Tử Di

Chương 152

" Haha, đại công tử thật thú vị. Nghĩa muội ngươi nhận lại có thể đoạt lấy danh xưng tam tiểu thư Châu gia. Gia chủ cùng các vị trưởng lão tại đây hẳn đều không ở trong mắt ngươi."

" Tam thúc, người nghĩ nhiều." Châu Vĩ Thành nhanh gọn trả lời.

" Hỗn xược, ta xem ngươi liền sớm đã coi Châu gia là vật trong túi. Hỏi xem ngươi nhận nàng ta làm nghĩa muội có từng hỏi qua gia chủ?"

" Gia chủ, hôm nay Vĩ Thành dẫn muội muội đến là để giới thiệu cùng người." Châu Vĩ Thành nhìn thẳng người ngồi chính giữa cung kính nói.

" Giới thiệu? Các vị xem hắn đến không phải để xin phép mà là cùng chúng ta thị uy. Đại phòng thật không có quy tắc." Một trung niên nữ tu sĩ lên tiếng.

" Tam thẩm, người không có quy tắc nhất không phải là tam phòng?" Châu Vĩ Thành bình tĩnh đáp trả.

" Ngươi! Gia chủ ngài xem..."

" Đủ rồi!" Âm thanh này vừa cất lên người xung quanh lập tức im lặng.

Vị trung niên tu sĩ được gọi hai tiếng gia chủ đặt xuống chén trà nhìn thẳng Châu Vĩ Thành.

" Vĩ Thành, con là Châu gia thiếu chủ. Làm ra chuyện càn rỡ như vậy tại Ninh gia đại điển, có đã biết sai?"

" Nàng là con muội muội, là ca ca tất nhiên phải đứng ra bảo vệ muội muội. Nhưng với tư cách Châu gia thiếu chủ, Ninh gia lại là thứ gì?" Nói xong hắn liền nhìn thẳng vào mắt Châu gia chủ.

" Ngươi nếu coi thường Ninh gia như vậy, liền đánh ngã gia tộc này nhập vào Châu gia. Đừng chỉ ở đây khua môi múa mép." Tam thúc lên tiếng.

Châu gia chủ liếc nhìn hắn, người này ngay lập tức ngậm lại miệng.

" Vĩ Thành nói không sai, Châu gia đứng đầu tứ gia. Chúng ta lại vì sao phải khách sáo với họ, chỉ là một gia tộc đang trên con đường lụi bại." Một vị ngồi ngoài cùng trẻ tuổi nữ tu lên tiếng.

" Ngũ muội, ngươi không biết kiêu căng ngạo mạn hành vi liền sẽ đặt yếu điểm vào tay kẻ thù hay sao?" Mang theo một bình rượu từ đầu đến giờ vẫn say sưa uống đại thúc cũng lên tiếng.

" Kém cỏi người mới sợ hãi, tứ ca đây là đang sợ sao?"

" Muội!"

" Lời ta nói, các ngươi đều bỏ ngoài tai đúng không?" Gia chủ lên tiếng, uy áp lập tức toả ra khắp điện.

Người đều một khuôn mặt sợ hãi nghiêm chỉnh ngồi ổn.

Chung Ly quan sát nãy giờ, bị uy áp lan đến liền tóm lấy Châu Vĩ Thành ngăn lại hai đùi muốn quỵ xuống. Nàng lại không phải đang nhận tổ tông, không thể quỳ.

Châu Vĩ Thành giống như nàng cũng đang cắn răng chịu đựng uy áp. Bị Chung Ly tóm lấy suýt chút nữa đập hai đầu gối xuống sàn.

Hắn liếc nàng, ánh mắt mang theo bất đắc dĩ.

Ngươi bất đắc dĩ cái gì? Ta mới là người vô tội bị vạ lây đâu.

Chung Ly đang kêu gào trong lòng liền cảm nhận có ánh mắt quan sát bản thân ngay lập tức cùng người này đối mặt.

Châu gia chủ mắt chợt loé, thu hồi uy áp. Nàng xương đùi có chút mỏi nhưng vẫn thẳng thắn đứng trở về.

" Ngươi kêu Chung Ly." Gia chủ hỏi nàng.

" Đúng vậy, Chung Ly bái kiến gia chủ."

" Ngươi là như thế nào với Vĩ Thành?"

" Ngài ấy kêu tiểu tu hai tiếng muội muội."

" Gia chủ, một tán tu lại lớn gan như vậy..." Được Châu Vĩ Thành gọi hai tiếng tam thẩm lại một lần nữa lên tiếng.

" Cảm tạ tiền bối khen ngợi. Tiểu tu từ lúc sinh ra gan đã lớn hơn người bình thường."

Nữ tu nghe vậy bực bội liền đổi sang nhìn nàng bằng ánh mắt coi thường.

" Ngươi nhưng có thân tộc?" Châu gia chủ lại nói tiếp.

" Thân tộc không có, chỉ còn một người cha già." Cùng với một người sư phụ tương đối lợi hại. Lời phía sau liền không nói ra.

Gia chủ gật đầu sau đó phất tay:

" Nếu Vĩ Thành thích liền để tiểu cô nương này trở thành Châu gia khách khanh."

Ý muốn nói, Châu gia sẽ không chấp nhận ngoại lai người trở thành gia tộc tiểu thư.

" Gia chủ." Châu Vĩ Thành siết chặt nắm tay muốn nói thêm.

" Vĩ Thành, gia chủ đã lùi một bước, con cũng không cần quá đáng." Gia chủ phu nhân nãy giờ yên lặng thấy hắn còn muốn phản đối liền khuyên can.

Chung Ly cúi người chắp tay nói:

" Cảm tạ gia chủ."

Làm xong liền kéo lấy tay Châu Vĩ Thành:

" Được rồi ca ca."

Châu Vĩ Thành nghe thấy nàng chủ động kêu hắn ca ca mới ngăn lại lời nói phản đối trong cổ họng.

Hắn nhìn một lượt người trong đại điện cuối cùng thở dài:

" Nếu đã như vậy, Vĩ Thành cùng muội muội xin cáo lui."

Nói xong liền mang theo Chung Ly rời khỏi.

" Tuổi trẻ khó bảo. Gia chủ chỉ là muốn tốt cho hắn. Còn làm ra bộ dạng như vậy." Tứ gia lẩm bẩm.

" Tứ ca lại có thể nhìn ra gì, không phải ánh mắt tứ ca rất kém. Minh châu ở trước mắt đều nhận không ra."

" Ngũ muội trước nay thương yêu Vĩ Thành, lại không ngăn lại hành vi hoang đường của hắn. Xem ra muội cũng không thực sự muốn tốt cho người cháu trai này."

Ngũ nữ sĩ nghe vậy lắc đầu, ngán ngẩm xin phép cáo từ. Nàng xem suy nghĩ của đám lão già này thật sự cổ hủ, nhận thêm một người cháu gái lại không mất gì. Nhất thiết đều muốn Châu Vĩ Thành tan cuộc không vui, ắt sẽ cùng gia tộc sinh ra hiềm khích.

Đại phòng tuy chỉ còn hai hài tử nhưng thế hệ trẻ Châu gia người lại chẳng thể so với chúng.

" Tam ca mới sinh một đứa cháu trai linh căn không tồi liền ngay trước mặt gia chủ bắt nạt lên đầu đại phòng." Nàng vừa đi vừ lẩm bẩm.

.....

Chung Ly theo người ca ca hờ một mạch đi trở về sân, trên đường Châu Vĩ Thành đều không mở miệng nói thêm gì.

" Ca ca, ta lại không cần Châu gia công nhận. Ngươi không vui cái gì?" Nàng vỗ vai hắn nói.

Khi không nhận thêm một đám tổ tông, nàng còn rất muốn phản đối đâu. Nhưng người ta trước một bước không nhận, cũng tránh cho nàng mở miệng mất vui.

Châu Vĩ Thành nghe vậy vỗ đầu tiểu cô nương:

" Ta còn là Châu gia thiếu chủ, sẽ không để muội chịu ấm ức."

" Ể, làm ta phải chịu ấm ức người còn chưa sinh ra đâu." Tâm thái bổn cô nương rất tốt.

Châu Vĩ Thành lắc đầu nhìn nàng cười, sau cùng nhớ ra một việc liền cùng nàng thông báo:

" Sắp tới Đông Khơi thành sẽ có một buổi đấu giá, là do hoàng tộc người tổ chức. Muội tham gia đi, có bảo vậy yêu thích liền bắt lấy."

Chung Ly gật đầu lại cùng Châu Vĩ Thành đảm bảo đến ngày đó sẽ không bế quan mới tiễn được vị ca ca này đi.

Châu Vĩ Thành vừa khuất bóng, Kiều Sơ Oanh liền có mặt:

" Chung Ly, ta tra được một chút tin tức."

———

Một lúc sau...

Chung Ly rời khỏi Đông Khơi thành bắt đầu lấy ra Phỉ Thuý kiếm phi hành.

A Lân trong túi sau khi hấp thu Hoả Lân thảo cuối cùng cũng sinh long hoạt hổ trở lại cùng nàng truyền âm:

" Trúc cơ phi hành, cảm giác thật không tệ."

" Cũng nên sớm chút hoàn thành nhiệm vụ quay về tông môn." Nàng đáp lại. Trúc cơ phía sau có thể học lợi hại hơn công pháp, nàng trước giờ học được chỉ có duy nhất bộ kiếm pháp Phong Phiêu kia.

Chung Ly tốc độ phi hành rất nhanh, đi đến giáp danh rừng rậm mới cẩn thận thu hồi phi kiếm.

Rừng rậm này gần nhất với Đông Khơi thành, dùng ba tiếng phi hành nàng liền có mặt tại nơi này.

Kiều tỷ tỷ vừa rồi đã tiết lộ cho nàng thông tin đêm qua tại rừng rậm này xuất hiện cột sáng pháp bảo, phía trước còn có trúc cơ kỳ thiên lôi.

Nàng suy đoán một chút liền nghĩ ngay đến đồng bạn đang mất tích, quyết định một chuyến đến rừng rậm này tìm kiếm.

Đáp xuống bìa rừng, cũng nhận lấy ánh mắt đánh giá của không ít người. Nơi đây không biết đã tụ tập bao nhiêu tu sĩ.

Truyền miệng ra ngoài đều là tại trung tâm rừng rậm đêm qua có bảo vật xuất thế, người đến thử vận may rất đông đảo.

Chung Ly đối với lời đồn bảo vật xuất thế không mấy tin tưởng nhưng nghe nói đến một đạo trúc cơ lôi phía trước nàng lại tương đối muốn tìm hiểu.

Rừng rậm rộng lớn, tìm ra sống sờ sờ người lại có năng lực hành động sẽ không dễ, nàng vì vậy tiện tay mua xuống một tấm bản đồ.

Mở bản đồ cẩn thận xem xét, nổi bật nhất khu rừng này đó chính là có một dòng sông băng vắt ngang qua. Tận cùng có một dãy núi lớn, cũng cách ngăn khu vực này với bên kia đại lục.

Đang chăm chú xem xét bản đồ thì bị một giọng nói cắt ngang:

" Đạo hữu, bản đồ này không chính xác, đây đều là nhiều năm về trước vẽ ra."

Chung Ly nghe vậy rời khỏi bản đồ ngước mắt xem người vừa mới nói chuyện.

Là một nam tu trẻ tuổi, khuôn mặt thành thật, pháp y mặc trên người hắn tương đối cao cấp.

Người khác có ý tốt nhắc nhở, Chung Ly liền lễ phép cảm ơn, sau đó cất tiếng hỏi:

" Bản đồ này là tại hạ tiện tay mua trên đường đến đây. Nếu đạo hữu nhưng có chính xác bản đồ không biết có thể bán lại cho ta?"

Nam tu lắc đầu:

" Chúng ta chỉ có duy nhất một bản, đáng tiếc không thể tặng lại cho đạo hữu."

Chung Ly gật đầu, nhìn đến nam tu phía sau nam nữ đều toàn, tổ đội rất đông có đến mười người. So với xung quanh kết bè kết phái lẻ tẻ tu sĩ, nhân số hơn hẳn một bậc.

Đang muốn rời đi, nàng bị nam tu vừa rồi gọi lại:

" Đạo hữu cũng là đến tìm kiếm bảo vật? Nếu đạo hữu không chê có thể cùng chúng ta tổ đội."

Theo sau hắn một người phản đối cũng không, có vẻ nam tu này dẫn đầu tổ đội.

Chung Ly nghĩ một chút liền đồng ý, có đồng đội vẫn tốt hơn là thương độc mã. Nàng trước mắt vẫn chưa xác định được đồng môn có mặt tại nơi này, liền trước tiên đi theo người chính xác bản đồ.

" Tốt, cảm tạ đạo hữu. Tại hạ Thẩm Ly liền mặt dày xin cùng tổ đội."

Nam tu nghe vậy tươi cười ôn hoà đáp:

" Ta kêu Nguyên Thuần, đạo hữu không cần khách sáo."

Chung Ly theo đám người Nguyên Thuần bước đầu tiến rừng rậm.

...

Cách nơi nàng xuất phát một nửa khu rừng, tại một góc nhỏ giáp ranh với sông băng, ánh sáng trận pháp lập loè, một tiểu cô nương khoác trên vai giỏ thuốc ra ngoài.

Phía sau nàng vang lên lời căn dặn của gia gia:

" Tiểu Oản, đừng đi xa quá, yêu thú thời gian này hoạt động tương đối mạnh."

Cô nương rời khỏi, trận pháp lại quy về yên bình, cũng hoàn hảo che giấu đi nơi trú ngụ của hai tu sĩ thậm trí chưa đạt đến trúc cơ kỳ.

Tiểu Oản vừa đi vừa ngân nga, nàng đã sớm quen thuộc địa hình nơi này, rất nhanh đã tìm thấy thảo dược.

Chăm chỉ nửa ngày, cô nương liền mang theo giỏ thuốc nặng trĩu trở về nhà.

Khu rừng này yêu thú lợi hại nhất chỉ có trúc cơ hậu kỳ, linh thảo lại đều là niên đại nhỏ cho nên tu sĩ rất ít tiến đến nơi này.

Thảo dược khinh thường hái, yêu thú lại thưa thớt cho nên người tới người lui đều là ở dưới trúc cơ kỳ tu vi.

Tiểu Oản đang tự lẩm bẩm thì liền bị một cọc đất đâm tới, nàng hoảng hốt tránh khỏi lại nấp sau một tán cây.

Gần đó có hai tu sĩ đang tranh đấu, dùng luyện khí kỳ tu vi xem họ đấu pháp khiến Tiểu Oản có chút hoa mắt.

" Trúc cơ kỳ tu sĩ." Nàng lẩm bẩm.

May mắn hai người này đã đánh đến đỏ mắt liền không chú ý có người thứ ba xuất hiện.

Tiểu Oản nhìn hai tu sĩ càng đánh càng hăng liền cúi người chọn một lối đi khác.

Nàng thuận lợi tránh đi đấu pháp đường vòng trở về.

Bước qua trận, cảnh vật lại một lần nữa quy về yên lặng.

" Gia gia, con đã trở về." Tiểu cô nương đặt xuống giỏ thuốc lớn tiếng kêu gọi gia gia.

Không có âm thanh đáp lại.

" Không lẽ gia gia đã ra ngoài?"

Nàng từng bước tiến về phía sau sân, hai mắt chứng kiến cảnh tượng liền trừng to.

Miệng chưa kịp hét thành tiếng liền bị đánh ngất.

Gia gia của nàng đang bị trói gô ở một góc, dùng ánh mắt đáng thương nhìn nàng. Nhưng Tiểu Oản còn chưa kịp hành động cũng đã bị trói thành bánh chưng hình người ném đến bên cạnh nàng ông nội.

Nhìn cháu gái ngất xỉu bên cạnh, lão giả hai hàng lệ đều muốn chảy xuống.

" Lão già, hôm qua rừng rậm này đã xuất hiện bảo vật. Ngươi có đã thấy?" Một tu sĩ trúc cơ kỳ vừa mới đánh ngất Tiểu Oản lên tiếng hỏi.

Bên cạnh còn có thêm ba người tu sĩ, hai nam một nữ, đều vừa mới xuất hiện tại nơi này.

Tiểu Oản trở về đúng lúc đám người này vừa mới trói xong nàng lão gia gia.

" Hừ không ngờ nơi thâm sơn cùng cốc này cũng có người sinh sống. Trận pháp luyện khí kỳ cỏn con cũng dám che mắt chúng ta." Một nam tu khác lên tiếng.

Lão giả khuôn mặt nhăn nhó, rất muốn nói: Ta chỉ là luyện khí kỳ tu vi, còn có thể làm ra trận pháp qua mắt đám người trúc cơ các ngươi?
Bình Luận (0)
Comment