Tù Điểu

Chương 49

Sầm Tư Kỳ vẫn luôn không buồn ngủ, ngủ không được thì dứt khoát đứng dậy tròng vào áo khoác đi ra ngoài phòng, trong phòng khách không bật đèn, phía ngoài ban công lại mơ hồ nhìn thấy một chút ánh lửa, là Hoắc Long Đình đang hút thuốc ở đó.

Hơi do dự chốc lát, Sầm Tư Kỳ đi ra ngoài, nhẹ gọi: “Hoắc tiên sinh”

Hoắc Long Đình quay đầu, vẻ mặt hắn uể oải, trong mắt còn có chút tơ máu, mấy lọn tóc tán loạn rơi trên trán, trong khói thuốc lượn lờ cả người thoạt nhìn mệt mỏi hơn nhiều.

Sầm Tư Kỳ trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu, hỏi hắn: “Hoắc tiên sinh là không ngủ được sao? Đầu vẫn còn đau?”

Hoắc Long Đình dụi tắt điếu thuốc trong tay vào gạt tàn, lắc lắc đầu: “Vẫn ổn, bệnh của anh thật sự không có nghiêm trọng như vậy đâu, Chiêu Lâm nó nói với em như thế là muốn dọa em thôi, buổi tối hôm đó anh đúng thật là không thoải mái, đầu đau nhức nên muốn đi sớm một chút nên không cẩn thận uống thêm vài viên thuốc, là anh hồ đồ nhưng không phải cố ý, em đừng suy nghĩ nhiều làm gì.”

Trên thực tế tối hôm đó những lời Sầm Tư Kỳ nói thật sự làm hắn tuyệt vọng vô cùng, thậm chí có ý nghĩa muốn hận chết mình, đúng là làm chuyện điên rồ, nhưng cuối cùng có thể xem như trong họa có phúc, lại làm Sầm Tư Kỳ đối hắn mềm lòng, Hoắc Long Đình cảm thấy lần đi dạo qua quỷ môn quan này coi như đáng giá.

“Thật sự không có chuyện gì sao?”

Hoắc Long Đình giương lên khóe môi: “Thật sự không có chuyện gì đâu, không cần lo lắng, không phải anh không muốn ngủ, là còn công việc cần xử lý, anh đang chờ người báo cáo tình huống bên sơn trang.”

Sầm Tư Kỳ cúi đầu không biết nói gì, cậu rất lo lắng, dù không muốn thừa nhận cũng không được.

“Thuốc… Vẫn là hút ít một chút đi.”

“Được, sau này sẽ bỏ.”

Câu nói nghe như hờ hững, nhưng Hoắc Long Đình lại nghiêm túc bắt đầu cân nhắc chuyện bỏ thuốc lá, nhìn đường viền cằm gầy gò của Sầm Tư Kỳ, hắn rất đau lòng, hỏi cậu: “Có phải em cũng không ngủ được hay không, thường xuyên mất ngủ?”

“Không có…”

“Trước đây em luôn là đêm khuya khoắt tán gẫu với Triệu Sinh, nói không ngủ được.”

Sầm Tư Kỳ triệt để không còn lời nào để nói, Hoắc Long Đình hơi nhăn mày lại: “Thật sự không ngủ ngon?”

“Không nghiêm trọng giống anh đâu… Tôi là học hành áp lực lớn, tôi cũng không bị bệnh rối loạn cảm xúc lưỡng cực, bị bệnh còn không phối hợp điều trị.”

Nghe được Sầm Tư Kỳ vừa oán giận bên trong lại mang theo quan tâm không che giấu, Hoắc Long Đình lần nữa nở nụ cười: “Được, là anh sai rồi, sau này sẽ không thế nữa.”

Chỉ cần là Sầm Tư Kỳ không thích, hắn đều nguyện ý mà thay đổi.

Nghe thấy ngữ khí không đứng đắn của Hoắc Long Đình, Sầm Tư Kỳ bực mình, cậu thật sự là lo lắng cho thân thể hắn, mà Hoắc Long Đình lại xem chính mình như không có gì lớn lao, cậu còn có thể nói cái gì.

Hoắc Long Đình thấy được rồi thì ngừng lại, không cố ý đùa cậu nữa, đổi sang đề tài khác: “Triệu Sinh kia là tên anh tùy tiện lấy, Triệu là họ của mẹ anh, chữ Sinh là tiện tay lấy từ trong tên anh ra, anh thật sự không phải cố ý muốn gạt em, lúc đó vốn chỉ muốn nhắn với em một câu sinh nhật vui vẻ, không nghĩ tới em lại trả lời, nhất thời xui khiến không kiềm được mới nói là học đệ của em, lừa em ngần ấy năm, xin lỗi.”

*Chữ Sinh (生) là lấy từ chữ Long (隆) trong tên HLĐ ra ấy

“Vậy sinh nhật của Triệu Sinh…”

“Đó thật ra là ngày sinh âm lịch của anh.”

Sầm Tư Kỳ lung tung gật đầu, hàm hồ nói: “Thôi… Đều qua rồi.”

Mặc dù ở thời điểm cậu biết được Triệu Sinh thật ra là Hoắc Long Đình rất khó chịu cũng rất thất vọng, nhưng mấy năm qua cũng nhờ có người bạn này, trong những lúc cậu cô đơn tĩnh mịch nhất đã cho cậu chút ấm áp, mà người này là Hoắc Long Đình, trong lòng cậu một chút xúc động sao lại không có được chứ.

Nghĩ lại những năm qua Triệu Sinh đã cho cậu sự cổ vũ cùng an ủi, nếu như những câu nói của người đều là Hoắc Long Đình, cậu thật sự rất khó lần nữa cự tuyệt hắn.

“Quà tặng suốt mấy năm qua em đưa cho Triệu Sinh, anh đều giữ lại, cảm ơn em.”

Hoắc Long Đình vừa nói như thế Sầm Tư Kỳ mới chú ý đồ hắn mặt trên người chính là quần áo mấy năm trước cậu gửi cho hắn, suốt mấy năm bọn họ vẫn gửi nhau qua lại không ít thứ, đều là những món vật nhỏ không đáng gì, năm thứ hai cậu ra nước ngoài ở thời điểm sinh nhật Triệu Sinh gửi cho cậu chiếc đồng hồ kia, cậu vẫn luôn mang mãi đến khi về nước biết được sự thật mới tháo xuống, nhưng cũng không ném đi, so với đồng hồ đeo tay đắt tiền nạm đầy kim cương Hoắc Long Đình đưa cậu năm đó lại chưa mang một lần, món đồ không đáng tiền này lại có thể làm cậu cảm nhận được tình cảm trong đó, đương nhiên, là do cậu đơn phương cho rằng hữu tình.

“Quần áo này đã rất cũ rồi, không hợp với khí chất của Hoắc tiên sinh, anh còn giữ…”

Sầm Tư Kỳ thật sự có hơi ngại ngùng không nói thêm gì nữa, cậu cho rằng Triệu Sinh là một nam sinh dương quang lại rộng rãi, nên cậu lựa chọn quần áo cho y cũng là màu sắc rất tươi sáng, mặc trên người Hoắc Long Đình thật có chút không hợp lắm, Hoắc Long Đình tựa như chẳng ngại chút nào, cười giải thích: “Chất lượng quần áo này khá tốt, mặc rất thoải mái, anh vẫn thường mặc khi ở nhà.”

“Khó coi.” Sầm Tư Kỳ ấp úng nói.

“Em đưa gì anh cũng thấy đẹp cả.”

“Cũng không phải tặng cho anh…”

Hoắc Long Đình nhịn không được mà cười thành tiếng: “Ừm, là anh chiếm tiện nghi của vị học đệ Triệu Sinh kia.”

Sầm Tư Kỳ lúng túng dời đề tài: “Động đất dẫn tới ngọn núi bị sạt lở, sơn trang bên kia không có vấn đề gì chứ?”

“Không vấn đề gì lớn, một phần kiến trúc bị phá hủy, trước mắt vẫn không nghe có tin nhân viên bị thương vong, thiết kế lúc trước của bọn em không phải đã cân nhắc đến việc động đất rồi hay sao? Thời điểm thi công mặt này còn được tăng cường, không có vấn đề gì lớn, sau này tu sửa lại một chút là được.”

“Vậy anh tổn thất khẳng định cũng không nhỏ.” Sầm Tư Kỳ tốt xấu gì cũng là kiến trúc sư chuyên nghiệp, trận động đất này, sơn trang vừa mới hoàn thành lại gặp phải thiên tai, Hoắc Long Đình ngoài miệng nói lời thoải mái, nhưng cụ thể tổn thất nhiều hay ít hắn cũng đã có thể tính ra được rồi.

“Không sao cả, coi như Tư Kỳ sơn trang không còn, người vẫn còn là được.”

Sầm Tư Kỳ trong lòng bỗng dưng đau xót, ánh mắt Hoắc Long Đình nhìn chằm chằm cậu quá nóng, cậu theo bản thân dời tầm mắt đi, trầm mặc một lát sau, hỏi hắn: “Ngày hôm qua tôi đi tảo mộ ba mẹ và bà nội tôi, phát hiện trước đó đã có người tới rồi… Là Hoắc tiên sinh sao?”

“Ừm, anh mỗi năm sẽ đều tới đây một lần, em ở nước ngoài, anh giúp em đến thăm bọn họ là cần làm.”

Sầm Tư Kỳ đôi mắt có chút cay, như thế nào là cần làm đây, ba mẹ và bà nội cậu, Hoắc Long Đình có trách nhiệm gì mà mỗi năm đều tới nhìn mọi người chứ, nói cho cùng cũng đều là vì cậu mà thôi.

“Cảm ơn…”

“Anh đã nói rồi, với anh không phải nói cảm ơn, sau này đừng nói nữa, anh giúp em làm cái gì tất cả cũng là cam tâm tình nguyện.”

“Tôi biết, nhưng vẫn là… Cảm ơn.”

Nơi chân trời phía xa xa ánh dương dần kéo lên phá tan màn đêm hắc ám, rọi trên những tầng mây, trời đã sáng rồi.

Ánh bình minh chiếu vào đôi con ngươi Sầm Tư Kỳ hiện lên ánh nước, đặc biệt động lòng người, trong lòng Hoắc Long Đình mềm mại thành bùn, hắn khẽ mỉm cười: “Trời cũng sáng rồi, anh kêu người đưa bữa sáng tới, ngủ không được thì trước ăn cái gì đó đi.”

Thời điểm mặt đối mặt ngồi trước bàn ăn, Sầm Tư Kỳ còn có chút hoảng hốt, tâm tình lại từ từ thả lỏng ra, thời gian qua nhiều năm như vậy rồi, bọn họ còn có thể tâm bình khí hòa trò chuyện như thế, cùng nhau đón mặt trời mọc cùng ăn một bữa cơm, điều này có phải được gọi là… Hạnh phúc?
Bình Luận (0)
Comment