[Tử Dạ Ngô Ca Hệ Liệt] - Bộ 3 - Tình Nan Tuyệt

Chương 3

Cho tới khi đã đi rất xa khỏi đại sảnh, đến bên cạnh hồ nước trong sân, Như Tuyên mới ý thức được Bách Lý Hàn Băng đã làm gì.

“Đợi một chút!”, Như Tuyên kéo y lại.

Bách Lý Hàn Băng ngừng bước, khi ngoảnh lại vẻ mặt không được tốt cho lắm.

Y đang giận? Tại sao y lại giận? Y đang giận ai? Tại sao lúc này y lại kéo mình rời khỏi đại sảnh…

“Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”, Như Tuyên không cách nào nhìn Bách Lý Hàn Băng:”Rốt cuộc người…”

“Ta nói rồi, chúng ta đừng lấy nữa.”, Bách Lý Hàn Băng cuối cùng đã buông hắn ra:”Còn nữ nhân kia đến từ đâu thì đưa về lại đó.”

Lại nữa, rốt cuộc y muốn làm gì?

“Người biết mình đang làm gì hay không?”, Như Tuyên bất lực nói:”Người đừng náo loạn nữa, đây không phải trò đùa, chuyện liên quan đến ta và nàng ấy…”

“Ta không quản, tóm lại ngươi không thể lấy nàng ấy!”, đôi mắt của Bách Lý Hàn Băng trở nên băng lạnh:”Nếu ngươi sợ người khác chê cười thì ta sẽ giết từng người một ở đây! Chỉ cần giết hết những người biết chuyện này thì không ai cười chúng ta nữa!”

Lòng Như Tuyên chợt run, ngẩng lên nhìn y. Bách Lý Hàn Băng đưa tay vận chút lực xé nát mảnh lụa đỏ trước ngực Như Tuyên.

“Ta có thể biết lý do vì sao người làm như vậy không?”, Như Tuyên nhìn mảng đất nhuộm sắc đỏ vụn, mơ hồ hỏi y:”Người thà sát nhân cũng không để ta lấy nàng ấy, chỉ vì nàng không xứng với ta, cảm thấy ta lấy nàng ấy là quá ủy khuất sao?”

“Đương nhiên.”, Bách Lý Hàn Băng hồi đáp không chút chần chừ.

“Lẽ nào ta đã nghĩ sai ở đâu đó rồi?”, Như Tuyên thối lui vài bước:”Người không chỉ đơn giản… Nếu không sao có thể nói như vậy, làm ra chuyện như thế?”

“Như Tuyên.”, Bách Lý Hàn Băng nắm lấy cổ tay hắn, không cho hắn lùi lại nữa.

Như Tuyên muốn hất ra, nhưng y liền siết chặt hơn.

“Ta nghĩ thông rồi, những lời ngươi nói với ta khi ở trong phòng là có đạo lý, nhưng…”, Bách Lý Hàn Băng mỉm cười:”Như Tuyên, lấy một nữ nhân như vậy, ngươi nhất định sẽ hối hận. Cho nên ta nghĩ đi nghĩ lại, hôn sự hoang đường này đến đây là chấm dứt!”

Như Tuyên không phản ứng lại, chỉ ngây người nhìn y.

“Thực ra…”, nhìn hắn như vậy, Bách Lý Hàn Băng cũng không cười được nữa:”Nếu từ nay về sau ngươi không muốn lấy vợ, thì đừng lấy nữa. Kì thực ở một mình… cũng không có gì xấu xa cả!”

Đừng lấy nữa? Một mình cũng không có gì xấu xa? Sao Bách Lý Hàn Băng lại nói như vậy?

Không! Không nên như thế! Khúc mắc của Bách Lý Hàn Băng chẳng phải luôn canh cánh trong lòng những chuyện mười năm về trước hay sao? Chỉ cần hắn lấy thê tử, sống vui vẻ mỹ mãn, Bách Lý Hàn Băng sẽ dần dần trút bỏ áy náy, không còn bị mình dằn vặt nữa.

Mặc dù trước đó, Bách Lý Hàn Băng yêu cầu hắn bỏ hôn sự không chỉ một lần, nhưng hơn một nửa là vì nội tâm đấu tranh do dự thúc đẩy. Cũng chính vì thế càng khiến hắn cảm thấy quyết định của mình là chính xác, mà sau cùng Bách Lý Hàn Băng cũng nhượng bộ…

Nhưng ai có thể nói với hắn, sự biến hóa nằm ngoài dự đoán này suy cho cùng là như thế nào?

Với lại còn nói giết hết những người biết chuyện… Bách Lý Hàn Băng muốn hắn hủy hôn, sao lại kiên quyết gần như ép buộc đến mức này?

Lẽ nào cách nghĩ của hắn đã hoàn toàn sai lầm? Kỳ thực Bách Lý Hàn Băng căn bản…

“Người nói ta không lấy cũng được, đó là lời nói thật lòng ư?”, hắn mông lung hỏi.

Bách Lý Hàn Băng gật đầu.

“Dù ta cả đời này không lấy vợ, không lập gia thất không có hậu thế, cô đơn lẻ loi cũng không hề gì?”

“Thế nào lại cô đơn lẻ loi? Không phải ngươi còn có Băng Sương thành? Không phải còn có ta hay sao?”, Bách Lý Hàn Băng nâng tay hắn lên, nắm tay hắn thật chặt.

“Chỉ cần ngày nào Bách Lý Hàn Băng ta còn ở đây thì sẽ không để ngươi không nơi tương tựa. Băng Sương thành này là nhà của ngươi, còn về phần không có hậu thế… chẳng phải ngươi rất thích đứa trẻ tên Như Sương kia? Để nó làm nghĩa tử của ngươi, để nó theo họ của ngươi là được rồi?”

Như Tuyên không nói nên lời, đến nửa chữ cũng không thể phun ra…

Bầu không khí trong sảnh quỷ dị lạ thường.

Những người đang ngồi không hề thoải mái, trong đó có không ít những bậc trưởng lão tiền bối đức cao vọng trọng, nhưng không có ai đứng ra nói chuyện, hoặc thử phá vỡ tình thế căng thằng này.

Sứ giả được phái đến từ hoàng thành vốn muốn manh động, nhưng một cái liếc mắt của Mộ Dung Phục Ý khiến y ngoan ngoan ngồi yên tại chỗ.

Trong đại sảnh cũng chỉ có Mộ Dung Phục Ý là người tự nhiên nhất, y chẳng những nâng chén thưởng trà, lại còn cắn hạt dưa, sau đó xếp xác hạt dưa ngay ngắn chỉnh tề trên mặt bàn.

Cử hành hỉ sự trong một đại sảnh lớn như vậy, hạ nhân tân khách đông đúc, song không hề có tiếng giao đàm nghị luận, tân nương chỉ mới một lạy đứng lẻ loi tại đó, tân lang quan cùng “cao đường” không biết đã đi đâu, nghe đâu An Nam Vương gia – huynh trưởng của tân nương lại nhàn nhã thưởng trà cắn hạt dưa, không hề có chút động thái vội vàng.

Bầu không khí kỳ quái kéo dài một hồi lâu, tân lang quan cùng Bách Lý Hàn Băng mới một trước một sau quay lại.

Mộ Dung Phục Ý đặt chén trà và hạt dưa xuống bàn, quan sát tỉ mỉ biểu tình của hai người, sau đó thở dài. Bách Lý Hàn Băng dường như muốn đến giữa sảnh nói chuyện với tân khách, nhưng tân lang quan ngăn cản y rồi tự đi đến giữa phòng.

Như Tuyên nhìn tân nương vận giá y bên cạnh mình, sau đó quay đầu lại nhìn Bách Lý Hàn Băng ở sau lưng.

“Đa tạ chư vị đặc biệt đến đây tham gia tiệc mừng, nhưng xin chư vị thứ lỗi, hỉ sự này e rằng không thể tiếp tục.”, hắn mở miệng, ngữ khí bình thản đến lạ, giống như đang nói một chuyện rất bình thường:”Nguyên nhân của việc này chỉ do một mình Vệ Linh Phong ta, không hề liên quan đến quận chúa, từ nay về sau…”

“Khoan đã!”

Lần kêu ngừng này là huynh trưởng của tân nương – An Nam Vương gia Mộ Dung Phục Ý.

Y đứng dậy, thân vệ sau lưng y cũng đứng dậy theo, tư vị tuốt kiếm khiến bầu không khí bất chợt trở nên khẩn trương.

“Vệ Linh Phong, ngươi có ý gì đây?”, Mộ Dung Phục Ý sầm mặt hỏi:”Chẳng lẽ ngươi muốn thôi vợ tại đây?”

“Ta và quận chúa vẫn chưa bái xong thiên địa, vẫn chưa là phu thê, không thể nào gọi là thôi vợ.”, Như Tuyên hơi cúi đầu:”Là Vệ Linh Phong ta hủy hôn trước, không liên quan gì đến quận chúa.”

“Hay cho Vệ Linh Phong ngươi! Dám gây ra chuyện này, ngươi đặt ta ở đâu, đặt thể diện của An Nam Vương phủ ta ở đâu?”

Mộ Dung Phục Ý xuất một chưởng lên bàn, mạnh đến nỗi làm vỡ cả chuỗi trân châu đeo trên cổ tay.

“Nếu việc hôm nay cứ như vậy mà kết thúc thì họ của ta không phải là Mộ Dung!”

Trân châu lăn lộp cộp trên đất, những người sau lưng Mộ Dung Phục Ý rút đao kiếm ra đồng loạt nhắm vào Như Tuyên.

“Vương gia…”

“Là ta không cho hắn lấy.”

“Quận chúa băng thanh ngọc khiết, An Nam Vương phủ lại là môn đệ hiển hách, chúng ta không thể trèo cao.”, Bách Lý Hàn Băng bước đến, hời hợt nói một câu:”Ngươi nên đưa nàng ấy về, sau đó tìm một nhân duyên môn đăng hộ đối khác đi!”

“Ngươi…”, Mộ Dung Phục Ý giận đến xanh mặt:”Bách Lý Hàn Băng, ngươi đừng đắc ý! Ngươi tưởng Mộ Dung Phục Ý ta sợ ngươi sao?”

Như Tuyên luôn để ý phản ứng của tân nương bên cạnh mình, thấy nàng vẫn cúi đầu im lặng, hiểu rằng nàng đã quá kinh hoảng.

“Minh Châu, xin lỗi.”, hắn thấp giọng an ủi:”Sự tình đột ngột, khiến nàng ủy khuất rồi. Còn điều kiện mà Mộ Dung Phục Ý đáp ứng với nàng, y nhất định sẽ không…”

Nhưng không đợi hắn nói hết, tân nương bỗng nhiên xoay người, nâng tà áo chạy ra khỏi đại sảnh.

“Minh Châu!”, Như Tuyên sững sờ một lát, cũng chạy theo sau.

Trang phục tân nương rườm rà, hiển nhiên chạy không được nhanh, chưa ra đến cửa thì hắn đã bắt kịp.

Vừa dừng lại, hắn định hỏi có chuyện gì liền thấy có tia sáng lóe lên trong bộ giá y đỏ tươi.

Không phải Minh Châu!

Mảnh vải trùm đầu phất lên, khuôn mặt ở bên dưới quả nhiên không phải Minh Châu.

Đến khi Như Tuyên nhìn rõ được một chút thì chuyện đã kết thúc rồi.

Tất cả phát sinh quá nhanh, đến khi định thần lại, hắn chỉ thấy Bách Lý Hàn Băng một khắc trước vẫn còn tranh chấp với Mộ Dung Phục Ý, không biết đã đứng chắn trước thân hắn tự lúc nào.

“Võ công của ngươi không tồi.”, âm thanh của Bách Lý Hàn Băng có phần đóng băng, đến bàn tay cũng lạnh hơn:”Thật đáng tiếc!”

“Kiếm hạ lưu nhân!” âm thanh gấp gáp của Mộ Dung Phục Ý truyền đến:”Bách Lý thành chủ, ngàn vạn lần không thể giết ả.”

“Không cần ngươi nhiều lời.” Bách Lý Hàn Băng nắm chặt tay Như Tuyên:”Nhưng gan của ả cũng lớn lắm, dám dùng kiếm nhắm vào Như Tuyên trước mặt ta.”

“Ta biết ta biết.” lúc này khí thế của Mộ Dung Phục Ý đã hoàn toàn biến mất:”Đợi ta hỏi xong chuyện muốn hỏi, ngươi hãy từ từ tính sổ với ả được không?”

Như Tuyên quay đầu lại nhìn Mộ Dung Phục Ý, chỉ thấy những thị vệ khác đã nằm tán loạn trên đất, còn Mộ Dung Phục Ý không biết vì sao lại đắc ý như thế… Hắn nhất thời trở nên hồ đồ, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Như Tuyên, để ngươi kinh sợ rồi.” Mộ Dung Phục Ý cười híp mắt nói với hắn:”Ta không cách nào nói rõ với ngươi trước khi xảy ra chuyện, nên chỉ có thể gạt ngươi, ngươi đừng trách ta nhe!”

“Đây là…”, giống như những người trong đại sảnh, trong mắt Như Tuyên đầy nghi hoặc:”Ngươi có thể nói vì sao mọi chuyện lại như thế này không?”

Hắn xoay ngưởi liếc nhìn tân nương xa lạ bị Bách Lý Hàn Băng điểm huyệt ngã xuống đất không thể động đậy, sau đó hắn lại bị Bách Lý Hàn Băng kéo về sau lưng y.

“Như Tuyên ngốc!”, Mộ Dung Phục Ý nhướn mày cười, đưa tay ra:”Dù có người chịu để ngươi lấy nữ nhân khác thì ta cũng không nguyện ý, ngươi phải biết ta đối với ngươi…”

“Mộ Dung Phục Ý.” Bách Lý Hàn Băng phất tay áo ngăn tay cánh tay của y lại:”Trước nơi đông người, ngươi nên nghĩ đến thân phận của mình rồi hãy nói.”

Hai người liếc nhìn nhau, sau cùng Mộ Dung Phục Ý bật cười, dời ánh mắt đi trước.

“Chư vị.”, y nhìn xung quanh:”Mọi người có lòng đến dự lễ, nhưng xảy ra chuyện kỳ quái này, thiết nghĩ trong lòng cũng tràn đầy nghi ngờ. Để chư vị gặp phải biến cố này quả thực do lỗi của bổn vương, bổn vương xin tạ lỗi trước!”

Thân phận của Mộ Dung Phục Ý tôn quý, y nói như vậy rồi còn chắp tay nhận tội, mọi người đang ngồi đều đứng lên, đồng loạt đáp lễ với y. Đợi tiếng huyên náo tạm lắng xuống, y mới tiếp tục nói.

“Như chư vị đã thấy.”, y chỉ tân nương giả đang nằm trên mặt đất nói:”Nữ nhân này có thù với Bách Lý Hàn Băng, ả biết chuyến này bản vương gả muội muội đến Băng Sương thành, nên đã trói gia quyến của bổn vương, uy hiếp bổn vương dẫn ả cùng thủ hạ trà trộn vào Băng Sương thành, chuẩn bị thừa dịp hạ thủ trong hôn lễ.”

Lời vừa nói ra, tứ phía trở nên ồn ào, đến cả Như Tuyên cũng chấn động kinh ngạc.

Bất luận vì danh, vì thù hay vì lợi, người muốn giết Bách Lý Hàn Băng trên đời này không ít, nhưng dựa vào võ công của Bách Lý Hàn Băng mà muốn giết y thì gần như là kẻ ngốc nằm mơ, nhưng muốn âm thầm hạ thủ thì vấn đề trước tiên là phải tìm cách trà trộn vào Băng Sương thành.

Nhưng nữ nhân này không những mượn cớ hôn sự mà thành công trà trộn vào Băng Sương thành, thậm chí còn trói gia quyến của An Nam Vương gia rồi uy hiếp y phải giúp ả, ngang nhiên hóa trang thành tân nương, muốn thừa cơ Bách Lý Hàn Băng không kịp phòng thủ mà ám toán. Nghe ra thật không thể tưởng tượng được.

Đúng lúc này có tiếng chân như sấm đột ngột truyền đến từ bên ngoài, dường như có thiên quân vạn mã đang thẳng tiến vào trong đại sảnh.

“Chư vị chớ nên kinh hoảng, đó chính là Thiết Y thân vệ của ta.”, Mộ Dung Phục Ý kịp thời trấn an mọi người:”Sở dĩ an bài như vậy là để phòng ngừa có vài người trà trộn trong tân khách, thỉnh chư vị an tâm.”

Tuy y nói vậy nhưng nhìn thấy ở đầu tường tuốt ra thiết cung cường nỏ, mọi người trong sảnh vẫn không khỏi biến sắc.

“Rốt cuộc chuyện này là sao?”, Như Tuyên hỏi Bách Lý Hàn Băng:”Người đã biết trước rồi phải không?”

Bách Lý Hàn Băng muốn lắc đầu, chỉ vào vị trí Mộ Dung Phục Ý ngồi trước đó. Như Tuyên quan sát tỉ mỉ mới phát hiện hạt dưa trên bàn sắp thành hình con cá đơn giản, một hạt trân châu khảm trên mặt bàn, khớp với vị trí mắt của con cá đó.

Hình ảnh đó khiến Như Tuyên liên tưởng đến tình cảnh Mộ Dung Phục Ý xuất chưởng xuống bàn làm đứt vòng trân châu trên cổ tay.

“Ngư mục…hỗn châu*?”, hắn trầm ngâm một hồi mới nhìn thấu liên hệ bên trong.

“Thiết nghĩ y bị người khác cưỡng ép nên mới dùng cách này nói cho ta biết, Minh Châu này không phải là Minh Châu đó, trong hôn sự này có trá.”

“Ngươi quả nhiên không khiến ta thất vọng, lập tức đoán được ý đồ của ta.”, Mộ Dung Phục Ý bước đến, thấp giọng nói:”Nơi này giao lại cho thuộc hạ của ta, chúng ta đến nơi yên tĩnh nói chuyện.”

Bách Lý Hàn Băng cử động ngón tay giải huyệt đạo trên người tân nương giả kia.

Mí mắt ả chớp chớp, sau đó mở to ra.

Dù Như Tuyên lòng đầy nghi vấn, song nhìn thấy dáng vẻ nghiêm trọng hiếm có của Mộ Dung Phục Ý cũng không vội truy hỏi.

“Vị cô nương này.” Mộ Dung Phục Ý đứng trước mặt ả, nở nụ cười giả mù sa mưa:”Cô không sao chứ?”

Nữ nhân đó ngậm chặt miệng, không nói một lời nhìn lướt qua mọi người.

“Cô nương à, đến nước này thì không còn con đường thứ hai để chạy đâu. Nếu cô thành thật trả lời bổn vương, nói không chừng ta sẽ tha cho cô.”

Dáng vẻ của Mộ Dung Phục Ý cười như không cười, mang theo vài phần lạnh lẽo đáng sợ.

“Tô Châu phủ doãn Tư Đồ Triều Huy, rốt cuộc hắn đang ở đâu?”

Ánh mắt nữ nhân trống rỗng, không nói không rằng ngồi yên trên mặt đất.

“Mộ Dung, Tư Đồ xảy ra chuyện gì ư?”, Như Tuyên hỏi.

Mộ Dung Phục Ý lấy ra một chiếc nhẫn bạch ngọc từ trong đai lưng, Như Tuyên nhìn thấy rất quen mắt.

“Sáng sớm hôm nay, vị cô nương này dẫn ta ra ngoài Băng Sương thành. Nàng nói nếu ta muốn lưu lại tính mạng của Tư Đồ Triều Huy thì hãy giúp nàng diễn một màn trộm long tráo phụng.”

Mộ Dung Phục Ý siết chặt nhẫn ngọc trong tay.

“Ta đã tặng chiếc nhẫn ngọc này cho hắn trong lần đầu gặp mặt, hắn luôn đeo ở trên tay… Đây là vật gia truyền của ta, sau đó có chút hối hận vì dễ dàng đưa cho người khác, mấy lần muốn xin lại nhưng hắn rất giận dữ, thế nào cũng không trả lại ta, còn nói trừ phi hắn…”

Nói đến đây, Mộ Dung Phục Ý sững người, có hơi lảo đảo như sắp ngã, Như Tuyên muốn chạy đến đỡ nhưng bị y đưa tay ngăn lại.

“Ta không sao.”, Mộ Dung Phục Ý định thần, trừng nữ nhân ấy bằng ánh mắt sắc bén:”Vị cô nương này, tâm tình hiện tại của ta rất xấu, nếu cô cứ khăng khăng không nói thì đừng trách bổn vương không biết thương hoa tiếc ngọc.”

“Mộ Dung…”

“Như Tuyên, làm phiền ngươi cùng Bách Lý thành chủ lui đi.”, Mộ Dung Phục Ý lạnh lùng nói:”Ta muốn nói chuyện một mình với vị cô nương này.”

“Ngươi muốn làm gì?”, Như Tuyên nhìn y rồi lại nhìn nữ nhân ngồi trên đất: ”Ngươi sẽ không…”

“Muốn tốn bao nhiêu thời gian, muốn phí bao nhiêu lời lẽ của bổn vương, phải xem bản thân vị cô nương này.”

Mộ Dung Phục Ý đi một vòng quanh nữ nhân đó, nhẹ giọng nói:”Chỉ có điều thật đáng tiếc cho tướng mạo như hoa như ngọc, thân hình mềm mại động lòng người này…”

Như Tuyên còn muốn nói thêm nhưng Bách Lý Hàn Băng đã kéo tay lại. Hắn quay lại thấy Bách Lý Hàn Băng lắc đầu với mình.

“Nhưng…”

“Chúng ta đi trước thôi!”, Bách Lý Hàn Băng kéo hắn đi ra khỏi cửa.

“Ta quen hắn đã lâu, chưa từng thấy hắn rối loạn như lần này.”, Như Tuyên nhìn về phía cánh cửa đóng kín ở xa:”Mong Tư Đồ bình an vô sự…”

Cảm giác ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay, hắn cúi đầu nhìn bàn tay hai người vẫn nắm lấy, hắn dùng lực rút tay rời khỏi Bách Lý Hàn Băng.

“Ta về phòng trước, sư phụ cũng có chuyện phải xử lý mà!”, hắn quay người đi.

“Ta biết sư phụ có tâm tư.”, hắn ngửa đầu lên:”Sư phụ có lẽ đã nhận thấy sự bất thường, vì muốn nhiễu loạn đối phương nên mới có hành động đó.”

“Nhưng…”

“Lý do này là thích đáng nhất.”, hắn quay lại, nhoẻn miệng cười với Bách Lý Hàn Băng:”Nếu nói như vậy, chẳng phải sẽ làm mọi chuyện trở nên hợp tình hợp lý hay sao?”

Bách Lý Hàn Băng nhìn hắn cười, do dự một lúc mới hỏi:”Ngươi trách ta phải không?”

“Có thể trách người thì tốt rồi.”, Như Tuyên hạ tầm mắt:”Không biết vì sao ta lại không thể hận người.”

“Như Tuyên…”

“Lời người nói có chắc chắn không?”, Như Tuyên đảo mắt nhưng vẫn ngẩng đầu:”Người nói ta có thể không lấy vợ, xem Băng Sương thành là nhà, ở bên người sớm hôm lâu dài… Những gì người nói khi nãy, hiện tại có hối hận không?”

Như Tuyên có vẻ hơi khẩn trương, ánh mắt của hắn lại sáng ngời, đến cả gương mặt trắng nhợt cũng có sinh khí hẳn lên… Bách Lý Hàn Băng thôi không cau mày nữa, nở nụ cười với hắn.

Cơn gió mang theo mùi hương của lá cây lướt qua người họ.

Đã nhiều năm trôi qua, dường như tuế nguyệt không lưu lại chút gì trên thân của y, trong mắt của y…

Bách Lý Hàn Băng cười dưới ánh nắng, hệt như một pho tượng ngọc tinh túy được chạm thành ở trên trời, đẹp đến nỗi… khiến lòng Như Tuyên cảm thấy xót xa.

“Sao ta có thể hối hận!”

Bách Lý Hàn Băng biết trong lòng hắn đang có trăm ngàn biến chuyển, có điều nhìn thấy nụ cười mỉm của hắn, nỗi lo trong lòng cũng tiêu biến.

“Như Tuyên, chỉ cần ngươi nguyện ý, có thể vĩnh viễn ở đây bầu bạn với ta.”

Chính là vậy rồi!

Còn nhớ lúc đầu, nguyện vọng của mình chẳng qua cũng chỉ có thế, chỉ cần có thể bầu bạn với người này cả đời, chỉ cần có thể ở bên y lâu dài… Đã đạt được tâm nguyện bấy lâu nay, còn mong gì hơn nữa? Như thế này đã đủ rồi!

“Sư phụ…”, Như Tuyên nắm lấy vai y, dựa cả người vào y.

“Người có biết đây là lúc vui nhất trong cuộc đời của ta?”, Như Tuyên dựa vào vai y, tóc mai của mình kề cận tóc mai của y, đôi tay ôm chầm lấy y:”Người hãy để ta ôm một chút, một chút thôi!”

Bách Lý Hàn Băng cảm thấy ngón tay của mình hơi run, là bởi vì Như Tuyên cũng đang run rẩy…

“Cảm tạ sư phụ.”, Như Tuyên buông y ra, lui lại mấy bước, gương mặt tràn ngập hoan hỉ:”Ta về phòng đây.”

Bách Lý Hàn Băng bất chợt không nói nên lời, chỉ có thể gật đầu loạn xạ.

“Sư phụ.”, Như Tuyên đi được vài bước lại quay đầu hỏi y:”Sáng mai con sẽ giúp người chải đầu, được không?”

“Được thôi!”, y gật đầu.

Như Tuyên đi rồi lại ngừng, rất lâu sau mới trở về tiểu viện của mình. Khi đưa tay đẩy cửa ra, hắn không thể kiềm chế được nụ cười rạng rỡ trên mặt.

Bắt đầu lại thôi! Để tất cả quay lại khi đương sơ, sáng mai… Đột nhiên ngực phát lạnh, hình như có thứ băng lạnh từ trong đó xuyên ra.

Hắn chậm rãi cúi đầu nhìn trước ngực mình…

Bách Lý Hàn Băng ngồi trong một góc khuất vắng vẻ nơi hoa viên, trước mặt là bình rượu vơi nửa cùng chén rượu được rót đầy… Rượu quế hoa vàng óng lắng lại một mảng màu sắc nho nhã mỹ lệ ở trong lòng, hương quế tươi mát hòa quyện cùng hương rượu thoang thoảng là mùi vị mà Như Tuyên thích nhất.

Như Tuyên sẽ nâng chén rượu lên trước mũi nhẹ ngửi, nấn ná cùng hương vị này với nụ cười trên môi một hồi lâu mới từ từ nhấp một ngụm…

Mỗi lần trông thấy Như Tuyên uống rượu, y đều nghĩ đến những thi từ ưu buồn.

Dù Như Tuyên mỉm cười khi uống rượu, nhưng dường như vẫn mang theo nỗi ưu phiền không thể bộc bạch cùng người khác. Uống càng lâu, nụ cười của Như Tuyên càng sâu, ưu phiền tựa hồ cũng nhiều hơn…

Y hất đổ chén rượu, rượu dính một ít trên người y, chén rượu xoay vài vòng rồi dừng lại bên chân. Bách Lý Hàn Băng sững người một lúc mới khom lưng, song khi chạm tới chén rượu lại ngừng tay.

Từ lúc nào… có thứ gì đó… đã từng tản ra trước mặt…

Bách Lý Hàn Băng chống tay lên bàn đá, nhìn chén rượu đến ngây dại, chú tâm đến mức có người tiếp cận cũng không phát giác.

Khi người ấy dừng lại sau lưng thì Bách Lý Hàn Băng mới cảm nhận được. Qua khóe mắt y trông thấy đôi hài đỏ, nhận ra đó là hỉ hài mà Như Tuyên mang hôm nay.

“Như Tuyên?”, y nhắm mắt một chút, tập trung tinh thần mới đứng dậy, quay người lại nói:”Ngươi…”

Là Như Tuyên đứng ở sau lưng y.

Đầu của Như Tuyên hơi rối, sắc mặt trắng nhợt hơn lúc thường, hỉ phục màu đỏ mặc trên người… màu đỏ…

“Thì ra… người ở đây…”, Như Tuyên nói có chút khó khăn:”Ta… đã tìm rất lâu, ta…”

Hắn chưa nói hết liền khuỵu người xuống, nếu không kịp dùng tay chống lại, e là hắn sẽ ngã ụp mặt xuống đất rồi.

Từng tơ dịch thể đỏ chảy ra từ tay áo Như Tuyên, thuận theo cổ tay len lỏi qua kẽ ngón tay, nương theo ngón tay hòa vào bùn đất.

Hắn ngẩng lên nhìn Bách Lý Hàn Băng, nhưng tầm nhìn bỗng trở nên mơ hồ, hắn vội vàng dùng tay dụi mắt, song cả người mất đi cân bằng liền đổ xuống mặt đất…

Khi Như Tuyên ngã khuỵu, y vẫn đứng yên đó, không động đậy một bước. Mãi đến khi Như Tuyên ngã ập người xuống đất, y mới thở mạnh ra, cất bước quỳ xuống.



*Ngư mục hỗn châu: mắt cá cũng giống như trân châu, ý chỉ lấy giả tráo thật.
Bình Luận (0)
Comment