[Tứ Đại Danh Bộ] Khai Tạ Hoa

Chương 5

Kỳ thực Lãnh Huyết xuất hiện ở đây vào lúc này, nói ra cũng chẳng hề có chút ngẫu nhiên bởi vì sau khi chàng cùng Thiết Thủ phá vụ án “Đại Trận Trượng”, Thiết Thủ và Tiểu Chân chuẩn bị đi điều tra chuyện chuyện trên bờ và thuyền cá dưới sông dùng ám hiệu liên lạc, còn Lãnh Huyết và Tập Mai Hồng thì lại có hứng thú với chuyện muỗi ở Đại Văn Lý cắn người, làm cho người ta phát cuồng.

Vì vậy chàng đã cùng Tập Mai Hồng đến Đại Văn Lý.

Ở đó, người dân sớm đã dọn đi hết, khung cảnh tiêu điều hoang lương. Lãnh Huyết cũng không điều tra được gì.

Lãnh Huyết và Tập Mai Hồng nam nữ hữu biệt, qua đêm ở Đại Văn Lý tự nhiên là không tiện lắm, vì vậy hai người mới đến tòa thành gần đó nhất - Tế Nam thành.

Sau khi đến Tế Nam, Tập tam tiểu thư nghĩ ra đủ thứ trò hoa dạng, khiến cho nam tử chất phác thật thà như Lãnh Huyết giở khóc giở cười, một trong những chuyện đó chính là Tập Mai Hồng từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa từng đến kỹ viện, nàng nhất định đòi “kiến thức, kiến thức” một phen, coi thử thanh lâu là cái thứ gì.

Bởi vì bên trong “thanh lâu” không phải “thứ gì”, lại có rất nhiều “thứ” không thể nói cho người khác được, thế nên Lãnh Huyết đương nhiên không muốn nàng đi.

Nhưng khi bị nàng vặn vẹo một câu: “Tại sao nam nhân có thể đi, nữ nhân lại không thể đi? Ta cứ muốn đi xem đấy, huynh không đi cùng, thì ta đi một mình!”.

Kết quả là Lãnh Huyết đành phải cùng đi với nàng.

Hóa Điệp lâu là do Lãnh Huyết chọn, bởi vì Hóa Điệp lâu dù sao cũng cao cấp hơn các thanh lâu khác, tuy rằng cũng là nơi dung ô nạp uế, nhưng so với những nơi bóc thịt lột da của con người, thì dù sao cũng tốt hơn nhiều lắm rồi.

Tập Mai Hồng không tin.

Chẳng những không tin, nàng còn hoài nghi nữa.

Nàng còn hoài nghi tại sao Lãnh Huyết lại biết nhiều chuyện về nơi đó như vậy, thế nên nàng đã suy luận, Lãnh Huyết nhất định đã từng đến những nơi ấy, hơn nữa còn rất thường lui tới nữa.

“Thường lui tới!” Ý nghĩ này cứ lẩn quẩn trong đầu, làm cho nàng một mực không chịu mở miệng nói tiếng nào trong cả đoạn đường tới đây.

Lãnh Huyết đương nhiên cũng không biết làm gì, cũng không biết nên giải thích thế nào cho nàng hiểu. Kỳ thực những chuyện này, phàm là nam nhân thì đều biết cả, nữ nhân cũng không hiếm người hiểu rõ, có điều vị tam tiểu thư này đã không biết, muốn giải thích cũng không thể giải thích được.

Kỳ thực Tập Mai Hồng cũng không phải là hoàn toàn không hiểu biết gì.

Nàng cũng lờ mờ biết được rằng: đó là một nơi hạ lưu, người có giáo dưỡng tuyệt đối không nên đến đó. Mẹ nàng lúc sinh tiền chưa từng đi tới đó bao giờ, nhưng còn người cha hay say rượu của nàng thì đến rồi... còn có một lần, khi nàng còn rất nhỏ, đã nghe thấy mẹ nàng vừa chửi mắng vừa hùng hùng hổ hổ bê cả chậu hoa định ném về phía cha nàng, rồi buột miệng thốt ra mấy câu nữa.

Nàng rất muốn nghe tiếp, nhưng cha và mẹ đã phát hiện nàng có ở đấy, nên đã bẽn lẽn đặt chậu hoa xuống, bước tới dỗ nàng đi chỗ khác. Sau khi nàng ra ngoài, cửa phòng đóng lại, bên trong mới vang lên tiếng đồ vật bị vỡ.

Tập Mai Hồng thầm nghĩ: “Cha cũng tới những nơi ấy! Cha là người xấu! Nếu cha là người xấu, thì mẹ cũng phải đi cho cha biết mặt! Nếu không, thì không công bằng!” Hơn nữa, mẹ không phải thường nói với nàng rằng lấy gà theo gà, lấy chó theo chó hay sao? Nếu đã là xuất giá tòng phu, cha đi, mẹ đương nhiên là cũng phải đi theo rồi!

Vì thế, Lãnh Huyết đã đi, nàng cũng nhất định phải đi.

Hơn nữa, nàng còn định sẵn chủ ý: “Lãnh Huyết làm gì, nàng sẽ làm đó, thử xem ai xấu hơn ai”.

Vì vậy, nàng quyết định theo Lãnh Huyết đến Hóa Điệp lâu.

Nàng thấy cùng chẳng có gì lạ, chỉ là một đám nam nhân đang xem người ta khiêu vũ. Tuy nàng không biết múa, nhưng cũng đã từng học múa. Nàng còn nhớ lần đầu tiên học múa đã làm vỡ ba mất ba bình hoa quý, ba mươi quả trứng gà và làm rách chiếc váy yêu thích nhất, thế nên cha đã lắc đầu tuyệt vọng rồi chuyển qua dạy võ công cho nàng. Nàng biết rất rõ, nữ tử khiêu vũ không phải là chuyện gì xấu.

Vậy tại sao mẹ lại bảo nơi này là “nơi xấu xa”.

Đúng lúc này, nàng chợt thấy mắt Lãnh Huyết sáng rực lên.

Lúc bắt đầu, nàng còn tưởng rằng Lãnh Huyết đang nhìn mình, thế nên có chút ngại ngùng cúi thấp đầu, nhìn đôi giày vải lạ lẫm dưới chân. Về sau nàng mới phát giác, Lãnh Huyết không phải đang nhìn nàng.

Lẽ nào chàng đang nhìn những nữ tử đang khiêu vũ kia.

Một ngọn lửa vô danh nhen nhúm lên trong lòng Tập Mai Hồng, giờ thì nàng đã hiểu tại sao nơi này lại là “nơi xấu xa” rồi, thế nhưng nàng lại phát hiện Lãnh Huyết không phải đang nhìn những nữ tử kia.

Lãnh Huyết nhìn một nam nhân.

Thì ra là Ngô Thiết Dực.

Vì thế nàng liền lập tức rút ra một kết luận: “Thì ra thanh lâu kỹ viện bị gọi là ‘nơi xấu xa’ là vì ở đây có người xấu, hơn nữa còn là nam nhân xấu”.

2.

Tập Mai Hồng đang nghĩ gì và đang nghĩ thế nào, Lãnh Huyết đương nhiên không thể biết được. Vì kế an toàn, trước tiên chàng giục Tập Mai Hồng đi đuổi Ngô Thiết Dực, sau đó lại đoạn hậu cho Truy Mệnh, còn chàng thì một mình đối mặt với đại địch - Thần Kiếm Tiêu Lượng.

Chàng hỏi Tiêu Lượng: “Ta không hiểu”.

Tiêu Lượng mỉm cười, giữa hai hàng lông mày thoáng hiện lên vẻ mệt mỏi: “Trước khi kiếm của ngươi hoặc kiếm của ta nhuộm máu, có chuyện gì không hiểu đều có thể hỏi”.

Lãnh Huyết liền hỏi: “Với thanh danh của ngươi trên võ lâm, muốn đại triển quyền cước trên giang hồ đâu phải chuyện khó, tại sao lại phải bán mạng cho Ngô Thiết Dực?”.

Tiêu Lượng cười cười: “Ta không bán mạng cho Ngô Thiết Dực”.

Hai mắt Lãnh Huyết sáng lên: “Ồ?”.

Tiêu Lượng tiếp lời: “Ta bán mạng cho Triệu Yên Hiệp, y bảo ta bảo vệ cho Triệu Yên Hiệp, nên ta đành phải giữ lại mạng chó của hắn thôi”.

Lãnh Huyết không hiểu: “Lẽ nào Triệu Yên Hiệp đáng để cho ngươi bán mạng?”.

Tiêu Lượng đột nhiên nói: “Kiếm pháp của ngươi rất cao, ta biết điều đó”.

Lãnh Huyết không hiểu sao đối phương lại đột nhiên thay đổi chủ đề, nhưng chàng vẫn đáp lời: “Kỳ thực ta không có kiếm pháp”.

Tiêu Lượng nghiêm mặt nói: “Ta biết, ngươi chỉ có bốn mươi chín kiếm, kiếm nào cũng lấy mạng người như chớp, vì vậy là kiếm, không phải kiếm pháp. Nhưng trong mắt ta, phương pháp dùng kiếm để lấy mạng kẻ khác, chính là kiếm pháp rồi”.

Lãnh Huyết gật đầu nói: “Vì vậy, ta chú trọng kiếm, còn ngươi thì coi trọng kiếm pháp”.

Tiêu Lượng lắc đầu: “Ta cũng không coi trọng kiếm pháp, ta coi trọng kiếm ý và kiếm thế”.

Lãnh Huyết nhắc lại: “Kiếm ý và kiếm thế?”.

“Phải!”.

Tiêu Lượng nhìn chăm chăm vào thanh kiếm gãy trên tay, ánh mắt rực lên sát ý: “Nếu kiếm thế của ta có thể thắng, thì sẽ khiến đối phương bại, kiếm ý của ta nếu phát huy, thì sẽ khiến đối phương chết”.

Lãnh Huyết lạnh lùng: “Ta còn chưa bại, cũng chưa chết”.

Tiêu Lượng lại nói tiếp: “Người người đều biết rằng ngươi sử kiếm giỏi, nhưng không ai biết rằng phải trải qua bao nhiêu ngày đêm miệt mài khổ luyện, mới có thể ngự kiếm được như vậy, bằng không, chỉ có thể bị kiếm chế ngự, trở thành kiếm nô mà thôi”.

Đạo lý này Lãnh Huyết tự nhiên rất hiểu, mỗi ngày khổ luyện, mồ hôi và máu cộng lại chắc cũng có thể chứa đầy một ang lớn. Sáng sớm khi lũ côn trùng còn chưa thức dậy đã phải luyện kiếm, luyện đến mức chém đứt cánh ruồi nhặng mà không làm chúng bị thương; đến nửa đêm, đang nghĩ lại chợt tỉnh, bất ngờ xuất kiếm để khảo nghiệm xem khi mình bị ám toán có thể xuất kiếm nhanh như vậy hay chăng.

Vì vậy Lãnh Huyết rất đồng ý với câu nói này của Tiêu Lượng.

“Chúng ta không phải vừa sinh ra là đã biết võ công”.

Tiêu Lượng bổ sung: “Trước khi luyện thành võ công, có rất nhiều cơ hội để chết...”.

Lãnh Huyết ngắt lời: “Sau khi luyện thành lại càng nhiều hơn”.

“Nhưng dù sao cũng đã luyện thành rồi”.

Tiêu Lượng cười châm biếm: “Trước khi luyện thành, ta đã phải nhịn đói chịu rét, nếu không có Triệu Yên Hiệp tiếp tế, ta sớm đã chết từ lâu rồi”.

Lãnh Huyết nhìn y, thở dài một tiếng: “Ngươi vì một chút ân tình ấy?”.

Tiêu Lượng cười, nụ cười cô tịch: “Vậy còn chưa đủ lý do hay sao?”.

Y nhìn xuống đoạn kiếm, cúi đầu hồi lâu rồi mới tiếp lời: “Lúc ấy, y còn giúp cho lão mẫu bị bệnh của ta...”.

Nói tới đây thì y ngừng lại, ngẩng đầu hỏi Lãnh Huyết: “Ngươi có biết khi một người có chí khí nhưng chưa thành danh đang ở trong cảnh khó khăn, hai bàn tay trắng, còn bị giam trong ngục tù nhận được tiếp tế sẽ cảm kích thế nào chăng?”.

Lãnh Huyết không nói gì, chàng nghĩ tới Gia Cát tiên sinh.

Nụ cười của Tiêu Lượng có một nỗi khổ không thể nói thành lời, y vừa nhìn thanh kiếm gãy, vừa cười cười: “Vì vậy mới nói, nếu ngươi muốn giúp một người, thì hãy nhân lúc y đang gặp nạn mà ra tay. Hổ lạc bình dương bị chó khinh, một người trong lúc khốn khó, dù chỉ một chút quan hoài cũng còn hơn gấp vạn lần lụa tơ gấm vóc, bạc vàng châu báu lúc y công đã thành, danh đã toại”.

Lãnh Huyết vẫn đang nghĩ đến Gia Cát tiên sinh. Gia Cát tiên sinh tuy đã ra tay thu nhận chàng và các sư huynh trong lúc họ đang cô khổ lênh đênh, hơn nữa còn truyền thụ cho một thân tuyệt nghệ, nhưng ngoại trừ công sự, Gia Cát tiên sinh tuyệt đối không hề yêu cầu bọn họ làm gì cho bản thân mình cả.

Tiêu Lượng lại cười cười nói tiếp: “Chúng ta hãy giao thủ thôi! Nếu ngươi vẫn còn muốn bắt Ngô Thiết Dực và Triệu công tử vẫn muốn giữ mạng hắn lại!”.

Lãnh Huyết thở dài: “Nhưng chuyện này... từ đầu tới cuối, vốn chẳng liên quan gì tới ngươi”.

Tiêu Lượng điềm đạm nói: “Quân vương hai nước khai chiến với nhau, người chết không phải toàn là những người dân, những binh sĩ vô tội hay sao? Từ xưa tới nay, đều là như vậy”.

Lãnh Huyết rất bội phục Truy Mệnh, bởi vì ngoại trừ một đôi thần cước, tuyệt kỹ phun rượu và thuật truy tung quán tuyệt thiên hạ ra, chàng còn có một cái miệng, một cái miệng có thể khiến địch nhân trở giáo quy hàng, giống như nhị sư huynh Thiết Thủ cũng có thể khuyên phục đối phương hóa can qua thành bạch ngọc vậy, tuy có khác biệt nhưng lại có cùng tác dụng. Nhưng chàng thì không được. Hiện giờ chàng không thể khuyên phục được Tiêu Lượng.

Chỉ nghe Tiêu Lượng nói: “Ngươi xuất thủ đi, nếu không, người ta sẽ nói: ‘Võ lâm cao thủ cái gì chứ, trước khi giao thủ còn nói lua xua một tràng tốn nước bọt, cũng không biết là dùng kiếm hay dùng răng cắn nhau nữa đây!’ đó!”.

Lãnh Huyết muốn cười, nhưng chàng không cười nổi.

Lúc này, đám “khán giả” đứng bên ngoài vòng vây đã bắt đầu reo hò.

“Giết hắn đi!”.

“Con bà nó! Tên tiểu tử này phá cả hảo mộng của lão tử!”.

“Sao nói nhiều thế? Không dám động thủ hả? Sợ rồi hả?”.

“Giết! Giết hắn cho ta! Cứ nói mãi thế sao được, kẻ nào thắng ta thưởng tiền!”.

Đám người này quá nửa là công tử phú quý, gia tộc có thế lực, bình thường cũng đã giết một hai người, hưởng thụ khoái cảm khi giết người, thế nên giết người đối với chúng mà nói, là một trò chơi đầy kích thích.

Huống hồ bọn chúng không biết thanh niên này là Lãnh Huyết. Danh bộ Lãnh Huyết.

Bọn chúng chỉ biết quạt gió thêm lửa, thấy Thần Kiếm Tiêu Lượng xuất thủ cứu Ngô Thiết Dực, thì nghĩ y nhất định sẽ thắng, cho dù là kẻ cầm Chiết Kiếm kia không thắng được đối phương, Triệu công tử hãy còn hơn ba mươi vị sư phụ lưu lại đây, đánh không chết thì cũng đè chết được đối phương.

Vì thế đám phá gia chi tử này lại càng đắc ý, thậm chí đặt cược một ăn mười, đánh cá xem Tiêu Lượng và Lãnh Huyết ai thắng ai bại.

Hơn ba ngươi người còn lại chỉ đứng vây ở phía đằng xa, không thốt tiếng nào.

Nhiệm vụ của họ là không để Lãnh Huyết sống, nhưng nếu không cần đích thân xuất thủ vẫn là tốt nhất.

Họ rất muốn xem trận chiến này, tuy rằng không ai biết thanh niên kiếm thủ lưng hùm eo gấu kia là ai.

Ly Ly sắc mặt trắng bệch, dựa lưng vào cột đứng dần lên. Tiểu Khứ, Hô Diên Ngũ Thập và Hô Niên Dã đều chạy đến bên cạnh nàng.

Tiêu Lượng chợt nói: “Chúng ta không đánh ở đây”.

Lãnh Huyết vốn đã đưa kiếm lên, nghe y nói vậy, mũi kiếm liền chúc xuống: “Ồ?”.

Tiêu Lượng nói: “Bởi vì chúng ta không phải gà, không phải ngựa, lại càng không phải chó dại cắn nhau. Chúng ta không để bất cứ kẻ nào lấy ra để đặt cược”.

Y lạnh lùng nói thêm một câu: “Bọn chúng không xứng!”.

Sáu bảy mươi tên hào môn công tử và gia đinh cận thân nghe vậy, đều bừng bừng tức giận, tranh nhau mắng chửi: “Hừ! Dám chửi xéo bọn đại gia hả!”

“Tên tiểu tử này thật không muốn sống nữa rồi hay sao!”

“Con bà nó...”.

Chợt thấy kiếm quang lóe lên.

Mọi âm thanh đều im bặt.

Mấy tên vừa lên tiếng chửi mắng, cũng không nhìn rõ gì, chỉ cùng lúc thấy kiếm quang lóe lên, trước mắt hoa lên một cái, trên đầu cảm thấy mát rượi. đưa tay lên sờ thử thì thấy sột soạt rất không tự tại, đưa mắt nhìn nhau, suýt chút nữa là bật kêu thành tiếng.

Thì ra trên đầu mỗi người đều trống một khoảng lớn, mũ bay tít ra xa.

Chiết kiếm vừa vạch ra một đường, tóc đã bay xuống lả tả.

Đám công tử quý tộc, đều không dám lên tiếng.

Lúc này có hai người lên tiếng.

Một lão giả mặt như cái chậu lớn, mũi vừa to vừa vểnh lên quát lớn: “Hừ! Họ Tiêu kia! Ngươi muốn làm phản phải không? Địch nhân ở trước mắt thì không giết, còn làm trò gì đó!”.

Một người khác mắt lớn sâu hoắm, tóc vàng như nghệ, miệng rộng tới tận mang tai: “Hừ! Triệu công tử bảo ngươi giết người, không phải bảo ngươi đứng đây nói chuyện phiếm đâu!”.

Hai người này đều là hai vị sư phụ của Triệu Yên Hiệp.

Có thể làm được sư phụ của Triệu Yên Hiệp, trên tay đương nhiên cũng phải có chút công phu.

Trước khi lên tiếng, cả hai người này đều đã chuẩn bị, nói xong đều lưu tâm đề phòng, không chỉ là bọn họ, mà cả ba vị “sư phụ” còn lại cũng đều như vậy: Tất cả đều cùng ăn cơm chung một chỗ, thế nào cũng phải đồng tâm hợp lực để giữ lấy bát cơm này.

Không ngờ Tiêu Lượng chỉ chậm rãi nói với Lãnh Huyết: “Chúng ta tìm một nơi nào đó không có người rồi giao thủ”.

Lãnh Huyết nói: “Không được!”.

Tiêu Lượng hỏi: “Tại sao?”.

Lãnh Huyết đáp: “Vừa rồi tam sư huynh có nhờ ta chiếu cố cho vị cô nương này, ta cùng ngươi đi chỗ khác xuất thủ thì sẽ không thể bảo vệ nàng”.

Tiêu Lượng cười cười nói: “Vậy thì để nàng cùng đi”.

Lãnh Huyết cũng cười: “Ngươi không sợ chúng ta lấy hai địch một sao?”.

Tiêu Lượng cười ha hả: “Ta sợ cái gì? Lãnh Huyết là loại người ấy sao?”.

Lãnh Huyết cũng cười lớn: “Được! Có thể đấu với ngươi một trận, ta thấy rất thống khoái!”.

Đám người vây quanh giờ mới biết thanh niên này là danh bộ Lãnh Huyết, đều lấy làm ngạc nhiên.

Lãnh Huyết và Tiêu Lượng rẽ dòng người đi ra, chợt thấy kiếm quang lóe lên, hai vị lão sư phụ kia vội hoảng hốt nhảy ra phía sau, chỉ thấy trên mặt mình mát rượi, nhưng không có gì dị dạng, trong lòng bèn thầm nghĩ: “Nguy hiểm quá! May mà mình lùi nhanh!”.

Chỉ nghe Tiêu Lượng lạnh lùng thốt: “Ta và Lãnh huynh quyết tử chiến, ngoại trừ vị cô nương kia, kẻ nào đi theo, sẽ là kẻ thù của ta!”.

Nói đoạn liền thu kiếm, sải chân bước ra khỏi Hóa Điệp lâu.

Lãnh Huyết cũng thu kiếm, hai đạo kiếm quang vừa rồi, một đạo là do chàng phát ra, một đạo là do Tiêu Lượng phát ra. Chàng biết rất rõ kiếm pháp của Tiêu Lượng, cũng hiểu rất rõ chuyến đi này hung hiểm thế nào.

Lãnh Huyết đưa mắt nhìn Ly Ly ra hiệu. Chỉ thấy nàng gật đầu, rồi đi theo sau.

Cho đến khi bóng ba người khuất hẳn, Hóa Điệp lâu mới từ một quỷ vực không một tiếng động trở lại ồn ào náo nhiệt. Hai lão sư phụ tóc vàng miệng rộng và mũi lớn đang định khoe khoang khoác lác về chuyện mình vừa tránh được hai đạo kiếm quang hung hiểm của Tiêu Lượng và Lãnh Huyết, thì chợt thấy trước mắt rải xuống một trận mưa đen. Trong tiếng cười châm biếm của chúng nhân, cả hai mới hoang mang nhận ra rằng cả bốn hàng lông mày đều đã bị cạo sạch, đến giờ mới rơi xuống.

Thế nhưng, hai đạo kiếm quang, sao có thể gọt được bốn hàng lông mày.

Kiếm pháp như vậy, có nằm mộng hai người này cũng không thể nào nghĩ ra được.

3.

Nhưng lúc này Tiêu Lượng và Lãnh Huyết, không chỉ muốn nghĩ ra được kiếm pháp của đối phương, mà còn muốn phá kiếm pháp của đối phương nữa.

Nếu kiếm của Lãnh Huyết không phải là kiếm không vỏ, Tiêu Lượng còn có cách phá đi kiếm pháp của chàng.

Đó là giết Lãnh Huyết trước khi chàng kịp xuất kiếm.

Chỉ là kiếm của Lãnh Huyết không có vỏ, cũng có nghĩa là, chàng căn bản không cần phải bạt kiếm khỏi vỏ, hơn nữa, Tiêu Lượng cũng không muốn hạ sát thủ với một kiếm thủ chưa xuất kiếm.

Như vậy là làm nhục kiếm của y.

Lãnh Huyết cũng có một cách có thể phá giải kiếm pháp của Tiêu Lượng.

Tiêu Lượng đã xuất thủ ba lần, một lần đánh ngã Ly Ly, một lần dọa kiếp đám phá gia chi tử của mấy nhà quyền quý, một lần là giáo huấn cho hai người trong đám sư phụ của Triệu Yên Hiệp.

Ba lần này Lãnh Huyết đều nhìn rất rõ ràng.

Vì thế chàng khẳng định kiếm của Tiêu Lượng chỉ có một cách phá.

Tránh khỏi thế công của y, rồi vọt lên phía trước, lấy mạng đổi mạng.

Thế nhưng Lãnh Huyết lập tức phủ quyết sách lược này.

Thứ nhất, chàng không muốn lấy mạng Tiêu Lượng.

Thứ hai, cho dù chàng muốn lấy mạng Tiêu Lượng, cũng chưa chắc đã tránh được thế công của y.

Thứ ba, nếu Tiêu Lượng không dùng thanh đoạn kiếm đó, phương pháp này, may ra còn có hy vọng thành công.

Nhưng Tiêu Lượng lại dùng thanh đoạn kiếm của y.

Kiếm đã gãy, có thể coi là đoản binh khí. Lãnh Huyết áp sát liều mạng, lại vừa hay giúp kiếm pháp của đối phương phát huy, lối đánh liều mạng như vậy, rất dễ mất mạng trước khi lấy được mạng đối phương.

Lãnh Huyết chưa từng gặp qua một địch nhân sử kiếm nào giống như Tiêu Lượng, không có một sơ hở nào để công kích. Tiêu Lượng cũng nghĩ về Lãnh Huyết y như vậy.

Đáng tiếc cả hai đã không còn sự lựa chọn nào khác.

Kiếm của ai nhuốm máu đối phương, người ấy sẽ có thể sống trở về.

Tiêu Lượng là vì ân tình của Triệu Yên Hiệp mà quyết đấu, còn Lãnh Huyết?

Chàng vì cái gì?

Nếu như nói là vì chính nghĩa, vậy thì chính nghĩa đã làm gì cho chàng? Nếu như nói là vì giang hồ, vậy giang hồ đã cho chàng được gì?

Có lẽ, có một số người cho dù cuộc sống có bao nhiêu dày vò, đả kích đi chăng nữa, cũng không thể làm họ thay đổi mục tiêu ban đầu của mình, cũng không thể làm họ phụ ước nguyện, phụ mục tiêu đó.

Tiêu Lượng đứng yên bất động.

Dãy núi dài màu xanh thẳm yên bình, nhấp nhô nhấp nhô, ở phía xa xa một làn khói nhạt lơ lửng bốc lên. Một tán hoa tươi, điểm xuyến thêm cho cho khung cảnh hoang vắng chút sắc màu tươi sáng.

Vàng và xanh, màu sắc thật sáng, phụ họa với những cánh bướm rực rỡ sắc màu đang lượn xung quanh, làm cảnh vật tràn đầy vẻ thoát tục, tựa như chốn tiên cảnh giữa nhân gian vậy. Giữa đám hoa có một cây khô, trên cây khô có một nụ hoa non mơn mởn.

Lãnh Huyết hít sâu một hơi, không khí được thấm đẫm múi thơm càng làm tăng thêm vẻ rạng rỡ của nơi đây.

Khung cảnh thật đẹp!

Hoa thật đẹp!

Tiêu Lượng chậm rãi quay người lại: “Chúng ta quyết đấu ở đây đi!”.
Bình Luận (0)
Comment