên bờ.

Vệ Linh Phong vốn rất dễ chóng mặt, liên tiếp bị giày vò, đầu đã sớm choáng váng, trước mắt chỉ là một khoảng trắng mờ mịt.

Đến khi bên cạnh có người lên tiếng:”Như Tuyên, ngươi không sao chứ!”

Mái tóc kẻ đó thả xuống gương mặt Vệ Linh Phong, cảm giác này tựa như làn da được ấp ủ trong tơ lụa.

Vệ Linh Phong vẫn còn nhớ rõ, mái tóc mượt mà như nước này, thường khiến bản thân mất đến nửa canh giờ mới kết thành búi tóc, nếu như không cẩn thận giữ lại bên trong, sẽ là phí công nhọc sức.

Tiếng gọi tên hắn, mái tóc mượt mà này…Thân thể Vệ Linh Phong vốn đã nhũn ra, bất chợt cứng đờ.

“Như Tuyên, ngươi ổn chứ?”, nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt của hắn, kẻ đó sốt ruột hỏi:”Không lẽ thụ thương ở đâu rồi?”

Mắt Vệ Linh Phong dần dần rõ hơn, hắn thấy rõ mái tóc đen dài của y, lông mày đậm nhạt vừa phải, ánh mắt ôn nhu xao động, cánh mũi thẳng tắp, cùng với làm môi mỏng lúc nào cũng vương tiếu ý.

Con người này, dưới ánh mặt trời ôn nhuận nho nhã như ngọc.

“Bách Lý…Hàn Băng…”, Vệ Linh phong cố mở mắt, dùng thanh âm vỡ vụn gọi tên.

“Là ta đây!”, Bách Lý Hàn Băng nghe hắn gọi tên mình, bất giác mỉm cười:”Như Tuyên, nhìn ngươi thế này, những năm qua chắc đã chịu nhiều vất vả. Ngươi yên tâm, từ nay về sau ta sẽ chiếu cố ngươi thật tốt.”

“Không…ta không cần…”, Vệ Linh Phong ngọ nguậy, chẳng mấy chốc bị phong huyệt đạo, lậy tức rơi vào vòng tay Bách Lý Hàn Băng, không thể động đậy.

“Ta biết ngươi gặp ta sẽ rất vui, bất quá thân thể ngươi không tốt, ngàn vạn lần cũng không nên kích động.”

Mặt trời ánh lên, soi rõ đường viền tuấn mỹ trên thân Bách Lý Hàn Băng, phát ra ánh sáng khúc xạ như ngọc khí:”Như Tuyên, ta nghĩ thông suốt rồi, nói cho cùng ngươi vẫn là đồ nhi ta yêu thương nhất. Từ giờ khắc này, bất luận trước đây từng xảy ra chuyện gì, chúng ta đều quên hết có được không?”

Dù Vệ Linh Phong không thể cử động, nhưng ý thức rõ ràng nghe thấy lời nói của Bách Lý Hàn Băng, nhìn thấy nơi gió trong mây nhạt quen thuộc.

Không biết vì sao hàn khí chầm chậm lan tỏa trong lòng Vệ Linh Phong…

Băng Sương thành là nơi thần bí trong võ lâm.

Theo truyền thuyết trong Băng Sương thành cất giữ bí tịch thần binh, vô số kì trân bảo dược, mật thất cất giữ châu báu trong thành là nơi nhiều người trong võ lâm mơ tới. Vì vậy từ khi có sự tồn tại của Băng Sương thành đến nay, số người chú ý đến bảo vật không đến ngàn thì cũng cả trăm.

Có điều hiện tại chưa từng nghe qua có người thành công đánh cắp bảo vật từ mật thất mà có thể bình an vô sự rời khỏi Băng Sương thành.

Mỗi năm thi thể bị vứt ra từ Băng Sương thành nhiều như số người xông vào, bất kể là cao thủ nhất nhì hay tiểu tặc vô danh.

Vì luôn hành sự cẩn mật, cũng chưa từng kết giao với người trong giang hồ, cho nên Băng Sương thành tuy nổi danh thiên hạ song không hề có danh vọng và địa vị quá cao trong võ lâm.

Chẳng qua những năm gần đây, tình hình có phần chuyển biến.

Bởi vì thành chủ Bách Lý Hàn Băng hiện tại của Băng Sương thành là một người khiêm tốn nhân hậu. Vì vậy những người được thả ra không phải là thi thể nữa mà là người sống.

Bách Lý Hàn Băng cho rằng những người lấy trộm bảo vật tội không đáng chết, nên chỉ cần trách phạt rồi tăng cường cảnh giới, Bách Lý Hàn Băng chỉ điểm huyệt đạo của họ, sau đó cho người đưa họ ra ngoài. Cũng bởi vì sự khoan dung độ lượng của Bách Lý Hàn Băng, cuối cùng cả võ lâm đều biết võ công của Băng Sương thành chủ cao thâm như thế nào.

Nghe nói trong những người được đưa ra khỏi thành, võ công cao nhất cũng chỉ chịu được không quá mười chiêu của Bách Lý Hàn Băng.

Thân thủ của người này, danh tiếng đủ để được liệt vào tam giáp. Mà Bách Lý Hàn Băng lúc kế nhiệm chức vị thành chủ mới chỉ là thiếu niên đôi mươi.

Tháng tám, ánh mặt trời gay gắt trên cao.

Mùa hạ năm nay đặc biệt nóng, có tiếng hét xuyên qua những nhánh cây liều mạng đến mức khiến người tâm phiền ý loạn.

Mồ hôi lạnh chảy trên gò má của Như Tuyên, hắn cảm thấy tựa như bị điểm huyệt, đứng dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, ngẩn người nhìn về phía trước.

Hắn nhất thời quay đầu, cảm thấy tất cả đều không được chân thực.

Hắn nhận được tin trong nhà có biến cố, vì vậy mới tức tốc phi ngựa không ngừng rời Giang Nam trở về. Nhưng hắn nghĩ cũng không hiểu, tại sao đi đến đâu cũng là một cảnh vui sướng hân hoan, bên ngoài cửa lớn còn treo lụa cùng đèn ***g đỏ, còn có…chữ hỉ đỏ dán trên cánh cửa nữa…

Màu đen nghiêm trang của đại môn phối với màu đỏ tầm thường, càng làm tăng thêm sự tức giận, nhìn lại cũng có chút buồn cười.

“Tuyên thiếu gia!”

Khi hắn đứng sững sờ ở ngoài cửa thì đã có người ra nghênh đón.

“Bạch tổng quản…”, nhìn thấy nam tử trung niên bước đến, Như Tuyên chớp mắt, khôi phục tinh thần.

“Tuyên thiếu gia.” Băng Sương thành đại tổng quản Bạch Triệu Huy vội thay thái độ đối đãi với hạ thủ bằng nụ cười niềm nở:”Xem như ngài về đúng lúc rồi, mọi người chờ thiếu gia đến sốt ruột cả lên!”

“Bạch tổng quản, đây là…”

“Tuyên ca ca!”, chưa kịp hỏi hết, một thân hình nhỏ bé từ sau lưng Bạch Triệu Huy chạy đến ôm lấy hắn.

“Y Minh.”, hắn cúi đầu nhìn đứa nhỏ đang ôm chân mình, mỉm cười.

“Y Minh, không được quên đi quy củ.”, Bạch Triệu Huy muốn kéo đứa nhỏ ra, nhưng nó có liều mạng cũng không buông tay, Bạch Triệu Huy vội trách cứ:”Đứa bé này, sao không biết lớn nhỏ gì cả?”

“Không sao.” Như Tuyên khom người bế đứa nhỏ tám chín tuổi lên, cười nói:”Hiếm khi Y Minh nhận ra ta.”

“Y Minh không quên Tuyên ca ca đâu!”, Y Minh bĩu môi:”Là Tuyên ca ca không tốt, mới hại đệ luôn bị đại ca chọc.”

“Tuyên thiếu gia.” Bạch Triệu Huy kêu người dắt ngựa đi, nói với Như Tuyên:”Chúng ta vào thôi!”

“Được.”, Như Tuyên gật đầu, vừa đi vừa đùa với đứa nhỏ trong lòng:” Y Anh sao lại dám chọc đệ?”

“Vì Tuyên ca ca đã nhận lời gả cho Y Minh làm nương tử rồi mà!”, Bạch Y Minh tức giận nói:”Đại ca nói không thể nào, hắn luôn cười nói đệ ngu ngốc, nói dù đệ tích phúc tám đời thì ca ca cũng không gả cho đệ.”

“Bạch Y Minh!”, Bạch Triệu Huy quay đầu nhìn tiểu nhi tử hoang đường của mình:”Không được hồ đồ!”

Như Tuyên đã cười thành tiếng.

“Tuyên ca ca!”, thấy Như Tuyên cười, Bạch Y Minh nóng nảy nói:”Ca ca không được nuốt lời!Ca ca sẽ không nuốt lời với đệ!”

“Y Minh.” Như Tuyên vạn phần bất đắc dĩ, cười nói:”Không phải ta đã nói với đệ, nếu sau này đệ trưởng thành lấy vợ, phải tìm đến một cô nương như hoa như ngọc. Ta và đệ cùng là nam tử, sao có thể gả cho đệ?”

“Đệ không thích lấy một cô nương như A Mao, A Mao không tốt!Tuyên ca ca mới như hoa như ngọc, Y Minh chỉ thích mình Tuyên ca ca à!”

Bạch Y Minh mím môi, có vẻ như sắp khóc rồi:”Tuyên ca ca xấu!Rõ ràng đã đáp ứng đệ rồi…Ca ca nói nếu như đệ thắng thành chủ, Tuyên ca ca sẽ làm nương tử của đệ!”

Bạch Triệu Huy nghe thấy nhi tử nói vậy, khóc cười không xong. Bình thường nhi tử này điềm tĩnh nghiêm trang như người lớn, nhưng chỉ cần vừa thấy Tuyên thiếu gia thì trở thành đứa trẻ thất tâm điên đảo.

“Không thể dùng như hoa như ngọc để hình dung nam tử, câu đó chỉ dùng để khen những cô nương xinh đẹp.”, Như Tuyên không ngừng cười:”A Mao rất đẹp, có điều vẫn còn nhỏ. Khi trưởng thành nàng ấy sẽ như hoa như ngọc, đến lúc đó Y Minh sẽ thích nàng ta.”

“Gạt người!A Mao xấu lắm, lớn rồi cũng sẽ xấu lại càng xấu!”

Bạch Y Minh khinh thường cười nhạo. Có điều sau khi nghĩ ngợi, chung quy không nhịn được hỏi:” Tuyên ca ca, có phải những cô nương càng đẹp thì khi còn nhỏ rất xấu phải không?Như vậy khi nhỏ thành chủ phu nhân chẳng phải cũng rất xấu sao?”

“Cái gì?” Như Tuyên ngẩn ra:”Đệ nói…ai?”

“Thành chủ phu nhân đó!”, Bạch Y Minh nghĩ ngợi:”Nếu A Mao lớn lên xinh đẹp như phu nhân, đệ sẽ không cần phải gọi là đồ xấu xí nữa!”

“Thành chủ phu nhân là sao?”, Như Tuyên trì hoãn cước bộ:”Là lúc nào…”

“Là ngày mai đó!”, Bạch Y Minh vặn vào đầu ngón tay:”Ngày mai thành chủ sẽ lấy tân nương tử, đại ca nói có rất nhiều rất nhiều đồ ăn ngon!”

Như Tuyên vừa bước vào đại sảnh, không chú ý vấp phải bậc cửa cao, cả người ngã xuống đất.

Hắn hoảng loạn định dùng tay chống đỡ, không ngờ Bạch Y Minh trong lòng cử động, hắn sợ làm đứa nhỏ bị thương liền xoay người…Tay đột nhiên trỗng rỗng, chợt có thứ gì đó trượt qua gò má hắn, sau gáy cũng có cảm giác ấm áp được nâng lên.

Như Tuyên mở mắt, bắt gặp một màu đen sâu thẳm, tựa hồ khiến hắn đắm chìm trong màu đen đó.

Trong nháy mắt, màu đen như mực đó rời khỏi hắn, xuất hiện trước mặt hắn là một dung mạo tuấn mỹ khiến người người hoa mắt.

Mi mắt đen tuyền, mái tóc dài đen tuyền, ngũ quan dường như được điêu khắc tỉ mỉ từ ngọc thạch mà thành, toàn thân tỏa ra ánh sáng ôn nhuận làm động lòng người, cho dù người khác có soi mói như thế nào cũng không thể tìm ra tì vết trên thân thể ấy.

“Đến đi bộ cũng có thể bị trọng thương.”, đôi môi khẽ mở, phát ra thanh âm tựa tiếng ngọc thạch va chạm thật êm tai:”Nếu nói ngươi là đệ tử của Bách Lý Hàn Băng ta, e rằng không có ai tin.”

Như Tuyên toàn thân chấn động, gấp gáp đứng dậy lùi lại hai bước, cúi đầu nhẹ nhàng nói:”Sư phụ, đệ tử đã về.”

“Cuối cùng ngươi đã về.”, Bách Lý Hàn Băng khẽ thở dài:”Dù ta không tán thành việc lừa ngươi trở về, nhưng nếu không làm thế, ngươi cũng sẽ không trở về!”

Như Tuyên im lặng đứng tại chỗ.

“Bỏ đi, trở về là tốt rồi.”, Bách Lý Hàn Băng biết hắn sống nội tâm cũng không nhiều lời nữa, chỉ cười với hắn:”Vừa kịp tiệc hỉ vào ngày mai, nếu không ta sẽ rất tiếc.”

Như Tuyên cơ hồ đứng không vững, thân hình lay động.

“Tuyên ca ca!”

Bạch Y Minh sau khi được Bách Lý Hàn Băng thả xuống, lập tức đến bên Như Tuyên. Lúc này Y Minh định đưa tay đỡ người, chỉ thấy có bóng trắng lóe lên, sau khi định thần, Tuyên ca ca của Y Minh đã nằm trong vòng tay của thành chủ.

“Như Tuyên, ngươi sao thế?”, Bách Lý Hàn Băng xoa xoa trán của Như Tuyên, không khỏi hoảng sợ:”Người ngươi lạnh quá, bệnh rồi phải không?”

“Đệ tử không sao.”, Như Tuyên dựa vào người y, hơi thở có phần không ổn định:”Chỉ là bị trúng nắng, trong ngực khó chịu mà thôi!”

“Đều tại ta!”, Bách Lý Hàn Băng nhíu mày tự trách:”Quên mất sức khỏe ngươi không tốt, tiết trời nóng như thế còn để ngươi phải vội vàng chạy về…”

“Sư phụ nặng lời rồi, đây là điều đệ tử nên làm.”

Như Tuyên định thần, lùi lại một bước, hành lễ với Bách Lý Hàn Băng:”Chúc mừng sư phụ lấy được vợ xinh đẹp như hoa, từ nay về sau cùng phu nhân sống đến..bạc đầu!”

“Ngươi đó!”, Bách Lý Hàn Băng lắc đầu:”Ta cũng không phải vì nghe những câu này mới gọi ngươi về, ta chỉ hy vọng ngươi…”

“Chỉ có điều, sự phụ vì sao người không chải đầu?”, Như Tuyên ngẩng đầu nhìn y, cau mày.

Ban ngày ban mặt, đầu tóc rối tung như vậy xuất hiện ở đại sảnh.

“Sau khi ngươi đi, đều do Y Anh chiếu cố sinh hoạt của ta.”

Bách Lý Hàn Băng thuận tay vuốt mái tóc dài đến thắt lưng:”Hắn và bọn nha hoàn không thể chải dược mái tóc này, ta chỉ tùy tiện lấy dây buộc lại, nhưng tóc luôn trượt xuống, nên để nguyên như vậy.”

“Y Anh tay chân vụng về, hầu hạ không được chu đáo.”, Bạch Triệu Huy vội thỉnh tội:”Thỉnh thành chủ thứ tội.”

“Ta cũng không quá kì vọng như trước.”, Bách Lý Hàn Băng nửa thật nửa đùa nói:”Trên đời này có mấy người tỉ mỉ chu đáo được như Như Tuyên?”

“Sư phụ, đừng chọc đệ tử nữa.”, Như Tuyên nhẹ giọng:”Con giúp người chải đầu!”

Chiếc lược ngà voi tinh tế, thuận theo mái tóc chải xuống, tựa như muốn trượt theo những lọn tóc nhu mềm như tơ.

“Như Tuyên, mấy năm nay sao ngươi không có tin tức gì hết?”, Bách Lý Hàn Băng ngồi trên ghế, ảm đạm hỏi:”Ngươi quên đã từng đáp ứng với ta như thế nào rồi sao?”

“Mỗi tháng con phải viết thư.”, Như Tuyên kéo sợi tóc rơi bên mặt, giữ trong lòng bàn tay. Ngửi thấy hương thơm thanh nhã, hắn biết ngay hoa sen sau nhà đang nở rộ.

“Ngươi viết xong hết trong một lần, sau đó nhờ người mỗi tháng gửi đến đúng không?”, Bách Lý Hàn Băng nói có phần hờn mát:”Nếu không vì sao từ đầu năm đến cuối năm thư đều như nhau?”

“Mọi việc thuận lợi, không có gì đáng để ta lo lắng.”

“Ta luôn cảm thấy những năm gần đây ta và ngươi đã trở nên xa lạ.”, Bách Lý Hàn Băng lạnh lùng thở dài:”Cũng không biết vì sao ngươi luôn muốn ở bên ngoài?”

“Không phải sư phụ nói, Như Tuyên đã trưởng thành, cũng nên ra ngoài học hỏi?”

Đây đúng là lời Bách Lý Hàn Băng đã nói, nên y chỉ có thể lắc đầu thở dài. Lần này tóc giữ trong tay Như Tuyên lại rơi xuống.

Ngón tay linh hoạt của Như Tuyên từ tốn, nhẹ nhàng buộc lại những lọn tóc trơn mượt.

“Phu nhân…”, Như Tuyên thuận miệng nói:”…là tiểu thư nhà nào?”

“Sao lại gọi phu nhân, là sư mẫu!”, Bách Lý Hàn Băng chỉnh lại.

Như Tuyên chợt ngừng tay, nhẹ nhàng hồi đáp:”Đệ tử không quen.”

“Tử Doanh, nàng tên Cố Tử Doanh.”

Bách Lý Hàn Băng đương nhiên không miễn cưỡng hắn, cười nói:”Nàng ấy xuất thân danh môn vọng tộc, nhưng vì một đêm gặp qua biến cố. Ta gặp nàng ấy cùng năm với ngươi, khi ấy tuyết lớn, nàng ấy y phục mỏng manh nằm ở bên đường.”

“Lần đầu tiên cứu ngươi, chúng ta trở thành sư đồ, lần thứ hai cứu Tử Doanh, chúng ta lại thành phu phụ. Ngươi nói đây không phải là duyên phận đã được định trước rồi hay sao?”

“Là vậy à?”, Như Tuyên cau mày:”Bởi vì duyên phận gì đó, đến một nữ nhân lai lịch bất minh người cũng lấy?Nếu như nàng ta có dụng tâm…?”

“Như Tuyên, khi ta đưa ngươi về, không hề nghĩ đến lai lịch bất minh của ngươi, chứ đừng nói đến dụng tâm gì khác.”, thanh âm Bách Lý Hàn Băng không lớn lắm:”Ngày mai nàng đã là thê tử của ta, ngươi chính là đồ nhi mà ta tín nhiệm nhất, ta không mong giữa mọi người có gì đó ngăn cách.”

Như Tuyên im lặng, chỉ lẳng lặng giúp y chải đầu, dùng cài tóc bằng ngọc cố định thật chặt.

“Xong rồi.”, Hắn đặt lược trên bàn, chắp tay lùi hai bước.

“Có đồ đệ như ngươi, chính là phúc ta tích được từ kiếp trước.”, Bách Lý Hàn Băng xoa xoa mái tóc đã khiến Như Tuyên mất nửa canh giờ mới chải được:”Như vậy thoải mái hơn nhiều.”

Như Tuyên mỉm cười.

Có một sư phụ như y, mới là phúc ta tích được từ kiếp trước.

Lời này Như Tuyên không nói ra. Bởi vì hắn không biết bản thân khi gặp người này, cho đến cùng là phúc…hay là…

“Du lịch ở Giang Nam, đã có ý trung nhân chưa?”

Như Tuyên lắc đầu rồi nói: “Không có.”

“Nếu như có ý trung nhân, nhất định phải nói ta biết!”, Bách Lý Hàn Băng vuốt tóc y:”Năm nay ngươi đã mười bảy rồi!Đừng học theo ta đến khi hai mươi sáu, hai mươi bảy mới thành thân, lúc đó thì đã muộn rồi.”

Như Tuyên nhìn y, đôi mắt trong suốt tựa hồ có hào quang. Nhưng hắn lập tức thu lại ánh mắt, chậm rãi gật đầu.

“Nào!”Bách Lý Hàn Băng kéo tay hắn:”Đi gặp Tử Doanh, ngày mai đã là người một nhà rồi.”

“Không được.”, Như Tuyên đứng yên tại chỗ:”Trước khi thành thân không được gặp tân nương, đây là điềm xấu.”

“Có quan hệ gì chứ?”, Bách Lý Hàn Băng dùng sức, Như Tuyên cưỡng không lại bị kéo đi mấy bước:”Tiểu tử ngươi quá câu nệ rồi!Cùng ta đến gặp sư mẫu tương lai, cũng là một phần lễ mạo!”

Ta không muốn!Ta không muốn!Ta cơ bản không muốn gặp!

“Ừm…”, Như Tuyên nhìn bàn tay bị nắm lấy, gật đầu hồi đáp.

——-

*”Tích văn Động Đình thủy, kim thượng Nhạc Dương Lầu”: Động Đình nghe tiếng từ lâu, Nhạc Dương dạo bước lên lầu hôm nay

Là hai câu thơ đầu trong bài “Đăng Nhạc Dương Lâu” của Đỗ Phủ.

Đăng Nhạc Dương Lâu

Tích văn Động Đình thủy,

Kim thượng Nhạc Dương lâu.

Ngô Sở đông nam sách

Kiền khôn nhật dạ phù.

Thân bằng vô nhất tự,

Lão bệnh hữu cô chu.

Nhung mã quan san bắc,

Bằng hiên thế tự lưu.

– Nhạc Dương Lâu: Ở huyện Nhạc Dương, tỉnh

Hồ Nam. Lầu này đối diện với Động Đình Hồ.

– Ngô Sở: Đất Ngô ở phía đông Động Đình Hồ,

đất Sở ở phía nam.

Dịch thơ

Lên lầu Nhạc Dương

Động Đình nghe tiếng từ lâu

Nhạc Dương dạo bước lên lầu hôm nay.

Ngô đông, nam Sở hồ này

Mặt hồ trời đất đêm ngày nước in.

Người thân, bạn hữu vắng tin

Thân già lắm bệnh con thuyền lênh đênh.

Bắc phương chưa dứt chiến chinh

Ngậm ngùi bên cửa riêng mình lệ rơi.

(Trần Nhất Lang dịch)
Bình Luận (0)
Comment